“Dạ Lạc, anh… có cảm giác với cô ấy, đúng không?”, Doãn Điệp nhìn thẳng vào ta, tháo bỏ mọi đề phòng.
“Sao em biết?”, ta bình thản hỏi.
“Có ai đã từng nói với anh rằng, anh rất đẹp, nụ cười của anh càng
đẹp hơn không? Nụ cười ấy mang theo nỗi ưu thương nhàn nhạt, đẹp đến mức khiến người ta lo lắng” đôi mắt trong sáng từng chút đắm chìm, “Người
ta nói, mất đi người yêu trong lòng, sẽ đau khổ cả đời, nhưng tôi cho
rằng, mất đi người yêu mình sâu sắc, mới là nỗi đau lớn nhất trong đời
của con người. Cô gái đó chắc chắn là đã bỏ cả tính mệnh cho anh, nhất
định là người yêu anh nhất trên đời này, bởi vì mất đi cô ấy rồi, cho
nên anh sẽ bi thương, bi thương bởi vì đau lòng, mà đau lòng là bởi vì
có cảm giác…” tròng mắt cô ấy lóe lên một giọi lệ long lanh, ngẩng đầu
lên, lời nói tắc nghẹn, “Thật kỳ quái… sắp mưa rồi sao? Vì sao… tôi lại
cảm thấy, cảm thấy…”, cô ấy cắn môi dưới, nỗ lực đẩy lùi màn sương mù
mịt, “Cảm thấy rất buồn… Dạ Lạc, anh thật sự… rất không chân thực… tôi…” không thể gắng kìm nén được nữa, tay phải bịt chặt miệng, cô ấy cúi đầu lao vào trong tòa nhà.
Ta rất không chân thực…? Vốn dĩ, đối với thế giới này, ta chính là một sự, tồn tại không chân thực.
Bi thương là bởi vì đau lòng, đau lòng là bởi vì có cảm giác, có cảm giác là…
bởi vì yêu sao? Ta không hiểu, nhìn theo bóng lưng xinh đẹp mất hút ở góc rẽ, tiếng lạch cạch của giày cao gót giẫm trên sàn nhà rối loạn,
gấp gáp, dần dần đi xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa, ta xoay
người đứng ở bên lan can nhìn xuống cảnh đô thị phồn hoa, Cốc Giang là
một thành phố mỹ lệ!
“Chuyện này đừng nói cho Doãn Kiếm, ngươi không cần khó xử, nếu ta
muốn gây bất lợi với anh em bọn họ, thì sẽ không cứu cậu ta” chầm chậm
quay người lại, ta đi về phía trước, đi qua kẻ bên cạnh, thuận tiện nhắc nhở, “Ngươi nên biết, ta chưa từng hạ thủ lưu tình đối với quỷ hồn”.
Hắn ta đột nhiên kinh sợ, đau khổ khom người xuống, đôi mắt nhìn ta đầy sợ hãi và khó tin: “Ngài… ngài là…”.
“Ta là…”, ta bình thản cười, cất bước rời đi, hắn ta hiểu được là tốt rồi.
Khi Iris đi vào thư phòng đúng lúc nhìn thấy Mạc Tân gục đầu trên bàn ngủ, dường như mệt rồi. Cô ta rón rén đi vào trong, lấy một chiếc áo
khoác ngoài từ trên móc treo quần áo xuống, đắp lên cho Mạc Tân.
Mạc Tân hơi động đậy, khuôn mặt mơ màng buồn ngủ, đầu vẫn gối trên
một cuốn sách lớn đang mở, mơ hồ nhìn người vừa đến: “Iris, tôi muốn ăn
bánh năm mới”, âm điệu kéo rất dài, ánh mắt u oán như âm hồn nghìn năm,
thật sự không nên phái Nhị Hoa ra ngoài.
“…”, mỹ nữ kinh hãi, tình thế không hay rồi, nhân lúc trước khi cô ấy nói ra câu “Lập tức đi gọi Nhị Hoa quay lại”, phải nhanh chóng dập tắt, tìm vấn đề khác di chuyển sự chú ý, “… A Tân à! Tôi cho rằng…” thấy ánh mắt ở trước mặt càng thêm u oán đau đớn, Iris bất giác nuốt nuốt nước
bọt, “Ừm… người đàn ông thần bí đó và Phong Linh có quan hệ rất mật
thiết”, trạng thái nghiêm túc, lập trường kiên định, không chút nghi
ngờ.
