Trăng Đêm

Quyển 11 - Chương 2: Đàm phán




Thời khắc ta và hắn nhìn nhau, đột nhiên trào lên hai luồng khí đối nghịch, ma lực của hắn và linh lực của ta âm thầm đối kháng. Ngự linh sư hình như cũng cảm giác được điều dị thường trong không khí, dưới áp bức lớn như vậy, mà vẫn không lộ vẻ sợ hãi… Có hai người không chịu đựng được, khom người lại, hai tay ôm chặt đầu, thức thần tan biến, chủ của nó rơi thẳng xuống, được ngưòi đàn ông lớn tuổi nhất bên cạnh và một người trẻ tuổi khác giữ lại.

“Xin lỗi” hai người xin lỗi đồng đội vì đã liên lụy họ.

“Dạ Lạc và Ma Vương…”, Sở Tiêu Nhiên lẩm bẩm. Bọn họ… đang kháng cự đối phương, không phải là cùng một phe sao?”, Nhị Hoa rất kinh ngạc.

“Chẳng lẽ, Dạ Lạc muốn tự lập làm vương?”, một cô gái khá suy đoán.

“Nếu như bọn chúng nội đấu, chúng ta chẳng phải có thể…”, thiếu niên vừa cứu đồng đội, trong mắt lóe lên chút dao động.

“Nhìn là biết ngay”,người đàn ông đeo kính đẩy đẩy gọng kính.

Dĩ Tiên lúng túng nhìn biến cố trước mắt: “… Ma… Ma Vương? An Trác?”.

“Nha đầu ngốc, vẫn còn nhớ Đỗ An Trác sao?”, Tiểu Ly chế nhạo, “Hắn là Ma Vương rồi, bạn của cô, Đỗ An Trác chính là Ma Vương”.

“Vì… vì sao? Tại sao… lại…”, cô ấy chân tay lóng ngóng.

Đôi nam nữ bên cạnh Ma Vương đồng thời cúi người, quỳ một gối xuống, trang trọng hành lễ: “Ma Vương đại nhân, cung nghênh ngài quay lại”.

“Diễm Trùy, Diễm Hồ”, khẩu khí người đàn ông lạnh lẽo, đồng tử màu đỏ liếc nhìn hai kẻ dưới chân, duỗi tay về phía bọn chúng.

“Diễm Trùy, Diễm Hồ”, cùng đưa cánh tay phải lên, lòng bàn tay hợp lại, úp lên tay của chủ nhân, hai đạo huyết quang đỏ đen rực rỡ, bao trùm lên hai vị sử đồ, giống như phủ một tầng lụa nhẹ màu đỏ, sau đó tiêu tan.

“Tạ Ma Vương đại nhân ban ân”, hai kẻ tạ ơn đứng dậy.

“Năng lượng của hai kẻ kia… mạnh hơn rồi”, Diệu Âm hơi kinh ngạc.

“May mà đại nhân đã sớm có chuẩn bị”, A Mục nói.

Người đàn ông lạnh lùng đối diện bắt đầu bước về phía ta, Ảo Nguyệt muốn lên phía trước bảo vệ nhưng ta cất bước lên trước, lạnh nhạt nói: “Hắn coi trọng ta, ta không thể coi thường hắn”.

“Dạ Lạc đại nhân”, Diệu Âm tỏ ra hơi lo lắng.

“Yên tâm, ngài ấy là Dạ Lạc”, Tinh Hà bình tĩnh nói. ý trong lời là Thần Vương cũng không giết được ta, Ma Vương thì có thể làm được gì? Tinh Hà, ta biết ngươi rất đề cao ta, cảm ơn.

“Dạ Lạc đại nhân am tường đạo bất tử, không vấn đề gì”, Hú nói lời này, nghe có chút tổn thương, lại có chút thân thiết. Ta đã chết đi sống lại mấy lần rồi, Chẳng có cách nào, mỗi lần sống đều có kẻ muốn ta phải chết, lần này cũng không ngoại lệ, bị con người nguyền rủa, bị con người oán hận, gánh vác các loại trọng tội, nhiều không đếm xuể, lâu dần cũng thành quen, quen đến mức, ai đó tùy tiện cho ta thêm một tội danh gì đó như tội giết người phóng hỏa, khủng bố tấn công, hủy điệt trái đất, ta cũng sẽ không có bất cứ lời oán thán nào, không phản bác, không giải thích, không cự tuyệt, tất cả đều có thể tiếp nhận. Thói quen, quả nhiên là một thứ rất đáng sợ.

