Mưu sát, máu tanh, tàn sát, bạo ngược, hung án… từng màn u ám đang
diễn ra ở những góc tăm tối trong thành phố này. Màn đêm của Cốc Giang
dần dần mất đi vẻ phồn hoa, càng tăng thêm những nhiễu động bất an, hiện rõ vẻ ảm đạm hoang tàn…
Trong nhà thờ màu trắng, Âu Ngưng quỳ trước bàn thờ Chúa, hai tay hợp lại, thành khẩn cầu khấn…
“Thưa Cha, con có thể được tha thứ không?”, cô ấy ngước mặt lên hỏi vị cha già ôn hòa trước mặt.
“Chúa khoan dung nhân từ, yêu tất những đứa con trong thiên hạ, có thể bao dung tất cả sai lầm.”
“Thưa cha, người nói, yêu là vĩnh hằng, nhẫn nại, và hảo tâm, yêu là
không đố kỵ, yêu là không khoe khoang, không liều lĩnh, không làm những
chuyện hổ thẹn với lòng mình, không cầu lợi ích cho mình, không cáu
giận, không tính kế cho người, sống có tình có nghĩa, yêu chân lý,
chuyện gì cũng phải bao dung, phải tin tưởng, phải kỳ vọng, phàm chuyện
gì cũng nhẫn nại. Nhưng con lại ngốc nghếch, vì yêu mà sinh ra đố kỵ, bị ác ma mê hoặc, bán đi linh hồn mình, cuộc đời này của con đã không còn
hy vọng nữa rồi.”
“Chuyện gì cũng có giới hạn, thiên hạ vạn vật đều có thời gian hạn
định. Sống chết đều có số, khóc cười có thời. Yêu thích có thời, chán
ghét cũng có thời. Chiến tranh có thời, hòa hảo cũng có thời. Mọi việc
đều do trời định, hà tất phải gượng ép? Nên buông thì hãy buông, tập
trung vào những điều xa hơn, đó mới là vĩnh hằng.”
“Tập trung vào những điều xa hơn mới là vĩnh hằng? Vĩnh sinh? Con có
thể tìm được cánh cửa đó không? Có lẽ số mệnh đã định… không thể cứu
vãn.”
“Làm theo lời của trái tim, hoặc chấp nhận đi theo hắc ám, Chúa luôn bên con, chỉ lối cho con thoát khỏi mê cung.”
“Thưa cha…”
“Sinh mệnh ở bên trong cậu ấy chính là ánh sáng của con người, ánh
sáng chiếu vào hắc ám, hắc ám lại không tiếp nhận cậu ấy. Đứa trẻ ngoan, mau đi đi!
Bọn họ ở bên ngoài đợi con.”
“Thưa cha” mắt cô ấy lóe lên ánh sáng thanh khiết, “Cảm ơn!”.
Dạ trạch có hai vị tiểu cô nương như ngọc điêu khắc, Hồng Diệu váy
màu hồng và Thánh Kỳ váy trắng, đôi mắt sáng long lanh như ánh sao trên
cao, khiến người ta say đắm: “Dạ Lạc đại nhân, ngài cũng coi như đã nhớ
đến bọn tôi rồi”.
“Tỉnh táo lại đi!”, Tiểu Ly gầm lớn với hai tiểu thiên sứ mỹ lệ tinh tế đáng yêu.
“Oa…”, hai Tiểu cô nương lập tức ôm chặt lấy nhau, sợ đến mức hồn rời khỏi xác, “Ly đại nhân, chúng tôi sai rồi”.
Nói thế nào nhỉ? Bọn họ là một nỗi ám ảnh đối với Tiểu Ly… Hồng Diệu
và Thánh Kỳ, Thần Thị của Lăng Hoa điện. Năm đó ta bị Thần Vương diệt
khẩu, Cấm Giới Lão Đầu Nhi đưa ta đến thế giới này trùng sinh, hai bọn
họ cũng lén lút chuyển sinh theo, đến đây làm người bình thường, chính
là hai người bạn cùng phòng của ta hai năm trước. Sau khi chúng ta đi
vào cổ mộ Kỳ Sơn, đến thế giới cũ, ba người vào Nam ra Bắc, vác đao ngồi ngựa, tiểu ngạo giang hồ… ừm, thành ngữ đại thê là như vậy, nhưng đó
lại là một câu chuyện khác rồi.
