Hai thanh kiếm liên tục va vào nhau, tiếng ma sát kịch liệt mang theo tia lửa bắn ra xung quanh, ngọn lửa thù hận đang cháy rực, nuốt chửng
linh hồn.
Doãn Kiếm giống như có sức mạnh vô tận, chiêu nào cũng mạnh mẽ, tuy
nhiên độ nhanh nhẹn lại không bằng đối phương. Giao đấu mười mấy hồi mà
anh ta vẫn không thể khiến. Sở Tiêu Nhiên bị thương một chút nào, ngược
lại bị Sở Tiêu Nhiên nắm được sơ hở. Sở Tiêu Nhiên vung kiếm, khua vài
đạo đã khiến người ta hoa mắt rối loạn, chớp mắt như, một con rắn dài
thè lưỡi ra, chỉ thẳng vào yết hầu của đối thủ.
Doãn Kiếm không phân rõ được đòn tấn công hư thực của anh ta, chỉ vô
thức tránh né. Chỉ một khắc sơ suất, trường kiếm đen mực đâm thẳng vào
vai trái của Doãn Kiếm, cách trái tim chỉ chừng hai tấc. Đột nhiên, Doãn Kiếm nhớ về nhát kiếm xuyên vào ngực hai năm trước… hai năm sau, anh ta vẫn… muốn giết mình, không chút do dự, cũng không chút lý do.
Thanh kiếm lạnh lẽo nhưng lại không chút sát khí. Doãn Kiếm vừa hoang mang lại vừa đau khổ cùng phẫn nộ, anh ta cao thâm không thể đoán,
khiến người ta căm hận, hận anh ta đến thấu xương. Anh ta từng là ân sư, là bạn bè, là người Doãn Kiếm kính trọng nhất, tín nhiệm nhất, kết quả
lại phản bội, làm tổn thương Doãn Kiếm đến như vậy, năm lần bảy lượt hạ
độc thủ với anh. Đây đúng là một sự nhạo báng lớn nhất trong thiên hạ!
“Tiểu Kiếm, dục tốc bất đạt, càng nôn nóng muốn đạt được thì càng
chuốc lấy thất bại mà thôi”, Sở Tiêu Nhiên ngữ khí bình thản mà nhẹ
nhàng, “Kiếm của cậu chiêu thức rất rối loạn, sơ hở đầy rẫy, còn lâu mới có thể tốt nghiệp. Người kém cỏi như vậy, không xứng làm học trò của
ta”.
“Người kém cỏi như vậy, không xứng làm học trò của ta…”, câu nói ấy
cứ như nghìn mũi kim đâm vào trái tim, cảm xúc kinh sợ của Doãn Kiếm
khiến anh run rẩy. Trong quầng sáng xanh da trời nhạt một luồng sương
đen đặc bỗng nhiên nổi lên. Trên vai Doãn Kiếm truyền đến cơn đau kịch
liệt đến thấu xương. Khoảnh khắc thanh trường kiếm được rút ra, anh ta
rên rỉ, mềm nhũn đổ xuống, tay giữ Long Uyên, quỵ một gối xuống đất, mặc cho máu tuôn trào, hơn nửa người đã nhuộm thành màu máu.
“Đại thiếu gia…”, sương đen ảo bỗng biến thành linh thể, lo lắng bất an.
“Ha… ha ha…”, tóc mái trước trán che lấp khuôn mặt đang cúi xuống của Doãn Kiếm, tiếng cười lạnh lẽo, đắng chát mà nhạo báng, “Đây được coi
như nguyên nhân sao? Lý do tôi bắt buộc phải chết bởi vì…”, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dữ chất vấn, “Ta chỉ là một thứ phẩm thất bại,
làm ô uế Sở Tiêu Nhiên anh minh nhất thế ngươi, cho nên bắt buộc phải
xóa sổ… đúng không?”.
