Tinh Hà không chút biểu cảm nhìn cậu bé đang cảnh giác, thờ ơ hỏi: “Ngươi căng thẳng cái gì?”.
“Tôi… tôi không hiểu… dụng ý của các người…”, Phi Dục cố làm ra vẻ
bình tĩnh, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ phải sống để quay lại
nói cho Tiêu Nhiên phát hiện trọng đại này, trước mắt tuyệt đối không
thể để bọn họ nhìn ra sơ hở.
“Dạ Lạc đại nhân phái bọn ta ra ngoài để ý đến ngươi, trời biết được
ngài ấy nghĩ cái gì, người đó tự cho mình là thông minh quen rồi chỉ cần không xâm phạm đến, quyền và lợi ích của bọn ta, ngài ấy muốn làm gì
thì làm”, A Mục thái độ rộng rãi, “Không thèm tính toán với các ngươi”.
“Chuyện đêm nay đừng có nói cho bất cứ người nào khác”, Tinh Hà chỉ ra trọng điểm.
Phi Dục bất giác run rẩy.
“Vết thương trên người của ngươi…”, Tinh Hà nhìn nhìn, tùy ý tìm một lý do đi”.
Đôi mắt tím ngừng chuyển động, im lặng chăm chú nhìn cậu ta không nói.
“Quên đi chuyện đã gặp bọn ta, món nợ ngươi và tên ngự linh sư kia
đến ngôi nhà cũ ở Phong Sơn điều tra và theo dõi, ta sẽ xóa sạch hết,
nếu không thì…”, trong đôi mắt đen lạnh lùng phóng ra bức xạ lạnh lẽo,
lưu lại câu nói dở chừng rồi quay người rời đi.
“Đừng để đến lúc bản thân hối hận thì đã muộn”, A Mục thông cảm với cậu ta, lúc sắp đi có ý tốt nhắc nhở.
Để lại đứa trẻ trọng thương một mình mơ màng: Bọn họ không phải đang nói đùa…
Vẫn không nghĩ thông được, vì sao hai người đó phải cứu cậu ta? Một hành động thừa thãi…
Trong kết giới, cảnh tượng trước mắt không thể miêu tả được, khói
tràn khắp nơi, cũng đủ để kinh hãi lòng người, nơi bị chiến tranh tàn
phá cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Tàn phế đổ nát, khói lửa ngùn
ngụt, cỏ cây chết hết, cảnh tượng suy tàn như ngày tận thế của địa ngục
trần gian, lực phá hoại lớn mạnh như vậy, thực là thế gian hiếm có. Nếu
không có kết giới làm bình phong, e rằng cả khu phố chẳng có ai may mắn
thoát nạn.
Một chùm ánh sáng mạnh màu bạc như thác nước tuôn trào bay thẳng
xuống, tấn công vào hai luồng kiếm khí đối xung kịch liệt, ba lực hội
tụ, giống như hai cực âm dương của dòng điện lưu cực mạnh tiếp xúc với
nhau, lửa nóng của núi lửa phun trào và sóng thần của biển khơi xung
đột, sau tiếng nổ vang mang tính hủy diệt, chấn động trời đất, là sự
trầm lắng, vạn vật im lặng.
ết giới không chịu đựng được lực tấn công, lặng lẽ tan đi, Địa Ngục
một khắc trước lại trở thành nhân gian thái bình, ta thấy hơi ngạc
nhiên. Ta đã đánh giá cao chất lượng kết giới của ngự linh sư hay là
đánh giá thấp thực lực của bọn họ? Bất luận như thế nào, kết quả cuối
cùng là hai người đều bị chấn động, lùi ra hơn mười mét, Doãn Kiếm phun
ra một ngụm máu tươi, gắng gượng mới có thể đứng vững, chiếc áo sơ mi
cộc tay trên người nhem nhuốc máu, nhìn thấy mà kinh hãi.
Vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh ta vẫn có thể tỉnh táo chiến
đấu với một địch thủ hung mãnh, không thể không nói, ý chí của loài
người, bất luận là yêu, hay là hận, luôn luôn ngoan cường đến đáng sợ,
khiến Thần cũng phải kinh hãi.
