Ta gối hai tay ra sau đầu nằm trên chiếc giường trắng tinh sạch sẽ,
chăm chú lắng nghe tiếng mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Những trận mưa
nhỏ bay bay, giống nỗi đau thương của lòng người, cắt không dứt mà chải
thì rối bời.
Trừ phi ta có thể chứng minh mình không phải là Đinh Linh, một việc có vẻ rất dễ dàng, nhưng vô cùng rối rắm.
Ta và An Trác đều đã từng mất đi người mình yêu. Nếu như có người con gái như Anh Hàm Nhi xuất hiện một lần nữa, có phải ta cũng sẽ giống như cậu ta, giữ chặt trong lòng không buông hay không?
“Có chuyện gì?”
“Đến thăm ngài”, người đàn ông lạnh lùng đứng bên cửa sổ, hai tay
khoanh trước ngực, trong lời nói không thấy có chút quan tâm nào.
“Không ngờ Tiểu Ly cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”
“Điện hạ có một bất ngờ thú vị mang đến cho ngài”, Ảo Nguyệt nhướn mắt, “Sau khi xuất viện, ngài sẽ nhận được”.
Ta không kìm được run rẩy một cái, bất ngờ thú vị của Tiểu Ly?! Xem
ra sẽ rất bất ngờ, còn thú vị hay không thì chưa bàn đến vội.
“Gần đây xung quanh không được yên ổn lắm, không khí bao quanh thành
phố này khiến người ta rất khó chịu, các sự kiện tấn công xảy ra liên
tiếp, tuy nói là không liên quan đến chúng ta, nhưng vẫn cần phải chú ý
một chút thì tốt hơn. Phần lớn đều không giống hành vi của con người,
trong số đối tượng bị tấn công, thiếu nữ trẻ tuổi chiếm đa số, đặc biệt
là… giống như ngài đây.”
Ta kéo chăn rời khỏi giường: “Đã là như vậy, đêm nay đi câu cá thôi!”, đương nhiên, ta là mồi nhử.
Mưa phùn lất phất, ướt át, rất thích hợp để đi “câu cá”. Trên đường
lớn, màn mưa mông lung khiến ánh sáng đèn bên đường càng thêm mờ ảo. Từ
những tòa nhà cao sừng sững, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe vụt qua,
bắn lên một hàng hoa nước nhỏ. Hai bên đường có dăm ba chiếc ô hoa
chuyển động. Đêm mưa, người qua đường không nhiều, thời tiết nà không
thích hợp để ra khỏi cửa.
“Ảo Nguyệt”, ta ra hiệu, cảm giác bị theo dõi rất mất tự nhiên.
“Vâng”, anh ta trả lời, “Tôi đi một lát rồi về, ngài đợi ở đây chút xíu”.
Sau khi Ảo Nguyệt rời đi, gần đó truyền tới tiếng hét kinh hãi của
con gái, ta bám theo đó đi tìm. Trong một con hẻm nhỏ u ám, cô gái bị
cưỡng ép dùng vải rách nhét vào miệng, kẹp dưới cánh tay thô lỗ khỏe
mạnh của ba người đàn ông trưởng thành lôi đi.
Cô gái đó… Giai Dĩnh!
Trong một nhà kho chứa đồ đổ nát, cánh cửa sắt lớn đóng chặt, từng
tiếng khóc hét kinh sợ nối tiếp nhau, xen lẫn vào đó là tiếng chửi rủa
chói tai.
Ta khôi phục về bộ dạng của Dạ Lạc, khẽ đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, cánh cửa sắt đột nhiên đổ xuống, khiến những kẻ ở
bên trong vô cùng sợ hãi.
Trong kho treo một bóng đèn, dưới ánh sáng màu cam u ám, khuôn mặt
của Giai Dĩnh trắng bệch, dính vài vết bẩn, run rẩy co rúm giữa sàn gỗ
phế thải, nước mắt dâng trào.