Sau này, hai người họ kết thúc sinh mệnh loài người, ta khôi phục
thân phận Thần Thị cho họ, mà bọn họ cũng mất đi ký ức của quãng thời
gian làm người bình thường rồi. Lúc này, Tiểu Ly ngủ sâu hơn hai nghìn
năm tỉnh lại chưa được mấy ngày liền bị ta nhốt vào Lăng Hoa điện, cùng
bọn họ sớm tối bên nhau hơn một nghìn năm, thật khó khăn cho mấy tiểu
nha đầu này…
“Hồng Diệu, Thánh Kỳ”, ta xoa xoa đầu hai người, dịu giọng nói, “Chuyện ta dặn dò hai ngươi đã làm xong rồi?”.
“Vâng, vâng”, Hồng Diệu gật đầu, hai tay bưng ra một đóa hoa trắng
như tuyết, “Hoa trà my ở trước Lăng Hoa điện nở rất rực rỡ, ngài xem”.
Ta đón lấy đóa hoa, từ từ đưa đến bên mũi, ngửi một làn hương thoang thoảng tươi mới, khóe miệng nhếch lên khẽ cười: “Rất đẹp!”.
“Còn nữa, còn nữa”, Thánh Kỳ sôi nổi rạng rỡ xen lời, “Đại nhân, Cẩm
Giới tôn giả nói ngài chính là giấy thông hành, chúng tôi có thể tự do
thích đến thì đến, thích đi thì đi, như thế thì không có vấn đề gì nữa
rồi”.
“…”, Lão Đầu Nhi rất dễ nói chuyện mà, khiến ta tăng thêm vài phần
thiện cảm, dịu dàng cười, “Rất tốt, cc ngươi quay về chuẩn bị đi, chăm
sóc cẩn thận biển hoa đó”, loài hoa nhạy cảm này cần phải tận tâm bảo vệ mới không dễ dàng bị héo úa tàn tạ.
Lúc ta đi thăm Giai Dĩnh, cô ấy đã ngủ rồi, ngủ rất sâu, khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt lệ. Ta duỗi tay giúp cô ấy lau đi. Cô ấy khẽ động,
trong miệng lẩm bẩm: “Tiểu Phong… mình xin lỗi, quay lại có được không?
Mình sẽ không tranh Dạ Lạc với cậu nữa”.
Nha đầu này, tình cảm của cô ấy đối với Phong Linh… rất chân thành.
Thật ngốc, việc đã đến nước này, còn gì mà có lỗi với không có lỗi chứ?
Tiểu Phong chưa từng trách em, người nên nói xin lỗi là ta, luôn luôn…
là ta đã lừa gạt em, lừa gạt tất cả mọi người.
Vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, ta thở dài, cúi người xuống, kề bên tai
cô ấy thủ thỉ: “Giai Dĩnh, đợi thêm chút nữa, ta sẽ đến đón em”.
Trên đường lớn rộng rãi không có mấy người, ánh đèn bên vệ đường
thoắt ẩn thoắt hiện, rất xứng với phong cảnh, buồn tẻ, hoang vắng… đêm
hè, còn tiêu điều hơn cả đêm đông…
“Này, tại sao huynh lại biến thành con gái rồi?”, Tiểu Ly vừa thấy ta lớn tiếng gọi.
“Công bố chân tướng”, ta thong thả đi đến trước mặt, “Nói cho bọn họ, Phong Linh là Dạ Lạc”.
“Còn tôn nghiêm mà ngài vẫn cực lực muốn bảo vệ thì sao?”, Ảo Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Cảm ơn ngươi, Ảo Nguyệt tôn nghiêm khi Phong Linh còn sống đã được
bảo toàn rồi, phần sau… đến lượt Dạ Lạc lên sân khấu”, ta dừng bước,
quay đầu sang cậu em trai và sáu thủ hạ phi phàm đáng yêu tuyên bố.
Đêm nay, năng lượng của Ngũ Hành trận sẽ xuống đến mức thấp nhất, triệt để sụp đổ, thời khắc của Dạ Lạc sắp đến.
Ở một đầu khác của thành phố, bốn bóng người trong con phố dài vắng lặng cảnh giác đi về phía trước…
“Âu Ngưng, cầm cái này đi”, Dĩ Tiên đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ thân hình tam giác dạng khối được làm bằng vải màu vàng, xâu chùm tua rua
màu đỏ, “Cầm chắc nó, yêu ma quỷ quái bình thường sẽ không lại gần cậu
được”.
