Âu Ngưng đã tắt đèn đi ngủ, cửa phòng không khóa, Đỗ An Trác rón rén
bước vào, trong bóng tối, chỉ thấy một khối nhô lên ở trên giường, anh
ta ngồi xuống bên giường, khẽ giọng gọi: “Tiểu Ngưng”.
Rất lâu sau không thấy có động tĩnh, An Trác trầm mặc giúp cô ta kéo
chăn lên một chút, đang dự định đi ra ngoài thì người trên giường liền
nhảy tót lên ôm chặt lấy, gục mặt lên vai anh ta, cầu xin: “Đừng đi,
đừng đi…”.
“Tiểu Ngưng”, anh ta nghẹn ngào, “Anh hiểu rõ, trong lòng em rất khó
chịu, đều tại anh không tốt… anh xin lỗi, nhưng anh thật sự anh cần phải làm cho rõ, anh…”.
Âu Ngưng chặn môi anh ta lại, hôn một hồi lâu không nỡ buông ra, từ
từ dựa vào lồng ngực anh ta: “An Trác, em biết em cần cho anh một chút
thời gian, nhưng em rất sợ, rất sợ, rất sợ mất anh… An Trác, em yêu
anh…”, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Đừng vứt bỏ em, đừng rời xa
em…”.
“Tiểu Ngưng…”, anh ta không biết nên nói gì, vòng tay lên eo của Âu
Ngưng, bây giờ anh ta chỉ có thể cho cô sự an ủi, không thể hứa hẹn điều gì.
“An Trác”, Âu Ngưng ngước mặt lên, tình sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn An Trác.
Đỗ An Trác có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Âu Ngưng, trong đêm đen càng thêm dụ hoặc lòng người, một giây sau, bờ môi ấm mềm lại
lần nữa phủ lên, ngọn lửa ham muốn từ hai đôi môi quấn quýt lấy nhau
bỗng chốc lại bùng lên.
Âu Ngưng đổ lên trên người An Trác, vừa định cởi áo liền bị anh ta
túm lấy tay, động tác liền dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta, dường như muốn hút lấy ánh sáng trong suốt từ đôi đồng tử ấy.
“Tiểu Ngưng, không được”, giọng nói An Trác hơi khàn khàn, “Em nghỉ ngơi đi nhé!”.
“An Trác?”, trái tim Âu Ngưng cảm thấy mất mát.
Đỗ An Trác đắp chăn cẩn thận cho cô ấy, kiên quyết bước ra ngoài, tự
thấy may mắn vì mình vẫn còn một chút tỉnh táo. Âu Ngưng là cô gái tốt,
nhưng vẫn phải phụ cô ấy sao? Không phải anh không thích cô, chỉ là Đinh Linh đã chiếm cứ nơi sâu thẳm trái tim của anh…
Lúc ta giao lại Ti Ti cho Ảo Nguyệt, anh ta không nói gì nhiều, lạnh
mặt chẳng nói chẳng rằng xách mèo con đi, đúng là công tác tư tưởng của
mọi người làm rất tốt!
Tiểu Ly lén nói cho ta biết, thực ra Ảo Nguyệt rất phản cảm với việc
bị Ti Ti dính lấy, nhưng càng ghét hơn khi nhìn thấy ta bị cô ta đeo
bám, nên đành thỏa hiệp nhượng bộ. Theo như ta thấy, anh ta chăm nom cho mèo con một thời gian, chắc đã thành thói qu rồi!
Thế là yên tâm đi học rồi!
Gần đến trường học, ta đi lên trước một bước, cố gắng duy trì khoảng cách với Tiểu Ly để tránh bị nhóm mê trai bao vây tấn công.
Cậu ấy cảm thấy có chút kỳ lạ khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy những đôi mắt lấp lánh trái tim nhanh chóng bay đến, thì liền hiểu ngay vấn đề…
Nhìn dáng vẻ cậu ấy nhếch nhác, gần như bị ăn ngay tại trận, trong
lòng ta sảng khoái vô cùng. Ta sải bước thong dong đi vào phòng học, em
trai à, chưa rõ tình hình đã tự ý đến trường học, hối hận đến chết đi
nhé!
