Sáng hôm sau, ta trốn học như thường lệ, điện thoại vang lên không
ngừng, âm vực của Giai Dĩnh ở mức cao nhất đang gào lên: “Tiểu Phong,
cậu chết ở đâu vậy? Hôm nay học môn Ngân hàng Tiền tệ, điểm danh theo
hình thức gắp thăm ngẫu nhiên, cậu bất hạnh trúng giải rồi!”.
Ta thầm đau buồn cho mình ba phút, đáp: “Vừa đến bệnh viện”.
Dưới lầu giảng đường giờ tan học, đám người ùa ra như sóng nước, Đỗ
An Trác và Nghiêm Tuấn nhìn cái thấy Lương Dĩ Tiên đang đợi ở dưới cột
đèn đường.
“Tìm bọn tôi có việc?”, Đỗ An Trác khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ
rạng rỡ, sạch sẽ trong lành như ánh nắng mặt trời, mang đến cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
“Đi chỗ khác nói chuyện đi!”
Ba người chưa kịp cất bước thì một bóng người cuồng loạn chạy đến,
xẹt qua người bọn họ, bay ra xa. Đỗ An Trác nhận ra người đó, thuận
miệng gọi to, “Giai Dĩnh, chạy đi đâu mà vội như vậy?”, mấy phút trước
còn nghe thấy cô ta gọi điện thoại cho Phong Linh.
Người trước mặt nghe thấy tiếng gọi vội phanh gấp, quay đầu lại nói không rõ ràng: “Bệnh viện… Tiểu Phong ở bệnh viện”.
“Cô ấy bị làm sao?”, người hỏi câu này trong lòng bỗng căng thẳng.
“Không phải cô ấy, là Doãn Kiếm… nằm viện”, Giai Dĩnh chạy quay lạithở phì phò trả lời.
Trong hành lang yên tĩnh, ta vô cùng cảm khái bản thân mình và bệnh
viện có duyên như vậy, đây là lần thứ mấy đến đây rồi? Nghe thấy trong
phòng bệnh truyền ra tiếng khóc lớn của thiếu nữ: “Anh trai… anh trai,
anh mau tỉnh lại đi… anh trai…”.
Ta dừng bước chân: Tiếng khóc này… Doãn Điệp!
“Tiểu Điệp”, giọng nói của Doãn Kiếm nghe khản đặc vô lực, “Đừng khóc nữa, anh trai chỉ mệt chút thôi, muốn ngủ một lát, em giỏi lắm, vừa đến đã làm anh tỉnh giấc”, trong ngữ khí trách cứ có vài phần nuông chiều
dung túng.
“Cái gì chứ, em đến từ sớm mà, đợi rất lâu anh cũng không tỉnh, em sợ lắm!”, Doãn Điệp không ngừng thút thít, “Anh… em rất sợ.”, tiếng lẩm
bẩm trở nên yếu ớt.
Ta lịch sự gõ cửa, đợi một lát sau, khóa cửa chuyển động, một đôi mắt đỏ sưng húp như hạt đào ngước lên, tầng sương nước ươn ướt che phủ, mấy giọt nước mắt còn đọng lại bên hàng mi dưới rất dày, long lanh sóng
sánh, khiến người ta thương xót.
“Cô tìm ai?”, mi tâm tinh tế nhíu chặt lại, có lẽ là bất mãn với ánh mắt đờ đẫn chăm chú nhìn cô ấy của ta.
Ta lập tức tỉnh táo, cười nói: “Cô không nhận ra tôi sao? Trong bữa
tiệc tháng trước đã gặp nhau, tôi là bạn học của A Kiếm, nghe nói anh ấy nằm viện, muốn đến thăm một chút”.
“Cô?” cô ấy cẩn thận quan sát một lượt, lông mày nhíu lại càng chặt
hơn, “Cô? Nữ sinh kỳ lạ chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở trên lầu nhà tôi
hôm đó!”.