“Tiểu tử thối ở đâu đến, bớt lo chuyện bao đồng đi”, ba tên tóm lấy thanh gỗ thô lớn, định diễu võ dương oai với ta.
Lại là “chuyện bao đồng, nhờ phúc của Vô Thương, ta trở nên mẫn cảm với mấy chữ này rồi. Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái.
Ba tên đó đúng im bất động, hai chân run rẩy, đầu toát ra những hạt
mồ hôi to như hạt đậu, tay nắm chặt thanh gậy gỗ, nuốt nước bọt ừng ực,
không dám thở mạnh.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, ta từng bước đi về phía Giai Dĩnh, cô ấy trừng to đôi mắt, sợ hãi đến mức gần như không cảm nhận được hơi thở
của cô ấy. Ta khom người xuống, đưa cánh tay phải về phía cô gái đang
ngây ra như gỗ, khẽ lộ ra nụ cười.
Giai Dĩnh sững sờ ngất đi, bị dọa cho ngất mất rồi? Ta khẽ thở dài,
ôm cô ấy lên, liếc mắt nhìn đám lưu manh, ba tên vừa xông ra thì bị đập
vào một đống thùng đồ linh tinh. Ta xuống tay không nặng, nhiều nhất
cũng chỉ khiến chúng bị thương tật mà thôi.
Ta không biết tức giận, không có nghĩa là không nổi nóng.
Mưa rơi cả một đêm, đến lúc trời sáng, bên ngoài vẫn còn khá âm u.
Hai tay ta chống dưới cằm, khuỷu tay đế lên giường, ngắm nhìn khuôn
mặt đang ngủ. Lông mày khẽ run rẩy, đôi mắt to long lanh của Giai Dĩnh
chớp chớp, rồi cô ấy bỗng ngồi bật dậy, quay đầu gọi lớn: “Tiểu Phong!”.
“Haizzz, là mình đây!”, màng nhĩ ta sắp chấn thương đến nơi rồi.
“Chỗ này là chỗ nào? Tối hôm qua, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ở bệnh viện, không nhớ sao? Tối qua cậu đến thăm mình, sau đó…”, ta cố ý mớm lời cho cô ấy.
“Ồ, mình nhớ ra rồi, tối qua mình đến thăm cậu…” Ừm? Tự giác như vậy, không cần ta mớm lời nữa?
“Trên đường, mình đụng phải ba tên lưu manh”, cô ấy cảm xúc dâng
trào, càng lúc càng hưng phấn. Ta có dự cảm không lành, đột ngột bị cô
ấy túm lấy vạt áo trước, “Chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu đoán xem mình đã nhìn gì?”.
“Hả?”, dự cảm không lành càng mãnh liệt hơn.
“A a a”, cô ấy kích động cuồng loạn hét lên, “Mình nhìn thấy một anh
chàng đẹp trai cực phẩm hiếm thấy trên đời, vô cùng vô cùng vô cùng… vô
cùng… thực sự không thể dùng ngôn ngữ của loài người để hình dung! Thật
sự là mỹ nam cực phẩm trong cực phẩm, mình chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp đến như vậy, nổi bật như vậy. Anh ấy chỉ cần đứng ở đó thì
đã trở thành tiêu điểm của cả thế giới, tất cả mọi thứ đều chỉ làm nền
cho anh ấy. Tiểu Phong, cậu có biết không? Anh ấy đến cứu mình đó, là
anh ấy đã cứu mình, á… chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó mình đã sắp sụp đổ
rồi, hoàn toàn không thể thở nổi á…!”.
“Giai… Giai Dĩnh, cậu mà còn không buông tay ra, mình sẽ không thở
nổi đó”, cổ ta bị kéo đến khó chịu. Nếu biết cô ấy sẽ nhớ rõ ràng như
vậy ta thà lấy thân phận của Phong Linh đi cứu cô ấy còn hơn.
“Lẽ nào đây chính là cái gọi là cuộc gặp gỡ của hoàng tử và công chúa?
