Ra khỏi cửa lớn của Dạ trạch, Cốc Giang dưới chân Phong Sơn trong
không trung mây âm u giăng đầy, một mảng đen sầm sì, như một điềm báo
trước khi gió mưa bão táp kéo đến.
“Đại nhân”, Diệu Âm hai tay khoanh trước ngực, có vẻ hơi lo lắng, “Chúng tôi đi cùng với ngài nhé!”.
Ta quay đầu nhìn bọn họ: Diệu Âm, A Mục, Tiểu Ly, Tinh Hà, Hú, Toàn
Cơ, và Ảo Nguyệt ở bên cạnh, không biểu cảm cười nói: “Không sao, có Ảo
Nguyệt đi cùng là được rồi”.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng phải đến.
Tại tầng trệt đại sảnh của Quảng An, Doãn Điệp bước xuống từ một
chiếc xe hơi màu xám bạc, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa kính
xoay. Trong không gian của thành phố, yêu khí nhiễu động, có thể nói là
chuyện tốt ta đã làm, do vậy, Ngự linh sư cuối cùng không kiềm chế được
nữa… hành động rồi sao?
“Ảo Nguyệt.”
“Vâng, tôi đi dẫn dụ bọn chúng ra”, lời vừa buông xuống, khí tức của anh ta đã tan đi.
Không khí trong tòa cao ốc không được bình thường lắm. Tuy bề ngoài
yên ắng không có gì khác so với ngày thường, nhân viên các phòng ai làm
việc người đó, gặp người quen thì gật đầu cất tiếng chào hỏi, là người
lạ thì lướt qua nhau mà đi, không làm phiền đến nhau, nhưng sâu bên
trong, ta nghĩ, nguyên nhân nơi này bị nhòm ngó, có lẽ là viên tinh
thạch của Doãn Kiếm.
Đi vào phòng làm việc, ngoại trừ điều ta nghĩ ra, sự không bình thường còn ẩn giấu trong những lời nói giữa các đồng nghiệp…
“Mọi người có phát giác ra không, chuyện kỳ quái gần đây thật nhiều…”
“Ừm, thời sự cũng đưa tin những vụ án tấn công không rõ, rất giống như khoảng thời gian trước.”
“Khụ khụ, lại không được yên thân rồi.”
“Đúng vậy, đi ở trên đường cũng có thể bị cây thép chẳng biết từ đâu
bay đến đâm xuyên đầu, mà gần đó căn bản không có công trường đang thi
công.”
“Hôm kia, một đứa cháu trong nhà hàng xóm của tôi tan học mẫu giáo về nhà, khóc suốt cả quãng đường, nói là nhìn thấy yêu quái, con yêu quái
đó muốn móc tim nó ra để ăn, người lớn khăng khăng không chịu tin, không ngờ buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện. Đứa trẻ chết trong phòng ngủ, tim bị móc mất, ài, ngẫm nghĩ lại cũng thấy sợ.”
“Hai ngày trước tôi và các bạn ở trong sân nướng thịt, miếng thịt bò
vừa mới nướng xong, quay người một cái, toàn bộ thịt ở trên đã không
cánh mà bay rồi, bên cạnh rõ ràng không có ai, cậu nói xem có kỳ quái
không?”
“Còn nữa, hôm qua ở ngã tư đường Nam Kinh Bắc, vụ tai nạn giao thông
nghiêm trọng đó, máy quay giám sát cho thấy, nguyên nhân là một chiếc xe chở hàng đang đợi đèn đỏ bỗng vô duyên vô cớ lao trên đường, dẫn đến
đâm xe liên hoàn, hơn năm mươi người chết ngay tại chỗ, tám mươi người
trọng thương…”
“… Tại hoa viên trong tiểu khu, mấy người đang đi bộ rèn luyện sức
khỏe thì bị một luồng gió mạnh thổi đến, lao đầu xuống dưới, đập vào bùn đất, khắp đầu đều là máu và bùn bẩn.”
“Ài, mọi người mau nhìn xem, trên mạng còn có tin mới hơn…”
“… Nhà dân bị một lực không rõ ràng đập vào, trong một đêm liền đổ sụp, vài người bỏ mạng.”
“… Trên đường gặp phải khủng bố tấn công, tổn hại nghiêm trọng.”
“… X X gặp khốc hình ngũ mã phanh thây, chết cực kì thảm.”