Người kỳ lạ khó hiểu là Ảo Nguyệt chứ! Ta được anh trai cô chính đại quang minh mời đến đó.
“Tiểu Điệp, để cô ấy vào đi”, Doãn đại thiếu cất lời ân chuẩn. Người
thanh niên nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không giọt máu,
dựa vào đầu giường, quét mắt nhìn ta một cái rồi nói với em gái: “Tiểu
Điệp, mấy ngày nữa là thi đại học rồi, về nhà ôn tập bài vở đi, anh
không sao đâu”.
“Em không đi, em muốn ở bên cạnh anh”, tiểu cô nương rất bướng bỉnh, ánh mắt nhìn ta hình như… có ý thù địch.
Ta bây giờ là Phong Linh, không đắc tội gì với cô ấy chứ? Tuy Dạ Lạc… chắc chắn là có… được rồi, nụ hôn đó, ta thừa nhận mình đã sai.
“Nếu như không thi được vào Đại học Cốc Giang, mặc kệ em có đồng ý
hay không, anh cũng sẽ đưa em sang Pháp”, Doãn Kiếm uy hiếp một chút.
“Anh…”, Tiểu Doãn Điệp trúng chiêu, bực bội giậm chân.
“Nếu thi đỗ, có thể ở lại, tham gia lễ đính hôn của anh và Nhàn Nhân.”
Doãn Điệp vui vẻ còn ta im lặng.
“ọn anh khi nào sẽ đính hôn?”, tiểu cô nương mặt mày tươi tắn hỏi.
“Đợi Nhàn Nhân đi nghỉ quay về rồi mới quyết”, Doãn Kiếm dịu dàng cười nói.
Ta đột nhiên hiểu ra, nụ cười này, nụ cười giả tạo như thật đây sao?
Giả vờ không để tâm, giả vờ rất vui vẻ, nhưng không tìm được lý do, đành mỉm cười với người khác để che đậy sự bi thương trong lòng mình, anh ta đã làm rất tốt, ta cũng đã làm rất tốt. Nhưng mà, hai người bọn ta
không giống nhau…
Anh ta có thể lựa chọn, còn ta thì không.
Bóng dáng đẹp đẽ rời khỏi phòng bệnh, cắt đứt mạch suy nghĩ của ta.
Doãn Kiếm chầm chậm dựa vào gối, ngẩng mặt nhưng vẫn nhắm mắt: “Tiểu
Phong, ngồi xuống đi”, dung nhan anh tuấn có vẻ mệt mỏi.
Ta ngồi xuống bên giường, nhìn sang người bị thương kia, trong lòng
thấy thán phục, tối qua mới bị trọng thương, mất nhiều máu như vậy, hôm
nay đã có thể tỉnh táo, ý chí và sinh mệnh quả là vượt xa người thường.
Sở Tiêu Nhiên đã hạ chiến thư, còn kéo cả ta vào, dạy anh ta sử dụng
tinh thạch, là đúng hay sai? Ta không cách nào chắc chắn được thời gian
sẽ chứng minh tất cả.
Vấn đề trước mắt là: Không gian quá yên tĩnh!
Ta ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, sự quan sát học hỏi của thục nữ liền
biến thành cái nhìn trực tiếp, mặt mày thanh tú, đẹp đẽ thướt tha. Cũng
may, ta không phải là sắc nam, định lực mạnh mẽ, nếu không thì anh ta
chắc chắn tới rồi, trạng thái không chút phòng bị này rất thích hợp cho
người ta… Ôi, lạc đề nghiêm trọng!
Trong tình huống thông thường, muốn phá vỡ cục diện ngượng ngập này cần phải tìm được chủ đề không ngượng ngập.
“Tiểu Điệp là em gái anh? Thật dễ dỗ dành!”, nếu như lão đệ của ta nghe lời bằng một nửa cô ấy thì tốt quá.