Hoàng tử của mình, hoàng tử thật sự của mình, anh ấy đã đến cứu mình, anh ấy xuất hiện rồi. Tiểu Phong, mình vui mừng quá!”, cô ấy chìm đắm
trong thế giới hạnh phúc của riêng mình, không thể nào thoát ra được.
Mà lúc này ở nhà, Ảo Nguyệt đang bị một con miêu nữ chân chính bám dính, tối qua…
Khi ta ôm Giai Dĩnh còn đang hôn mê đến bệnh viện, Ảo Nguyệt xách theo một con mèo cúi đầu xuống, tiện tay ném lên mặt đất.
“Meooo”, tiếng kêu thảm thiết thê lương. Một thiếu nữ trông rất đáng
thương trần truồng nằm sõng soài trên sàn nhà, tóc xõa rối tung, co rúm
thành một khối, đôi mắt trừng lớn như bảo thạch, sợ hãi nhìn chằm chằm
vào bọn ta.
Ta đặt Giai Dĩnh lên giường, cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho cô ấy
rồi mới đi đến trước mặt thiếu nữ: “Ảo Nguyệt, đừng đối xử với nữ giới
quá thô bạo”.
“Xin lỗi, tôi không thể làm giống như ngài được”, anh ta lạnh băng đáp lại.
Thiếu nữ nhìn Ảo Nguyệt, rồi lại nhìn ta, khuôn mặt nhem nhuốc bị mái tóc rối che khuất không nhìn ra được biểu cảm gì. Đôi đồng tử xanh như
bảo thạch toát ra sự kinh hãi cực lớn.
“Đưa cô ta về nhà, chăm sóc tử tế”, ta dặn dò tỉ mỉ, lấy chiếc áo bào dài cuốn lấy thân thể cô ta, “Ảo Nguyệt, ngươi phải đích thân chăm nom, không được xảy ra sai sót”.
Ảo Nguyệt trầm lặng rất lâu mới trầm buồn lên tiếng: “Cô ta có thể có liên quan đến những sự việc tấn công kia”.
“Con cá mà chúng ta muốn tìm, không phải là con mèo nhỏ đáng yêu
này”, ta ôm thiếu nữ lên, dịu giọng an ủi, “Đừng sợ, Ảo Nguyệt sẽ không
thô lỗ với ngươi nữa, nếu có lời muốn nói hoặc yêu cầu gì, cứ nói với
anh ta, không cần khách khí”.
Cơ thể yếu mềm trong cánh tay ta run rẩy, chỉ hiện ra đôi mắt lục bảo thạch linh hoạt đã mất đi ánh sáng.
Ta mỉm cười giao thiếu nữ đang bất tỉnh cho Ảo Nguyệt. Anh ta chẳng
có chút vui vẻ nào, gương mặt lạnh giống như được phủ một tầng băng
lạnh. Trong lòng ta bỗng tràn đầy ánh nắng mặt trời.
“Suốt quãng đường, cô ta bám theo chúng ta, nhưng không hề có ác ý,
chỉ muốn tìm một chỗ yên thân, ngươi đã đưa cô ta về thì nên chịu trách
nhiệm đến cùng”, ta nhẹ nhàng buông một câu, phòng bệnh lại trở nên yên
ắng.
“Dạ Lạc, rồi sẽ có ngày ngài lại để phụ nữ liên lụy đến mình thôi”, anh ta đón lấy thiếu nữ, lạnh lùng nhắc nhở.
Ta cười gian xảo, trong lòng hiểu rõ, lúc đầu, Thần vương lợi dụng
Anh Hàm Nhi, nàng không hiểu sự tình nên đã cho ta sáu trái thánh tinh
thạch, đại diện cho lời chúc của Hexagram. Ta chỉ bật cười, cũng không
nghĩ ngợi nhiều, bởi ta luôn dung túng cho tiểu nha đầu hay tự ý xông
vào cấm địa Lăng Hoa điện của ta ấy, có thể chịu đựng, nhẫn nhịn việc
nàng thường xuyên vô lễ với ta. Có lẽ, sự xuất hiện của nàng mang đến
cho Lăng Hoa điện vốn tử khí nặng nề nay có thêm nhiều tiếng cười vui
mừng cùng những tức giận ngây thơ vô ưu, ta cũng bất giác để cho những
điều ấy lây nhiễm sang mình.
