Trăng Đêm

Quyển 3 - Chương 1: Giải tán




Vầng trăng lưỡi liềm treo cao nơi bầu trời đêm, trên ban công lầu cao, một người đàn ông mặc Âu phục giày da màu trắng đứng bên lan can ngắm cảnh đêm Cốc Giang trong ánh đèn rực rỡ. Thân hình cao ráo thon gầy, tay trái nhẹ nhàng để lên thanh lan can, một viên băng lam bảo thạch trên ngón giữa càng xanh thẫm hơn dưới ánh trăng chiếu rọi, tạo nên cảm giác đẹp đẽ hoa lệ mà khiêm tốn.

“Tiên sinh”, một cậu bé đẹp trai mắt tím áo đen cầm một ly rượu vang đứng phía sau hắn ta.

“Phi Dục”, người đàn ông quay lại nhìn, khuôn mặt tuyệt đẹp khiến người ta chói mắt, ánh trăng rọi xuống, vẽ ra đường viền mềm mại trên khuôn mặt, như một kiệt tác tuyệt vời của nhà điêu khắc vĩ đại. Bóng anh ta trải dài, toát lên vẻ thần bí dụ hoặc, khí chất phong lưu, cổ họng phát ra âm thanh từ tính mê người, “Sau này không cần gọi ta là tiên sinh nữa, gọi tên là được rồi”.

“Tiên sinh, ngài là chủ nhân, Phi Dục không dám”, cậu bé được chiều chuộng mà sợ hãi.

“Lần này đến Cốc Giang, chúng ta có rất nhiều việc phải làm, cùng nhau làm”, người đàn ông duỗi tay cầm lấy ly rượu để cao trong khay, khóe mắt nhỏ dài lướt qua ý cười nhạt, “Có thể cậu vẫn luôn coi ta là chủ nhân, nhưng ta lúc nào cũng coi cậu là đối tác, đối tác tốt nhất”, lời vừa buông ra, anh ta nâng ly rượu lên, tao nhã khẽ nhấp một ngụm.

Vóc dáng nhỏ nhắn của cậu bé không kìm được có chút chấn động, ngây dại nhìn anh ta.

“Phi Dục, ta tin là cậu hiểu rõ bản thân mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, yên tâm, ta sẽ mãi mãi đứng bên cạnh cậu”, khóe miệng người đàn ông đẹp trai hơi nhếch lên một đường cong, “Vì mối thù của cậu, vì chính nghĩa của chúng ta, và cả nền hòa bình chân chính, chúng ta bắt buộc phải tiêu diệt kẻ địch tà ác”.

“Kẻ địch?”, cậu bé run lên.

“Phi Dục, cậu gia nhập vào phe chính nghĩa, đã không còn dính líu gì đến bọn chúng. Cậu không phải yêu ma, mà là chấp hành giả xử phạt tội ác. Cầm kiếm sắc trong tay, không chút do dự đâm vào yết hầu của bọn chúng, đây là sứ mệnh mà chính nghĩa ban tặng cho cậu, là sứ mệnh chung của chúng ta. Từ nay về sau, cậu và ta sẽ là đối tác tốt nhất vẽ lên lá bùa, kết thúc trận giết chóc này.”

“Tiên sinh?”, đôi mắt tím trong trẻo hơi hơi lay động, cậu bé định thần lại, lộ ra nụ cười giống như thiên sứ, “Vâng”.

“Gọi tên của ta.”

“Vâng, có thể cùng đi với ngài là vinh hạnh của Phi Dục, Sở Tiêu…”, cậu bé vội ngừng lại, do dự đọc ra hai chữ, “Tiêu Nhiên”.

Trong lòng cậu bé thầm hạ quyết tâm: “Trên thế giới này, chỉ có ngài ấy tiếp nhận mình, công nhận mình, thậm chí cần đến mình, cho dù xảy ra chuyện gì, mình tuyệt đối phải bảo vệ ngài ấy, trung thành với ngài ấy”.

