Trăng Đêm

Quyển 11 - Chương 11: Trò chơi săn bắt




Con mồi, thợ săn… người bình thường đều thích đảm nhiệm vai thứ hai kia, ta tin chắc bản thân mình thuộc loại phạm trù bình thường, cho nên cũng thích làm thợ săn. Tạm thời không thảo luận thuyết tam đoạn luận này có được thành lập không, ánh mắt tham lam mà thờ phục của đám chúng quỷ trước mắt đã tích coi ta thành con mồi, hơn nữa còn là một con mồi ngoan ngoãn, tự giác vào miệng hổ, rất có tinh thần hy sinh cống hiến.

Đều cho rằng ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Ma Vương sao? (Cho dù bản thân ta cũng cho rằng như vậy) Sự thực là có con mồi khi bị bức vào đường cùng, dễ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, ví dụ như… có câu nói, thỏ cuống quá sẽ cắn người. Khụ… đừng hiểu nhầm, ta không phải là thỏ, ta sẽ không cắn người, ta sẽ…

Có biết loại người nào đáng sợ nhất không? Chính là bề ngoài rất thân thiện, rất vô hại, thực tế… he he…

“Dạ Lạc đại nhân”, dưới mặt nạ đầu lâu là giọng nói âm đục, “Không biết ngài sẽ đích thân đến, đã không nghênh đón từ xa, mong ngài lượng thứ. Ma Vương đại nhân đang đợi hầu trong Ma Cung, mời”, đón khách hoàn tất, Thi Quỷ đi trước dẫn đường.

Ta không kháng cự vô vị, quy thuận đi theo phía sau hắn ta, nhận được ánh mắt vô cùng quan tâm.

“Đó chính là Dạ Lạc đại nhân, nghe danh không bằng thấy mặt nhỉ!”, một gã đàn ông cương nghị, tướng mạo bình thường (so sánh với yêu ma hình thù quái dị mà nói)… cất lời cảm thán.

“Bên cạnh ngài ấy là… U Minh sứ giả”, một kẻ đào hoa anh tuấn ít tuổi hấp dẫn người, mắt sáng lên long lanh, hệt như thỠsăn nhìn thấy con mồi.

“Vũ Xà Nữ, nhãn cầu của ngươi rơi xuống rồi kìa”, một thanh niên mặc áo khoác dáng vẻ côn đồ nhìn cô gái rắn lẳng lơ.

“Âm dương sư loài người? Cô ta cũng đến nữa?”, kẻ thắc mắc là U Mỵ, luôn mặc xường xám rất dễ nhận.

“Dạ Vương Điện hạ?”, một thanh niên cao gầy trên vai vác một cây chùy lớn, mặt giăng đầy mây đen u ám, giống như e sợ Tiểu Ly.

“Mùi vị ở đây thật sự là khó ngửi!”, Toàn Cơ không kìm được oán thán.

“Toàn Cơ…”, Ảo Nguyệt thấp giọng cảnh cáo.

“Biết rồi, tôi hiểu mà”, mỹ nữ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đi đến đỉnh của tháp núi, lúc sắp đến gần tòa lâu đài màu đen, Thi Quỷ dừng bước, quay người khách khí nói: “Đến đây chỉ mời Dạ Lạc đại nhân một mình vào trong, chư vị còn lại xin đợi ở bên ngoài một chút”.

“Cho dù các ngươi muốn chơi kiểu gì, ta tuyệt đối sẽ không rời đại ca ta nửa bước”, Tiểu Ly không khách khí bật lại một câu.

“Mục tiêu của Ma Vương là Dạ Lạc, sứ mệnh của bọn ta là bảo vệ Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt phong độ hiện ra Sát Thiên kiếm màu trắng, “Ta chưa từng nhường bước”.

“Ha, Ảo Nguyệt, lần này chính là anh khơi mào!”, Toàn Cơ không cần e dè giải phóng sát khí, “Yêu ma các lộ, nói cho các ngươi, ai dám có chủ ý đánh Dạ Lạc nhà ta, U Minh sứ giả quyết không nương tay”, giọng điệu rất có khí thế.

