Trăng Đêm

Quyển 2 - Chương 11: Mê cục




Tàn tích đổ nát bay dập dềnh, chầm chậm di chuyển lên không trung, không ngừng xoay chuyển, vô số lưỡi dao găm sắc nhọn rơi xuống như mưa rào, nhưng không bắn trúng ta, mà bay vòng quanh. Nhìn kỹ sẽ thấy chuôi dao găm có sợi dây đen cực nhỏ buộc quanh, sợi dây nhỏ ấy kèm theo màu máu đậm đặc bay ra khắp trời, nhanh chóng hóa thành một chiếc lồng xương máu chụp xuống, tử khí lan rộng, như sa vào sương mù tối tăm không có mặt trời, còn đáng sợ cõi U Minh vài phần.

Ta bị vây thành một hình cầu đỏ thẫm cực lớn, bên trong tràn đầy sương mù màu đỏ khiến người ta dừng cả hô hấp, thậm chí cả suy nghĩ. Vô số những lưỡi dao găm kết thành ba sợi khóa sắt tròn thô chuyển động quanh, quấn chặt quả cầu .

Trận thế không tồi, nhưng ta cảm giác, bọn chúng đã đánh giá quá cao chính mình, xem nhẹ ta rồi? Thôi, dù sao ba tên này cũng không cần ta phải đích thân động thủ.

Ba sợi xích sắt đột nhiên đứt vụn, màn sương máu dày đặc tản đi, thế giới tro bụi bỗng sáng tỏ! Thật sự khiến người ta không yêu thích nổi.

“Dạ Lạc, ngài được đó, dễ dàng bị bắt như thế sao?”, Ảo Nguyệt vừa xuất hiện, lời lẽ đã chẳng tốt đẹp gì.

“Đại ca, tính khí của huynh có phải là tốt quá mức rồi không?”, Tiểu Ly hếch mũi khinh bỉ.

“Phí lời quá, nhưng ngài lười đến mức chẳng buồn động một ngón tay, dứt khoát bó tay chịu chết, thật khiến người ta không đứng nhìn tiếp được nữa”, A Mục hùa theo, làm tổn thương ta.

“Các người là thủ hạ của Dạ Lạc đại nhân sao? Sứ giả U Minh?”, đối phương kinh ngạc nhưng không mất bình tĩnh.

“Nhìn thấy Dạ Vương Điện hạ rồi, thấy sao? Có phải là nên tôn xưng một tiếng hay không?”, Dạ Ly lừ mắt lạnh lùng, trường thương trực tiếp chĩa vào những yêu vật hình người trước mặt.

“Em trai của Minh Vương đại nhân, Dạ Vương Điện hạ, Dạ Ly đại nhân ngưỡng mộ đã lâu!”, một tên khác trả lời.

Ta hơi nhíu mày lại, ba tên này có vấn đề, không biết bọn chúng đã bị điều khiển từ khi nào.

“Điện hạ, không ngờ rằng ở thế giới xa lạ này, ngài cũng danh tiếng bay xa như vậy!”, A Mục nửa khen nửa trêu.

“Hừ, coi như ngươi có mắt”, Tiểu Ly vô cùng khinh bỉ, “Nhưng mà, chỉ với hành vi các ngươi đối xử với đại ca ta vừa rồi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi, tất cả hãy chịu chết đi!”, lời nói đe dọa trắng trợn.

“Vốn dĩ định để các ngươi quay về nói cho tên Thi Quỷ kia rằng, Dạ Lạc đại nhân của bọn ta đến vị trí Thần Vương còn không thèm đếm xỉa, huống hồ chỉ là Ma Vương, nhưng đáng tiếc, các ngươi bây giờ không còn cơ hội này nữa rồi”, A Mục cười tàn nhẫn.

“Muốn thuyết phục Dạ Lạc ư? Ngu si vọng tưởng”, Ảo Nguyệt lạnh lùng như hầm băng.

Lửa đã được châm ngòi, ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc tiêu ngọc, đưa đến bên miệng, cùng với tiếng tiêu du dương thanh nhã, không gian dần dần biến chuyển, hồi lâu sau, xung quanh khôi phục lại diện mạo ban đầu, chỉ là không gian đã không còn một ai.

