Mạc Tân quăng giày cao gót, xông vào cửa lớn, bộ đồ công sở còn chưa
kịp thay ra, chạy thẳng lên phòng tiếp khách ở tầng hai, thô lỗ đập cánh cửa, lạnh băng chất vấn Trịnh Khiêm và Đàm Tự Quy: “Ai bảo hai người đi giám sát Phong Linh?”.
“Chẳng phải cô cũng lén điều Cung Cẩm Phàm ra khỏi Cốc Giang sao?”
“…”, Mạc Tân cứng họng, mặt không đổi sắc, “Đúng, là sắp xếp của tôi”.
Trịnh Khiêm trên sofa đẩy đẩy gọng kính đen, tư thế ngồi trang
nghiêm: “A Tân, phàm chuyện gì cũng có giới hạn, cô chần chừ không chịu
hành động với Phong Linh, nói là có kế hoạch của riêng mình, tôi tin.
Nhưng thế cục bây giờ không thể kéo dài tiếp nữa, năng lượng của Ngũ
Hành trận rơi vào tình thế suy yếu nguy cấp yêu ma nhân cơ hội xâm nhập, những điều này có quan hệ trực tiếp với Phong Linh. Nếu như còn tiếp
tục để cô ta tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, Cốc Giang sẽ không thể giữ
được”.
“Do vậy, chúng ta còn chứng thực một sự việc…”, Đàm Tự Quy bổ sung.
“Phong Linh chết rồi”, Mạc Tân lạnh lùng thốt ra.
“Vậy thì không sai rồi”, Đàm Tự Quy tiếp tục lời vừa bị cắt ngang,
“Cô ta không phải là Dạ Lạc trong lời mà những yêu ma và U Linh sứ giả
kia nói đến, người đàn ông mà bọn Lê Tu gặp kia mới là Dạ Lạc thực sự”.
“Ai?”
“Người thần bí cứu Doãn Kiếm đi”, Trịnh Khiêm trầm trầm trả lời.
Anh ta?! Mạc Tân đột nhiên sững sờ: Người đàn ông đã nhìn thấy ở
Quảng An đó, người đàn ông tuyệt mỹ ôm Doãn Điệp kia? Anh ta nói, anh ta là Dạ Lạc. Dựa theo thời gian khi đó, anh ta làm sao có thể đột nhiên
bị Lê Tu tìm thấy ở bên ngoài tòa nhà Quảng An?
Quan sát tình hình trong phòng nghỉ ngơi, không khó suy đoán, đó là
dấu vết đã bị yêu quái xâm chiếm tấn công, Dạ Lạc ôm lấy Doãn Điệp là để cứu cô ta, sát nhân cuồng mà khiến người ta nguyền rủa Dạ Lạc sẽ cứu
người sao? Bởi vì Doãn Điệp là em gái của Doãn Kiếm sao? Nhưng… anh ta
vì sao phải cứu bọn họ?
Doãn Kiếm là mục tiêu, tiêu diệt của Cục đặc phái, trừ phi Dạ Lạc muốn…
“A Tân?”, Đàm Tự Quy cất tiếng gọi.
Mạc Tân sực tỉnh, sắc mặt trầm trọng: “Tiểu Thiện thế nào rồi?”.
“Rất không tốt”, Lê Tu ở phía sau cô ta, hơi suy nhược, ngữ điệu trầm thấp, “Có thể không tỉnh lại được”.
“Lê Tu”, Mạc Tân quay người lại, nhìn chằm chằm anh ta.
“Người đàn ông đó nói anh ta là Dạ Lạc, chúng tôi cũng không ngờ rằng sẽ đụng phải Dạ Lạc, Diệt Trảm Yên Vân trận không hề có chút tác dụng
nào với hắn, thời điểm nguy cấp, hai vị tiền bối khác và Tiểu Ngụ khởi
động một đạo trình tự cuối cùng, Ngọc Thạch Câu Phần, muốn cùng chết với hắn ta, kết quả…”
“Ngọc Thạch Câu Phần”, Mạc Tân hơi run rẩy, “Dẫn toàn bộ nhân thể
tinh khí ra, trong nháy mắt thăng hoa đến cực hạn, bạo phát một uy lực
khổng lồ, sơ bộ gãy hợp, tương đương với bom khinh khí người phát động
không chỉ thân thể hóa thành tro bụi, ngay đến linh hồn cũng sẽ bị thiêu đến tàn rụi. Không đến bước đường cùng, con đường tự sát này, Ngự linh
sư tuyệt đối sẽ không khởi động, mà ba người bọn họ lại đồng thời…”,
năng lượng lớn biết bao, Dạ Lạc…
“Là năng lượng của bọn họ đối kháng với Dạ Lạc, tôi và Tiểu Thiện mới có thể sống lại từ cõi chết, nhưng không tránh được bị ảnh hưởng, tôi
kịp thời giăng kết giới bảo vệ thân thể, Tiểu Thiện thì không được may
mắn như vậy, trúng ngay sóng tấn công tại hiện trường, bất tỉnh nhân
sự.”