“Tiểu Phong”, một tiếng hét lớn, bạn học Giai Dĩnh mấy ngày không gặp tặng cho ta một cái ôm nồng nhiệt, “Chúc mừng cậu xuất viện, xin lỗi
nhé! Mình không đến bệnh viện đón cậu được”, sau đó cô ấy lại đột ngột
chuyển chủ đề, “Nhưng mà không sao, ai đón mà chẳng là đón chứ, cậu cũng biết bây giờ mình đang chìm đắm trong nỗi nhớ nhung hoàng tử, không tự
thoát ra được, không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến cậu”, biểu cảm
thiếu nữ oan ức vô cùng.
Ta nổi hết da gà, thế mà cô ấy cũng nói ra được!
“Mình nghe nói rồi!”, ngay sau đó cô ấy lại phấn chấn tinh thần, hai
mắt sáng rực, “Trường mình có giáo viên khoa Tâm lý mới đến, anh chàng
đẹp trai ngầu chết đi được, cậu ấy là em trai cậu à?”.
“Cậu có hứng thú sao?”, ta hồ nghi nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống
dưới, đại tỷ à, cô muốn gặm cỏ non sao? Nhầm rồi, là Tiểu Ly, lớn hơn cô gần vạn tuổi đó.
“Đương nhiên… không phải, mình có hoàng tử rồi”, nhãn cầu của cô ấy
đảo một vòng rồi tủm tỉm ghé sát nói với ta, “Tiểu Phong, mình lén đi
nhìn trộm rồi, hình như cậu ấy và hoàng tử của mình nhìn có chút giống
nhau, đôi mắt mê chết người đó, cái mũi cao thẳng và bờ môi siêu quyến
rũ đó, á… đẹp trai ngất ngây!”, cô ấy thẹn thùng che mặt cười trộm.
“Haizzz”, ta vỗ trán lắc đầu, nặng nhọc thở dài, tìm vị trí ngồi
xuống. Nhìn quanh giảng đường, Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn không đến, hai
tên nhóc này, sao lại trốn tiết rồi?
Sau giờ học, Giai Dĩnh vẫn như âm hồn bất tán: “Tiểu Phong, em trai
cậu tên là Dạ Ly đúng không? Có thể nói cho mình một chút về cậu ấy
không?”.
“Giai Dĩnh, không phải cậu cho rằng Tiểu Ly nhà mình và hoàng tử trong mộng của cậu có liên quan đến nhau đó chứ?”
“Mình thật sự có trực giác như thế, có điều, hoàng tử của mình cười
lên sẽ điên đảo chúng sinh, khiến người ta sùng bái, giống như một vị
thần vậy, nhưng em cậu hình như còn không biết cười mà”, cô ấy lúc thì
ngưỡng mộ, lúc thì lại tiếc nuối.
“Vậy cứ thế nhé, không cần để ý đến cậu ấy”, ta chuồn thẳng.
“Haizzz, đợi chút”, Giai Dĩnh giữ chặt cánh tay của ta, “Tiểu Phong,
hôm nay về nhà mình, hai chúng ta phải tâm sự cho bõ những ngày vừa
rồi”.
“Hả?”, mắt ta đờ đẫn.
Mấy tin nhắn điện thoại liên tiếp gửi đến… “Tiểu Phong, em đang ở đâu?”, là Doãn Kiếm.
“Linh Linh, bây giờ có rảnh không? Anh có chuyện muốn tìm em nói chuyện”, là Đỗ An Trác.
“Dạ Lạc, huynh định đi đâu?”, Tiểu Ly hừng hực lửa giận.
“Tôi cùng Giai Dĩnh về nhà…”, ta ngượng ngập trả lời, bỗng di động bị cướp đi.
“Rất tiếc, Tiểu Phong hôm nay thuộc về tôi, tối nay sẽ ở cùng tôi
không ai được phép đến làm phiền!”, Giai Dĩnh đùng đùng soạn tin nhắn,
dứt khoát ấn vào phím tắt máy.
Ta kinh ngạc đến sững sờ đờ đẫn, cướp trắng trợn như vậy sao?
