Trăng Đêm

Quyển 2 - Chương 10: Bị tấn công




“Tiểu Phong, nghe cậu nói, mình đúc kết ra rằng, em trai cậu là đồ quái thai”, buổi tối cùng ngủ với Giai Dĩnh, cô ấy liền vạch rõ, “Quả nhiên, không thể sánh được với hoàng tử hoàn mỹ của mình”.

“Cậu ấy… cũng được mà! Chỉ có điều tính cách hơi nóng nảy…”, ta nói khách quan.

“Cậu ấy chịu ảnh hưởng từ chị gái nhỉ, nhưng mà có được cậu em trai như thế cũng là một hạnh phúc. Chỉ với việc cậu ấy một lòng một dạ với cậu cũng đáng được biểu dương”, mắt cô ấy sáng lấp lánh, “Oa, em trai cậu rất đáng yêu đó! Tiểu Phong, cậu nhất định phải giới thiệu để bọn mình làm quen với nhau, chia em trai cậu cho mình một nửa có được không?”.

Em trai cũng có thể chia được sao?

“Mình nói này, Giai Dĩnh…”

“Đợi lần sau đến nhà cậu thì hẵng nói nhé”, cô ấy chống hai tay dưới cằm, mắt chớp chớp, “Mình muốn đích thân đi thu phục em trai quái thai của cậu”.

“Hả?”, ta kinh hãi, cảm thấy Tiểu Ly sắp gặp phải… không… mà là Giai Dĩnh sẽ gặp phải tai họa hủy diệt.

“Tiểu Phong”, Giai Dĩnh đột nhiên trở nên lơ đãng, vô lực nằm bò lên người ta, vùi đầu vào hõm cổ, “Mình rất nhớ anh ấy, rất muốn gặp anh ấy, sao anh ấy không xuất hiện nữa? Cho dù mình nhớ anh ấy đến đâu, gọi như thế nào, anh ấy cũng không chịu xuất hiện, Tiểu Phong, mình phải làm thế nào anh ấy mới chịu xuất hiện để gặp mình một lần nữa? Mình thật sự, thật sự muốn gặp anh ấy, nhớ anh ấy sắp phát điên rồi… nhưng mình không thể nói với người khác được, không có ai tin mình. Tiểu Phong, mình biết cậu không giống với những người khác, cậu không cười mình, cho dù chưa từng gặp anh ấy, cậu cũng sẽ không nói mình đang ảo tưởng, Tiểu Phong, cảm ơn cậu đã ở bên mình, nghe mình nói…”.

Dòng nước ấm chảy xuống cổ ta, ấm áp mà bất lực.

“Nha đầu ngốc, ngủ đi!”, ta quay người ôm lấy cô gái đang thương cảm kia, khẽ vỗ vào lưng của cô ấy.

“Tiểu Phong, có phải anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa không?”, cô ấy dụi dụi trong lòng ta, “Tuy chỉ mới gặp một lần, mấy giây ngắn ngủi, nhưng mình chẳng thể buông xuống được. Rõ ràng mình cảm nhận được anh ấy vẫn đang ở bên cạnh, nhưng mà nhìn không thấy, sờ không được, không biết đây có phải là cảm giác thật sự thích một người không? Tiểu Phong, mình ngốc quá đúng không? Thậm chí mình còn chẳng biết tên anh ấy là gì mà đã yêu anh ấy mất rồi, mới chỉ gặp một lần, cứu mình một lần, mình đã không kìm nén được tình cảm… Tiểu Phong, mình nên làm thế nào? Mình thật sự không khống chế nổi bản thân…”.

“Nếu như, lần sau… cậu gặp được anh ta, thì hỏi anh ta, tên của anh ta, sau đó nói cho anh ta biết, cảm giác của cậu đối với anh ta”, ta thầm than: “Giai Dĩnh, xin lỗi!”.

Hôm sau đến lớp, Nghiêm Tuấn và Đỗ An Trác vẫn không đến, buổi chiều được nghỉ, Giai Dĩnh lại có việc ở phòng tin tức, ta liền quay lại chỗ ở, trong nhà không có ai…

Sau đó ta ngồi trên sofa ở phòng khách vừa ăn kem vừa xem tivi.