Thiếu nữ ai oán đến cực điểm, Iris toát mồ hôi lạnh, không, không, không có hiệu quả sao?
“Vì sao?”, thiếu nữ cứng như gỗ, âm u cất tiếng hỏi.
“Trực giác” Iris tin tưởng, “Trực giác của một Ngự linh sư và kinh
nghiệm nhiều năm hàng yêu trừ ma có được”, nói rồi thở phào một hơi, có
hiệu quả rồi, “Trong lớp của em họ tôi có một nữ sinh tên là Điền Giai
Dĩnh, bạn vô cùng thân với Phong Linh, tôi muốn tìm hiểu từ chỗ cô ta,
xem có thể điều tra được đầu mối hữu dụng nào không”.
Mạc Tân chầm chậm nhấc chiếc đầu nặng nề lên, dựa vào lưng ghế.
“Phong Lĩnh bây giờ là trợ lý trong công việc của tôi. Cô ta có tôi điều tra rồi, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của cô là toàn lực phối hợp với
mọi người bày xong Ngũ Hành trận pháp, những chuyện khác không cần lo.
Kẻ địch không biết khi nào sẽ tìm được, cần phải cẩn thận hơn, tăng
cường đề phòng, đừng để sai sót” nói xong còn không quên thêm vào một
câu, “Iris, tôi muốn ăn bánh năm mới” ngữ khí cùng ánh mắt đều ai oán
thê lương.
“…”, mỹ nữ vã hết mồ hôi, giật giật khóe môi, “Hay là… ăn kem?”.
Ánh đèn u ám trong phòng bệnh ánh ra khuôn mặt gầy gò vàng vọt của
bệnh nhân, im lặng ngủ sâu, miệng và mũi bị chụp dưỡng khí chụp lên, bên giường nối liền với một chiếc máy đo điện tâm đồ, đoạn sóng hiển thị
bệnh nhân hô hấp bình ổn.
“Đêm nay, sẽ kết thúc sao?”, ta thầm than.
“Ai da, có thể được Dạ Lạc đại nhân đích thân đưa tiễn, là vinh hạnh
không gì đặc biệt hơn của bà ta đó!” Tử Thần đang ngồi khoanh chân trên
giường bệnh, ôm chiếc lưỡi hái lớn cho thấy thân phận của mình.
“Ngươi bớt nói một câu thì có thể chết sao?”, ta bất lực vỗ trán, cái kẻ thao thao bất tuyệt kia.
“Đại nhân nói không đúng rồi, Vô Thương vốn không phải người sống,
làm sao mà ‘chết’ được?” từ khe miệng nhếch lên phát ra ngữ điệu quái dị chỉ một mình hắn mới có.
“Ồ nói từ ‘chết’ với một kẻ đã chết đúng là không được thỏa đáng lắm” ta không thể phủ nhận, “Huống hồ còn là một vị Thần chuyên quản người
chết, thái độ làm việc lại tích cực thế này, người ta còn chưa tắt thở
đã đến canh chừng rồi”.
“Haizzz, bởi vì ngài cũng đến, nên ta muốn đến sớm chút để chào hỏi ấy mà!”
“Thuận tiện lại nhắc nhở ta, đừng lo nhiều chuyện bao đồng nữa?”
“Nào dám, Vô Thương nào dám bất kính với đại nhân? Chỉ mong ngài giơ
cao đánh khẽ, thả cho linh hồn chịu khổ sở này sớm ngày siêu thoát, xin
chớ làm rối loạn trật tự bình thường của luân hồi sống chết trong trời
đất.”
“Không biết là ai đi cửa sau trước, mở chốt thả nước, khinh nhờn công việc, làm việc trộm rau” ta vô cùng thân thiết, thành tâm kiến nghị,
“Vô Thương, nếu ngươi buồn chán quá, có định cân nhắc đến chuyện thả nó
đi không?”.
“Ha ha…”, tay áo dài che mặt, tiếng cười “khùng khục” dưới áo choàng
đến mức cỏ cây run rẩy: “Ha ha… Dạ Lạc đại nhân thật sự tiêu diệt Vô
Thương, ha ha… không ngờ rằng ngài lại đáng yêu như vậy ha ha… tôi cũng
không kìm được yêu ngài mất rồi, ha ha…”.
