“Huyết giao”, ta lạnh nhạt giải thích, “Dùng con dao găm này lấy máu
của ta uống vào, sau này cậu có thể thu được linh lực trên người của ta, và sản sinh ra cộng minh với tinh thạch, khế ước với nhau, để giảm nhẹ
phần lớn gánh nặng trên thân thể cậu, tránh cho chuyện bị tinh thạch cắn ngược lại. Nhưng mà, xác lập quan hệ huyết giao, vận mệnh của cậu và ta từ đây nối liền thành một thể, nếu ta xảy ra chuyện, cậu cũng không thể may mắn tránh được, trái lại, nếu cậu xảy ra chuyện, thì sẽ tổn hại đến năng lượng của ta, hậu quả rất nghiêm trọng. Doãn Kiếm, uống máu của
ta… từ nay cộng sinh cộng diệt”.
“Cộng sinh cộng diệt? Cùng anh?”, anh ta hơi kinh ngạc, bỗng chốc bờ môi hiện lên ý cười, “Giống con châu chấu trên dây thừng?.
“Cậu có thể cự tuyệt, ta không cưỡng cầu.”
“Lý do, mục đích đầy đủ như vậy, việc đã đến nước này, tôi có lựa
chọn khác sao?”, anh ta nắm lấy dao găm, mũi dao lạnh lẽo lọt vào trong
mắt, mang theo chút lạnh lùng cứng rắn, “Anh không dễ đàng chết như vậy
đâu nhỉ?”.
“Dựa vào cậu, còn kém xa lắm…”, lời vừa buông xuống, trong không khí lóe ra một đạo hàn quang, vật sắc cắt rách làn da ta.
Anh ta nhẹ nhàng liếm giọt máu ở đầu mũi đao, thấp giọng cười ra
tiếng, nụ cười trầm thấp áp chế sự hưng phấn, ngẩng đầu chằm chằm nhìn
ta, giống như con dã thú đang săn mồi: “Dạ, máu của anh, quả nhiên… rất
có mùi vị, khiến người ta toàn thân cuộn trào”, vừa nói vừa đi gần đến
phía ta, “Muốn chinh phục, muốn giết chóc, muốn hủy diệt tàn phá”, một
cánh tay anh ta vòng ra sau cổ ta, “Càng muốn… có được anh”, nói rồi,
anh ta từ từ liếm láp vết máu trên mặt ta.
“Doãn Kiếm, cậu rất may mắn”, ta không lộ thanh sắc, hòa nhã nói,
“Cậu là loài người đầu tiên ta chính thức huyết giao, người bình thường
vốn không chịu được máu của ta, cậu lại ngoại lệ. Thể chất thông linh
đặc thù, có thể nhận đồng linh gắn bó, còn tương thông với năng lượng
của ta. Năng lực tiềm tàng của cậu là cơ sở rất tốt chỉ thiếu một chiếc
chìa khóa, chính là tinh thạch kia”.
“Tôi để lại một vết rạch sâu như thế này trên khuôn mặt tuyệt sắc
khuynh thành của anh, anh không bận tâm sao? Người đàn ông dịu dàng như
vậy, chẳng trách Tiểu Phong lại dốc hết lòng hết dạ cho anh”, anh ta từ
từ thả ta ra, bên miệng còn dính một vết máu đỏ thậm.
“Từng có một kẻ còn tàn nhẫn hơn, đâm ta một kiếm xuyên tim, so với anh ta, A Kiếm đã lưu tình hơn nhiều rồi.”
Ánh mắt anh ta đột nhiên lạnh lại: “Đừng gọi tôi là A Kiếm”, ánh nhìn rơi đến sau người ta, “Kẻ đó… là anh ta?”.
Ta câm nín than thở, lúc này anh ta chạy ra làm cái gì? Bỏ đi, đã đến rồi, thì đành chịu vậy.
“Ảo Nguyệt, vừa khéo, ngươi luyện tập với cậu ấy đi”, ta vui mùng thoải mái.
“Hừ, hành động càng lúc càng ngu ngốc, huyết giao với loài người, ngài gạt chúng tôi đi đâu rồi?”, giọng nói lạnh như hầm băng.