“Này, nhìn chỗ này xem, một người đàn ông cứu được con gái ngã xuống
lầu, sau sự việc con gái nói là không nhớ rõ vì sao mình lại nhảy lầu…”
“Tin này cũng coi như có thể an ủi lòng người.”
“Tin giống loại này không ít đâu, nhìn xem, có người nói mình được
cứu xem thấy siêu nhân người nhện người dơi phiên bản hiện thực, cool
quá!”
“Có thể sao?”
“Chưa biết chừng thật sự có…”
Sự lo sợ bất an của các đồng nghiệp vì sự xuất hiện của “anh hùng vô danh”
mà dần thả lỏng, chuyển thành trêu đùa.
“Tiểu Phong”, Mạc Tân bưng chiếc cốc giữ nhiệt gõ gõ vào mặt bàn của ta, “Cô thấy thế nào?”.
Ta ngước đầu lên rất mơ hồ nhìn cô ta: “Hả?”.
Cô ta chỉ vào các đồng nghiệp đang nói chuyện ở bên kia, nói: “Những chuyện kỳ quái đó”.
Tôi càng mờ mịt hơn: “Hả??”.
Khóe mắt cô ta tràn đầy hoài nghi, giật giật mấy cái: “Không”.
“Hả?”, ta mù tịt đến cực điểm, nhìn chiếc cốc trong tay cô ta, nghiêng nghiêng đầu, “Tôi đi rót nước uống”.
Cô ta cuối cùng cũng bất lực thở dài: “Ở đây không có nước, đi ra bên ngoài rót đi!”.
Và thế là, ta thuận lý thành chương trốn thoát được sự thăm dò của
Mạc Tân, ôm chiếc cốc thủy tinh đi đến phòng nghỉ ngơi, phía trước có
bóng người đi vào trước rồi. Hử? Doãn Điệp.
Thật khéo! Ta ngập ngừng lê đến bên cửa, cửa khép lại, sau đó liền bị khóa, bên trong chỉ có cô ta. Ta suy đi nghĩ lại, hay là… không vào
trong đó nữa?
Đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng vang “pang” trầm buồn, tiếp đó là tiếng thủy tinh vỡ rơi xuống đất…
Những thứ đó… đến rồi.
Doãn Điệp! Không kịp suy nghĩ nhiều, ta ẩn thân vào cửa. Phòng nghỉ
ngơi ở giữa hành lang, hai bên đều có một chậu cây cảnh cao hơn đầu
người, che chắn được một chút tầm nhìn, ta núp ở cửa, không hề gây ra sự chú ý của người khác.
Trong phòng, ta kéo Doãn Điệp, xoay cô ấy lại, sau lưng, một sợi ngân quang bắn ra hai con quỷ quái gớm ghiếc.
“Á… ưm…”, Doãn Điệp vừa muốn hét, bị ta dùng tay bịt chặt miệng.
“Đừng kêu.”
Cô ấy sững sờ gật đầu, ta từ từ thả lỏng tay ra, nào biết được lại bị cô ấy túm lấy, kích động hỏi nói: “Tại sao anh lại ở đây?”.
“Tiểu Điệp không hy vọng ta đến sao?”, ta cười tươi tắn phản vấn,
không hề bận tâm đến hai tên quái vật ở phía sau, dù sao thì cô ấy cũng
không nhìn thấy được, coi như không khí là được rồi.
“Không phải, tôi…”, gò má cô ấy đỏ ửng, đột nhiên cúi đầu, ta ôm chặt lấy cánh tay của cô ấy, ép cô ấy nhìn ta.
“Tiểu Điệp, em…”, vẫn còn đang tức giận Tiểu Phong sao?
Một trận gió mạnh nổi lên, sống lưng ta cảm nhận được từng luồng hàn
khí, kèm theo đó là tiếng gầm rống thảm thiết, trong điểm sáng rực rỡ,
quỷ quái bị tiêu diệt, một cảnh tượng máu tanh buồn nôn mà người thường
không thể nhìn thấy được, cũng không nên nhìn thấy như vậy sẽ tốt hơn.
“Dạ Lạc”, giọng nói nghiến răng của Tiểu Ly có thể khiến người chết sống lại.
Trái tim ta lay động: Cậu ấy sao lại theo đến đây?
“Đệ đã cảnh cáo huynh, không được tiếp cận cô ta”, thương nhọn sắc
bén chỉ vào sau cổ ta, cậu ấy giận dữ uy hiếp, “Nếu không đệ chỉ có thể
giết cô ta để cắt đứt hậu họa”.
