Trăng Đêm

Quyển 12 - Chương 8: Buông tay từ bỏ




Trên đỉnh đầu, vân quang hình lốc xoáy cuộn lên, thông đạo sao? Ta đang định đích thân thử nghiệm một cái…

Bên cạnh lóe hiện mấy phiến bạch quang kiếm ảnh và quầng mây tím, Ảo Nguyệt, Tinh Hà hiện thân ở hai bên, chặn cho ta đòn tấn công gỮg kìm từ hai đầu, chẳng mấy chốc, A Mục, Hú, Toàn Cơ và Diệu Âm cũng xuất hiện bảo vệ xung quanh ta, Tiểu Ly cũng đưa Dĩ Tiên nhanh chóng bước lên đỉnh của Ma Cung. Địch ý trên mặt Dĩ Tiên dường như đã giảm đi rất nhiều rồi, Tiểu Ly đã nói gì đó với cô ấy?

“Đại ca, mở ra rồi”, Tiểu Ly nhìn lên thông đạo tỏ vẻ hưng phấn, bỗng thấy người đàn ông gần đó, nhíu chặt mày lại, “Doãn Kiếm”.

Đúng vậy, vừa rồi hai người kẹp lại tấn công ta là Doãn Kiếm và Phi Dục, còn có một người khác, Tiểu Trinh! Khá là bất ngờ, nhưng nếu cô ta gia nhập vào Ngự linh sư, thì không có gì kỳ lạ nữa.

“Dạ Lạc, chuyện ngài làm, mười việc thì có tới chín việc rất xuẩn ngốc”, Tinh Hà không chút khách khí buột ra một câu.

Đúng, ngươi rất thẳng thắn, ta không tranh biện, không phủ nhận, ngươi chắc chắn cũng đã phát hiện ra Huyết Lệnh Chú trên người của Phi Dục rồi, và biết rõ dựa vào đạo chú thuật đó thì không giết chết nổi ngươi. Ta vốn không muốn giết cậu ta là sự thực, bởi vì, cậu ta chỉ là đứa trẻ vô tội. Tinh Hà, ta đã cho ngươi thời gian giải quyết là bản thân ngươi buông tay không dứt khoát, bây giờ thì đừng oán thán!

“Dĩ Tiên, cô dựa dẫm vào Dạ Lạc rồi?”, Doãn Kiếm lạnh lùng hỏi.

“Đúng”, Dĩ Tiên có ý lẩn tránh ánh mắt thăm dò của anh ta, đáp rất nhanh gọn, dứt khoát đến mức khiến ta hoài nghi: Bạn học Tiên Tiên buông lời muốn giết ta từ khi nào đã cùng một chiến tuyến với ta rồi?

“U Minh sứ giả, Ngự linh sư không ngăn cản được các người”, Phi Dục hơi kinh ngạc.

“Đám người đó đâu xứng động thủ với bọn ta”, Toàn Cơ ngạo mạn coi thường, rồi chuyển thành oán thán, “A Kiếm, cậu cũng làm loạn bừa bãi cùng với bọn họ à, còn muốn tổn thương Dạ Lạc”, nâng tay lên che nửa khuôn mặt bi thương, “Uổng phí một lòng tâm ý của tôi đối với cậu, trời xanh không có mắt!”.

Liên quan gì đến trời xanh, nói chuyện càng lúc càng lạc đề, mọi người đều khinh bỉ nhìn cô ta.

Ta từ xa nhìn xuống chiến trường hỗn loạn, ngọn lửa ngút trời, khói mù dày đặc lan tràn khắp nơi, Huyết Ma đánh với người đàn ông đeo kính, người đàn ông bị Diễm Trùy, Diễm Hồ làm bị thương đó khôi phục nhanh như vậy sao? Hai Ngự linh sư liên hợp đối chiến với Tình Triết, bọn Quỷ Khô, Hô Bệ Thử, Giới Sủy thế không thể ngăn chặn, huyết thủy phi ra, từng bộ tử thi tàn vỡ táng thân nơi đáy cốc của Ma Vực, tình trạng tàn khốc thảm hại…

“Dạ Lạc”, Doãn Kiếm âm u tàn nhẫn nhìn ta đánh giá, “Ngươi biết ta chỉ vì báo thù mà sống, thù của Tiểu Điệp, ta nhất định sẽ báo, cho dù phải chết chung với ngươi”, ánh mắt đó cứ như ta đã thành cá nằm trên thớt, dưới móng vuốt của anh ta, chỉ đợi bị băm vằm thành trăm mảnh.

“Dạ Lạc, mọi người đi trước đi, chỗ này để tôi và Tinh Hà ứng phó”, Ảo Nguyệt bình tĩnh giục nói.

Ta vẫn thản nhiên như thường, đi về hướng ánh sáng truyền tới, không ngờ trước mặt rơi xuống một cô gái, thân mặc đồng phục trắng xanh da trời, vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, khuôn mặt mỹ lệ, không chút khuyết điểm, tóc dài bay bay rủ đến eo, khóe mắt chân mày kiều diễm mà không lẳng lơ, khí chất yểu điệu thục nữ.