“Em cho rằng anh là vì dỗ dành con bé đi mới nói như vậy ư?”, anh ta
chầm chậm hé mắt, nghiêng mặt nhìn sang ta, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống anh ta chút nào, trong ánh mắt có sự dịu dàng ta chưa
từng nhìn thấy.
“Anh nói anh đối với Hoắc Nhàn Nhân…”, không có cảm giác gì.
“Chính là giống như em đối với anh, không có cảm giác”, lời nói rất thẳng.
Anh ta từng nói ta có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng lúc này, người
nhìn thấu tất cả đổi lại thành anh ta rồi, ta im lặng không nói.
“Cho dù không có cảm giác, cũng có hy vọng”, anh ta tiếp tục nói,
“Tiểu Điệp rất thích cô ấy, chỉ tiếp nhận cô ấy. Nhất định là em cảm
thấy rất hoang đường phải không, hạnh phúc của bản thân mình vì sao phải để cho người khác chi phối. Nhưng em chắc chắn không biết, Nhàn Nhân là người anh yên tâm nhất để gửi gắm Tiểu Điệp. Anh biết cô ấy có thể giúp anh chăm sóc tốt cho Tiểu Điệp. Trước khi ngày đó đến, nên để cho tất
cả mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, chẳng phải là rất tốt sao?”.
“Hạnh Phúc cuối cùng…”, đẹp nhất cũng bi thương nhất, giống như sau
màn pháo hoa rực rỡ, chỉ còn lại nỗi cô đơn, ta khẽ nói, “Niềm hạnh phúc này quá tàn nhẫn, nỗi đau khổ như từ trên trời rơi xuống đất, không
phải ai cũng có thể chịu đựng được”.
“Quả nhiên, em biết rất nhiều điều”, bờ môi mỏng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, đồng tử trong trẻo.
Anh ta bóc mẽ lời nói của ta?! Thú vị lắm sao?
“Tối qua anh gặp một người, một người đàn ông”, anh ta vô cùng bình
thản, “Tin tức anh ở bệnh viện, chắc là do anh ta nói cho em biết nhỉ?”.
“Ừm.”
“Không định nói cho anh biết anh ta là ai sao?”
“Anh ta…”, kịch bản vốn là tri kỉ, nhưng ứng phó với Giai Dĩnh còn có thể chứ đối với Doãn Kiếm thì… thôi bỏ đi!
“Có quan hệ không tầm thường với em?”, một câu hỏi thăm dò anh ta
dùng khẩu khí chắc chắn, còn ẩn chứa sự nhạo báng, “Thế là tất cả đều đã có lời giải thích, anh ta biết cách sử dụng tinh thạch, bởi vì đó vốn
dĩ là đồ của anh ta, anh ta tặng cho em… Dạ Hú của Dạ Minh Châu coi em
là chủ, Ảo Nguyệt và Toàn Cơ yêu thương bảo vệ em, đều là bởi vì anh ta, anh ta chính là nguyên nhân của những biểu hiện không bình thường của
em? Tối qua anh ta cứu anh, cũng là bởi vì em? Ha ha, một người đàn ông
tướng mạo như người trời, sức mạnh xuất thần nhập hóa, hoàn mỹ đến như
vậy, em đương nhiên sẽ lựa chọn anh ta… thế, cũng tốt…”, đôi mắt khép
lại, yết hầu hơi chuyển động như đang nuốt xuống nỗi cay đắng khổ sở.
Câu nói “cậu quá yếu” kia đã tổn thương lòng tự tôn của anh ta sao?
Cảm xúc quá kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương, ta cẩn thận kéo
chăn ra, thấy dưới vai trái ánh ra màu đỏ thẫm nhàn nhạt, bèn nhẹ nhàng
phủ tay lên, thân thể của anh ta hơi cứng lại. Cơ thể và trái tim cùng
bị tổn thương, linh hồn vỡ nát, vẫn phải một mình gánh vác, giống như
con dã thú bị thương, chỉ biết trốn vào trong hang núi tự liếm vết
thương của mình.