“Không hoàn toàn như vậy, cũng chẳng khác là bao. Ngươi là một thứ
phẩm không chỉ không cần đùng đến mà còn có khả năng gây hại đến những
người xung quanh. Thực tế đã chứng minh còn gì! Cậu không đủ tài năng,
không đủ trình độ, hết sự việc này đến sự việc khác xảy ra, lần trúng
độc, vụ nổ, hiểu nhầm, tổn thương, từng màn thảm kịch diễn ra, không thể nào vãn hồi được”, Sở Tiêu Nhiên chậm rãi nói, “Tiểu Kiếm, cậu là thất
bại lớn nhất trong cuộc đời ta, thứ nguy hiểm nhất, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hậu quả của những sự việc kia, chính vì như vậy, cậu không nên tồn tại trong thế giới này”.
“Hừ, buồn cười thật! Đáng chết, Sở Tiêu Nhiên, ngươi… một vừa hai
phải thôi”, Doãn Kiếm gắng gượng đúng dậy, Long Uyên cắm vào mặt đất,
tay phải bịt chặt vết thương trên vai, dòng máu thuận theo cánh tay chảy xuôi đến khuỷu tay. Khuôn mặt toát lên thần sắc nghiêm nghị, không thấy được một chút đau đớn gì, ngoại trừ đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Cổ tay trái buông thõng, ánh lên vầng hào quang xanh da trời nhàn
nhạt. Đao Quỳ hiểu ý, liền hóa thành một luồng sương đen hòa vào trong
đó, đồng thời, xung quanh, mây khói bắt đầu tự lại nhiều hơn, ngưng đọng thành một dải sương bao quanh cơ thể của Doãn Kiếm, cuồn cuộn không
ngừng thâm nhập vào quầng xanh da trời.
“Sở Tiêu Nhiên, trước khi khuyên răn người khác ngươi nên xem lại bản thân mình trước. Vừa rồi đứa trẻ kia là Ma Tộc?, Doãn Kiếm thấp giọng
cười nhạo, “Hừ, ha ha… tự cho mình là thanh cao, lại cam chịu sa đọa,
ngụy quân tử mặt dày vô sỉ, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta? Sở Tiêu
Nhiên, ngươi mới là nỗi nhục lớn nhất trong đời Doãn Kiếm ta”, từ cổ
họng trào ra một thứ có vị tanh, anh ta nâng mu bàn tay lên, quệt đi vết máu nơi khóe miệng. Dưới chân, một mảng bóng đen đang âm thầm lan tỏa,
nuốt gọn tất cả mọi thứ xung quanh…
“Tiểu Kiếm, hãy mang theo thù hận đối với ta, đi đến vong xuyên bỉ
ngạn, nơi đang nở đầy mạn chu sa hoa, nơi đó mới thích hợp với cậu”, Sở
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, giọng nói bình ổn, chăm chú
nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay của đối phương, trong lòng hiểu rõ, đó
chắc là chìa khóa để mở chiếc hộp kho báu. Trận giết chóc này khó mà
tránh được.
Bảo thạch xanh thẫm tỏa ra ánh sáng, giăng thành trận pháp Thập Nhị
Tinh Tượng. Dưới màn trời tĩnh lặng, phù ảnh chớp mắt đã hóa tác thành
đủ loại nhân hình, chăm chú quan sát vật săn ma mị tiềm hành trong hắc
ám…
Ngoài kết giới, Toàn Cơ đã tăng vọt nhịp tim, hai mắt sung huyết,
kinh hồn bạt vía, vô cùng lo lắng: “A Kiếm, thảm quá rồi, đợi tôi… tôi
đến đây!”.
