Thấy phản ứng khác thường của em gái, Doãn Kiếm có thể xác định rõ
ràng, chẳng trách cô bé lại có tâm tình thiếu nữ manh nha nảy sinh tình
cảm đó, hóa ra là bởi vì anh ta, Ảo Nguyệt.
“Em đã nhìn thấy anh ta rồi.”
“Ai? Em không hiểu anh đang nói gì”, Doãn Điệp rụt lại càng sâu hơn.
“Anh ta đã làm gì em rồi?”, Doãn Kiếm nhìn ra được dáng vẻ muốn che giấu chuyện xấu của cô bé, càng cảm thấy không bình thường.
“Không có, không có, không có…”, Doãn Điệp đã sắp không cầm cự được
nữa rồi, trốn vào trong chăn mất kiên nhẫn gào lên, “Anh đùng hỏi nữa,
em không nhìn thấy người đó”.
“Người đó?”, Doãn Kiếm lập tức dứt khoát lôi chiếc gối ôm ra, kéo
chăn lôi cô bé lên, bất chấp sự phản kháng mãnh liệt của cô ta, túm lấy
hai cánh tay cô ta giữ ngay ngắn, “Tiểu Điệp, nghe anh nói, không được
tiếp cận anh ta, anh chỉ muốn tốt cho em, người đó không đơn giản, em
tuyệt đối không thể có ảo tưởng gì với anh ta, nhân bây giờ vẫn còn sớm, em phải đoạn tuyệt tất cả mọi suy nghĩ. Nghe đây, tuyệt đối không thể
nhớ đến anh ta”.
Doãn Điệp bị khẩu khí nghiêm khắc của Doãn Kiếm lấn át, từ nhỏ đến
lớn, anh trai luôn luôn chiều chuộng nhường nhịn mình, nói chuyện rất ít khi nặng nề thế này. Anh trai quả nhiên quen biết anh ta, và có ý thù
địch với anh ta, cho nên trong buổi tiệc không nhìn thấy người đó. Nhưng anh ta nhìn có vẻ, không giống người xấu. Sao lại xuất hiện ở đây? Đột
nhiên cô nhớ ra, lúc đó anh ta gọi ra một cái tên: Anh Hàm Nhi.
Anh Hàm Nhi? Là ai? Anh ta lầm tưởng cô là cô gái đó sao? Trong lòng có sự sầu muộn không gọi được thành tên…
“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp…”, Doãn Kiếm thấy em gái thất thần đờ đẫn, lại tưởng cô bé bị mình dọa cho sợ hãi rồi.
“Anh, em nhớ rõ rồi”, cô gái ngoan ngoãn trả lời. Có lẽ anh ta tìm
đến đây cũng chỉ vì trông cô giống Anh Hàm Nhi mà anh ta nhắc đến nên
muốn xác nhận thân phận thôi!
Trong tòa lâu đài nổi trên mặt nước mỹ lệ, nàng công chúa cao ngạo
trong thư phòng ngậm một chiếc kẹo mút rúc trong chiếc ghế mềm rộng rãi, nhàn nhã thảnh thơi, dưới đôi mắt trong sáng thầm lóe lên sự sắc xảo.
Iris báo cáo kết quả điều tra của buổi sáng: “A Tân, tình hình cụ thể chính là như vậy, không phát hiện ra điểm khả nghi, người nhà đó ở các
phương diện đều bình thường, ngoại trừ tổ hợp gia đình khá là… kỳ quái,
nhưng nếu là thân thích, vẫn coi như chấp nhận được, chỉ là tôi cảm thấy rất lạ”.
“Sống ở một nơi như thế vốn dĩ đã kỳ lạ, người kỳ lạ trái lại chẳng
có gì lạ”, Sở Tiêu Nhiên tiếp lời, “Bọn họ mới đến Cốc Giang, lại ở tít
tận ngoại thành, không tiếp xúc với bên ngoài, cũng không có ai biết
trong núi sâu có gia đình đó, nghĩ lại rất là quái lạ”.
“Iris, cô nói chủ nhân của ngôi nhà đó và em họ cô là bạn học cùng
lớp, tên Phong Linh?”, Mạc Tân chống tay trước trán, chầm chậm hỏi.