Biểu cảm trên mặt ba kẻ kia kinh ngạc như nhau.

“Thật ngại quá, tử linh giới vực của Thi Quỷ đã bị kết giới của ta nuốt gọn rồi”, ta thu hồi tiêu ngọc, lịch sự giới thiệu, “Tiểu Ly, Ảo Nguyệt, A Mục…”.

“Chúng tôi sẽ giải quyết tàn cuộc, không có phần của ngài nữa rồi”, A Mục không kiềm chế được, xoay chuyển chiếc lưỡi hái lớn trong tay.

“Vậy các ngươi cứ chơi vui vẻ đi nhé!”, ta nhẹ nhàng buông một câu rồi quay người rời đi. Lời nên nói cũng đã nói rồi, ba con rối này, giữ lại cũng vô dụng, so với Thi Ma, tuy rằng khó ứng phó hơn một chút, nhưng sức của ba người bọn họ đủ để chống lại.

Nhân lúc này, ta đi tìm kiếm cao nhân điều khiển rối đứng phía sau…

Ở ngã tư đường, phía trước mặt có một người đang đi đến, mái tóc lưng lửng buông xõa ra sau, mặc một bộ áo ngủ màu cỏ nhạt, trên áo có in mấy bông hoa màu trắng rải rác, là con gái. Cô ấy quay mặt lại, ánh mắt trống rỗng, từng bước đi về phía ta, Giai Dĩnh! Trên đường lớn trống trải, ta thấy hơi ngạc nhiên, cô ấy đã vào kết giới của ta?

Ở khoảng cách chưa đầy ba mét, cô ấy dừng bước, đôi mắt thất thần dần ngưng tụ ánh sáng, sau đó lại đột ngột tỉnh táo, chớp chớp đôi mắt hiếu kỳ quét xung quanh: “Đây là chỗ nào? Tại sao lại không có một ai vậy? Mình đến đây làm gì? Không phải đang nằm mơ… mộng du… chứ?”, khi nhận ra ta rồi, đôi đồng tử cô ấy trừng lớn sững sờ.

Cứ tưởng cô ấy lại sắp ngất xỉu rồi, ta bước lên phía trước một bước, không ngờ cô ấy lại chủ động nhào đến, hai tay ôm chặt lấy ta, cơ thể nhỏ bé vì quá kích động mà hơi run rẩy.

Ta cúi đầu, cằm chạm vào đỉnh đầu cô ấy, nâng tay lên vuốt mái tóc mềm mại phía sau: “Giai Dĩnh”.

“Anh biết em là ai? Anh là người lần trước đã cứu em, có đúng không?”, cô ấy vùi mặt vào trước ngực của ta, hai tay vòng ôm càng chặt hơn.

Lần trước ta mặc trang phục hiện đại, lần này lại diện mạo thật sự, cô ấy vừa nhìn đã nhận ra rồi? Không chút do dự nhào vào trong lòng ta?

“Ừm”, ta nhẹ nhàng đáp lời.

“Em rất nhớ anh, rất nhớ…. Rất nhớ anh…”, rất lâu sau, cô ấy ngước mặt lên, “Anh tên là gì?”.

“Dạ Lạc”, biết trước cô ấy sẽ hỏi, tối qua đã nói chuyện rồi, cho nên ta trả lời dứt khoát.

“Dạ Lạc?”, cô ấy rất hưng phấn, “Dạ Lạc, em đang nằm mơ đúng không? Anh… bộ dạng của anh tối hôm đó”, Giai Dĩnh thẳng người lên, túm lấy cánh tay của ta, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, “Không giống lắm? Cổ đại…”.

“Giai Dĩnh cũng không giống tối hôm đó lắm, tại sao lại mặc đồ ngủ đi ra ngoài?”, ta nhẹ nhàng gạt đi câu hỏi của cô ấy.

“Em… đồ ngủ?”, cô ấy cúi đầu nhìn mình, đột nhiên hai tay bảo vệ trước ngực, xấu hổ quay người đi, “Chuyện đó… em, em cũng không biết…”, mặt đỏ ửng lên, “Rất, rất là kỳ quái! Dạ Lạc…”.