“…”, vốn muốn lôi chuyện của Doãn Kiếm ra để khiến hắn ta khó xử kết
quả bản thân mình lại khó chịu. Ngụ ý của ta quá thâm sâu sao? Hắn ta,
loài vật chưa hoàn toàn tiến hóa hết, tứ chi đơn giản, đầu óc càng đơn
giản hơn này khó ngộ được sao?
Vô Thương tiếp tục cười điên cuồng mười phút vẫn chưa định dừng lại.
Ta khinh bỉ không thèm nhìn hắn, nhìn nhìn máy theo dõi nhiệt tim, tần
suất nhịp tim của bệnh nhân đã bắt đầu rối loạn, chính thức tiến vào
thời gian đếm ngược của tử vong…
Liếc mắt nhìn lên Tử Thần vẫn đang đắm chìm trong nụ cười vui vẻ ta
giả vờ vô tình nhấc tay lên vươn đến chiếc chụp dưỡng khí của bệnh nhân.
“Ài ài ài, không thể được đâu, Dạ Lạc đại nhân thân ái” tiếng cười tắt lịm, Vô Thương cất tiếng.
Thời khắc đó, phòng bệnh rơi vào trạng thái chết lặng, tiếng bước
chân vội vàng đến gần, kèm theo đó là tiếng hô hấp dồn dập, cửa phòng
bệnh đột nhiên vỡ ra…
“Ai?” một giọng nữ gấp gáp phẫn nộ chất vấn.
Lúc này, tay của ta vừa khéo dừng lại trên chiếc chụp dưỡng khí rất
giống như muốn làm chuyện bất nghĩa, trên người mặc một chiếc áo khoác
màu đen, quay lưng lại phía cô ta, chỉ lưu lại một bóng đen nửa khuôn
mặt, trong bóng tối nhìn rất không chân thực.
Nữ sinh ở cửa chính là Tiểu Trinh, bên ngoài truyền đến càng nhiều tiếng bước chân rối loạn hơn.
Tiểu Trinh mất khống chế hét lớn, xông đến chỗ ta, nhưng lại bổ nhào vào không trung…
Ta ẩn thân ở bên ngoài cửa sổ quan sát, phòng bệnh đã sáng trưng, các bác sĩ bận rộn tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, Tiểu Trinh ở bên cạnh
không ngừng khóc, tiếng khóc tan nát cõi lòng: “Mẹ… mẹ… đừng mà… cứu…
cứu… mọi người hãy cứu mẹ tôi với hãy cứu bà ấy… mẹ… đừng rời bỏ con,
đừng rời bỏ con…”, cô gái đáng thương bị hai cô y tá khuyên giải, cưỡng
ép đưa ra khỏi phòng bệnh.
Tử Thần trong không trung trên giường bệnh khóe mắt quét qua một tia ánh sáng lạnh, chuyển động chiếc lưỡi hái…
Đoạn sóng trên màn hình máy đo nhịp tim càng lúc càng thẳng, không
còn bất cứ dấu vết của sự sống nào. Bác sĩ đau lòng tuyên bố. Bệnh nhân
tử vong. Nghe thấy tin dữ, Tiểu Trinh bi thương, đau đớn, tuyệt vọng,
lập tức ngất lịm tại chỗ.
“Màn biểu diễn của đêm nay rất đặc sắc đó!” Vô Thương ở trên không
trung vẫy tay với ta, “Dạ Lạc đại nhân thân ái, gặp lại sau nhé!” chiếc
áo choàng theo lời nói nặng nề biến mất.
Rất đặc sắc sao? Ngươi không đi làm đạo diễn thì lãng phí quá! Đêm
nay chẳng đáng là gì cả, sau này, sẽ có màn đặc sắc hơn chờ đợi ngươi.
Vô Thương, thú ham chơi không thể nổi lên bừa bãi, đặc biệt là khi làm
việc, cẩn thận…
nghịch lửa có ngày tự thiêu!
“Bị cô ta nhìn thấy rồi?” Ảo Nguyệt xuất hiện bên cạnh.
“Bóng người nhìn thấy trong phòng bệnh là Phong Linh phải không?” rốt cuộc có nhìn rõ hay không, ta không chắc chắn lắm, trước đó, Giai Dĩnh
chính là ví dụ, trí nhớ của cô ấy vượt ngoài sức tưởng tượng, mẫn cảm,
nhạy bén, Tiểu Trinh sẽ như thế nào…
Một giọt nước mắt băng lạnh rơi trên má, ta ngẩng đầu nhìn lên màn đêm vô biên, từng giọt nối tiếp từng giọt, mưa rồi…