Ánh mắt Thị trưởng Doãn sáng như đuốc, nhìn anh ta không trả lời,
lòng bàn tay không tự giác chà xát vào tay vịn, trong lòng nghi hoặc
trùng trùng: Thằng bé làm sao biết được Cục đặc phái?
“Đừng nghĩ nữa, tôi tự có biện pháp của mình”, Doãn Kiếm suy đoán
được nghi vấn của ông ta, “Sao nào? Ông cảm thấy còn phải giấu nữa
không?”.
Ông ta hơi kinh ngạc, đứa con trai này tâm tư cẩn mật, giống hệt như
khi ông ta còn trẻ, bèn nặng nề mở miệng: “Tiểu Kiếm, đừng quản chuyện
của Cục đặc phái, nếu như con muốn biết được điều gì từ bố, thì chỉ uổng công phí sức thôi. Bố không biết gì nhiều, nhưng có biết được cũng sẽ
không nói cho con dù chỉ một chữ. Nhàn Nhân sẽ nhanh chóng quay lại,
không cần lo lắng cho con bé. Bố không phản đối chuyện kết hôn của bọn
con, đợi Nhàn Nhân quay về, con hãy đưa con bé, và em gái con, rời khỏi
Cốc Giang, đi càng xa càng tốt, ta không muốn…”, lời nghẹn lại trong cổ
họng, hai bàn tay già nua túm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi, trên mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
“Không muốn cái gì?”
“Không muốn…”, Thị trưởng Doãn gắng sức nhìn thẳng vào ánh nhìn lạnh
băng kia, tàn nhẫn thốt ra câu: “Doãn Kiếm, ta không muốn nhìn thấy mày
nữa. Doãn gia gia môn bất hạnh sinh ra nghiệt tử như mày. Mày đi đi cho
ta, lập tức cút khỏi Cốc Giang, vĩnh viễn đừng có đặt chân vào một bước
nào nữa, nếu không thì…”, sự đe dọa tuyệt tình tuyệt nghĩa, giọng nói
của ông ta không kìm chế được run rẩy, không biết là bởi vì giận đến cực độ, hay là bởi vì giận đến vô cùng.
Doãn Kiếm sững sờ, hoàn toàn không giống so với tưởng tượng của anh
ta. Hai năm trước, lúc rời nhà, anh ta vẫn còn nhìn thấy ông ta lòng đầy áy náy, mà bây giờ, thời gian cách hai năm, vì sao… lại trỠnên thống
hận như thế này? Bởi vì anh ta tự tiện đoạn tuyệt quan hệ cha con với
ông ta sao? Không, là ông ta vứt bỏ mình trước là ông ta…
“Ông không phải là bố của tôi, không có tư cách quản tôi”, anh ta
lạnh lùng ném lại một câu, đi ra khỏi căn phòng không hề quay đầu lại,
không chút lưu luyến.
“Tiểu Kiếm…”, ông già đau đớn tột độ, sụp đổ trong chiếc ghế.
“Thị trưởng tiên sinh, ông nói như vậy, anh ta không những sẽ không
rời đi, trái lại càng khiến cha con hai người rạn nứt hơn, hà tất phải
khổ như vậy? Không muốn giải thích rõ ràng với anh ta sao?”, ta đoan
chính ngồi bên mép giường, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu gối, hỏi
ông già bi thương trước mặt.
Ông ta lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc chằm chằm nhìn ta: “Lại là cô?”.
“Ngài Thị trưởng hình như không hoan nghênh tôi lắm! Nhưng không sao, tối nay tôi đến là muốn cảm ơn ông… không nói chuyện lần trước tôi đến
thăm ra.”
“Cô biết là tôi sẽ không nói?”
“Ừm, tôi biết cho dù là có một chút hy vọng cứu A Kiếm, ông cũng sẽ
không muốn vứt bỏ, cũng biết ngài Thị trưởng muốn gặp lại tôi một lần.”
“Cô… thật sự có thể cứu được thằng bé?”
