Trăng Đêm

Quyển 12 - Chương 7: Tranh đấu của ai?




Trên bầu trời Ma Cung, một luồng sáng rực rỡ chói lòa, công phá tăm tối, đâm thẳng vào tầng mây vạn trượng, thông đến nơi chưa biết đến, xa xôi mà lại gần ngay trong gang tấc…

“A Tân?”, Nhị Hoa nhìn vào phương hướng của chùm sáng lo lắng “Chắc chắn là Dạ Lạc đã cướp đi chiếc nhẫn của cô ấy, cưỡng bức cô ấy làm gì đó rồi”.

“E là lành ít dữ nhiều”, Lê Tu suy đoán.

“Không hay rồi”, Trịnh Khiêm sắc mặt u ám, “Đó là đường thông đến tổng bộ, Dạ Lạc mở nó ra…”.

“Chúng ta tấn công vào Ma Vực, hắn chĩa mũi nhọn vào tổng bộ, cách nghĩ thật là giống với chúng ta”, Hoa Liên lạnh giọng nói, quét nhìn chúng yêu quây thành đàn ngăn chặn trước mặt.

Một bóng hình màu đen nhanh chóng quét qua, như đạn bay sao rơi, xuyên bắn vào quân địch, đao quang thiểm ảnh, rơi xuống khí thế như chẻ tre.

“Địch Siêu?”, Chỉ Mạn kinh hãi kêu.

“Gần đây anh ấy làm sao vậy? Dễ dàng kích động thế?”, một người bên cạnh thắc mắc.

“Là vì cô ta?”, Nhị Hoa đoán được.

“Địch Siêu đánh trận đầu rồi chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động, ngăn cản Dạ Lạc”, Hoa Liên nói xong, triệu ra Vũ Điêu đi về phía Ma Cung.

“Kế hoạch có thay đổi, trước khi Tự Quy đưa viện binh đến, chúng ta phải làm những việc này trước”, Trịnh Khiêm đẩy đẩy gọng kính, “Các vị, gắng hết toàn lực kéo dài thời gian, đừng để âm mưu của Dạ Lạc đạt được”, hễ thời gian đến, thông đạo có thể đóng lại cũng có nghĩa là ngày tận thế của Ma Vương đến rồ i .

Mấy chục Ngự linh sư lấy ít địch nhiều, mỗi người tự gọi ra thức thần của mình trợ giúp, lần lượt tấn công vào đám địch…

Địch Siêu đột phá tầng phòng tuyến cuối cùng, bị một trận sương đen ngăn cản đường đi. U Mỵ ngón tay phải kẹp một viên ngưng huyết ma tinh, miệng nở nụ cười tươi tắn: “Ai dô, vội vàng đi đâu vậy chứ? Món nợ lần trước các người còn chưa trả hết đâu”.

“Cút đi, ta không có hơi sức để ý đến ngươi”, anh ta mắt đầy vẻ lạnh lẽo, sát khí phừng phừng.

“Nếu như ngươi coi thường cô ấy, thì thêm một ta nữa đây”, Lang Duật Tà vác chiếc chùy khổng lồ nhảy ra du côn nói.

Đao sắc hiện ánh hàn quang, người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo đang muốn ra tay.

“Địch Siêu”, Nhị Hoa chạy đến, “Bọn chúng giao cho tôi, anh mau đi cứu sư muội anh… và A Tân”.

Khóe mắt Địch Siêu liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng hiểu ý, di chuyển thân hình, tốc độ nhanh như gió bỏ lại ba người mà đi.

“Này, thế này đã bỏ chạy rồi à! Cho rằng bản thân mình là ai, cũng quá không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại đó nhỉ!”, Lang Duật Tà phát tiết, vô cùng không thoải mái gầm gào hét lớn, khua khoắng chiếc chùy lớn, đập ra một trận cuồng phong truy đuổi, bị quầng sáng rực rỡ bay đến ngăn cản.

Nhị Hoa chặn ở trước mặt, lạnh lùng đối địch với hắn ta: “Muốn ngăn cản anh ấy, qua cửa của ta trước đã”.

“Ồ? Lại một kẻ không sợ chết nữa, Lang Duật Tà, chào hỏi cô ta cho tử tế”, U Mỵ lật tay chuyển động ma tinh, phun ra mấy cột nước, nhanh chóng thi triển hình thành lên hình chóp nhọn, nửa đường ngưng kết lại thành dùi băng, những chiếc đầu lớn sắc nhọn nhất tề đâm về phía cô ta.