“Vâng.”
“Có thời gian đi tìm em họ cô một chút”, cô gái liếm liếm chiếc kẹo,
tiện miệng nói, “Phong Linh có em trai là Dạ Ly, chị em thất tán nhiều
năm, sau khi Phong Linh được Dạ Ly tìm thấy, vì sao không đổi về họ Dạ
để nhận tổ quy tông nhỉ? Có phải là còn có cái tên nào khác họ Dạ
không?”.
“Có thể là Phong Linh nhớ nhung lão viện trưởng đã mất ở cô nhi viện, nên vẫn cử theo họ Phong. Lúc cô ta đến cô nhi viện vân là một đứa trẻ, có lẽ gia đình còn chưa kịp đặt tên cho cô ta”, Iris suy đoán.
“Dạ Ly, Phong Linh, Dạ Linh. ..”, Mạc Tân chẳng hiểu sao lại cười,
hỏi sang đứa bé yên tĩnh bên cạnh, “Phi Dục, ngươi thấy sao?”.
“Có chút gượng gạo”, thẳng bé cụp mắt xuống, “Không thoải mái”.
“Cậu cả một ngày nay chẳng có tinh thần, cứu Cẩm Phàm năng lượng sử dụng quá độ sao?”, Sở Tiêu Nhiên quan tâm hỏi.
“Không”, Mạc Tân thay cậu ta trả lời, “Phi Dục đang nói khu nhà đó
qua vài ngày nữa, đợi Cẩm Phàm khỏe hơn, vị thân thích đi du lịch kia
chắc cũng quay lại rồi, chúng ta lại đến thăm hỏi một lần nữa, chưa biết chừng sẽ có phát hiện kinh người”.
“A Tân, ý của cô là…”, Iris nôn nóng muốn đoán ra, bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.
Một thiếu nhiên thanh tú đi vào, bước chân hơi yếu ớt.
“Cẩm Phàm”, Iris vội đỡ lấy cậu ta khẽ trách, “Tại sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi?”.
“Không sao”, Cung Cẩm Phàm khí sắc yếu đuối, nhìn sang cô gái trong
chiếc ghế mềm: “A Tân tiểu thư, cấp trên phái người đi khắp nơi tìm cô,
hy vọng cô nhanh chóng quay về tổng bộ. Vưu Ni chuyển lời, chuyện của
Hoắc Nhàn Nhân có thể không truy cứu, nếu như cô còn cố chấp không quay
lại, ông ta cũng không miễn cưỡng, nhưng tất cả hậu quả cô tự chịu”.
“Hừ, chuyện của tôi không đến lượt ông ta lo lắng”, Mạc Tân lạnh lùng nhạo báng.
“A Tân…”, Iris muốn khuyên, nhưng khó mở lời, biết rõ quyết định của cô ta không ai có thể thay đổi được.
“A Tân tiểu thư, quẻ bói của đại âm dương sư Lương Nguyên hai mươi
năm trước đã bắt đầu ứng nghiệm, tổng bộ đã điều không ít ngự linh sư
đi, lần lượt sẽ đến, bất luận thế nào, chúng ta bắt buộc phải ngăn cản
kiếp nạn xảy ra, thề giữ được Cốc Giang. Đại chiến sắp đến, A Tân tiểu
thư là nhân viên quan trọng không thể thiếu được của Cục Đặc phái, nhất
quyết không thể bị cuốn vào cuộc chiến, xin hãy lập tức quay về tổng bộ
đi!”, Cung Cẩm Phàm nói hơi vội, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Trước khi quay về, tôi còn có rất nhiều việc phải làm xong đã!” Mạc Tân lắc lắc chiếc kẹo mút nhàn tản nói.
“Cẩm Phàm, tính khí của đại tiểu thư chắc cậu đã biết”, Sở Tiêu Nhiên cười đùa, “Không đạt được mục đích sẽ không thôi, tính cách ngang ngạnh cố chấp khác rất xa so với Mạc gia”, rồi lại trịnh trọng lắc đầu, “Nếu
chỉ nhìn ở phương diện này thì có vẻ không giống viên minh châu trên tay của Mạc gia lắm!”.