“Các ngươi có thể dung nạp cậu ấy không, ta không quản được, nhưng mà Doãn Kiếm, ta cần phải quản.”
“Cảm ơn anh đã hậu ái”, Doãn Kiếm thản nhiên, ánh mắt lạnh lẽo, “Ảo
Nguyệt, tôi không muốn cùng một đội với bọn anh, bọn anh là Dạ Lạc…
không, phải là thủ hạ của Dạ, tồn tại cấp bậc chủ tớ. Mà tôi thì không
như vậy, tôi có việc của riêng mình, không ai có thể chi phối được, tôi
với anh ta chỉ là giao dịch”.
“Lời này rất có lý”, ta mỉm cười, vết thương trên mặt tự động khép
lại. Ta nâng tay gạt đi vết máu còn dính lại, “A Kiếm, chưa biết chừng
cậu có thể thoát khỏi số mệnh không cách nào cắt bỏ giữa chúng ta đó”,
con người luôn có thể tạo ra được những kỳ tích khiến Thần chẳng thể ngờ tới được.
“Nói rồi, đừng gọi tôi là A Kiếm”, anh ta đột nhiên tức giận đùng đùng cảnh cáo.
“Từ từ làm quen là được, Tiểu Phong chẳng phải thường xuyên gọi cậu như thế này sao?”
“Cô ấy không giống anh.”
“…”, hình như Toàn Cơ cũng tùng gọi cậu là A Kiếm nhỉ! Tại sao không
thấy cậu nổi giận như vậy? Ta hời hợt lấp liếm qua loa cho xong chuyện,
“Ta và cô ấy… không người nào có thể chia cách chúng ta”, lại nhìn sang
dáng vẻ thất thần của anh ta, đại thiếu gia thỉnh thoảng giận dỗi thật
đáng yêu.
Búng tay một cái, tầng thượng rộng rãi đổi sang một màn u ám lan ra,
lưu động vô tận, dưới chân bay lên một tầng mặt nước màu đen nhàn nhạt,
nước sâu không đến mu bàn chân, tiếng kêu giận dữ rùng rợn xa xăm của ác thú, không phân rõ được phương hướng. Chẳng mấy chốc sau, một bóng đen
lông đen xanh quái dị đi ra khỏi đầu kia mặt nước, cao chừng một trượng, khom người, hai cánh tay tự nhiên rủ xuống, lộ ra vuốt dài sắc nhọn,
dưới khuôn mặt méo mó, hai chiếc răng nanh sin sít dài ba thước, măt
tròn như quả chuông lớn phóng ra u quang kỳ dị.
Tiếp ngay sau đó là mấy tiếng thú gầm, những con yêu thú hình dạng kỳ quái xuất hiện nhiều hơn, hoặc là toàn thân mọc ra đầy mụn nhọt bọng
nước giống như bị bỏng nước sôi, hoặc là máu thịt đỏ tươi quấn quanh
giống như bị lột đi một tầng da, hoặc là đầu và thân thể rối loạn dị
tật, há chiếc miệng lớn như chậu máu, kéo theo một dải bùn đất hôi thối
dài dằng dặc, bỗng chốc lật đất mà lên, thân dài chín thước, giống như
một con rắn hổ mang chúa chuẩn bị săn mồi… yêu thú đày đặc, con nào
trông cũng hung dữ.