“Chư vị muốn động thủ với chúng tôi sao?”, Huyết Ma đi ra ngoài lịch sự hỏi.

“Sao có thể nói như vậy chứ?”, Hú nhẹ tênh đáp, “Ma Vương muốn gây bất lợi với đại nhân nhà ta, chớ nói động thủ, động đao cũng chẳng thành vấn đề!”.

Trong lòng ta thoải mái, đừng nhìn Hú bộ dạng lúc nào cũng công tử dịu dàng, văn nhã, có lúc lời nói ra… thật sự rất hung dữ.

Cục diện rơi vào trạng thái bế tắc, ta cần phải đưa ra hành động sáng suốt, đứng ngoài cuộc, thế là cất bước đi đến phía hai hàng đá điêu khắc gớm ghiếc thông đến cánh cửa hình vòng cung khổng lồ, cửa đang mở rộng, bên trong đen ngòm một khối, đường như rất sâu, nhìn không thấy đáy.

“Dạ Lạc…”, phía sau có tiếng phản đối.

“Bên ngoài các ngươi tự xử lý, một mình ta vào trong là được”, ta vừa đi vừa nói, “Yên tâm, ta sẽ sống để ra ngoài, bất luận kết quả như thế nào, ta cũng luôn có trách nhiệm với các ngươi”.

“Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt lạnh lùng nói, “Đại nhân, Ảo Nguyệt tôn trọng quyết định của ngài, đồng thời cũng sẽ tôn trọng lời hứa. Bất luận kết quả như thế nào, sau khi đại nhân ra ngoài, chắc chắn sẽ hài lòng”.

Ta nhàn nhạt nhếch khóe miệng lên: Ảo Nguyệt, ngoại trừ chuyện ngươi dẫn dắt sáu người bức ta quay lại thần vị ra, mỗi một chuyện ngươi làm, ta đều rất hài lòng.

Hành lang đen sì dài thăm thẳm thỉnh thoảng có từng sợi huỳnh quang yếu ớt lướt qua, giống như dẫn đường chỉ lối cho ta. Vì không nhìn thấy được đầu cuối, đoạn đường mấy phút mà cảm giác đi rất lâu, cho đến lúc tới cửa ra, ta than lớn, không có niềm vui lớn như được sinh ra lần nữa, trái lại càng tăng thêm áp lực. Ít nhất theo như Phạn Nghiệp trước mắt mà thấy, ta là một con mồi đã hoàn toàn sa vào cạm bẫy.

Nhưng, trò chơi săn bắt, có kịch, mới đáng xem, không phải sao?…

Huỳnh quang yếu ớt thông đến trần nhà cao cao, di chuyển xoay vòng, nhỏ nhắn xinh xắn… rất giả tưởng.

“Dạ Lạc, ngươi có thể đến, ta rất vui mừng”, biểu cảm của Phạn Nghiệp vui mừng và hợp ý, chứng tỏ… hành động của ta quả nhiên vô cùng sáng suốt.

“Tiểu Phạn”, ta nhàn nhã đi gần đến chỗ hắn ta, “Ma liên của ngươi…”, ngẫm nghĩ một chút, quyết định nói đúng sự thật, “Rất đẹp”, thấy bờ môi hắn hiện lên nụ cười tà mị, ta lại thêm một câu, “Chỉ là, đẹp thôi không đủ”.

“Đúng, đẹp thôi không đủ”, hắn ta cũng bước đi về phía ta, “Nhưng đặt ở trên người của ngươi, thì hoàn mỹ không khuyết điểm rồi”.

Một thanh trường kiếm đột nhiên hiện ra, thân kiếm hiện lên quầng sáng dịu màu vàng kim nhàn nhạt, nhưng tán phát ra xung quanh cảm giác tử vong áp bức mãnh liệt. Ta lật tay giữ ngang trường kiếm, ngăn cản hắn ta tiến thêm một bước về phía trước, cười rất vô hại, “Nhưng mà, Tiểu Phạn nhầm màu sắc rồi, nếu có thể cho vào thứ ta thích, chưa biết chừng ta sẽ vui vẻ tiếp nhận”.