“Tối qua được ôm thân thể thiếu nữ, chắc là huynh thấy rất khoan khoái!”, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tiểu Ly, cậu em trai hai tay chống lên thành ghế sofa, trưng ra bộ mặt thối.

“Ha ha… ăn kem không?”, lửa giận cháy đùng đùng, ta nghiêng đầu nhiệt tình mời mọc.

“Còn định đem đệ chia cho cô ta một nửa? Hử?”, Tiểu Ly chớp mắt đã ngồi xuống bên cạnh ta, núi lửa chuẩn bị phun trào.

“Làm sao có thể? Đệ là em trai của ta, ta sao nỡ để cho người khác chà đạp đệ chứ?”, ta mặt dày mỉm cười.

“Huynh đã làm chuyện tốt gì với cô gái đó?”, cậu ấy không thèm nhìn đến thành ý của ta.

“Cũng chẳng có gì, đệ không cần quan tâm”, ta thu lại nụ cười.

“Này, huynh lần nào cũng phải thế này…”

“Có người về rồi, mau đi”, ta dội cho cậu ấy một gáo nước lạnh, sau đó cắn một miếng kem.

“Hừ”, Tiểu Ly văng ra một âm mũi đầy phẫn nộ, sau đó biến mất. Thấy chưa, em trai ta rất nóng nảy, nhưng không đến mức làm càn vô lý, là một đứa trẻ ngoan, nghe lời vô điều kiện.

“Hi, Tiểu Ngưng”, ta nở nụ cười hòa nhã chào hỏi cô gái đang bước vào phòng, “Đi đâu vậy?”

Thấy ta, cô ấy sững sờ mấy giây, tiếp đó đáp lại một câu: “Vừa từ nhà thờ quay về”, rồi đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Ta rất không được chào đón sao? Sau khi hiểu ra điều này, ta tiếp tục xem tivi…

Xế chiều, ba người kia vẫn chưa về, ta nhận được điện thoại của Doãn Kiếm, anh ta vội vàng dặn dò ta buổi tối nhất quyết không được ra ngoài, không đợi ta mở miệng hỏi liền cúp máy.

“Cộc, cộc, cộc…”, ta gõ cửa phòng Âu Ngưng.

Cửa hé mở, sắc mặt cô ấy nặng nề nhìn ta, ánh mắt có chút xa lạ.

“Tiểu Ngưng, bọn Tiểu Trác hai hôm nay đang làm gì vậy?”, ta đi thẳng vào vấn đề.

Cô ấy mím môi, không lên tiếng.

“Trời tối rồi mà bọn họ vẫn chưa về, tôi ra ngoài tìm một chút, cậu ở nhà nhé”, nói xong, ta đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài.

“Bọn họ… đi tìm hung thủ của vụ án mưu sát rồi”, giọng nói yếu ớt của Âu Ngưng hơi khàn khàn, “Tôi đi cùng cô”.

“Ừm”, không biết vì sao ta lại đồng ý với cô ấy, có lẽ là do nhìn thấy đôi mắt đó, cố chấp, lo lắng…

Đèn đường chiếu sáng đêm đen, xe cộ thỉnh thoảng lại lướt qua bên người, thành phố trong ánh đèn neon lấp lánh rất đẹp, đẹp đến lạ thường.

“Bọn họ đều tắt máy rồi”, Âu Ngưng nắm chặt chiếc điện thoại gọi mãi không được nên cảm thấy thấp thỏm, bất an.

“Đừng sốt ruột, chúng ta vừa đi vừa gọi”, ta bắt một chiếc taxi, “Bác tài, đến biệt thự Hương Vy”, đúng là người trẻ tuổi dễ kích động, đã bảo bọn họ đừng có làm bừa mà chẳng chịu nghe lời.

