Người đàn ông như thể bị một sợi thừng vô hình dẫn kéo, vô chầm chậm đi về phía hai người…
“Này, Lương nha đầu, anh ta là sư huynh cô?”, Dạ Ly cất tiếng xấu xa, khuôn mặt dưới áo choàng chỉnh là người đàn ông hôm đó xuất hiện ở
trường học? Đối tượng khiến Lương Dĩ Tiên thất tình ư?”.
Ánh mắt thiếu nữ từ đầu chí cuối nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, nếu như không phải nốt ruồi đỏ trên ấn đường của người kia, cô
chắc chắn không muốn coi người Ngự linh sư này chính là Địch sư huynh
khi còn nhỏ.
Địch Siêu thấy thiếu niên áo đen không có bất cứ gì che chắn đứng
trong trời mưa như trút nước mà không có một chút dấu vết bị ướt. Một
mái tóc nắng khô sạch, không đọng một giọt nước nào, mềm mại khô mượt.
Vân đen của chiếc nhẫn trên ngón tay trái ẩn giấu dưới chiếc áo choàng,
ánh sáng tràn ra xung quanh, phản ứng mãnh liệt, một sự mãnh liệt trước
nay chưa từng có, như muốn xông phá sự cầm cố của bảo thạch. Anh ta lập
tức cảnh giác, thiếu niên hôm đó tranh chấp với Dĩ Tiên, lại tàng ẩn đến mức thâm sâu như vậy, có thể khiến chiếc nhẫn không thể thăm dò được.
Thiếu niên này và chị gái cậu ta, chính là hai chị em mà A Tân hoài nghi sao? Quả nhiên…
Anh ta chầm chậm nâng trường đao trong tay lên, hướng về phía người
trước mặt, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra”, ánh mắt lạnh băng tràn đầy sát ý.
Trái tim Lương Dĩ Tiên run lên, đây chính là sư huynh thân thiết nhất khi còn nhỏ dịu dàng quan tâm, cười nói muốn bảo vệ mình cả đời sao? Vì sao lại trở nên lạ lẫm như vậy? Xa xôi như vậy? Một thanh trường đao
thẳng đứng, trên phần lưỡi trắng lóe lên hàn quang lấp lánh, trong nước
mưa càng tăng thêm mấy phần âm u lạnh lẽo, từng chút thấm vào xương
sống.
“Không kẻ nào dám hạ lệnh cho ta, ngươi chán sống rồi”, Dạ Ly giận dữ nhìn đối phương, người ở trong lòng hơi cử động.
Lương Dĩ Tiên gian nan nhấc tay trái nắm chặt lấy vạt áo trước của
Tiểu Ly, vùi mặt xuống, thấp giọng khẩn cầu: “Đưa tôi đi…”, hai hàng lệ
nóng đắng chát lặng lẽ trào ra, “… đưa tôi đi”.
“Tiên nha đầu”, Địch Siêu thần sắc cấp thiết, chuyển hướng sang thiếu niên, ngữ khí cảnh cáo nặng nề hơn, “Tiểu tử, mau trả cô ấy cho tôi”.
“Ngươi gọi ai là tiểu tử?”, trán Dạ Ly phủ lên một tầng bóng đen um
tùm, phẫn hận nghiến răng, “Tên khốn nạn không biết sống chết”.
“Dạ Ly”, Lương Dĩ Tiên biết anh ta bị kích thích, tức giận rồi, lập
tức kéo vạt áo trong tay, đầu vùi càng chặt hơn, hét lớn, “Sư huynh, anh đi đi?”, nước mắt cuồn cuộn chảy càng gấp hơn.
“Tiên nha đầu, đừng sợ, sư huynh nhất định sẽ cứu em, cho dù dùng cả
tính mạng… cũng phải cứu em ra”, trường đao dựng thẳng, mũi nhọn nhằm
vào thiếu niên đang giận dữ đến gần.
“Anh còn không hiểu rõ sao? Là anh ấy đã cứu tôi”, Lương Dĩ Tiên dùng chút sức lực cuối cùng cuồng loạn quát, “Anh ấy đã cứu tôi, không có
liên quan gì đến anh cả, tôi chẳng có quan hệ gì với anh nữa. Anh mau đi đi, đi mau, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đi mau đi… đi đi!”, tiếng mưa vùi lấp tiếng khóc nát lòng.
“Tiên nha đầu?”, Dịch Siêu sững sờ, tiểu sư muội ôn thuận, luôn thích dính lấy mình, cần người yêu thương bảo vệ trong ký ức, từ, lúc nào lại trở nên tuyệt tình như vậy? Vì thân phận của một Ngự linh sư, anh ta
phải phản bội sư phụ.