“Muốn làm con thú vùng vẫy trước lúc hấp hối?”, hắn ta hơi kinh ngạc, bỗng chốc cười nhẹ, “Ngươi còn có năng lực này sao?”.

“Không có”, ta rất dứt khoát mà sảng khoái, “Nhưng nếu chẳng làm gì cả, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy không cam tâm”.

“Dạ Lạc, tại sao ta không phát hiện ra sớm hơn nhỉ?”, trong đôi đồng tử màu đỏ kia lóe lên sự hưng phấn yêu dị, “Ngươi đặc biệt như vậy, khiến người ta vừa yêu vừa hận”.

“Nếu như Tiểu Phạn có thể đoạt được kiếm của Thẩm phán trong tay ta, ta sẽ nguyện ý vứt bỏ tất cả của mình.”

“Được, ta cùng ngươi chơi trò chơi này, cho đỡ vô vị nhàm chán”, hắn ta lùi ra sau mấy bước, giơ ngang cánh tay phải, trong tay ngưng tụ trường kiếm màu đỏ, trong màu đỏ lại có màu đen áp chế, lạnh lẽo thấu xương, “Dạ Lạc, nếu người có thể thắng được ma kiếm của ta, ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?”.

“Ừm, rất công bằng”, điều không công bằng duy nhất là tình thế rất bất lợi đối với ta, gần như bị ma liên giày vò thành người bình thường rồi, cầm được kiếm của Thẩm phán đã là cực hạn, đánh nhau với hắn, không có nghi ngờ gì cả, cơ hội thắng bằng không. Đừng nhầm tưởng rằng ở bên trong ta sẽ đột nhiên bạo phát một cái gì đó trợ giúp để đánh bại hắn, sau đó tình thế nguy cấp sẽ được đảo lộn, loại xác suất này cũng là không.

Làm thế nào đây? Nguyên tắc hành sự của ta là thuận theo tự nhiên, tất nhiên sự việc không thể cưỡng ép mà thay đổi, sáng không được thì có thể dùng tối (ta chưa từng thừa nhận mình là chính nhân quân tử)… nếu nói kế sách, ta không hề thích âm mưu, chỉ là làm việc theo tâm ý của mình. Hơn nữa, không phải là nắm chắc hoàn toàn như vậy, trên thực tế, ta cũng đang đánh cược…

Chênh lệch về thực lực trong một chiêu đã được xác định, ta chắn không được thế công kích mạnh như vậy, mạnh mẽ mà bá đạo, đối lập nhau, khua một kiếm, ta đã phải tiêu gấp mấy lần sức lực, Phạn Nghiệp rõ ràng ở vào vị trí áp đảo.

Bị thương không phải là chuyện gì vẻ vang, đặc biệt là vào lúc này, năng lực phục nguyên của bản thân ta đuổi không kịp với việc liên tiếp trọng thương, Dạ Lạc rất lâu rồi chưa nhếch nhác thảm hại thế này, mãi không có sức ngăn cản, vết thương đau đớn của thân thể bị sự tê liệt thay thế, máu chảy ra như từng đóa ma liên màu đen nở rộ. Lưng ta đập mạnh vào bức tường đá, gần như ngất xỉu ngay tại trận, phun ra mấy ngụm máu đen, trong đầu lại tỉnh táo hơn không ít. Ta yếu đến mức dường như không chịu được một đòn tấn công này, câm nín bi thương…

“Dạ Lạc, ngươi không yêu thương bản thân mình, ta lại không nỡ nhìn ngươi chịu tội nữa”, khuỷu tay trái của hắn để lên cổ ta, đồng tử đỏ chảy ra ánh sáng dị thường, là khát vọng, khát vọng cực độ đối với con mồi, “Bây giờ, ta sẽ giúp ngươi giải thoát”.

Trường kiếm trong tay ta tuột xuống, lưng dính chặt vào bức tường rạn nứt, ta khẽ cười nhàn nhạt, yếu ớt lên tiếng: “Tùy ngươi đó”, ta quả thật không muốn động võ với cậu, Tiểu Trác.