Ngồi trong xe, ta âm thầm phát kết giới để tìm kiếm, Âu Ngưng thấy ta nhắm mắt dựa vào ghế sau, không hề động đậy, cũng không làm phiền.

Mười phút sau, “Bác tài, dừng xe”, ta chầm chậm mở mắt ra.

“Vẫn chưa đến.”

“Không sao cả, chúng ta xuống ở đây.”

Gương mặt Âu Ngưng hiện lên vẻ hoài nghi…

Trên vỉa hè bên đường, ta thân thiện duỗi tay phải về phía Âu Ngưng: “Tiểu Ngưng, tin tưởng tôi thì đi theo tôi, nếu không tin, lập tức về nhà”.

Cô ấy im lặng hồi lâu, không nói nửa lời, lặng lẽ bước đến bên cạnh ta.

Ta cười nhạt lắc đầu, chủ động dắt tay của Âu Ngưng, không buồn bận tâm đến sự kháng cự bất mãn của cô ấy, đi thẳng về phía trước…

Người đi trên đường càng lúc càng ít, xung quanh càng thêm vắng vẻ, trong con ngõ lặng ngắt, chỉ có tiếng bước chân của bọn ta vọng lại, lảnh lót, bàn tay run rẩy thấp thoáng truyền đến sự sợ hãi trong lòng Âu Ngưng, ta bỗng phát giác ra rằng, thật không nên đưa cô ấy ra ngoài.

“Tiểu Ngưng”, ta mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh, “Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải ở bên cạnh Tiểu Trác, an ủi cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, mang đến cho cậu ta hạnh phúc mà Đinh Linh không thể mang đến được”.

“Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì?”, trong lời nói của cô ấy có chứa sự đau khổ.

“Có lẽ, câu nói đó của Hạ Đinh là đúng, người và yêu không thể ở bên nhau, cô là cô gái thích hợp với Tiểu Trác nhất, xinh đẹp dịu dàng, lương thiện, thật sự rất tương xứng với vẻ đẹp trai, quả cảm và thành thật của cậu ấy, sinh mệnh đồng đẳng, có thể ở bên nhau…”

“Đinh Linh”, cô ấy dừng bước, nhìn ta, hỏi vô cùng nghiêm túc, “Cô đồng ý… nhường anh ấy cho tôi?”.

“Tôi không phải là Đinh Linh, nhưng tôi biết Đinh Linh đồng ý, cô ấy hy vọng Tiểu Trác được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải do cô ấy mang đến.”

“Nhưng mà An Trác, anh ấy…”

“Tôi sẽ chứng minh cho cậu ấy, tôi không phải là Đinh Linh, mà là Phong Linh.”

“Phong… Linh?”, mắt cô ta ánh lên một chút long lanh.

“Tiểu Ngưng”, ta ôm lấy cô gái đang cảm động đến thút thít nức nở, thuận thế xoay một vòng, lưỡi dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào lưng, ta không có biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh khuyên nhủ, “Tối nay hãy quay về trước đi nhé! Chưa biết chừng, bọn Tiểu Trác đã về đến nhà rồi cũng nên”.

“Ừm”, cô ấy lau nước mắt, bỗng chốc sững sờ, mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, “Cậu, cậu… phía sau…”.

“Cảm thấy sợ thì đừng nhìn”, ta nâng tay che hai mắt cô ấy lại, đón lấy cơ thể mềm oặt đang muốn đổ xuống của cô ấy, sau đó ta vỗ nhẹ vào ngực, vũ khí sắc nhọn sau lưng rơi xuống đất, vang lên âm thanh lảnh lót.

Ta vung một mảng ngân hoa, định đưa Âu Ngưng quay về chỗ ở, bỗng chốc, xung quanh bị dung nhập vào một thế giới u ám, vô số tàn tích đổ nát màu đen bay lượn trong không trung, không gian méo mó rơi rụng như tờ giấy bị xé nát, rơi vào trong kết giới của đối phương rồi sao?