Mấy phát đạn bắn ra trúng vào dùi băng, vụn vỡ lả tả rải rác rơi vào đáy cốc. Lê Tu bay tới hạ xuống bên cạnh Nhị Hoa hỗ trợ, bên cạnh U Mỵ cũng xuất hiện thêm một cô gái áo trắng, Tuyết Yêu.

Lúc này năm người trong trận hỗn chiến đã bắt đầu không nói nhiều nữa, hai bên đều dùng hết sức mạnh của mình, khói lửa của cuộc cọ sát đã châm cháy một trận chiến hỏa, đến chết mới thôi…

Trịnh Khiêm giữa đường tiến về phía Ma Cung bị mấy khối đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống chặn đường, buộc phải dừng bước, anh ta nhảy lên đỉnh một trụ đá nhọn, trầm lặng nhìn vào đối thủ của mình, Cửu Mục và Song Sát.

Hồ nước phía tây của Cốc Giang, Doãn Kiếm chăm chú nhìn khối lưu vực màu đen trên mặt hồ, nói với đứa trẻ bên cạnh: “Sau khi giết Dạ Lạc, cậu có thể đến lấy mạng ta bất cứ lúc nào”.

“Doãn Kiếm?”, Hàn Tiểu Trinh không kìm nén được thất thanh gọi.

“Hàn Tiểu Trinh, cô đã cứu tôi, tôi cảm ơn cô, nhưng xin cô đừng vì điều này mà ôm hy vọng đối với tôi, tôi không thể nào thích cô, đến đây, cô không cần đi cùng vào nữa”, lời của Doãn Kiếm rất lạnh, lạnh thấu vào trái tim của cô ta.

Ebook: Mèo

Nguồn: Ebook Fun&Free

https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/

“Doãn đại thiếu gia, tôi biết rất rõ ràng… mình không với tới anh”, Hàn Tiểu Trinh kìm nén nỗi chua xót, quật cường nói, “Xin đừng hiểu nhầm, tôi muốn vào trong, bởi vì tôi là một Ngự linh sư thực tập, trừ yêu là trách nhiệm của tôi”.

“Hừ, Ngự linh sư”, Doãn Kiếm khinh bỉ, xoa xoa vào chiếc nhẫn ngọc thạch xanh da trời lên đầu ngón tay: Ngự linh sư, chẳng qua là đám đần độn cuồng nhiệt sùng bái Vưu Ni độc tài, không biết phản kháng còn vui vẻ hòa mình, cam nguyện bán mạng mình cho hắn ta.

“Sáu tên U Minh sứ giả, thủ hạ của Dạ Lạc, người nào cũng mạnh, cho dù tôi cùng anh liên thủ cũng chưa chắc có thể tiếp cận được bọn họ, Đàm Tự Quy sắp đến rồi, đợi sau khi bọn họ đi vào, chúng ta hãy lặng lẽ bám theo, nhân lúc U Minh sứ giả bận đối phó với Ngự linh sư, chúng ta tìm cơ hội giết chết Dạ Lạc”, trong đồng tử tím chứa đầy sự lạnh lẽo dị thường.

“Dạ Lạc…”, Hàn Tiểu Trinh thấp giọng lẩm bẩm, tâm trạng bất an, Phong Linh? Dạ Lạc? Ma Vương? Nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thấy kỳ quái, luôn cảm thấy không giống, lúc đầu, Phong Linh… không giống người sẽ làm ra chuyện độc ác tàn bạo. Cô ta đột nhiên gấp gáp lên tiếng: “Doãn Kiếm, Dạ Lạc là…”, lời chưa kịp nói hết được cả câu đã bị ánh mắt lạnh băng của anh ta ép lui.

Khi Hoa Liên sắp đến được Ma Cung, phía trước đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khắc sâu trong đầu óc suốt chín năm trời, một khắc cũng chưa từng quên đi, trong mắt dần ngưng tụ lại sương lạnh và sát ý, quét sạch đi sự yếu đuối vốn có.

“Âm Bách Sát.”

“Không dám, ngươi nhận ra ta?”, Âm Bách Sát cười nhạo.

“Hóa thành tro ta cũng nhận ra được”, Hoa Liên lạnh lùng đáp.

“Hử?”, hắn ta đờ ra mấy giây, giống như đang rà soát trong ký ức, không có kết quả, “Người giết quá nhiều, không nhớ rõ ngươi là vị nào”.

“Lăng Trang chín năm trước, sau khi ngươi giết chết trăm người, từng làm trọng thương một thiếu niên.”

“Hình như là có chuyện đó, tiểu tử ngoan cố cứng đầu đó, ài? Không phải là ngươi chứ?”

“Ngươi nhớ ra rồi?”