Bọn ta nhìn đối phương, trong mắt cô ta lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại: “Anh chính là người Mạc Tân nhìn trúng, Dạ Lạc?”, ngữ điệu rất bình thản, rất lạnh lẽo, nhưng rất thanh mát, trơn láng. Cô ta phát giác ra được ánh mắt có chút nghi hoặc của ta (không chỉ ta cảm thấy kỳ lạ, những người có mặt đều thấy vậy), tiếp tục nói, “Nửa năm trước, cô ta sắp xếp tôi vào Cục đặc phái, bản thân lại chạy trốn ra ngoài tìm Dạ Lạc. Cô ta nói trên thế giới này, duy nhất có thể đối kháng với Vưu Ni, ngoài Dạ Lạc ra không còn ai, cho nên, muốn đích thân tìm được anh ta, tham gia vào trò chơi lớn nhất trong cuộc đời. Mấy ngày trước, cô ta phái người đưa máy tiếp nhận đến, tôi liền hiểu rõ, vì tổng bộ ở chỗ cực kỳ bí mật cần phải có một con đường tắt, thông đạo có thể để Dạ Lạc trực tiếp đến nơi được”.

“Hóa ra, A Tân sớm đã bày xong bước cờ này rồi”, ta khẽ đáp, “Vậy điều kiện cô… đồng ý cô ấy vào Cục đặc phái là gì? Nhàn Nhân?”.

Đến lượt cô ta lộ ra nghi hoặc, không đến mấy giây, nghe thấy Doãn Kiếm trách vấn: “Nhàn Nhân, tại sao em lại đến chỗ này?”.

“Anh Kiếm!”, ánh mắt Hoắc Nhàn Nhân đột nhiên sáng lên, đôi mắt tràn ra sự vui mừng khó kiềm chế vì gặp được người trong lòng mình, khi nhìn thấy Tiểu Trinh bên cạnh anh ta, bất giác ngưng trệ lại.

“Cô vào Cục đặc phái là vì cậu ta”, ta trả lời thay cô ta, A Tân nói cho cô biết, Vưu Ni muốn giết Doãn Kiếm, chỉ có lật đổ Vưu Ni, Doãn Kiếm mới có thể an toàn, mà sau đó, cô vẫn luôn nằm vùng ở Cục đặc phái, làm việc cho A Tân”.

Cô ta sững sờ nhìn sang Doãn Kiếm, lúng búng đáp lời: “Làm thế nào anh biết được?”.

“Nhàn Nhân, từ nửa năm trước, em vẫn luôn ở trong Cục đặc phái?”, Doãn Kiếm thắc mắc, “Nhưng lần đó, em rõ ràng đã đến Cốc Giang, Tiểu Điệp còn tổ chức vũ hội cho em”.

“Vũ hội gì?”, cô ta càng kinh ngạc, nghi hoặc, “Sau khi về nước, em đã không đến Cốc Giang”, rồi đột nhiên nhớ ra, “Có thể… là A Tân, cô ấy đóng giả em?”.

“Đóng giả? Có thể học được giống như vậy sao?”, Doãn Kiếm cẩn thận nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng trách… chẳng trách cô ấy lại nói ra những lời đó…”.

“Cô ấy đã nói gì?”, Hoắc Nhàn Nhân cấp thiết hỏi.

“À, mọi người từ từ kể, ta đi trước một bước đây”, ta đúng lúc cắt ngang lời bọn họ, bước vào trong luồng sáng, tiếp tục đợi nữa, tình hình khó nắm bắt, sẽ dây dưa không ngừng.

A Mục, Hú, Toàn Cơ, Diệu Âm, Tiểu Ly và Dĩ Tiên theo sát, nhảy vào cửa truyền tống…

Phía sau, “Dạ Lạc…”, Doãn Kiếm và Phi Dục hét lớn, muốn đuổi theo lên đó, Ảo Nguyệt và Tinh Hà nghiêm giữ ngăn chặn, biểu đạt bốn chữ: Đường này không thông.

“Anh Kiếm, Mạc Tân đã nói điều gì với anh rồi?”, Hoắc Nhàn Nhân cố bám lấy vấn đề mà mình quan tâm.

“Dạ Lạc, ngươi chạy không thoát đâu”, Doãn Kiếm cầm kiếm nhằm vào Ảo Nguyệt, tùy ý phóng thích sát khí.

“Anh Kiếm!”, Hoắc Nhàn Nhân cảm thấy sợ hãi, lớn tiếng thét lên, có ý thử gọi lý trí của anh ta về.

“Nhàn Nhân, chỗ này không có chuyện của em, lùi sang một bên đi”, Doãn Kiếm nghiêm giọng hạ lệnh.

“Không, anh Kiếm, vì sao anh…”

“Doãn Kiếm”, Hàn Tiểu Trinh vô thức cất tiếng gọi.