“Tốc độ kết thuật của anh vẫn luôn rất nhanh, so với Địch Siêu và Sở Tiêu Nhiên luôn nhanh hơn một nhịp, may mắn…”
“Tổng bộ vừa mới phát đến một bộ trình tự Surpass-apex, dùng để giải
trừ hạn chế cuối cùng của bảo thạch, mạnh hơn Ngọc Thạch Câu Phần, tăng
hiệu quả có thể duy trì được nửa giờ đồng hồ, trạng thái vô địch nửa giờ đồng hồ, lấy một làm mười, hoàn toàn đủ”, Trịnh Khiêm bình ổn nói, “A
Tân, đây toàn bộ có được là bởi nhân tài kỹ thuật Hoắc Nhàn Nhân mà cô
khai quật ra được. Cô ấy là chủ lực thiết kế của Surpass-apex, trình tự
sẽ tải vào nhẫn của mỗi một Ngự linh sư ở Cốc Giang, đương nhiên, của cô không cần”.
“Hừ”, Mạc Tân không kìm nén được cười lạnh, “Đúng, Sơ Tâm của tôi
không cần thứ đồ dư thừa như vậy”, rồi quay đầu đi ra khỏi phòng khách,
chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh băng, mỗi một bước chân đều lạnh đến
thấu tim: Vưu Ni, cốt cán cao cấp của Cục đặc phái, các người muốn lấy
mạng của Ngự linh sư ra để đùa sao? Đem mạng người hạn định trong vòng
nửa giờ đồng hồ, cho dù có giác ngộ chiến tử, cũng không thể…
Hoắc Nhàn Nhân, lẽ nào đã quên giao hẹn của bọn họ rồi sao? Vì sao
lại trở thành đồng lõa? Nếu như chỉ vì Doãn Kiếm, vì một mình anh ta mà
phải hy sinh tính mạng của rất nhiều Ngự linh sư sao? Đáng than, bản
thân mình lại quên mất… cô ta là phụ nữ, một khi đã yêu một người đàn
ông, trái tim của phụ nữ sẽ nhỏ hơn cả lỗ kim, chỉ chứa được người đàn
ông mà cô ta yêu sâu sắc… điều này đủ để trở thành lý do khiến cô ta vứt bỏ, không màng đến tất cả những người khác.
Sự việc vượt ra ngoài dự liệu… vậy thì như thế nào? Sơ Tâm, để chiếc
nhẫn lấy tên là Sơ Tâm, chẳng phải chính là muốn từng giờ từng phút tự
nhắc nhở bản thân mình, không được quên nguyện vọng ban đầu? Mạc Tân
thầm cười nhạo: “Vưu Ni, đợi đó mà coi! Ông không bắt tôi quay về Cục
đặc phái là cách làm chính xác biết bao!”.
“A Tân”, khi đi qua bên cạnh Lê Tu, anh ta thấp giọng nói, “Ngự linh
sư không có lựa chọn, chỉ có thể đi đến hết con đường, chết không hối
tiếc, cho dù vì một giấc mơ không thể thành hiện thực, đó là số mệnh”.
Mạc Tân hiểu rõ khi anh ta mất đi người nhà, mất đi người yêu trái
tim đã chết, còn sống, chẳng qua là một chiếc vỏ, chẳng có gì khác biệt
với xác chết. Ngự linh sư là chiếc gông anh ta khoác lên người, một lý
do để tồn tại, sống như một tù nhân vậy, nuốt nỗi đau mà sống, chịu đựng nỗi đau mà sống.
Cô ta hoảng hốt đi đến khu nghỉ ngơi dưới lòng đất rộng rãi, bóng
người màu trắng trong bộ đồ đấu kiếm kiểu Tây trước mắt vẫn luôn nho nhã như vậy, không nhiễm bụi trần, mỗi một động tác đều khiến người ta
ngưỡng mộ, say mê.