“Sở Tiêu Nhiên”, thiếu nữ u ám nghiến răng, sắc mặt lạnh lẽo, “Vừa tròn lần thứ một trăm, anh chán sống rồi”.
“Đúng vậy”, sự thẳng thừng của Sở Tiêu Nhiên khiến người ta kinh
ngạc, chỉ thấy anh ta cười rất đẹp, rất lẳng lơ, “Mạng của tôi vẫn luôn
để lại cho cậu ta”.
Tinh thạch long lanh trong suốt, ánh sáng đèn màu trắng tỏa ra quầng
sáng rực rỡ, giống như chiêu gọi quái linh viễn cổ, mở ra chiếc hộp
Pandora phong ấn đã lâu.
Trước bàn sách, người ngồi sau chiếc ghế lưng cao giơ viên tinh thạch màu xanh vấn vít yếu ớt lên, cúi đầu chầm chầm cười ra tiếng. Ánh sáng
đèn bị phần tóc mái rơi xuống trước trán ngăn lại, dưới mắt tạo ra một
tầng bóng râm, thêm vào tiếng cười lạnh uy nghiêm đáng sợ, giống như ác
ma nơi địa ngục.
“Doãn Kiếm, ngươi không nên cầm viên tinh thạch đó, nó sẽ hủy diệt
ngươi”, áo choàng treo giữa không trung, vai vác một chiếc lưỡi hái lớn, Tử Thần nghiêm mặt cảnh cáo.
“Đây là viên đá như thế nào? Thật thần kỳ”, người đàn ông dựa vào
lưng ghế, say mê chăm chú nhìn viên tinh thạch, không cách nào dời được
ánh mắt, “Càng ngày càng cảm thấy nó là của ta, vì ta mà xuất hiện, Vô
Thương”, anh ta khẽ chế nhạo, “Ngươi đang sợ hãi, sợ hãi ta có được
nó?”.
“Mê muội không tỉnh, người chắc chắn sẽ hối hận”, Vô Thương nhếch
miệng lên cười, như thể thấy trước được kết cục của anh ta. Đúng, chìa
khóa khởi động đã tìm thấy rồi, nhưng không phải ư bản thân mình lường
trước. Tinh thạch thực sự có thể khiến anh ta có được năng lực triệu gọi bách quỷ, đối với mình là nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng năng lượng của Dạ
Lạc không phải là thứ người phàm có thể khống chế được.
Vị đại nhân kia vi phạm lời hứa, nhúng tay vào, sự việc đang phát
triển theo hướng mất khống chế, vận mệnh bị hắn ta đẩy sang một quỹ đạo
khác, tương lai cũng sẽ do hắn ta viết lại, hắn ta sẽ phải chịu trách
nhiệm và trả giá.
“Hừ, hối hận?”, Doãn Kiếm cười lạnh, “Bắt đầu vào thời khắc bị giết
của hai năm trước, thế giới của ta đã không còn tồn tại từ này nữa rồi”, ngơại trừ em gái và Quảng An để lại cho cô ấy ra, trong sinh mệnh này
chỉ còn lại báo thù. Trước đây ta không lý giải, bây giờ ta lại không
muốn lý giải nữa, ân sư ta kính trọng nhất, người bạn ta tin cậy nhất,
vì sao lại muốn giết ta? Vì sao lại là anh ta…
Đáng chết!
Hai ngày rời khỏi trường học, giống như cách cả hai năm rồi, trong
phòng học, Giai Dĩnh, Nghiêm Tuấn và Đỗ An Trác đều không có mặt. Ta đờ
đẫn ngồi học, đột nhiên cảm thấy một nỗi bất an. Ta đi ra ngoài nhìn
ngắm bầu trời trong xanh, chớp mắt cái bị một đám mây đen che phủ, gió
nổi mây vần, dấu hiệu không mấy tốt lành.
“Tiểu Phong”, thấy có người gọi, ta quay lại, Nghiêm Tuấn và Giai Dĩnh đang đi về phía ta.
Giai Dĩnh không được tự nhiên lắm, gật đầu với ta chào hỏi, một tuần
chưa gặp, trông cô ấy đã tiều tụy đi nhiều. Rõ ràng máu chốt chính là ở
Dạ Lạc, nhưng ta chẳng có cách nào nói rõ được với cô ấy, không thể giải thích.