“Giai Dĩnh, nhà cậu không có ai à?”, ta thay giầy ở ngoài cửa, trong
nhà vô cùng yên ắng. Nơi này là một tòa chung cư trong tiểu khu, môi
trường vô cùng dễ chịu, tuy không được coi là thượng đẳng nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
“Mình không có bố mẹ”, cô ấy vào phòng, thờ ơ nhún vai, “Bọn họ đã
qua đời từ khi mình còn nhỏ, chú là người giám hộ của mình, sau khi thi
đỗ đại học, mình định định cư ở Cốc Giang, căn hộ này là món quà chú
tặng mình, hàng tháng còn gửi tiền sinh hoạt cho mình, nhưng sau khi tốt nghiệp, mình sẽ phải tự lực cánh sinh”.
Căn hộ rộng hơn trăm mét, đồ đạc đơn giản, bài trí cũng đơn điệu, vô
hình chung toát lên một cảm giác trống trải cô đơn. Giai Dĩnh vứt túi
xách lên sofa, rót cho ta một cốc nước, rồi đi chuẩn bị nước nóng để tắm rửa.
Trên bàn bừa bộn một đống báo và tạp chí lá cải, ta tiện tay rút một
tờ ra xem, ba chữ “Hoắc Nhàn Nhân” trên tiêu đề thu hút sự chú ý của ta. Đây là tin tức liên quan đến chuyện cô ta về nước, còn có một bức ảnh
kèm theo. Trên ảnh là một khuôn mặt mỹ lệ hoàn hảo, mái tóc dài bồng
bềnh, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong đủ khiến người ta rung động,
cộng thêm vóc dáng nóng bỏng gợi cảm, có thể coi là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế. Khóe mắt cô ta lộ ra sự phong tình mà không hề lẳng lơ, khí
chất tao nhã, rất xứng đôi với Doãn Kiếm khí vũ hiên ngang.
Nhìn ngày tháng chụp bức ảnh, còn không đến nửa tháng, nội dung tin
tức còn khéo léo nhắc đến chuyện Hoắc Nhàn Nhân về nước ngoại trừ việc
chuẩn bị tiếp nhận Tập đoàn Tài chính Hoắc thị, còn có đích khác là đính hôn cùng với thanh mai trúc mã của cô ta, Doãn Kiếm, đại công tử của
Thị trưởng Cốc Giang.
Nhớ đến lúc còn trong bệnh viện, Doãn Kiếm từng bộc lộ, bản thân anh
ta chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này. Một đại mỹ nhân như thế lại
còn là thanh mai trúc, anh ta không động lòng sao? Lạ thật!
Đột nhiên, ta muốn tìm hiểu thêm một chút liên quan đến tình hình
trong gia đình của Doãn Kiếm, biết đâu có thể tìm được đầu mối về kẻ đã
giết anh ta.
Ta cẩn thận lật tìm, xem có tin tức lá cải nào đề cập đến gia đình
của thị trưởng không, nhưng lại phát hiện một bài báo nhắc đến những
sóng gió trên thị trường quốc tế và việc Hoắc thị bắt tay với tập đoàn
Quảng An xây dựng Công ty Đầu tư Bác Thái, chủ yếu là những bàn luận xôn xao về ông chủ đứng đằng sau Quảng An, không ai từng thấy diện mạo thật của người này.
Liên tưởng đến những lời nói chuyện phiếm bâng quơ của Doãn Kiếm, không khó để đoán ra…
Ta khẽ cười, thật sự là một thằng nhóc không tồi!
“Tiểu Phong, nước xả xong rồi”, Giai Dĩnh từ cửa nhà tắm thò đầu ra ngoài, cười hi hi mời mọc, “Chúng ta cùng nhau tắm nhé!”.
“Hả?”, ta toàn thân run rẩy, “Cùng, cùng nhau tắm?”.
“Cùng là con gái với nhau, cậu xấu hổ gì chứ?”, cô ấy quấn một chiếc
khăn tắm lớn, nhanh chóng kéo ta vào bên trong, “Mau lên nào!”.