Doãn Điệp sợ đến mức hoa dung biến sắc, một loạt sự việc đột ngột xảy ra khiến cô ấy trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận được.
“Đừng sợ hãi”, ta dịu giọng an ủi, nói với lão đệ sắp mất khống chế,
“Tiểu Ly, chúng ta quay về rồi nói, đệ đi trước đi, có người đến rồi”.
Ngoài cửa có tiếng giày cao gót lộc cộc gõ xuống nền nhà, càng lúc
càng vang, cậu ấy phẫn nộ quăng lại một câu: “Được, đệ chờ lời giải
thích của huynh”, rồi chớp mắt cái đã ẩn đi.
Ta nhìn Doãn Điệp đang há miệng trợn mắt trong lòng, chẳng biết làm
thế nào cả: “Tội của ta, lại để liên lụy đến em. Tiểu Điệp, xin lỗi
nhé”.
“Cạch”, ở cửa, Mạc Tân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt đất
đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn, ta che chở Doãn Điệp, tầm nhìn đối diện với cô ta, trong đôi mắt đó, ngoài sự ngạc nhiên ra còn có vẻ bình
tĩnh, một sự bình tĩnh không bình thường, giống như lóe qua một sự ngạc
nhiên vui mừng, ngạc nhiên vui mừng? Có lẽ ta đã nhìn nhầm rồi.
“… Ai?”, cô ta hỏi.
Doãn Điệp quay người lại nhanh như bay, có chút nôn nóng bất an, thấp thỏm không yên.
“Dạ Lạc”, ta báo tên của mình.
“Dạ Lạc?!”, cô ta sững sờ nhưng không thất thố, vững vàng đi lên phía trước, muốn hỏi thêm.
Ta lại không muốn dây dưa quá nhiều với cô ta, vài cánh hoa trắng
quét qua, ta đột nhiên rút lui khỏi hiện trường, ngoài phòng vang lên
từng chuỗi tiếng bước chân rối loạn.
“À, tại sao kính lại vỡ hết cả thế này?”
“Lại một chuyện kỳ quái nữa à?”
“Quá là kỳ lạ đó!”
“Có người nào bị thương không?”
“…”
Khi mọi người bàn tán xôn xao cả lên, ta lại lần nữa dùng thân phận
của Phong Linh để xuất hiện, ôm một cốc nước, vô cùng hiếu kỳ chen vào
đám người: “Ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Tiểu Phong?”, Mạc Tân hồ nghi nhìn ta.
“Hả?”, biểu cảm mù mịt chẳng hay biết gì của ta lại nổi lên.
Yết hầu cô ta chuyển động một chút, nuốt lời nói đã đến bên miệng
xuống, đổi thành thở dài… thở dài… sau khi thở dài liền rẽ đám người,
đau khổ rời đi.
Doãn Điệp căm ghét lườm ta một cái, cũng cất bước rời đi… nhưng không đi được.
Bởi vì người thu hút sự chú ý của toàn thể giới mày râu ở hiện
trường, thu hút vô số mỹ nữ phải gập mình, người điều hành phía sau của
Quảng An – Doãn Kiếm, Doãn đại thiếu đã đích thân đến… rồi!
“Tiểu Phong”, anh ta nhìn quanh một vòng, quan tâm hỏi ta, “Em không sao chứ?”.
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào bên trong, Doãn Điệp trong lúc lửa giận đang bùng cháy, lườm bọn ta.
“Tiểu Điệp?”, Doãn Kiếm nhíu mày lại, trong mắt có sự lo lắng.
“Hừ”, Doãn Điệp bước đi, dừng lại trước mặt anh ta, phẫn hận trách cứ, “Anh, anh khiến em quá thất vọng”.
“Tiểu Điệp?”, ta cầm chiếc cốc, tay kia chỉ vào bên trong, chỉ chỉ
vào bản thân mình, rồi lại chỉ sang hướng Doãn Điệp rời đi, chẳng hiểu
gì cả, “A Kiếm, cô ấy…”, xin anh mau đi giải thích đi!
Anh ta không hiểu được ý của ta, trái lại còn nắm lấy cổ tay ta, bình tĩnh nói: “Đi”.
“Sao?”, đợi chút, nước của ta… xong rồi, xong rồi.
Từ ánh nhìn kinh ngạc, ngưỡng mộ, đố kỵ của các đồng nghiệp, ta đoán
được, hội tám ngày mai sẽ đặc sắc đến mức trước nay chưa từng có.
E rằng, ta sẽ không thể nghe được nữa rồi…