Người đàn ông đẹp trai thanh lịch còn lại, bình tĩnh ẩn giấu sát khí
khổng lồ không dễ phát giác ra, so với ở Dạ Trạch lần trước thì chân
thực hơn nhiều, thân phận và sức mạnh chân thực, sự lạnh lùng vô tình
chân thực, và sự cảnh giác chân thực: “Ai?”.
Lúc này, ta đang ngăn cách ở giữa hai người, thấy sự kinh ngạc, nghi
hoặc, đề phòng trong mắt anh ta, ta không định nói thật chỉ lạnh nhạt
nói: “Tôi báo cảnh sát rồi, nội trong năm phút nữa cảnh sát sẽ đến. Hai
người còn muốn tiếp tục đánh nhau nữa không?”, nói xong ta đi về hướng
người dân vô tội nằm đó, “Còn hơi thở, chưa chết”, rồi quay đầu lại nhìn Doãn Kiếm, “Tôi cũng gọi 120 rồi”, điều này có nghĩa là sẽ thuận tiện
đưa anh đến bệnh viện luôn.
“Anh là ai?”, đôi mắt chưa đầy thù hận được phủ lên một lớp sương lạnh mù mịt mà sắc sảo.
“Khả năng cắn ngược lại của tinh thạch đối với người rất lớn, khó mà
tránh được, cuối cùng chịu khổ chính là bản thân cậu, nếu không dùng
được thì vứt bỏ nó đi, chẳng có chút nào là không tốt với cậu”, ta chậm
rãi đến gần anh ta.
“Hừ, nói lung tung”, sắc mặt Doãn Kiếm u ám, “Đừng cản trở ta chỉ
giết Sở Tiêu Nhiên, không muốn chết thì tránh ra”, thanh trường kiếm
trực tiếp chỉ vào ngực ta.
Ta nhấc hai ngón tay lên chắn lưỡi kiếm, di chuyển sang một bên: “Cậu không nghe hiểu lời của ta sao, nếu như có thể sử dụng tinh thạch chính xác, tổn thương do bị nó cắn ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng cậu
hình như… dùng nó… một cách rất… dã man”, nghĩ đến hành động của anh ta, ta chỉ có thể dùng từ này. Tinh thạch có thể giày vò anh ta, nhưng anh
ta không đủ sức giày vò tinh thạch.
Khuôn mặt Doãn Kiếm quét qua nét giận dữ kèm theo nghi hoặc: “Nó không phải là của ngươi”.
Tinh thạch là Phong Linh cho anh ta, mà bây giờ ta lại là Dạ Lạc,
không phải của ta, làm sao lại biết phải sử dụng như thế nào? Không vội
vàng, ta thong thả cười nói: “Nhưng điều này lại không đủ để cho thấy ta không biết cách dùng nó”, vừa nói vừa lùi ra sau một bước, nghiêng đầu
nhìn sang kẻ còn lại, “Sở tiên sinh, anh thật sự nhẫn tâm xuống tay với
học trò yêu quý của mình à?”.
“Anh muốn ra mặt cho cậu ta?”, một câu phản vấn, nghe không ra được cảm xúc.
“Thế gian nhiều chuyện bất bình như vậy, nếu như mỗi một chuyện đều phải ra mặt, vậy chắc là ta bận không thở nổi mất.”
“Anh là thần thánh phương nào?”
“Rất nhiều việc không tiện nói, Sở tiên sinh cứ một mực coi ta là kẻ
địch cũng không sao”, bên tai nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát h vang từ
xa truyền đến, ta bình thản nói, “Cảnh sát đến rồi”.
Sở Tiêu Nhiên nhàn nhã ngẩng đầu, chỉ lưu lại một câu: “Anh dạy dỗ
cậu ta cho tốt, rồi hãy đến tìm tôi báo thù, cơ hội thắng có thể sẽ lớn
hơn một chút”, nói xong, thong thả rời đi.
“Đứng lại!”, Doãn Kiếm nôn nóng quát lớn, ngã nhào về phía trước.
Ta duỗi cánh tay ra kéo kẻ thương tích chằng chịt này lại, an ủi:
“Sau này còn cơ hội, cậu bây giờ… quá yếu”, tuy nói đúng sự thật vẫn tốt hơn, nhưng không ngờ câu nói này lại mang đến cho anh ta sự khích lệ
rất lớn.
