Sau khi trở lại, ta đã không phải là Phong Linh, ta là Dạ Lạc.
Ta đi vào mộng cảnh của Đỗ An Trác, giấc mơ của cậu ta rất sạch sẽ
rất dịu dàng, rất dễ phá vỡ. Ta thuận theo dấu chân tìm được bóng lưng
trong sương trắng mờ mịt, cậu ta mơ màng chẳng hiểu gì đứng trước mặt,
không nhìn thấy được con đường bị sương mờ che chắn ở phía xa nên do dự
phải không?
“Tiểu Trác.”
Cậu ta quay đầu, “Linh Linh?”, giọng nói kích động, cất bước chạy
đến. “Tôi là Tiểu Phong!”, ta cười cười. Cậu ta sững sờ, “Tiểu Phong?”.
“Ừm, là tôi”, ta đi đến gần cậu ta.
“Tiểu Phong!”, cậu ta đột nhiên hưng phấn, túm lấy cánh tay của ta,
cảm xúc lẫn lộn, “Tiểu Phong, cậu chưa chết, cậu vẫn còn sống… cậu vẫn
sống có đúng không?”.
Chết rồi”, ta sảng khoái nói, “Tiểu Phong chết rồi, giống như Đinh
Linh vậy, chết rồi, nhưng Tiểu Phong không yên tâm về cậu, nên đến thăm
cậu”.
“Cậu đến… thăm tôi?”, cậu ta có chút không phản ứng lại được, “Không, không đâu, cậu đang khỏe mạnh ở trước mặt tôi, làm sao lại chết chứ?
Tiểu Phong, cậu… cậu đừng có đùa với tôi như thế này”.
“Đây là giấc mơ, đợi cậu tỉnh lại, tôi sẽ biến mất”, ta nâng tay phải lên ấn vào lồng ngực cậu ta, “Tiểu Trác, cậu không nhìn thấy được tương lai của mình, tôi cũng không nhìn thấy được, nhưng đừng sợ hãi, cũng
đừng hoảng hốt, cứ tiếp tục đi về phía trước đi! Nếu đi đúng hướng thì
đó chính là hy vọng của cậu, nếu sai lầm rồi, cũng không ai trách cậu”,
thời khắc ngân quang chói lòa, cậu ta giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Ta chỉ có thể làm được cho cậu chừng ấy, Tiểu Trác, yên tâm đi tiếp đi nếu như nhầm rồi, ta sẽ giúp cậu sửa lại cho đúng…
Nóc nhà của Dạ trạch, Ảo Nguyệt nằm nhìn lên bầu trời đen sì sì, màn
đen vô tận như một hang động lớn đang mở ra chiếc miệng khổng lồ chờ đợi thời cơ để hút con người ta vào bên trong.
“Ảo Nguyệt, cơ thể khôi phục thế nào rồi?”, ta ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ừm, không có gì”, anh ta vẫn ngẩng lên ngắm bầu trời, “Vốn định để
cho bọn họ tàn tật, đâu ngờ rằng bọn họ lại bỏ ra tính mạng, ngoan cường chống lại…”.
“Sau đó không chú ý nên đã bị thương”, ta bình thản nói, “Ngươi không cần giải thích gì với ta cả, lần sau chú ý hơn chút, đừng khinh địch
nữa là được”.
“Dạ Lạc”, anh ta ngồi dậy, “Như thế này, có thể sao?”.
“Sống chết của người khác ta quản không nổi, ngươi không sao là được rồi.”
“Ngài biết tôi không ám chỉ điều đó.”
Hử? Không cảm động sao? Ta có chút thất vọng, ý tốt luôn luôn không
có người nhận, quay lại chủ đề, “Tiểu Ly đâu?”, quay về thì đã không
thấy cậu ấy đâu, không đợi ta giải thích sao?
“Haizzz, Dạ Lạc đại nhân”, Toàn Cơ đột nhiên hiện thân nịnh bợ sán lại gần, “Tôi biết Điện hạ đã đi đâu”.
“…”, không phải chuyện gì tốt.
Một cánh tay bạch ngọc mềm mại di chuyển về phía ta, bị ánh mắt lạnh
băng của Ảo Nguyệt găm lại giữa không trung, cô ta ngại ngùng thu tay về xoa mặt đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp: “Tôi nói cho ngài biết rồi, ngài có
thể cho tôi hôn một cái không?”.
Ta nhẹ nhàng cười, duỗi tay ra, kéo lấy cánh tay của cô ta, sán đến bên tai, nhẹ giọng nói: “Có thể cân nhắc”.