Nhưng nỗi đau khổ của chuyện thân bất do kỷ, ai có thể biết được?
Anh ta nhìn vào thiếu niên áo đen đứng sừng sững trong mưa, toàn thân tán phát ra một luồng kiêu ngạo bá đạo do trời phú cho, giống như chúa
tể của đêm đen, không cho kẻ khác xâm phạm chút nào. Anh ta đã cứu cô
ấy… mình vẫn đến muộn một bước sao?
Trường đao lặng lẽ hạ xống, thu về chiếc áo choàng, bóng dáng màu trắng lạc lõng cô tịch độc hành trong màn mưa…
“Lần sau cứu người, nghĩ ra chiêu cao minh hơn chút, khóc lóc phiền chết đi được”, Dạ Ly hung hăng quát cô ta.
Người ở trong lòng không lên tiếng, bàn tay túm vạt áo trước mềm nhũn đổ xuống…
“Này…”, Dạ Ly giận rồi, lung lay cánh tay, một khuôn mặt trắng bệch, nhếch nhác, mái tóc ướt sũng vết máu hòa với nước mắt.
Lửa giận bỗng chốc biến sạch… Nha đầu thối, dám công khai đối đầu với Dạ Ly ta, to gan làm xằng làm bậy, Âm dương sư lúc diệt yêu hạ thủ dứt
khoát nhanh nhẹn, cũng có lúc sa sút thế này ư? Cô ấy hoàn toàn thể hiện hết sự yếu đuối trước mặt mình.
Ta đang yên tĩnh vẽ tranh ở trong phòng tranh, cửa bị đập ra, sau đó
là tiếng gầm của Tiểu Ly: “Dạ Lạc, mau gọi Diệu Âm quay về”.
Dừng bút vẽ lại, ta hơi quay mặt lại, nhìn cậu ấy một cái, phớt lờ tiếp tục vẽ tranh.
“Này”, bút vẽ bị hất rơi một cách vô tình, rơi xuống dưới nền nhà
văng ra mấy điểm mực màu đen, đệ đệ giận dữ trừng mắt, “Đừng có giả vờ
thanh cao với đệ, cứu người”.
“Điện hạ…”, cô bạn nhỏ Diệu Âm đúng lúc xuất hiện ở cửa, cẩn trọng e dè cất tiếng gọi.
Ta chịu nỗi oan uổng vô tội, trong lòng lại cảm động vô hạn, từ miệng lão đệ nhà mình lại bật ra được hai chữ “cứu người”, tuyệt đối là kỳ
tích lớn nhất trong thế kỷ này, bạn học Tiên Tiên thật sự… quá mạnh!
Trong phòng của Tiểu Ly, trên một chiếc giường lớn, cô gái nhếch nhác nằm đó thoi thóp, chỉ có thể dùng chữ “thảm” để hình dung: mái tóc ướt
rối tung dính đầy máu, khuôn mặt sương trắng in ra một đường máu đỏ
tươi, tay phải nhiều chỗ, xương gần như vỡ nát, cả cánh tay phế rồi, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, xuất huyết lượng lớn, xương sườn
cột sống cũng đứt gãy không ít, bị trọng thương nặng nề. Nhưng mà, mệnh
của cô ấy vẫn chưa hết, đưa đến bệnh viện cứu chữa, có lẽ sẽ thành người thực vật sống hết nửa đời còn lại.
Ta thở dài thườn thượt: Đệ à! Đệ rốt cuộc cũng không nhẫn tâm, cứu cô ấy về đây.
Trong chiếc gương ngân bạch hoa sáng rực hiện ra khói đen lượn lờ hai tay bưng gương của Diệu Âm hợp lại, ngân hoa tản đi: Đại nhân Điện hạ,
trong người cô ấy đọng rất nhiều yêu khí, bắt buộc phải tinh hóa trước
thì Ngọc Hà Âm của tôi mới có thể có tác dụng”.
“Cân linh lực của bọn ta tịnh hóa?”, ta nhàn nhạt hỏi.
“Vâng.”
“Hiểu rồi”, ta quay vào thiếu nữ trọng thương, nâng tay phải lên.
Lại bị Tiểu Ly hất ra, đưa tay chắn ở trước mặt ta, khẩu khí rất dữ dằn: “Đi vẽ tranh của huynh đi, để đệ”.
“Tiểu Ly, đệ… giúp cô ấy?”, ta gắng hết sức khéo léo, tránh sử dụng từ gây hiểu nhầm khó xử.
“Cái gì giúp cô ấy?”, lão đệ mạnh miệng phủ nhận, “Một kẻ tàn phế bị
hành hạ thê thảm rồi, đệ làm sao mà ngược đãi được nữa chứ? Ít ra cũng
phải là một kẻ tứ chi đầy đủ chơi mới vui”, trong đôi mắt đen thanh
khiết lóe lên sự ngây thơ thật thà vô hại.