“Giúp tôi một tay”, Doãn Kiếm đột nhiên lên tiếng yêu cầu, “Đưa cô ấy ra ngoài, đừng ngăn cản tôi”.

Cô ta nhất thời đờ đẫn, lập tức hiểu rõ: Anh ta không muốn liên lụy đến Hoắc Nhàn Nhân. Tuy chẳng có được thứ gì, tuy trong lòng chua xót… nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt được anh ta. Cô ta không kìm được tự cười nhạo mình, thật là kỳ quái, rõ ràng sẽ khó chịu, nhưng luôn giả như không có gì, cẩn trọng dè chừng. Nhưng mà, cho dù Hoắc Nhàn Nhân có phải là vị hôn thê hay không, cô ta đều bảo vệ chu toàn, không chỉ xuất phát từ chức trách của Ngự linh sư còn cả… mạng người liên quan đến trời.

Hàn Tiểu Trinh quên mất một điểm rất quan trọng, bản thân mình chỉ là Ngự linh sư thực tập, mà Hoắc Nhàn Nhân sớm đã là một thành viên trong Cục đặc phái, bị cô ta hất tay ra, phẫn nộ quát: “Cô là ai, dựa vào cái gì mà quản tôi?”.

“Cô ấy là bạn gái anh, lần trước trong vũ hội, sau khi em chủ động đề xuất chia tay, anh liền tìm một người kế tiếp”, Doãn Kiếm lạnh ta trả lời bừa bãi, “Biết rõ rồi thì cút đi nhanh, lập tức biến mất trước mắt anh”.

Lời nói của anh ta như mũi tên đâm vào trái tim, đầu Hoắc Nhàn Nhân kêu ong ong, có cái gì đó phát ra tiếng vỡ nứt rất trong trẻo, từng đao cắt vào, vô cùng đau đớn, máu ướt sũng, nghiêm trọng nặng nề, mắt nhìn vào đó, chỉ còn lại bóng dáng quyết đoán nhanh chóng lướt bay trong kiếm quang băng lạnh.

Hàn Tiểu Trinh cũng kinh hãi đến mức không biết làm gì, quá bất ngờ, bên kia Tinh Hà lần thứ ba giao thủ với Phi Dục và có một bóng dáng nữa lóe qua, lao vào trong lốc xoáy…

Thi Quỷ ở trước Ma Cung nhìn theo người đàn ông trung niên đang đi về phía mình…

“Gia chủ Hạ thị của nguyên Thu Mộc Viên, bây giờ là tổng chỉ huy của Cục đặc phái Hạ Trọng Toàn.”

“Đại lý chỉ huy cung, Thi Quỷ.”

“Ma Vương đại nhân đã đi đến tổng bộ của các ngươi, thân là chỉ huy cung đích thân lên tiền tuyến, phía sau trống không, không giống tác phong lánh trong yên ổn cầu thắng lợi của ngươi.”

“Thật sự là đối thủ nhiều năm, có sự hiểu biết nhất định về ta, vậy thì nên biết ta sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như thế này. Tổng bộ sớm đã chuẩn bị nghênh tiếp Ma Vương rồi, các Âm dương sư bốn trăm năm trước đánh bại Ma Vương anh linh tề tụ, một trận chiến kịch liệt trước nay chưa từng có sẽ kéo ra bức màn, chỉ cần Vưu Ni ở tổng bộ, Ma Vương lần này ắt diệt vong. Mà ta đến Ma Vực chỉ để cắt đứt với ngươi, kết thúc tranh chấp giữa yêu ma và loài người đã diễn ra liên tục hàng ngàn năm.”

“Tất cả đều là thế cục các ngươi giăng ra?”

“Tương kế tựu kế mà thôi, Mạc Tân bị các ngươi bắt đi, Vưu Ni sớm biết cô ấy có lòng phản nghịch, vẫn luôn không thể hiện gì, và cố ý để cô ấy chạy trốn trong hoàn cảnh không khiến cho cô ấy hoài nghi, đưa bọn Dạ Lạc Ma Vương vào tổng bộ, chuyện này chỉ có Vưu Ni cùng ta sắp xếp, tất cả các người đều bị che giấu, bao gồm cả Mạc Tân, cô ấy nhất định vẫn đang mừng thầm vì kế hoạch của mình, nhưng không biết tất cả nằm gọn trong tầm khống chế của Vưu Ni.”

“Cô gái đó chết rồi.”

“Chết rồi? Trái lại cũng tốt, cô ấy sống sẽ càng đau khổ hơn, chết có lẽ là kết quả tốt nhất.”

“Hạ Trọng Toàn, ngươi biết vì sao Ma Vực cần Dạ Lạc trở thành Ma Vương không?”

“Vì sao?”

Thi Quỷ không đáp lời, chỉ nói nửa vời: “Ngươi sẽ biết được, tranh đấu giữa người và yêu ma vĩnh viễn sẽ không kết thúc”.