“Điện hạ sau khi ra ngoài theo dõi ngài, quay về sắc mặt u ám rồi lại đi, dựa vào kinh nghiệm trước đây tôi suy đoán, ngài ấy chắc là đi chém người rồi”, Toàn Cơ nhanh cướp lời, trôi chảy lưu loát liền một mạch.
Đi… chém người? Ta đột nhiên rùng mình: Doãn Điệp!
“Dạ Lạc?”, Toàn Cơ hai mắt hiện lên hình trái tim chờ mong.
“Đã cân nhắc không thể”, ta đáp một câu cự tuyệt, đứng dậy rời đi, cô ta chẳng được gì, ôm đầy một bụng ai oán.
“Ảo Nguyệt ở lại dưỡng thương, Toàn Cơ đi theo ta.”
“Được ạ!”, cô gái đang ai oán nào đó lại hưng phấn.
“Dạ Lạc…”, khuôn mặt băng nào đó càng lạnh hơn.
Ta thản nhiên cười, cùng Toàn Cơ biến mất dưới bầu trời đêm.
Nhưng mà, vẫn… không ngăn cản được bi kịch xảy ra…
Hậu viên nhà Doãn Kiếm, chiếc váy ngủ viền hoa ren trắng như tuyết
thấm đầy máu, váy ngủ bao bọc lấy thân thể mềm nhũn như chú bướm xơ xác, đôi cánh bướm bị tàn phá rời rạc, vô thanh thức, lặng lẽ nằm giữa khóm
hoa, đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ trắng như sương,
Doãn Điệp!
Tiểu Ly ߠbên cạnh khuôn mặt lạnh lùng, trong tay nắm chặt trường
thương, mũi nhọn sắc lạnh nhỏ xuống dòng máu đỏ kích mắt, trong mắt lộ
ra ý vui mừng khi giệt trừ được chướng ngại.
“Ha, Dạ Lạc đại nhân, tôi không có đoán sai! Điện hạ thật sự đến chém người rồi”, Toàn Cơ ngây thơ báo công.
“Tiểu Ly, đệ đang làm gì vậy?”, ta chỉ cảm thấy mắt bị đâm một nhát đau đớn.
“Đại ca?”, cậu ấy nhìn thấy ta, có chút kinh ngạc, rồi rất nhanh
chuyển thành lạnh lùng, ngang bướng quay mặt đi, “Hừ, huynh nhìn thấy
cái gì thì là cái đó”.
Trái tim đang yên lành bỗng trào lên cơn đau, thi thể kiều diễm sũng
máu đó rất giống với Anh Hàm Nhi, ta có nên tức giận không? Nhưng ta
không tức giận. Đối với Tiểu Ly, không thể tức giận nổi, ta chỉ đau
lòng, chầm chậm đi đến bên cạnh cô gái đã chết, cẩn thận ôm cô ấy lên,
tuy đang mùa hè, nhưng nằm ở ngoài trời như thế này, cũng rất dễ bị
lạnh!
“Dạ Lạc?”, Toàn Cơ không hiểu hành động của ta.
“Dạ Lạc”, Tiểu Ly nghiến răng, “Cô ta đã chết rồi, một người chết, huynh vẫn không buông xuống được sao?”.
“Toàn Cơ”, ta quay lưng lại phía bọn họ, tăng thêm trọng âm, “Đưa đệ ấy quay về đi, lập tức”.
“Dạ Lạc…”, Tiểu Ly giận dữ.
“Điện hạ”, Toàn Cơ hiếm khi nghiêm túc, “Chúng ta đi thôi!”. Mây xanh bay chuyển, nhấn chìm tiếng gầm giận dữ của Tiểu Ly.
Người đàn ông lao đến sân sau, say rượu ngất ngây, bước vào cánh cửa, cẩn thận nhìn chằm chằm ta: “Dạ Lạc?”, “đột nhiên đồng tử mở to ra, cảm xúc ngưng đọng, lật đật chạy đến, không ngừng gọi Tiểu Điệp? Tiểu
Điệp…”, anh ta vấp chân một cái, ngã nhào lên thảm cỏ, một tay gắng sức
chống đỡ thân thể, tay kia ấn ấn vào huyệt thái dương, đần độn không
đứng lên được, trong tiềm thức không ngừng gọi “Tiểu Điệp”.
Ta đi lên phía trước, nhẹ nhàng thả Doãn Điệp xuống, dựa vào trong lòng anh ta, “A Kiếm, Tiểu Điệp ở đây”.
Anh ta cuống quýt ôm chặt lấy cô ấy, lòng bàn tay chạm đến một mảng
đỏ tươi, giơ đến trước đôi mắt mờ mịt, ánh mắt ngưng đọng sững sờ, dường như không thể tin được, rồi lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn sang ta, men
rượu đã phai dần, trong phút chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, hô hấp dồn
dập, giọng nói run rẩy: “Dạ… Lạc… ngươi… ngươi đã làm gì rồi?”.