“Bụp”, cô ta bị đập lên một bức tường không khí trong suốt, mặt dính
vào vách tường, thân thể không còn nghi ngờ gì nữa mà bị rơi xuống…
Cô ta lại lần nữa bay lên không trung, chỉ vào người nào đó mắng
nhiếc chửi rủa: “Hú, anh là tên ngốc nghếch, khốn nạn bỉ ổi, lưu manh,
độc ác, nham hiểm, cầm thú mặc quần áo, nhân cách hủ bại, không nhìn
thấy A Kiếm của tôi đang gặp nguy hiểm ngay trước mắt sao? Anh đám ngăn
cản tôi cứu người? Nếu A Kiếm có mệnh hệ gì lão nương đây sẽ giết anh
đầu tiên…”, hung thần ác sát làu bàu không ngớt.
Hú dịu dàng cười: “Toàn Cơ, chúng ta phải nghe chỉ thị từ Dạ Lạc đại nhân”, Hú tuyệt nhiên không hề bận tâm đến bữa “quyền” kia.
Toàn Cơ mặt co giật, nghẹn rồi. Người kia lại tiếp tục bổ sung: “Đại
nhân từng có lời dạy, ngoại trừ ngài ấy ra, cô không thể nghĩ đến người
đàn ông khác nữa”.
Toàn Cơ rất muốn vui vẻ: “Câu nói đó ám thị, Dạ Lạc sẽ vì mình mà
ghen tuông không?”, lại rất muốn đau buồn: “A Kiếm, anh chết rồi tôi
phải làm thế nào?”, thế là cô ta bắt đầu trầm tư: “Bắt cá hai tay, tình
yêu tay ba sao? Nữ nhân vật chính hạnh phúc, được hai người đàn ông ưu
tú như vậy yêu mình? Tranh cướp? Hình như mình… vô duyên với chữ này,
một mặt luôn thích không thèm để ý, một mặt lại luôn cách người ta cả
nghìn dặm, mệnh khổ quá!”. Toàn Cơ bắt đầu suy nghĩ sâu xa: “A Kiếm
thích Tiểu Phong, Tiểu Phong chính là Dạ Lạc, cũng tức là A Kiếm và Dạ
Lạc… hình như, Dạ Lạc và Ảo Nguyệt còn mờ ám hơn…”.
Nghĩ đi nghĩ lại, hết góc này chuyển đến góc kia, chẳng có phần của
mình nữa rồi, bi kịch quá! Toàn Cơ quệt nước mắt, sống có gì vui, chết
cũng có gì sợ, cùng lắm là xen ngang vào cho thành bốn góc, hoặc là, đá
văng Ảo Nguyệt vạn ác ra khỏi cuộc…
Chính vào lúc nữ thần nào đó đang lơ đễnh…
“Ai da, hai vị cũng đến để tăng thêm náo nhiệt phải không?”, một nam
nhân mặc áo choàng vác một chiếc lưỡi hái lớn cưỡi gió bay đến, giọng
điệu quái dị.
“Phụng mệnh của Dạ Lạc đại nhân, đến quan sát tình hình trận chiến”, Hú nho nhã lịch sự, mỉm cười trả lời.
“Các hạ kế thừa được phẩm hạnh tốt đẹp của lệnh chủ khá là hoàn hảo
đó, ứng xử khiêm nhường lễ nghĩa, bình dị gần gũi, dịu dàng như vậy, vẻ
ngoài lại anh tuấn phong độ, khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng!”
“Ngài cũng vậy, nghĩ thấy Tử Thần đại nhân có thể tận tình đem mạng
người chơi đùa trong lòng bàn tay, nhưng luôn luôn giữ đúng quy củ, làm
trọn chức trách, duy trì được trật tự sống chết của nhân thế, không hề
xáo động hay hỗn loạn, tinh thần trách nhiệm và nghiêm cẩn này đáng để
người ta học hỏi đó!”
“Các hạ quá khen, nếu trao đổi với nhau chức trách này, có lẽ ngài còn làm được tốt hơn là tại hạ…”
Hai kẻ mỗi người một câu, đối đáp qua lại, nữ nhân nào đó thấy chóng
mặt, nhìn bên này lại ngó bên kia, không nhẫn nại thêm được nữa bèn chỉ
tay: “Anh là tên trợ thủ của Doãn Kiếm kia?”