Trên đời anh hùng rất nhiều, mà ta trời sinh là phái phản nghịch, đã định sẵn là không thể trở thành anh hùng… khụ, bỏ đi, cái danh anh hùng không phải thứ ta yêu thích, ai cũng đều phải diễn cho tốt vai diễn của riêng mình, không phải sao?

“So sánh một chút, vẫn là Dạ Lạc đại nhân của ta ưu tú nhất”, Toàn Cơ rất vui mừng, rất… khách quan, ừm, tự khen mình một cách thích đáng có thể hiểu là tự tin. Đồng bọn thân ái của ta à, chỉ có bọn họ sẽ ở bên ta, không rời xa, không vứt bỏ, cùng sinh cùng tử, đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh viễn… thế là đủ rồi.

“Đại ca…”, Tiểu Ly hơi căng thẳng. Cậu em trai ta yêu nhất, đại ca sẽ tuân thủ lời hứa, vĩnh viễn ở bên cạnh đệ, cho dù có một ngày… he he… có ngày đó thì làm sao cơ chứ?

Kẻ đối diện trước mặt, nhớ lại trước đây, cậu ta nói: “Tiểu Phong, sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi, đừng quên, chúng ta là bạn bè”, chân thành mà quan tâm.

Bạn bè, chỉ tồn tại giữa Đỗ An Trác và Phong Linh, bây giờ, hắn là Ma Vương, ta là Dạ Lạc, hắn sẽ không chấp nhận ta, mà ta, sẽ không thỏa hiệp.

Chúng ta, đã định sẵn là kẻ thù của nhau.

Ta nhìn hắn, không cảm thấy thương cảm. Thương cảm, dễ dàng khiến người ta trốn tránh, ta cần phải đối mặt. Đối mặt, cũng đã thành một thói quen. Ta bình thản, nhẹ nhàng cười, giống như bình thường, chào hỏi hắn ta: “Tiểu Trác”. Hiệu quả là: Mọi người kinh ngạc sững sờ, dường như ta thấy khóe mắt bọn họ giật giật mấy cái ừm, Ảo giác nhỉ!

“Tiểu Trác?”, trong đôi mắt màu đỏ lóe qua ý nhạo báng, hắn ta ngữ khí lạnh nhạt mà bá đạo, “Ta là Ma Vương, chủ của Ma Vực, Phạn Nghiệp”.

“À, Tiểu Phạn à!”, ta tiếp tục bình thản nhẹ nhàng, mọi người lại ngã ngửa ra. Trong mắt mọi người, có lẽ họ nghĩ ta đang chủ động tiếp cận đối phương với một thái độ tích cực, thực ra, cá nhân ta cho rằng “tiền lễ hậu binh” là một điều rất tốt, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, không để lại cho kẻ khác cái cớ ta đuổi cùng giết tận.

Dĩ Tiên ở bên cạnh đang trong trạng thái như bị sét đánh, hỏi Tiểu Ly: “Anh trai anh rất thân với Ma Vương sao?”.

Tiểu Ly “à ừm” hai âm, thật thà đáp: “Đại ca tôi đối với ai cũng rất thân thiện”.

“Dĩ Tiên: “… Chính xác”, lại dừng lại hai giây: “Có lẽ chỉ có anh ta mới có thể cứu đuợc An Trác”.

Phạn Nghiệp bỏ qua ngoài tai đối với thiện ý của ta, khuôn mặt khô khốc lạnh lùng, không một gợn sóng, ta bắt đầu nhớ nhung đến biểu cảm sinh động của Đỗ An Trác rồi. Ta duy trì nụ cười thân thiện giới thiệu bản thân mình: Ta là… chủ của U Minh, Dạ Lạc”.

“Ma liên”, hắn ta đột nhiên nói ra, đôi đồng tử đỏ lạnh lẽo bức xạ, “Dạ Lạc, ma liên… của ta, ngươi là của ta”, miệng kéo ra một nụ cười bước gần mấy bước, duỗi tay đến mặt của ta, nhẹ nhàng xoa, “Rất xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể chê, ai có được người, kẻ đó sẽ có được thế giới này”.

“Hả… hắn ta.. . hắn ta lại bỡn cợt Dạ Lạc đại nhân nhà ta ở ngay trước mặt mọi người? Thiên lý… thiên lý khó dung!”, Toàn Cơ ở phía sau cất lời phẫn nộ.