“Xin đừng hiểu nhầm, tôi có thể giúp đỡ A Kiếm, nhưng có thể cứu được hay không, phải xem bản thân anh ta. Nếu anh ta muốn ngọc đá cùng tan,
tự sa diêm la, vậy thì chẳng có cách nào nữa rồi. Tôi sẽ không chơi trò
chơi ấu trĩ đùa bỡn ý chí kẻ khác, ngài Thị trưởng cũng vậy, không hy
vọng tư tưởng của con trai mình bị người khác khống chế, sống như tượng
gỗ, một thây ma cương thi đúng không?”
Ông ta im lặng hồi lâu rồi chầm chậm nói: “Cho dù vậy, có vài chuyện tôi vẫn không thể nói ra được”.
“Tôi chỉ muốn hỏi chỗ ẩn thân của Vưu Ni.”
“Chắc là ở tổng bộ Cục đặc phái.”
“Chỗ nào?”
“… Không biết rõ, nhưng Ngự linh sư biết.”
Ngự linh sư sao? Ta cười tự nhiên, nói tiếng chúc ngủ ngon với ông ta rồi đứng dậy rời đi.
“… Vưu Ni, có lẽ chỉ là một biệt hiệu, tên thật của hắn ta…”, ta giống như đang tự nói tự nghe.
Cho dù là biệt hiệu hay là tên thật, Vưu Ni – thật thần bí đó!
Doãn Kiếm bịt chặt vết thương, dựa vào gốc cây bên vệ đường, bó cây
được đèn đường chiếu xuống che khuất mặt của anh ta, không rõ biểu cảm,
chỉ nghe thấy từng tràng nối tiếp tiếng cười thấp trầm, dần dần biến
thành cười lớn, giống như đang phát tiết, dung nhập vào đêm tối yên
tĩnh, ẩn tàng nỗi đau khổ bất lực và mất mát chôn sâu.
“Một mình chạy ra khỏi bệnh viện, không tốt cho vết thương”, ta đi đến bên cạnh anh ta.
Anh ta hơi quay mặt lại, tựa đầu vào thân cây, lười nhác đáp một câu: “Lại là anh?”, hai bố con phản ứng giống hệt như nhau.
“Ừm, là ta, mau trở lại bệnh viện đi”, ta duỗi tay về phía anh ta.
“Tôi không cần anh cứu tôi”, anh ta hất tay của ta ra, cười lạnh,
“Nếu như là vì Tiểu Phong, vậy thì rất không cần thiết”, nói rồi dứt
khoát rời đi, chỉ lưu lại cho ta một bóng lưng.
“Là ta chọn cứu cậu, chuyện không liên quan đến Tiểu Phong.”
“Anh?”, bóng lưng dừng lại, anh ta tỏ ra khinh thường, “Hừ, đùa cái gì vậy”, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lắc mình cái, ta chặn anh ta lại, ngữ khí ấm áp: “Ta sẽ đạy cậu sử
dụng tinh thạch như thế nào, nửa tháng nữa là thi cuối học kỳ, trước khi nghỉ hè, cậu cần hoàn toàn thích ứng được với sức mạnh của tinh thạch.
Trong khoảng thời gian này, cậu bắt buộc phải nghe lời ta”.
“Bảo tôi nghe lời anh? Suy nghĩ kỳ cục.”
“Cậu như thế này, chẳng khác nào tự xem thường vứt bỏ mình, Sở Tiêu
Nhiên ném cậu cho ta, ta có nghĩa vụ dạy dỗ cậu, biến thứ đồ bỏ đi thành thứ đủ tiêu chuẩn, hay là, cậu không muốn báo thù nữa.”
Anh ta đột nhiên cứng lại, cố gắng đè nén sự phẫn nộ, ánh mắt lạnh lẽo: “Điều kiện của anh?”.
“Nói ra có lẽ cậu không tin, Vô Thương đang đạo diễn trò chơi của
hắn, ta muốn trợ hứng cho hắn, mà nhân vật chính của trò chơi trước mắt, chính là cậu, Doãn Kiếm”, ta trưng ra nụ cười mỉm hoàn mỹ. Nói chuyện
với anh ta phải xuất phát từ góc độ lợi ích, xác thực có ý muốn lợi
dụng, nếu trực tiếp nói muốn giúp đỡ, thì mâu thuẫn sẽ càng dữ dội hơn.