Sáu trái tinh thạch đó đã trở thành vật phong ấn linh lực của ta, một nhược điểm chí mạng. Ta không hề trách cứ nàng, thậm chí còn hy vọng
chân tướng vĩnh viễn được chôn vùi để nàng không bao giờ biết được.
Nàng bất chấp tất cả đến phàm giới tìm ta từ khe nứt cửa trời, không
tin ta sự thực đã chết. Trùng phùng sau lâu ngày từ biệt, ta vẫn đối xử
với nàng như trước đây, không ngờ nàng lại cố chấp muốn ở lại, thà rằng
hồn bay phách tán, cũng không muốn quay lại Thần giới.
Nàng chưa bao giờ cố chấp đến như vậy. Ta suy đoán, có thể nàng đã
biết được sự thật rồi không? Cuối cùng ta cũng không có được đáp án cho
câu hỏi ấy, đến hôm nay, vẫn không biết được câu nói “Yêu chàng sâu đậm
nhất, cũng tổn thương chàng nặng nề nhất” nàng là chỉ điều gì.
Bên ngoài tiếng mưa không dứt.
“Tiểu Phong, là anh ấy đưa mình đến bệnh viện có đúng không? Cậu có
nhìn thấy anh ấy không?”, Giai Dĩnh thao thao bất tuyệt, “Có phải là vô
cùng đẹp trai không? Mình cảnh cáo cậu đó, cậu đã có Doãn Kiếm rồi,
không thể cướp anh ấy của mình”.
“Lúc mình tỉnh dậy chỉ thấy mỗi cậu, chẳng thấy ai cả”, ta rất hỗn loạn.
“Ha, tốt nhất là như vậy”, ánh mắt sắc bén cong lên như hai vầng
trăng lưỡi liềm, “Tiểu Phong, cho dù cậu có nhìn thấy anh ấy, cũng không được thích anh ấy đâu đó, cho dù đó là mẫu đàn ông nhìn một lần đã có
thể khiến người ta chết vì anh ấy, ha ha…”, cô ấy đắm chìm trong nụ cười si mê ngốc nghếch, tự nói tự nghe, “Nhất định là anh ấy đưa mình đến,
anh ấy biết mình đến tìm cậu, sao lại biết được nhỉ? Bởi vì anh ấy quan
tâm đến mình, anh ấy đang ở một góc nào đó âm thầm dõi theo mình, bảo vệ mình, ha ha… thật là hạnh phúc…”.
Ta như nhìn thấy vô số trái tim bay bổng, bỗng chốc lại có cảm giác tội lỗi sâu sắc.
“Giai Dĩnh, sao nửa đêm cậu lại chạy đến bệnh viện làm gì?”
“Đương nhiên là đến thăm cậu rồi, ban ngày không đến được, chiều hôm
qua vừa có một bạn học ở phòng tin tức của bọn mình quay về, mang lên
bao nhiêu đặc sản, mình định mang đến cho cậu một ít, thuận tiện cùng
cậu nói chuyện phiếm, kể chuyện ma! Hì hì…”, tiểu nha đầu vui mừng hớn
hở, đột nhiên lại phát giác, “Á, đồ ăn bị đám lưu manh đó ném đi rồi,
tức chết đi được, giá như hoàng tử ân nhân của mình có thể đập cho bọn
chúng một trận thật nặng thì tốt. Không, đánh một trận chưa bõ tức được, tốt nhất là bắt sống ăn tươi, tất cả đày xuống mười tám tầng địa ngục,
dám động tay động chân với mình…”.
Nhìn cô ấy, ta khẽ cười đáp lại, hoàng tử ân nhân là hoa trong gương, trăng dưới nước, nhưng vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cô.