Ta toát mồ hôi, Toàn Cơ, ngươi không biết rằng trắng trợn hét lên như thế này sẽ rất mất thể diện của ta sao? Ta tóm lấy bàn tay đang xoa trên mặt kia, ta lạnh nhạt giải thích: “Thuộc hạ của ta không thích cử chỉ tùy tiện này của Tiểu Phạn, xin hãy tự trọng”.

Thời điểm này, lời nói, hành động này của hai bọn ta đã khiến cho hiện trường trở nên lạnh lẽo, vô cùng lạnh.

“Dạ Lạc”, hắn đột nhiên bật cười, “Ta thật sự ngưỡng mộ ngươi, ta và ngươi cùng nguồn gốc từ hắc ám, vì sự bất dung của nhân thế, chỉ có thể sống trong thế giới u ám lạnh giá, vĩnh viễn không có mặt trời, nhưng ngươi lại không hoàn toàn là hắc ám, là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối, đồng thời có quyền nắm giữ cả minh giới và ám giới, không chịu bất cứ sự cản trở nào, khác biệt với các chủng tộc trong tam giới, là kỳ trân dị bảo hiểm có nhất trong vũ trụ. Quả nhiên là người tồn tại, cuối cùng được ta tìm thấy, Dạ Lạc”.

“Thế thì sao?”

“Cho nên, ta muốn chiếm hữu ngươi. Ngươi, là tất cả thế giới, là mong muốn ấp ủ từ lâu của tất cả yêu ma.”

“Nếu như ta đem thân thể này cho ngươi, ngươi có thể thả Tiểu Trác không?”, ta nhẹ nhàng hỏi, lập tức gây ra một làn sóng kinh hãi lớn.

“Dạ Lạc (đại nhân)…”, lúc này, tiếng kinh hãi và phẫn nộ nói lên ở phía sau, một bức màn màu bạc ngăn chặn bóng dáng muốn tiến lên của bọn họ.

“Cho dù biến thành Ma Vương, ta vẫn cứ là Dạ Lạc”, ta bình thản nói một câu, tin là bọn họ hiểu được, vì ta đã từng hứa, sẽ không bao giờ vứt bỏ bọn họ nữa.

“Ngươi là nói Đỗ An Trác?”, Ma Vương cười lạnh, “Đừng nghĩ quá ấu trĩ như vậy, linh hồn của cậu ta là Phạn Nghiệp ta, nếu ta rời đi rồi, cậu ta sẽ chết, Đại La thần tiên cũng chẳng thể cứu nổi”.

Ô la… vừa khéo, ta không phải là Đại La thần tiên, tại sao ngươi khẳng định là ta không thể cứu?

“Nói như vậy thì, ngươi không nguyện ý?”, ta bình thản hỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn… tuy nhiên, giao dịch cùng ma quỷ… vấn đề chữ tín rất đáng được nghiên cứu.

“Không phải do ta có nguyện ý không, ngươi đã trúng ma liên rồi, không có quyền nói điều kiện với ta”, hắn ta ngữ khí ngông cuồng, cao ngạo mà cứng ngắc, ánh mắt lạnh lẽo, “Dạ Lạc, ta chắc chắn sẽ có được ngươi”.

“Như vậy sao!”, ta dịu dàng cười, “Vậy thì, ta muốn nói, Cốc Giang là địa bàn của ta, có thể mời ngươi an phận giữ mình một chút không?”.

“Cốc Giang sẽ là một bộ phận của Ma Vực, ngươi cho rằng ta sẽ dâng lên cho người khác sao?”

“Xin lỗi, chỗ này chỉ có thể trở thành cõi U Minh của ta, nơi an thân lập mệnh ở thế giới này, đêm nay, ta sẽ biến thành phố này thành mộ huyệt của người chết, nếu ngươi muốn bồi táng, ta rất vui lòng”, ta cười rạng rỡ, nói rất tùy ý, “Ồ, nhắc nhở ngươi một câu, ta chơi đùa người chết là thành thạo nhất, am tường đạo bất tử. Dù sao ngươi đã cự tuyệt hạ mình đàm phán, ta sẽ không phiền lòng chuyện giết ngươi chết trước sau đó để cho Tiểu Trác sống lại đâu, chưa biết chừng còn chẳng tốn chút sức lực nào”, uy hiếp rất… sảng khoái. Có câu nói thế nào nhỉ? Hổ không thị uy, coi ta là mèo bệnh sao?