Sau khi từ mộ cổ quay về, tinh thần Đỗ An Trác hoảng hốt trong mấy ngày, nói cũng rất ít, khiến Âu Ngưng đau lòng. Hàng ngày cô chỉ im lặng ở cạnh cậu ta. Ta nhìn thấy được tín hiệu tốt, ăn xong bữa sáng liền giục Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên đi học.

Dĩ Tiên nói buổi sáng không có tiết nên quay về phòng tu luyện.

Nghiêm Tuấn rầu rĩ nói: “Không có tâm trạng”, sau đó tiện tay tóm lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế sofa đi ra ngoài.

Tình trạng gì vậy? Ai giải thích cho ta đây? Hiểu nhầm đã xóa sạch hết rồi, tại sao vẫn…?

“Tiểu Phong”, vừa vào phòng học, ta đã bị một bóng người bay đến nhiệt tình ôm lấy, còn thêm một trận trách vấn, “Nha đầu chết tiệt, mấy ngày nay đi đâu, làm gì? Di động cũng không mở, định chơi trò mất tích à?”.

“Nói ra thì rất dài, tan học mình sẽ giải thích”, ta đáp qua quýt lấy lệ. Thấy cô ấy mặt đầy hạnh phúc, đột nhiên nhớ ra, buổi tối hôm đó cô ấy đã gặp Dạ Lạc rồi, sẽ không…

Tan học Giai Dĩnh cưỡng ép kéo ta đến bên hồ nhỏ, ít người qua lại, thích hợp để vây đuổi dùng hình bức cung.

“Bạn học Phong Linh, thật thà khai báo, ba ngày nay rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy?”, quyển sách được cuộn thành ống trong tay cô ấy gõ xuống từng nhịp có tiết tấu.

“Mình…”, sau lưng ta là một thân cây lớn bên hồ, ta đang nghĩ một địa điểm hợp lý để giải thích.

“Ồ, mình biết rồi”, cô ấy thần bí dò đoán, nhướn mày lên, “Cậu và Doãn Kiếm bí mật đi hẹn hò hả?”.

“Hả?”, chẳng hiểu gì cả, linh tinh vớ vẩn! Ta tránh anh ta còn chẳng kịp nữa là!

Lúc này, “Phong Linh”, gần đó đột nhiên vang lên giọng nói đông cứng, nghe mà khiến cho lòng người lạnh lẽo.

“Chào anh, A Kiếm!”, ta lịch sự chào hỏi.

“Doãn Kiếm!”, Giai Dĩnh quay đầu nhìn anh ta, giật thót mình, anh ta từ trên trời rơi xuống sao?

“Đi”, anh ta hoàn toàn phớt lờ biểu cảm kinh ngạc và ngượng ngập của ta cùng Giai Dĩnh, cưỡng ép lôi ta đi.

Giai Dĩnh chẳng kịp hiểu gì cả, giương mắt tiễn hai người bọn ta đi xa.

Bên sân vận động nhỏ yên tĩnh, tại một căn phòng nghỉ ngơi bỏ trống, Doãn Kiếm đột nhiên đẩy ta đến góc tường, khống chế cánh tay của ta lên đầu không buông: “Vì sao không nhận điện thoại của anh? Tắt di động tận mấy ngày liền?”.

“Anh cứ… bớt giận chút trước đã”, ta có ý vỗ về, người có lòng tự tôn quá mạnh không dễ ứng phó lắm, “Bình tĩnh một chút…”.

“Em cố ý tránh anh, có phải không?”, tiếng chất vấn phẫn nộ.

“Phải”, ta cũng muốn trả lời thẳng thắn, nhưng không nói ra được, đành cụp đầu xuống, một tay vỗ lên trán, “A Kiếm, đừng giống như đứa trẻ không hiểu chuyện, quá thân thiết với tôi, chẳng có chỗ nào tốt cho anh cả”, Thi Quỷ buông lời muốn bắt ta, không nên để liên lụy đến người không liên quan!