“Nhìn kỹ thì cũng có chút giống, tiểu tử đó diện mạo rất anh tuấn, lại vướng víu, cho nên ta ấn tượng hơn một chút. Không ngờ rằng ngươi chẳng những không chết, còn đẹp hơn trước”, Âm Bách Sát lời lẽ khinh mạt.

“Cảm ơn ngươi đã nhận ra”, Hoa Liên nhìn sang truyền tống đạo mở ra trên bầu trời của Ma Cung, trong lòng nghĩ, không diệt trừ hắn ta, mình không cam tâm, “Bây giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ, ân oán giữa ta và ngươi, oán mệnh của loài người và yêu ma, vừa khéo giải quyết cả thể”.

“Đồng ý, dù sao ta cũng sẽ không để ngươi đi quấy nhiễu chuyện chính của Ma Vương đại nhân.”

Người đàn ông đẹp trai trên Vũ Điêu khép hai ngón tay lại, dưới chân tản ra lam quang pháp trận, kéo đối phương vào trong trận tiếp theo đó chính là chế ngự…

“Có vẻ như không vô vị nhỉ, ta sẽ nghiêm túc đọ sức với ngươi”, Âm Bách Sát thầm cười, yêu lực ngưng tụ lại ở hai cánh tay, bão táp cuốn lên nhanh như sấm vang chớp giật…

Ở một bên khác, Địch Siêu oan gia ngõ hẹp gặp Viêm Ma, mắt thấy Dĩ Tiên đi theo Dạ Ly vào trong thông đạo, liền gặp luôn phải tên đối thủ chết tiệt này, mười hai năm trước, bản thân mình suýt chút nữa bỏ mạng trong tay hắn, bóng dáng áo đỏ lẳng lơ đó, chính là khởi nguồn cơn ác mộng của anh ta.

Viêm Đạc Hương hơi hé mắt ra, cẩn thận quan sát nốt ruồi đỏ trên mi tâm của anh ta, rồi nhìn lại khuôn mặt kia, chậm rãi hỏi: “Ngươi là… Địch Siêu?”.

“Viêm Ma.”

“Ngươi đến để báo thù?”

Ánh nhìn của Địch Siêu vượt qua hắn ta, nhìn sang bầu trời trên Ma Cung, đáy mắt có chút lo lắng khó che giấu được.

“Muốn qua đó?”, Viêm Ma khinh miệt hỏi.

Địch Siêu thần sắc lạnh lại, nắm chặt trường đao, kiễng chân bay lên đó, cách mục tiêu chỉ còn một bước chân, không thể để bị vướng lại chỗ này, không thể để cô ấy đi mất.

Viêm Ma khéo léo tránh đi, không ngờ Địch Siêu không vội xuất chiêu, mà lợi dụng khe trống này, có ý đồ dùng một động tác lao đến hất rơi hắn ra. Viêm Ma nhìn ra ý đồ của anh ta, bên khóe miệng lóe lên nụ cười nguy hiểm…

Địch Siêu vừa mới lao ra xa mấy mét, đột nhiên sống lưng lạnh lẽo, sau người một luồng sát khí ép đến. Anh ta lập tức quay người, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông áo bào màu đen tóc bạc, chém giết luồng khí thù địch sắc nhọn đang tấn công về phía anh ta.

“Âu Dương tiền bối?”, Địch Siêu ngạc nhiên.

“Tóc màu bạc, Âu Dương Lộ”, Viêm Ma mắt sắc bén, “Mười hai năm trước, có thể cướp được người đi dưới tay của ta, cũng chỉ có ngươi, ẩn sĩ tóc bạc thần bí nhất của Cục đặc phái”.

“Quá khen, người thần bí nhất của Cục đặc phái không phải là Âu Dương Lộ, ta không bì kịp được với Dạ Lạc, nhưng Dạ Lạc muốn đánh bại người đó, e là không dễ dàng đâu”, Âu Dương Lộ khuôn mặt sạch sẽ, trông vẫn trẻ trung, vẫn nhàn nhạt ý vị sâu xa, “Địch Siêu, tôi và Tự Quy đến giúp đỡ, đại bộ phận Ngự linh sư đã đến, có người phụ trách tìm A Tân, cậu mau đi cứu sư muội cậu đi. Lúc đầu là tôi đưa cậu đi, khiến cho hai sư huynh muội cậu ly tán nhiều năm, hôm nay, cô ấy bị Dạ Lạc mê hoặc, thực sự không nên, tôi cũng không trốn được trách nhiệm, nếu cậu còn ở bên cạnh cô ấy thì sẽ không xảy ra sự việc thế này…”, trong mắt lộ ra chút xíu áy náy, giọng nói chậm rãi mà bình tĩnh “Được rồi, tôi đối phó với Viêm Ma, cậu mau đi”.