Mấy cánh hoa màu trắng rơi lả tả, ta khôi phục lại diện mạo của Dạ Lạc, mặc bộ áo bào đen mực, bị ba con yêu vật khổng lồ vây khốn. Diện mạo kinh dị méo mó của chúng khiến người ta kinh hãi, răng nhọn không ngừng chảy ra chất dịch nhầy nhụa, như thể muốn ngoạm ta vào trong miệng nhai ngấu nghiến vậy. Nhưng lắc một cái chúng liền biến thành ba người, chính là ba tên lưu manh đêm đó định gây chuyện với Giai Dĩnh.

“Haizzz, các ngươi đúng là ăn tạp!”, ta thở dài.

“Nặng lời rồi, vi thần tôn quý như ngài đây, cho dù bọn ta muốn ăn cũng không ăn được!”, một tên ở phía trước cười xấu xa, “Bọn ta không như phán đồ Thi Ma kia, Thi Quỷ đại nhân đã hạ lệnh tối cao, phải bắt sống ngài, Dạ Lạc đại nhân ạ”.

“Đã biết thân phận của ta, các ngươi sẽ không ngu ngốc mà tự tìm cái chết như vậy chứ?”

“Để bắt giữ mà không làm bi thương ngài, Thi Quỷ đại nhân đặc biệt giăng ra tử linh giới vực, cũng coi như quà gặp mặt cho ngài.”

“Ba tên bọn ngươi, đúng là quà gặp mặt cho ta”, ta thăm dò, “Thi Quỷ muốn bắt ta, vì sao?”

“Muốn để ngài trở thành chủ của ma giới, Ma Vương đại nhân.”

“Các ngươi cảm thấy có thể không?”, ta hổ thẹn đến toát cả mồ hôi, tại sao lại giống hệt tình huống lúc đầu, khi sáu người bọn Ảo Nguyệt bức ta quay lại làm thần Thẩm Phán đến vậy?

“Dạ Lạc đại nhân là Tà Thần bị trục xuất đến thế giới khác, đã thoát ly khỏi Thần giới, so với việc du đãng trên thế gian này, chi bằng gia nhập Ma Đạo ta.

Ngài có thể đột phá giới hạn thời gian, không gian, tự do ra vào dị thứ nguyên (1), thần ma bình thường không thể dễ dàng sử dụng được năng lực này, tự cổ chí kim, các nhánh thần tộc và ma tộc đã có quy ước không quấy nhiễu vào thế giới của nhau, tam giới cũng bình yên vô sự. Bọn ta ở thế giới này lại khác một chút, dựa vào sự chế ngự lẫn nhau giữa loài người và yêu mà từ xưa đến nay để đạt được mục đích cân bằng, ngài xuất hiện mang đến cơ hội cho ma tộc…”

“Cơ hội gì?”

“Thế giới của loài người, thần tộc không thể nào đến được, ma tộc bọn ta lại có thể tiếp xúc, vốn dĩ kết giới ngăn cách yêu tộc và nhân tộc biến thành cực yếu, nhưng sự cảnh giác của loài người mãi vượt xa tưởng tượng của ma tộc bọn ta. Con mồi của bọn ta là loài người, đồng thời, bọn ta cũng gặp phải sự săn giết điên cuồng của bọn chúng. Dạ Lạc đại nhân, bọn ta cần sự trợ giúp năng lượng của ngài, chỉ cần Ma Vương đại nhân sống lại, trận giết chóc không có hồi kết này nhất định sẽ chấm dứt”, ba kẻ tôi một lời anh một câu, nụ cười gian xảo u ám khiến người ta phát lạnh.

“Ồ? Ngăn cản thế nào?”, ta nghĩ sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

“Cái đó đương nhiên phải xem ý nguyện của Ma Vương đại nhân vĩ đại rồi”, ba kẻ đồng thanh lên tiếng, ý cười càng sâu.

“Xin lỗi ta không có hứng thú.”

“Điều này không do ngài quyết được, bởi vì, ngài là hoàn mỹ nhất…”

Ghi chú: 1. Xuất xứ từ tiếng Nhật, trong tiếng Trung có hàm nghĩa là bình hành vũ t rụ .