“Nói rõ ràng.”

Ta ngẩng đầu cười mà không nói, thấy sau lưng anh ta không xa có cô gái đang đi qua sân vận động nhỏ, bình tĩnh gọi: “Tiểu Trinh”.

Doãn Kiếm chăm chăm nhìn ta, không có bất cứ hành động gì, quay đầu nhìn sang hướng cô gái đi đến, cuối cùng cũng dần dần thả tay ta ra.

“Tiểu Phong, trùng hợp quá!”, Tiểu Trinh đi đến, khi nhìn rõ Doãn Kiếm, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, khách khí nói, “Doãn Kiếm”.

“Tiểu Phong”, Giai Dĩnh rất thức thời tìm đến, mau chóng kéo lấy cánh tay của ta, “Thật là ngại quá, hai vị, tôi mượn cô ấy một chút”, rồi lại quay sang phía anh chàng đẹp trai, “Chuyện kia, Doãn Kiếm, anh biết đó, em tìm cô ấy trước, he he… xin lỗi nhé, bọn em đi trước”.

Ta ngấm ngầm lau mồ hôi, Tiểu Giai Dĩnh, tha thứ cho ta đến bây giờ mới phát hiện ra được tầm quan trọng không thể thiếu của cô!

Quả nhiên, cô ấy kể lể tình hình lần thứ hai gặp được Dạ Lạc, ta cũng đang bận tâm, đêm đó vì sao cô ấy lại bị người ta điều khiển để xuất hiện ở trong kết giới của ta? Do Thi Quỷ làm sao?

“Tiểu Phong, mình đã làm như cậu nói, hỏi tên của anh ấy, anh ấy đã nói cho mình, anh ấy tên là Dạ Lạc, Dạ Lạc…”, Giai Dĩnh vui không kể siết, “Cái tên thật đẹp, đẹp y như anh ấy, Dạ Lạc”.

“Giai Dĩnh, đừng lớn tiếng kêu la, cẩn thận để người khác nghe thấy, lại tưởng cậu bị tâm thần đó! Tự mình biết là được, đây là bí mật của cậu mà”, ta ngăn cản sự hưng phấn quá độ của cô ấy.

“Mình biết, cứ coi như nói ra cũng chẳng ai tin”, Giai Dĩnh tự mình say sưa, “Hoàng tử Dạ Lạc của mình, là một người như thế nào nhỉ? Luôn cảm thấy trong nụ cười dịu dàng của anh ấy toát lên vẻ ưu thương, đẹp đến mức không chân thực, chẳng trách anh ấy lại muốn mình coi anh ấy như người trong mộng. Mình rất muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh ấy! Muốn chính miệng nói cho anh ấy tâm ý của mình, tiếng sét ái tình chân chính. Tiểu Phong, cậu nói xem… mình có còn gặp được anh ấy nữa không?”.

“Hả?”, không dễ trả lời rồi, cô ấy trúng độc càng ngày càng nặng, nhưng ta… với cô ấy, hình như không quyết tâm được giống như với Doãn Kiếm.

“Bọn mình sẽ còn gặp lại nhau, đúng không?”, cô ấy hăng hái hỏi.

“Ừm”, ta thất thần gật đầu.

“Ha, tốt quá rồi”, cô ấy vui mừng đến mức khoa chân múa tay, “Không biết vì sao, lời của cậu luôn khiến mình cảm thấy rất chắc chắn, giống như một loại ma lực, khiến người ta không thể không tin”.

“Oái, chua quá!”, ta cố ý đánh lạc hướng.

“Ngọt thế còn gì?”, cô ấy chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên, đập một cái vào lưng ta.