“A Kiếm, bài tập tối nay, giải quyết toàn bộ những con này, một con
cũng không được sót lại, không hoàn thành thì đợi cho bọn nó giết đi!”,
ta thản nhiên nói với người đàn ông nhìn thấy cảnh này sớm đã kinh ngạc, “Trong trận chiến thực có thể nắm chắc được phương pháp nhanh hơn, cậu
thử lấy tinh thạch dùng thử xem, dẫn ra linh lực trong nội thể của mình, khiến cho linh thể chiêu gọi ra và thân thể hoàn toàn hòa hợp, phát huy công hiệu lớn nhất. Chắc cậu có thể đồng thời điều khiển được không chỉ một con linh thể, chồng thêm năng lượng, thậm chí có thể sản sinh ra
hiệu quả vượt trội hơn, nói cách khác, cậu không chỉ có thể thu được tất cả năng lượng của mấy con linh thể, lại có thể dựa vào nền tảng này để
sinh ra năng lượng mới. A Kiếm, đây là ưu thế của cậu, tiềm năng vốn có
của cậu, giống như một chiếc vỏ rỗng dung lượng vô hạn”, ta ngừng lại,
chuyển qua lời lẽ sắc nhọn, “Nhưng ta không hề nói là càng nhiều càng
tốt, năng lượng càng lớn mạnh thì càng khó khống chế. Nếu như nó vượt ra ngoài phạm vi khống chế của cậu, ý chí càng dễ dàng bị linh thể nuốt
chửng, nếu không tỉnh táo lại được, vậy thì cậu… sẽ không còn là cậu
nữa”.
“Sẽ như thế nào?”, anh ta hỏi ta, nhưng lại chuyên chú tập trung vào đám yêu thú rục rịch xung quanh.
“Ý niệm hỗn tạp của quá nhiều linh thể dễ dàng tụ lại thành thù oán,
đến khi đó cậu sẽ biến thành…”, ta nhàn nhã hứng thú cười, “Giống như
‘kẻ kết thúc’ vậy”, không cẩn thận sẽ trở thành Ma Vương thứ hai… trời
mới biết được, ta đang đánh cược điều gì.
“Hừ, nhìn không ra… anh đánh giá tôi cao như vậy”, anh ta trấn định,
“Hiểu rồi, tôi nhất định sẽ không phụ sự trông mong của anh”, nói xong
liền nâng cổ tay trái, quầng sáng màu xanh nhàn nhạt lấp lóe.
“Niệm tình vết thương trên người cậu chưa khỏi hẳn, lại là lần đầu
tiếp xúc với thực chiến kiểu này, ta ra hiệu cho người đàn ông phía sau, Ảo Nguyệt, người đến luyện cùng, chỉ dạy cho câu ấy chút đi”.
“Sống hay chết tôi cũng không chịu trách nhiệm”, Ảo Nguyệt lạnh lùng
đi đến phía trước, thuận tay vung ra mấy đường kiếm ảnh màu trắng, chớp
mắt cái, ba con quái vật bên tay đã bị diệt hết.
Đám yêu thú cùng nhau trào lên…
Ta yên lòng rút ra khỏi chiến trường.
Trong quầng xanh trường kiếm quét ngang, tay Doãn Kiếm hiện ra thanh
Long Uyên thất tinh, thanh kiếm thành tín cao khiết, nghe ông Doãn nói
là do Sở Tiêu Nhiên tặng. Bỗng chốc, ta gần như đã hiểu ra một chút rồi…
Gần đến tuần thi cử, ta xin nghỉ với Mạc Tân, quay lại trường ôn tập
bài vở (thuận tiện đi đến chỗ giáo viên các môn để giải quyết cái kỷ lục nghỉ học kia, sử đụng chút thủ đoạn mà!), vừa xuống đến tầng một đã
thấy một cô gái ngồi trên ghế ở đại sảnh tầng trệt đang đợi, Doãn Điệp!
Quán trà mới mở ở gần đó, trang trí theo phong thái cổ, kết cấu gỗ
điêu khắc hoa, trái phải hai cửa vào có bày bình sứ hoa văn xanh cao
bằng người. Trong phòng có đốt lò hương, từng làn hương thơm thanh dịu
thoang thoảng khiến lòng ngưòi dễ chịu, lẫn vào trong đó là hương trà
thơm, như thể người đang ở trong cổ cư, hưởng thụ những sản phẩm nghệ
thuật khác.
“Tiểu Điệp thích uống phổ nhĩ à?”, ta nhìn cô gái đối diện yên tĩnh thưởng trà.
Cô ấy nhíu mày lại: “Nghe anh trai nói cô thích trà hoa, vừa nói vừa đặt chiếc cốc xuống, nhìn thẳng vào ta, Thích hoa gì?”.
“Bách hoa di mộng, đâu bằng trà my.”
“Trà my?”, nghe thấy từ này, cô ấy tự nhiên thất thần.