Một ngụm máu phun ra ngoài, cơ thể bất giác cứng đờ, viên tinh thạch ở cổ tay trào ra từng luồng khó, màu đen…
“Ta đưa cậu ấy đi bệnh viện, các ngươi tản ra đi!”, ta nói với mười mấy linh thể đang quây lại gần đó.
“Ngài…”, linh thể hôm trước thấy trong phòng làm việc của Doãn Kiếm do dự một lát hỏi, “Vì sao?”.
“Nói thế nào đây?”, ta khẽ đáp, “Duyên phận nhỉ!”. Đêm nay, chính thức xuất hiện rồi.
Doãn Kiếm được đưa lên xe cấp cứu, ta cùng cảnh sát quay về đồn để
lấy lời khai. Thân phận: Người qua đường A. Sự kiện trải qua: Tận mắt
nhìn thấy người con trai anh dũng nào đó vì cứu người qua đường B mà
đánh nhau với tên côn đồ, liền lập tức báo cảnh sát, mấy phút sau, cảnh
sát đến, tên côn đồ nghe thấy động tĩnh chạy trốn, do trời quá tối,
không nhìn rõ được tướng mạo của tên côn đồ…
Khi Sở Tiêu Nhiên tìm thấy Phi Dục, cậu bé trên người trọng thương,
tình hình giống như lần đầu tiên họ gặp nhau cuối thu của sáu năm trước, bất giác hai mày nhíu chặt lại, trong lòng cũng đoán được vài phần.
“Tiêu Nhiên, ngài… không… ở đó… đợi tôi sao?”, Phi Dục ngạc nhiên.
Sở Tiêu Nhiên cẩn thận ôm cậu ta lên, dịu dàng nói: “Không thấy cậu quay lại nên đi tìm”.
Đứa trẻ thấy mũi mình cay cay, cố gắng nhẫn nhịn không rơi nước mắt,
trong đôi mắt màu tím lấp lánh những giọt lệ trong sáng cảm động: “Tôi
xin lỗi, tôi…”.
“Cậu gặp hắn rồi?”
Phi Dục gật gật đầu, giọng nói đột nhiên trở nên gấp gáp: “Tiêu
Nhiên, tôi…”, có manh mối của Dạ Lạc, thời khắc vừa mở miệng, bên tai
cậu bé lại vang lên lời đe dọa của Tinh Hà và A Mục: “… đừng khiến bản
thân mình hối hận thì đã muộn”, đôi mắt lạnh lẽo đó, khiến cậu ta cảm
thấy run rẩy trong lòng.
“Cái gì?”
“… Tôi muốn nói, Huyết Ma đích thân đến Cốc Giang, chắc chắn là có
chuyện lớn…”, đứa bé cúi mặt xuống, cố ý tránh ánh mắt nghi hoặc của Sở
Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên nở nụ cười nhạt: “Thực ra, ta cũng cảm giác được Dạ Lạc và Ma Vực có liên quan”.
Không, không phải, Phi Dục thầm hét trong lòng, Dạ Lạc là người khác, chính là ở ngôi nhà cũ trên Phong Sơn, còn đáng sợ hơn cả Ma Vực.
Nhưng… có thể nói không? Đứa trẻ trông còn có vẻ nhỏ hơn mình kia, biết
được thân phận của bọn họ, biết được bọn họ đang theo dõi, gần như bất
cứ chuyện gì cũng có thể phát hiện được, ánh mắt đó, khiến người ta cảm
thấy lo sợ một cách kỳ lạ…
Ra khỏi đồn cảnh sát đã là hơn một giờ sáng, ta thuận đường đi đến
bệnh viện, vừa bước đi, phía sau đã có một giọng điệu lạnh lùng đi theo: “Ngài thật sự không ngại phiền phức”.
“Thủ tục thôi mà, quy củ là điều cần thiết đối với xã hội pháp trị của loài người.”
“Ngài không phải là thích lo chuyện bao đồng một cách bình thường” Ảo Nguyệt đúc kết.
Thần thái ta không hề nặng nề, tâm trạng giống như gió thu vi vu thổi tung một mảng lá rụng khô héo, sau đó, cô độc lẻ loi cuốn đi…
Đối điện với cô y tá trực ban thần hồn điên đảo kia, ta mới ngộ ra
một điều: Không thể lúc nào cũng dựa vào quy tắc của người để làm việc,
đi thẳng đến phòng cấp cứu thì tốt hơn!