“A Tân?”, Lục Cường nhìn thấy cô ta, vừa phân tâm liền để cho đối
phương có khe hở đâm đến, lồng ngực trúng kiếm, anh ta lập tức giơ hai
tay lên làm thế đầu hàng, cười hi hi nói: “Tiêu Nhiên, anh tha cho tôi
đi!”, tốt xấu gì mình cũng là một tay kiếm cao thủ, mười phút bị đâm hơn hai mươi kiếm, một chút thể diện cũng chẳng còn, quá là đau khổ, đâu có phải là luyện cùng anh, làm bia đỡ thì có.
“Tinh thần cậu không tập trung mà?”, Sở Tiêu Nhiên dửng dưng nói. Hai người lần lượt gỡ Chụp mặt, gỡ kiếm xuống.
“Đúng đúng hai người từ từ nói, tôi lui đi trước đây”, Lục Cường nhìn Mạc Tân với ánh mắt cảm kích, chuồn đi nhanh như thể dưới bàn chân nổi
gió vậy.
Mạc Tân không phản bác tiếng nào, đi qua đó, hai cánh tay vòng quanh
thắt lưng của anh ta, vùi đầu vào trong lồng ngực anh ta, nước mắt bất
tri bất giác tuôn ra.
Sở Tiêu Nhiên vỗ về lên lưng cô ta, dịu dàng hỏi: “Ai lại chọc cho đại tiểu thư của Mạc gia tức giận rồi?”.
“Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh”, dụi dụi vào trong lòng anh ta.
“A Tân”, Sở Tiêu Nhiên hơi cúi đầu, ôm chặt lấy cô ta, “Đừng buồn bã”.
“Tiêu Nhiên, em mệt lắm!”
“A Tân, ngoại trừ bố em ra, em chưa từng dễ dàng tin tưởng bất cứ
người nào, nhưng anh hiểu em. Trên thế giới này bất cứ người nào cũng có thể lừa dối em, sau khi Mạc Cục ra đi, anh là người duy nhất em có thể
tin tưởng.”
“Cho nên, em sẽ chỉ khóc ở trước mặt anh”, Mạc Tân nhắm đôi mắt đẫm lệ lại, hài lòng thỏa mãn, “Anh Tiêu Nhiên”.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên dâng lên cảm giác ấm áp: Cách xưng hô này,
đã rất xa xôi rồi. Đó là khi cô ấy còn nhỏ nhỉ! Năm tuổi vào Cục đặc
phái, sau đó thì chưa từng gọi lại. Anh ta dõi theo cô ấy trưởng thành
từ nhỏ, trong thời gian đó, tuy rời xa mấy năm, nhưng luôn biết những ấm ức và kháng cự trong lòng cô ấy chưa từng giảm bớt. A Tân, không phải
là đứa trẻ tùy tiện, chỉ là trưởng thành quá mức, cô ấy không nên gánh
vác nhiều như vậy…
“Đại tiểu thư hào phóng cởi mở, thỉnh thoảng có phải nên chú ý hình
tượng chút không?”, Sở Tiêu Nhiên ôm ngang cô ta lên, “Lần thứ hai trăm
bốn mươi bảy rồi, chân đất chạy lung tung khắp nơi, bị đứt chân thì sẽ
lại khóc lóc cả buổi tối”, việc dạy dỗ khi còn nhỏ vẫn chưa đủ thảm sao? Vốn tưởng rằng cô ấy lớn rồi thì sẽ tốt hơn chút, ai biết được vẫn là
bộ dạng cũ, thói xấu chẳng thay đổi chút nào, còn càng ngày càng tệ.
Mạc Tân á khẩu, không may mắn, lần nào cũng bị anh ta nhìn thấy. Hai
tay vòng lên sau cổ anh ta, rất dễ chịu rúc vào vòng ôm ấm áp, buồn rầu
nói: “Cho nên em rất ghét anh, vờ vịt nghiêm túc, giả tạo, tiểu nhân
nham hiểm”.
“A Tân, em thật là không đáng yêu.”
Mạc Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay đỡ vào khuôn mặt yêu nghiệt
mê chết người kia, khoa trương mà ngang ngược nói: “Sở Tiêu Nhiên, anh
là vật phẩm tư hữu của em, không có sự cho phép của em, không cho phép
anh chết”.
Sở Tiêu Nhiên ngậm cười không nói: Chết hay là không chết, không phải do bản thân mình quyết định. Anh ta và Doãn Kiếm, hai con người, chỉ có một người có thể sống.