“Ta xin lỗi”, ba tiếng vô lực, đến nước này, ta chỉ có thể nói ra ba tiếng này.
“Xin lỗi? Ha ha…”, anh ta cười khổ, tiếp đó cười lớn, “Ha ha… xin
lỗi? Ha ha…”, tiếng cười chuyển thành lời cáo buộc bi thương đau khổ,
anh ta gục đầu xuống, nắm chặt lấy bàn tay thấm đẫm máu kia, “Dạ Lạc… vì sao? Vì sao?”.
“Không có vì sao, sự thực chính là như vậy.”
“Em gái ta chưa từng gây gổ với ngươi.”
“Không có sao? Ở trên lầu nhà cậu, cô ấy đã gặp ta.”
Anh ta đột nhiên ngơ ngác, giọng nói khàn đặc: “Hóa ra… là ngươi…”,
anh ta lắc đầu, như thể muốn gạt đi cơn ác mộng, ôm thật chặt lấy Doãn
Điệp, tiếp đó điên cuồng gầm một tiếng như khắc vào tận xương cốt: “Dạ
Lạc, ta muốn giết ngươi”.
“A Kiếm, sau này đừng chọc vào Tiểu Ly nữa.”
“Em lo lắng cậu ta báo thù anh?”
“Không phải, là tôi không cho phép bất cứ người nào tổn thương cậu
ấy, dù chỉ một phân một hào, em trai Dạ Ly thân yêu nhất của tôi.”
“Anh cũng có em gái thân yêu nhất, tên là Doãn Điệp, cũng giống hệt
như em, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào tổn thương cô bé,
dù chỉ một phân một hào, trừ phi kẻ đó chán sống rồi.”
Cuối cùng, chúng ta đã kết oán thù rồi, bởi vì em trai của ta, và em gái của cậu, căn nguyên… lại là ta.
Một đạo xích quang chém đứt quầng xanh da trời, Hú đưa ta lùi về phía sau mấy mét, bảo vệ phía trước, “Doãn thiếu gia, không được làm bị
thương Dạ Lạc đại nhân”.
Doãn Kiếm càng kích thích phẫn nộ, quanh người bay lên mây khói xanh
đen nồng đặc, lời nói tàn nhẫn, “Ta đã nói, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào… tổn thương Tiểu Điệp, trừ phi hắn chán sống rồi. Dạ Lạc, ta
và ngươi thề không đội trời chung. Ta không chỉ muốn ngươi đền mạng, mà
còn muốn ngươi sống không bằng chết”.
“Dạ Lạc đại nhân, xin ngài quay về trước, chỗ này tôi sẽ xử lý”, Hú hòa dịu nói.
“Không cần đâu, bây giờ cậu ta rất nguy hiểm, bắt buộc phải khống chế linh thể tụ tập, nếu không thì cậu ta sẽ vạn kiếp không thể quay lại
được”, ta duỗi tay phải, lòng bàn tay chuyển ra ngân quang rực rỡ, vung
rắc lên khối mây khói kia.
Màu xanh đen nhạt dần, Doãn Kiếm như bị rút hồn phách, đột nhiên ngã xuống, mất đi ý thức.
Trái tim ta bỗng đau nhói…
“Dạ Lạc đại nhân”, anh ta vội quay người đỡ lấy ta.
“Không sao”, ta nhìn Doãn Kiếm trên mặt đất, “Đây chỉ là áp chế nhất thời sau này… rất khó dự liệu”.
“Anh ta đêm nay uống rất nhiều, chẳng khác nào nát rượu”, Hú giải
thích, “Tôi đưa anh ta về nhà, vừa vào đến cửa thì ngửi thấy một luồng
máu tanh”.
“Cái chết của Phong Linh là một đả kích rất lớn đối với cậu ta lại
thêm Doãn Điệp…”, cậu ta đã không có lý do gì để không trở thành… ác ma
phục thù, ta nặng nề thở dài, “Vô Thương, đối với điều này ngươi muốn
nói gì?”.
“Ài ài, Dạ Lạc đại nhân anh minh sáng suốt”, áo choàng màu đen lắc lư dừng lại trong không trung, “Tôi đã nói với Dạ Vương điện hạ, tối nay
Doãn Điệp ở nhà một mình, ai có thể ngờ được chứ? Dạ Vương điện hạ cảm
thông với tôi như vậy, vụ án kéo dài đã mấy tháng cuối cùng cũng vào sổ
rồi”, hắn ta đắc ý toét miệng cười.
Tử Thần, ngươi quá tàn nhẫn rồi đó!