“Toàn Cơ, không được vô lễ với Tử Thần, cẩn thận Dạ Lạc đại nhân trách tội”, Hú nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đừng mang Dạ Lạc ra để dọa tôi nữa”, Toàn Cơ trừng mắt.
Đứng một bên, kẻ bị điểm danh im lặng một lát rồi thong thả mở miệng: “Vâng, hai bên tự chủ, anh tình tôi nguyện”.
Anh tình tôi nguyện? Khả năng nghĩ xiên xẹo của nữ nhân nào đó lại
bắt đầu: Hai nguời không có gì mờ ám với nhau đó chứ? Cái này phải là
quan hệ mấy góc?
“Tử Thần đại nhân lần này đến để thu hoạch thành quả sao?”, Hú hòa nhã hỏi.
“Vốn dĩ là như vậy, nhưng Dạ Lạc đại nhân lại dở trò với ta…”, ngữ
điệu nói chuyện của Vô Thương thường khiến người ta cảm thấy… không
thoải mái.
“Nếu chỉ là trò đùa nho nhỏ, chắc ngươi sẽ không bận tâm”, ta âm thầm xuất hiện ở trước mặt ba người, lạnh nhạt hỏi lại.
“Dạ Lạc đại nhân”, Vô Thương bình tĩnh đáp, “Rất vinh hạnh được gặp lại ngài”.
“Dạ Lạc!”, Toàn Cơ thốt lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, chớp mắt đã
bay vèo qua đó. Cô ta còn chưa kịp đến gần đã phải vội vàng phanh lại,
nhanh chóng chuồn về vị trí cũ đứng ngay ngắn, đôi mắt xinh đẹp bắn ra
vô số đao nhọn về phía Ảo Nguyệt đang đi bên cạnh ta như vũ bão.
“Dạ Lạc đại nhân, có vẻ như ngài đang bị người ta bắt lỗi”, Hú khiêm nhường.
“Chuyện xấu dễ làm, chuyện tốt khó làm”, ta nhẹ nhàng nói, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, “Vô Thương, ngươi có ý kiến?”.
“Có thể xin ngài thu hồi tinh thạch, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?”
“Kẻ làm rối loạn mệnh cách của Doãn Kiếm đầu tiên chính là ngươi, ta
chẳng qua là có tình bằng hữu nên mới xen vào một chút, ngữ khí của ta
trở nên lạnh lùng, “Cản trở đến ngươi rồi sao?” một sự uy hiếp vô hình,
ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Khuôn mặt dưới áo choàng hơi đông cứng lại, khóe miệng nhếch lên: “Dạ Lạc đại nhân, linh lực của ngài đã yếu đi rất nhiều rồi!”.
“Thì sao?”, ý ngươi là một chọi một thì có thể thắng được ta? “Điều
này không phải là một chuyện tốt…”, hắn ta nghiêm túc chỉ ra.
“Cũng không phải chuyện gì không tốt”, kẻ phát ngôn là tảng băng Ảo Nguyệt.
“Ồ? Xin thỉnh giáo?”, Vô Thương khiêm tốn hỏi. Hú và Toàn Cơ đều cùng chung biểu cảm “muốn biết vì sao” nhìn về phía Ảo Nguyệt.
“Hừ, còn cần phải nói sao?”, Ảo Nguyệt chỉ vào ta, lạnh lùng phớt lờ những đôi mắt “cầu xin đạy bảo” kia.
Mấy giây sau, Toàn Cơ hoảng hốt ngộ ra: “Ồ…”, rồi lại ý vị sâu xa
nhìn sang ta, ánh mắt rất không đứng đắn. Hú vẫn duy trì nét mặt nghiêm
túc, thư thái mỉn cười.