“Tiểu Phong, tôi không biết giữa bọn cậu có hiểu lầm gì, nhưng đã lâu như vậy rồi, hiểu lầm lớn bằng trời cũng cần bình tĩnh suy nghĩ, hai
người đối mặt nói chuyện rõ ràng, gỡ bỏ hiểu lầm đi, cứ để trong lòng
khó chịu biết bao, hai người còn là bạn bè nữa, có lời nào không thể nói chứ?”, Nghiêm Tuấn làm người hòa giải giữa hai bọn ta.
“Cũng không phải là chuyện gì quá lớn…”, ta trả lời thoải mái.
“Tiểu Phong”, Giai Dĩnh lên tiếng, giọng nói rất thấp, quay mặt đi
không muốn nhìn vào ta, “Bọn mình… có lẽ, là mình tự mình đa tình… không nên nghĩ quá nhiều…”.
Nghiêm Tuấn vểnh tai lên cẩn thận nghe những lời cô ấy nói, trừng to
mắt lên, mặt đầy kinh ngạc, “Điền Giai Dĩnh, cậu không phải muốn cùng cô ấy làm lesbian, bị từ chối nên buồn bã không vui đấy chứ?”.
“Nghiêm Tuấn”, Giai Dĩnh phi thẳng ra một nắm đấm, “Cậu đi chết đi”.
Sau đó, Nghiêm Tuấn bịt một bên mắt thâm tím hậm hực oán thán: “Tốt
xấu gì tôi cũng vất vả khuyên giải cậu nhiều ngày như vậy không có công
lao cũng có khổ lao chứ? Cậu lại báo đáp tôi như thế này?”.
“Có tin là tôi lập tức khiến cậu biến thành quốc bảo không?”, Giai Dĩnh vung nắm đấm về phía cậu ta thị uy.
Trong lúc hai kẻ oan gia đấu khẩu, Đỗ An Trác vội vàng tìm đến: Âu
Ngưng có khả năng đã mất tích, đi khắp nơi mà không tìm thấy cô ấy!
Nghiêm Tuấnô ý nhìn sang ta một cái, kéo cậu ta, nhỏ tiếng thì thầm.
“Không đâu, nếu như bởi vì điều này, cô ấy sẽ không mất tích mà chẳng nói một lời, càng không đợi đến tận hôm nay, Cốc Giang lớn như thế này, cô ấy có thể đi đâu?”, chỉ nghe Đỗ An Trác quả quyết phản bác.
“Hai người nói rõ ràng chút đi có được không?”, Giai Dĩnh mất kiên nhẫn.
“Lẽ nào…”, Đỗ An Trác hình như nhớ đến điều gì, kinh hãi trợn trừng con ngươi.
“Cái gì?”, ta ý thức được có biến số.
“Mấy ngày này tôi luôn có cảm giác rất kỳ quái, hình như… có người
đang ngấm ngầm theo dõi tôi, nhưng xung quanh lại rất bình thường, tôi,
đầu óc tôi rất loạn… không biết vì sao, loại cảm giác đó cứ giống… cứ
giống như chính mình bị đóng lên cây thánh giá, không sao vùng thoát ra
được, như có quỷ ảnh quấn lấy tôi, không cách nào giải thoát…”, Đỗ An
Trác mất hồn mất vía, rời rạc nói, “Tiểu Ngưng cô ấy… sẽ không bị bắt
cóc chứ?”.
“Bắt cóc Âu Ngưng, trên người cô ấy có thứ gì đáng để bị bắt cóc?
Không quyền không thế, lại không phải người giàu có”, Giai Dĩnh không
cho rằng như vậy.
Hội siêu nhlên đã giải tán rồi mà vẫn không thoát được sao? Ta nhìn
Đỗ An Trác thất thần đờ đẫn, vì sao cứ nhắm vào cậu ta? Những con yêu
quái bị bọn họ thu phục đến báo thù sao?
Những đám mây cuộn lên trên bầu trời càng thêm..
“Sắp mưa rồi, trú mưa trước đã”, ta bình tĩnh đề nghị.
Thời tiết biến ảo khó lường, đặc biệt là mùa mưa ở phương nam, mưa nói rơi là rơi ngay…