“Giai Dĩnh”, ta ôn hòa cười với cô ấy, “Ta đưa cô về nhà nhé!”.

“Về nhà?”, cô ta dường như có chút không phản ứng lại được.

Ta không nhiều lời, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô ấy, im lặng đi về phía trước…

“Dạ Lạc, vì sao… ở đây không có một bóng người vậy?”, cô ấy nhìn ngó xung quanh, e dè tìm chủ đề.

“Đây là kết giới của ta, không có người khác”, ta nhẫn nại trả lời Giai Dĩnh, lại phát giác ra nhịp tim gấp gáp và mãnh liệt của cô ấy.

“Không có người khác… chỉ có hai chúng ta sao?”, giọng nói cô ấy rất nhỏ, ngón tay đan vào nhau, quan sát thần sắc của ta, rồi lại cúi đầu tự nói lẩm nhầm, “Cảm giác… thật hạnh phúc!”.

“Vậy Dạ Lạc, anh là ai vậy?”, Giai Dĩnh mặt đầy hứng thú và hiếu kỳ.

“Điều này rất quan trọng sao?”, nha đầu tò mò này, được đằng chân lân đằng đầu, nhưng mà câu hỏi này cũng là lẽ đương nhiên, một cổ nhân đi lại trên con phố lớn hiện đại vắng tanh thế này, thực sự rất không tự nhiên.

“Ồ, không, không phải… em, chỉ là…”, cô ấy lắp ba lắp bắp không biết nói gì, vai diễn của hai người chúng ta tối qua, sang đến đêm nay đã thay đổi rồi.

“Giai Dĩnh, cứ coi như ta là người xuất hiện trong giấc mơ của cô đi!”

Nghe thấy lời này, cô ấy đột nhiên dừng bước, đi lên phía trước, đứng thẳng trước mặt ta, nghiêm túc nói: “Dạ Lạc, em biết rõ, anh thật sự tồn tại, không phải trong mơ”, cô ấy cầm tay của ta lên nắm chặt, “Dạ Lạc, em không để ý chuyện anh đến từ đâu, cho dù là cổ đại hay là hiện đại. Em nghĩ, anh xuất hiện bên cạnh em, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó. Anh biết tên của em, biết em gặp nguy hiểm, buổi tối hôm qua em vừa nhắc đến anh với một người bạn tốt, tối nay đã gặp được anh rồi. Dạ Lạc, em nghĩ… đây liệu có phải là, duyên phận không?”, giọng nói dần nhỏ xuống, căng thẳng cực độ, chăm chú nhìn ta, “Dạ Lạc, em, em…”.

“Meo…”, bên đường, một con mèo con nhảy ra, cắt ngang lời Giai Dĩnh muốn nói.

“Ti Ti?”, ta biết mà, cô ta chắc chắn sẽ cùng Ảo Nguyệt đi vào kết giới, hóa ra là trốn ở đây.

Mèo con nhanh nhẹn chạy đến, nhảy lên trên vai ta, liếm liếm chiếc vuốt nhỏ, thân mật dụi dụi vào mặt ta. Sự chen ngang đột ngột của nó khiến Giai Dĩnh giật thót, kinh hãi nhảy ra mấy bước.

“Cô ấy tên là Ti Ti, không cần sợ hãi.”

“Nó, nó là thú cưng của anh?”

“Thú cưng? Cứ coi như thế đi!”, chỉ tạm sống ở nhà ta thôi.

“Vậy là anh thu nuôi nó? Nó là mèo hoang?”, Giai Dĩnh sán đến gần. “Ừm”, mèo hoang.

“Dạ Lạc, anh thật là bác ái!”, Giai Dĩnh cười rạng rỡ, duỗi tay ra bắt lấy mèo con, Ti Ti cũng khá phối hợp.

“Được rồi, về nhà thôi”, ta ôm lấy Giai Dĩnh, cô ấy bị bất ngờ nên thét lên một tiếng, Ti Ti bị giữ quá chặt cũng phát ra tiếng kêu thảm “Meooo”.

“Làm sao vậy?”, ta vô tội hỏi tiểu nha đầu mặt đã đỏ ửng.