“Anh quen biết Tử Thần?”, anh ta kinh ngạc.
“Ừm.”
“Anh rốt cuộc là người thế nào?”
“Ta là Dạ…”, ta đột nhiên dừng lời, thấy anh ta nhẫn nại đợi câu trả lời, bèn khẽ cười, “Tà Thần, Dạ”.
“Tà Thần? Dạ?”, anh ta đờ đẫn mấy giây, tự nhiên chẳng hiểu sao lại
cười, “Ha ha… Tử Thần, Tà Thần, ha ha… thế giới điên rồi sao? Dạ”, đột
nhiên anh ta dừng cười, nhìn thẳng vào ta, “Được, chỉ cần giết được Sở
Tiêu Nhiên, tôi sẽ giúp anh…”.
“Mạng của cậu là Vô Thương cho sống lại, thân là người của hắn ta, so với ta chỉ mới gặp mặt hai lần, ai nặng ai nhẹ, cậu nghĩ kỹ chưa?”, ta
cắt ngang lời của anh ta, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Hừ, Tử Thần, tôi sớm thấy chướng mắt với hắn ta rồi”, anh ta trả lời rất lưu loát, khóe môi cong lên lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Ta nghĩ có thể Ảo Nguyệt đã nói đúng, Doãn Kiếm, cuối cùng cũng sẽ bị thù hận nuốt chửng. Cách làm của ta rốt cuộc là sai hay đúng? Cứ coi
như ta đã sai, cứ để cho nó sai đến cùng thì sao chứ?
Ban ngày ta giữ trọn bổn phận diễn vai diễn của Phong Linh đến bệnh viện thăm nom, Doãn Kiếm nhắc với ta về Dạ…
“Em biết thân phận của anh ta?”, anh ta hỏi. “Ừm”, ta thật thà gật đầu.
“Em tiếp cận anh, là do anh ta sắp đặt?”
“…?!”, phải nói thế nào đây?
“Anh ta lợi dụng em cho anh tinh thạch, bảo em tiếp cận anh, giám sát anh, đúng không?”
“…!”, oan uổng quá!
Ta bị nhìn chằm chằm đến sương giăng đầy đầu, chỉ biết cúi đầu câm lặng hoàn toàn khiến anh ta hiểu lầm là ta mặc nhận rồi.
“Anh không trách em”, anh ta rất cởi mở, “Tiểu Phong, em từng nghĩ tới việc rời xa anh ta chưa?”.
“…?!”
“Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, em không cần phải để tâm, hai tay anh ta
đặt dưới đầu, em đối với anh ta, nhất định có một ý nghĩa đặc biệt gì
đó! Tiểu Phong, em thật sự giống như một câu đố, một câu đố không thể
giải được”.
Có thể giải được, thì đã không phải là câu đố rồi.
Doãn Điệp đi đến phá tan sự yên tĩnh vốn có của phòng bệnh, cô ta
nhìn thấy ta, sắc mặt không vui, trong mắt chứa sự căm ghét. Ta lặng lẽ
lùi ra ngoài, chuẩn bị nghênh tiếp một trận khẩu chiến.
Buổi tối, ta lại diễn vai của Dạ Lạc, đưa Doãn Kiếm đến đỉnh một tòa
nhà cao tầng, không gian rộng rãi trống trải, ánh đèn neol rực rỡ, tạo
nên vẻ đẹp thần bí chỉ buổi đêm mới có thể nhìn thấy được, độc đáo, thần kỳ, tráng lệ.
Lục Mang Tinh pháp trận dưới chân biến lui, Doãn Kiếm nhìn ngó xung quanh một chút: “Anh định huấn luyện ở đây?”.
“Ừm, để xem tình trạng của cậu trước đã”, ta nhấc ngón trỏ tay phải
lên điểm vào mi tâm của anh ta, ánh sáng yếu ớt xoắn lấy, Dần dần thích
ứng rồi, nhưng còn chưa đủ, lại hạ tay xuống, lật lòng bàn tay lại, hiện ra một con dao găm sắc nhọn, treo ở trước mắt.
“Anh muốn làm gì?”, anh ta sực tỉnh lại cảnh giác.