Nghe cứ như đệ đang sửa chữa đồ chơi? Bạn học Dĩ Tiên, không cam chịu nô dịch thì phản kháng gấp đôi đi, ta không quản nữa.
Cô gái được huỳnh quang bao quanh sắc mặt an lành, chừng sâu trong giấc mơ của mình, không mảy may hay biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lương Dĩ Tiên tỉnh lại, thấy một khuôn mặt đẹp trai cỡ
lớn đang chăm chú nhìn cô ấy, như thể muốn nghiên cứu gì đó từ dung mạo
đang ngủ của cô, khóe mắt xẹt qua một chút xảo quyệt và thâm hiểm.
“Á…”, Lương Dĩ Tiên hoàn toàn không kịp suy nghĩ liền bật nhảy lên.
“Bụp…”, trán của hai người đụng mạnh vào nhau.
“Nha đầu thối, cô phát điên cái gì vậy?”, Dạ Ly xoa xoa trán, xấu hổ quá hóa giận, “Có tin là tôi sẽ lập tức giết cô không?”.
Lương Dĩ Tiên cũng chẳng tốt hơn là bao, bị đập đến mức mắt nổ đom
đóm, hai cánh tay chống thân thể nửa nằm trên giường, khó khăn lắm mới
tỉnh táo, đột nhiên lại phát hiện… lập tức ngồi đoan chính, cúi đầu nhìn nhìn, thấy mình đang mặc một bộ áo ngủ màu xám nhạt, cử động cánh tay…
không đau, xoa xoa thân thể… không bị thương, sờ lên mặt… vẫn ổn, lại
vuốt tóc… biến thành tóc ngắn rồi. Tất cả bình thường, nhưng lại vô cùng không bình thường, đặc biệt là nhìn thấy người nào đó khí thế phừng
phừng…
“Dạ Ly? Anh… tôi…”, cô ấy có quá nhiều nghi vấn. Anh ta là người thế nào?
Vì sao cứu cô? Mình đang ở đâu? Thương thể tại sao mới chỉ qua một
đêm đã khỏi hết rồi… quan trọng nhất là, vì sao căn phòng xa lạ này chỉ
có hai người bọn họ?
“Cái gì mà anh anh tôi tôi? Bây giờ cô là của tôi, chú ý thái độ của lời nói với chủ nhân”, Dạ Ly ra oai với cô ấy một chút.
Ý? Của anh ta? Cô?! Lương Dĩ Tiên dần ngây dại, mất hồn rồi. Trong
não không ngừng lặp lại: Là của anh ta… của anh ta… mình… là của anh ta…
“Anh đã làm gì với tôi rồi?”, cô trấn tĩnh, trấn tĩnh, lại trấn tĩnh.
“Rất nhiều, nhiều đến mức cả đời này cô cũng không trả nổi, hừ, tôi
sẽ không cứu cô không công, yên tâm làm nô bộc của tôi đi!”, Dạ Ly từng
chút sán gần đến Dĩ Tiên, xấu xa nhìn vào đôi mắt cố tỏ ra bình kia,
nhấn mạnh từng từ, “Đây, chính là cái giá bắt buộc phải trả cho tất cả
các loại bất kính cô đã đối xử với tôi từ trước đến nay”.
“ !!!”
Biết được bản thân mình ở trên giường của Dạ Ly, trong phòng của Dạ
Ly, ở nhà của Dạ Ly, Lương Dĩ Tiên theo bản năng cấp tốc thay bộ quần áo mà cậu ấy ném qua, không phải là bộ đồ ban đầu kia, nhưng lại rất vừa
người. Cô vô ý nhìn thấy một cây bạch quả bên ngoài, bất giác đi về phía cửa sổ, nhớ lại bọn họ từng ngồi dưới gốc cây đó thưởng trà, lại chuyển ánh nhìn sang vườn hoa, giữa khóm hoa lan ra từng cụm hoa trắng như
tuyết, cao ngạo mà thanh tú.
Trong lòng cô không kìm được hơi run lên, những bông hoa đó rất giống…
trà my.
Chuyển đến chuyện hoa trà my rồi, chỉ còn lại loài hoa nở ở bờ bên kia để quên đi kiếp trước…
“Thay xong rồi thì mau cùng tôi đến trường”, Dạ Ly thần không biết quỷ không hay xuất hiện, khẩu khí như mệnh lệnh.
“Hoa trà my?”
“Ồ, là loại hoa huynh ấy thích nhất.”
“Huynh ấy?”
“… Đến trường thôi”, Dạ Ly xách cổ áo của thiếu nữ lên, lôi ra khỏi phòng.