“Không, không…”, cô ấy thẹn thùng không kịp nói hết được một câu.

Lại ngất rồi?! Lần này ngất rất đúng lúc.

Ti Ti không biết vì sao sau khi bò lên vai ta bỗng run lên cầm cập, vô cùng sợ hãi. Ba người kia cũng chạy đến, Ảo Nguyệt phát giác ra điều gì đó: “Hình như có kẻ nào đó đang tiếp cận”.

“Tiểu Ly, đưa cô ấy về nhà”, ta thân thiết gọi em trai.

“Dựa vào cái gì mà đệ phải đưa cô ta về?”, cậu ấy vừa nghe xong liền nổi xung, vẫn chưa quên mối thù đưa Diêu Mộng giả về lần trước.

“Có cần ta nói rõ lần nữa không? Đệ là người thích hợp nhất để làm nhiệm vụ hộ tống mỹ nữ.”

“Điện hạ, đây chính là một nhiệm vụ tuyệt vời, vừa vận động gân cốt xong, tiêu tốn không ít sức lực, đại nhân đang đặc biệt chiếu cố cho ngài đó!”, A Mục sảng khoái trêu đùa.

“Hừ, ai thèm chứ”, Tiểu Ly bực bội ném ra một câu, “Ngươi muốn tiếp nhận sao?”.

“Đại nhân đặc cách giao cho ngài, tôi nào dám cướp công chứ?”

Khuôn mặt ai đó càng khó coi hơn…

Ta kêu Ảo Nguyệt và A Mục lùi ra phía sau, thuận tiện đưa Ti Ti rời đi. Lúc chuẩn bị đi, cô ta sợ sệt nói vào tai ta: “Dạ Lạc, bọn chúng đến rồi”, ta biết, bọn chúng mà cô ta nói đến, không phải yêu, cũng không phải ma, mà là loài người.

Trên không trung, ở một tòa cao ốc chọc trời…

“Thi Quỷ đại nhân, như thế là được rồi sao? Vì sao lại dừng việc đánh thức công chúa?”, hai bóng áo choàng màu đen, tên đứng phía sau lặng lẽ đưa ra câu hỏi, nghe giọng nói chắc là một người đàn ông.

“Dạ Lạc khó giải quyết hơn nhiều so với dự liệu của chúng ta, U Minh Lục Sứ bên cạnh hắn, lại thêm vào một Dạ Vương, cho dù Ma Tộc chúng ta liên hợp với Quỷ Tộc, cũng không dễ gì thành công”, dưới chiếc mặt nạ đầu lâu phát ra giọng nói trầm khàn, “Kế hoạch phải thay đổi một chút, sự việc bên dưới tạm thời giao cho Công chúa Quỷ Tộc, đây cũng là nguyện ước ban đầu khi cô ta tự nguyện phong ấn ký ức và huyết thống để trở thành người bình thường, trà trộn trong thế giới loài người. Dạ Lạc tương đối có hứng thú với cô ta, đây là một cơ hội hiếm có. Lần này, nếu không nhờ cô ta che chắn, chúng ta rất có thể đã bị Dạ Lạc phát hiện ra rồi”.

“Đại nhân vừa rồi đã hao tổn năng lượng quá nhiều, chúng ta mau quay về Ma Vực thôi!”

“Mục tiêu đã tìm được, thời gian này đừng gây ra động tĩnh gì quá lớn cho vài kẻ vớ vẩn đi khuấy động nước đục là được rồi, cứ để bọn chúng ngao cò tranh đấu, chúng ta ngồi đó ngư ông đắc lợi, chỉ cần linh hồn của Ma Vương không sao là được”, Dạ Lạc chính là nơi trú ngụ hoàn mỹ nhất cho Ma Vương.

“Những ngự linh sư ngu ngốc đó, vẫn luôn cho rằng Ma Vương ở ma vực, đi khắp nơi tìm kiếm cửa vào kết giới mà không hề biết, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Đại nhân yên tâm, bất kể ai trong bọn chúng cũng chẳng thể nghĩ ra được linh hồn của Ma Vuơng đang ở đâu, và sẽ chẳng bao giờ tìm thấy”, gã đàn ông thần bí cười nói.