“Giai Dĩnh, chuyện đó… mình, mình…”, ta lắp ba lắp bắp, bị cô ấy nửa đẩy nửa kéo đến khóc không được mà cười cũng không xong.
“Mình cái gì mà mình? Mau lên, nước đang vừa ấm, hai người tắm cùng
cho vui, vừa ngâm mình vừa buôn chuyện”, cô ấy hứng chí vui vẻ.
Tắm là được rồi, lại còn… còn ngâm mình? Tuy bộ dạng ta bây giờ là
con gái, nhưng bản chất ta vẫn là đàn ông đó. Ôi, bối rối, bối rối, vẫn
là bối rối.
Lúc bị Giai Dĩnh kéo vào trong, ta không kịp nhìn thấy dung mạo thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp bị đè dưới cuốn tạp chí đó, nếu như khi đó chú ý
đến, có lẽ sau này sẽ không đến mức trở tay không kịp như vậy rồi.
“Giai Dĩnh…”, ta u oán nhìn cô ấy, cơ thể ướt lướt thướt, vừa vào phòng tắm, ta đã bị nước ấm rào rào tưới lên người.
“Ha ha…”, kẻ gây chuyện ôm lấy cổ ta, cười đến thắt cả ruột.
“Này này…”, mặt mũi ta tối sầm lại.
“Được rồi được rồi! Đừng bó buộc như vậy, mau cởi quần áo ra đi”, cô ấy tự nhiên vỗ vỗ lên mặt ta, định cởi đồ cho ta.
Giai Dĩnh quấn chiếc khăn tắm màu trắng, hơi nước mờ ảo bao quanh
thân thể cô ấy, hư hư thực thực, gợi lên cảm giác về cảnh mỹ nhân tắm
rửa khiến lòng người xao động nhất.
“Mình, mình tự làm được!”, ta đẩy tay cô ấy ra.
“Vậy cậu nhanh lên chút mình tắm trước nhé”, cô ấy cười ngọt ngào, quay người cởi khăn tắm ra rồi bước vào bồn tắm.
Ta vô thức quay đầu đi, đợi sau khi cô ấy ngồi xuống, mới quấn khăn tắm đến gần.
“Oaaa… thoải mái quá đi!”, cô ấy hưởng thụ ngẩng mặt, khóe mắt lóe
qua một nụ cười xấu xa, “Tiểu Phong, cậu thật là đơn thuần! Cứ bẽn la
bẽn lẽn!”, rồi bất ngờ kéo ta xuống nước.
Ta bị mất thăng bằng, lật vào trong bồn tắm, vừa khéo đè lên người cô ấy, bọt nước bắn tứ tung, ta dở khóc dở cười: “Giai Dĩnh, cậu làm gì
vậy?”.
“Tiểu Phong”, cô ấy duỗi một ngón tay chọc chọc vào mũi của ta,
nghiêm túc nói, “Cậu bảo thủ quá đó, con gái tắm cùng nhau thôi mà, có
cần phải ngại ngùng như vậy sao?”.
“Haizzz, không phải đâu! Mình, mình không quen”, ta lập tức ngồi ngay ngắn, tư thế vừa rồi quá ám muội.
“Ha ha…”, cô ta cười lớn đưa tay ra ôm lấy cổ ta, “Yên tâm, mình sẽ
không nói số đo ba vòng của cậu cho Doãn Kiếm đâu, nhưng mà điều kiện
là, cậu phải nói về Dạ Ly cho mình, OK?”.
“Sao cậu lại muốn hóng cả chuyện của nhà mình?”
“Không được sao? Mình còn định đến tận nhà cậu đó?”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Không hoan nghênh mình sao?”
“Không, không…”
“Vậy không lôi thôi nữa, mau nói chuyện về Dạ Ly cho mình đi!”
Ta câm nín, gặp phải một cô nàng hung hãn quá rồi. Cô ấy từ nhỏ đã
không cha không mẹ, thế mà vẫn có thể sống phóng khoáng như vậy. Nụ cười ương ngạnh kia đang cố gắng che đậy đi cảm giác trống vắng của nội tâm
sao? Đúng là một cô bé kiên cường.