Một hồi nhạc chuông lọt vào tai, điện thoại của Giai Dĩnh vang lên, cô ấy nhận điện thoại, hai phút sau đã dập máy rồi nói với ta: “Tiểu Phong, Nghiêm Tuấn tìm mình, mình đi trước nhé! Cậu không có việc gì thì mau về nhà đi, không lại bị Doãn Kiếm bắt được thì chẳng ai cứu được cậu đâu. Sau này chú ý một chút, nói thêm vài lời dễ nghe, đừng khiến anh ấy không vui, nhanh chóng thu phục anh ấy trước khi Hoắc Nhàn Nhân về nước”, còn thuận tiện làm thêm một thế tay cổ cũ sau đó chạy đi như làn khói.

Ta dở khóc dở cười…

Ta quay lại âm thầm để ý Doãn Kiếm và Tiểu Trinh, hai người đó nói chuyện thế nào rồi? Sắc mặt của Doãn Kiếm hòa dịu đi không ít, bộ dạng của Tiểu Trinh giống như có gì đó rất quẫn bách. Rất lâu sau, ta nghe thấy cô ấy chầm chậm nói: “Được, tôi sẽ thử xem”.

Bọn họ đang giao dịch?

“Cần tôi làm gì không?”, Tinh Hà hiện thân.

“Không cần, cứ thuận theo tự nhiên”, chưa biết chừng, hai người đó lại có thể tiếp tục phát triển.

Hôm sau, tất cả các thành viên Hội siêu nhiên tụ tập tại vườn hoa tường vy, ở tuyến ngoài là Giai Dĩnh, cô ấy muốn đến, không ai ngăn được, Đỗ An Trác đã khôi phục được bảy, tám phần rồi, Âu Ngưng tràn ngập vui mừng, Nghiêm Tuấn mặt mày sầu khổ, Dĩ Tiên bình thản dửng dưng, Doãn Kiếm thì yên tĩnh đến kỳ lạ.

Không lâu sau, Tiểu Trinh xách một chiếc túi xách tay màu nâu xuất hiện ở cửa của căn nhà kính.

“Tại sao cô ấy lại đến đây?”, Giai Dĩnh cảm thấy kỳ lạ, thời gian ta nằm viện cũng từng gặp cô ấy và Hy Nhi.

Tiểu Trinh đi đến trước mặt ta, nhìn Doãn Kiếm, gật đầu chào hỏi rồi nhìn quanh khắp lượt mọi người, lịch sự bày tỏ ý xin lỗi.

Đỗ An Trác lịch sự mời cô ấy ngồi vào, Nghiêm Tuấn chuyển một chiếc ghế đến, đặt vào giữa ta và cậu ta.

“Tiểu Trinh, chuyện gì vậy?”, ta hỏi cô gái bên cạnh.

“An Trác, chẳng phải cậu có chuyện cần tuyên bố sao? Còn đợi gì nữa?”, Doãn Kiếm bình tĩnh cắt lời.

Không gian lặng ngắt như tờ, ngườitinh mắt sẽ có thể nhìn ra anh ta đang nhằm vào ta, chỉ là không cách nào lý giải được.

“Tiểu Phong, anh ấy vẫn còn giận cậu ư?”, Giai Dĩnh thấp giọng nói.

Ta không phủ định.

“Không sao, cứ nói chuyện của mọi người trước đi! Tôi có thể đợi nếu như cản trở mọi người, tôi sẽ ra bên ngoài đợi cũng được”, Tiểu Trinh rất biết nhìn toàn cục.

“Tiểu Trinh”, ta ấn cơ thể đang định đứng dậy của cô ấy xuống.

“Không có chuyện gì lớn cả, cậu cứ ngồi ở đây đi”, Đỗ An Trác không buồn bận tâm, nhìn bảy, tám người đang ngồi, trầm giọng nói, “Hôm nay, tại đây, tôi tuyên bố, giải tán Hội siêu nhiên”.