“Cảm ơn!”, Âu Ngưng nắm chặt miếng bùa hộ thân, tay kia được Đỗ An
Trác nắm rất chắc, cậu ta khẽ gật đầu với bạn gái, lộ ra nụ cười an ủi,
lại nhìn sang Dĩ Tiên, biểu thị sự biết ơn.
“Đừng khách khí”, Dĩ Tiên nhẹ nhàng đáp lại, đột nhiên ánh mắt thay đổi.
Đỗ An Trác cũng căng thẳng, bàn tay dùng lực hơn, sắc mặt trầm xuống nghiêm túc.
Âu Ngưng cảm giác được điều kỳ quái: “Thế nào rồi?”.
“Có thứ gì đó đang tiếp cận”, Nghiêm Tuấn cảnh giác.
Bên đường có mấy bóng dáng lao ra, dưới ánh sáng đèn đường hắt xuống, có thể nhìn rõ là bốn tên côn đồ đầu đường, cao thấp béo gầy khác nhau, ăn mặc khác người, tóc nhuộm xanh đỏ lòe loẹt, trong tay mỗi kẻ cầm một con dao găm. Dáng vẻ này, không cần đoán nữa, chính là cướp bóc.
Bốn người không mảy may sợ hãi căng thẳng, trong lòng trái lại như hạ được một tảng đá lớn, Nghiêm Tuấn khoa trương vỗ vào lồng ngực:
“Haizzz, hóa ra là con người!”.
Đối phương vừa nghe thấy, khẩu khí của tiểu tử kia rõ ràng là khinh
thường bọn chúng, tên béo trong nhóm kiến nghị với tên vóc dáng cao:
“Lão đại, chúng ta xông lên, để tên tiểu tử này thấy chút máu, xem hắn
còn ngông cuồng thế nào”.
Tên vóc dáng cao ngậm một điếu thuốc, hít mấy hơi thật sâu, nhả ra
vòng khói, tiện tay ném điếu thuốc xuống dưới chân, lấy mũi giầy di di
lên rồi giơ dao lên: “Lên!”.
Đám côn đồ xông đến khua dao chém loạn một trận, Đỗ An Trác kéo Âu
Ngưng tránh đi, giơ chân đá trúng vào phần bụng tên gầy, nghiêng người
tránh được lưỡi dao của tên lùn đâm từ thắt lưng, tóm lấy cổ tay của
hắn, vặn ngược lại, đá vào đầu gối, tên lùn bị đau, con dao rơi xuống
đất, bay vào không trung. Đỗ An Trác nhanh mắt đón lấy, chớp mắt đã kề
vào cổ tên lùn.
Tên gầy bị đá bay, loạng choạng bò dậy, thấy tên lùn đã bị khống chế, lão đại và tên béo dường như bị quỷ nhập, toàn thân cứng đờ, đứng im
bất động, biết là đã chọc vào người không nên chọc, đánh, không dám xông lên phía trước, chạy, chân đã không còn nghe lời, run lên cầm cập.
“Muộn như thế này, ở bên ngoài rất nguy hiểm, may mắn là gặp được bọn tôi, mau quay về đi, buổi tối có thể không ra ngoài thì tốt nhất”, Đỗ
An Trác nói ra một câu, bọn chúng vô cùng bất ngờ. Cậu ta ném con dao
găm đi, thả tên lùn ra, kéo Âu Ngưng đi về phía nữ sinh lạnh lùng ở phía trước, “Dĩ Tiên, thả bọn họ đi”.
Nhìn theo một đám người hoảng hốt chạy trốn, Nghiêm Tuấn kinh ngạc
than: “An Trác, cậu không bệnh chứ? Là bọn họ đánh cướp chúng ta!”.
Khóe miệng Dĩ Tiên cong lên nở nụ cười: “Đây mới là Đỗ An Trác, một kẻ ngốc nghếch”.
Người bị đánh giá không nghe thấy câu “khen ngợi” này, sức chú ý toàn bộ tập trung lên cô gái đi vào trong một tòa nhà cao tầng gần đó, bụng
của cô ấy rất to, bóng nghiêng đó, là…
“Cô ta!”, Đỗ An Trác nhận ra rồi, “Dĩ Tiên, Nghiêm Tuấn, mau”, nói xong nhanh chóng đuổi theo qua đó.
“Là chị gái của bạn tôi? Chị ấy định đi đâu?”, Nghiêm Tuấn vội đuổi theo.
Bốn người đuổi theo cô gái đi vào trong tòa nhà, trên con đường trống vắng, tấm bùa hộ thân vàng tua rua đỏ nằm chỏng chơ giữa con đường.
Khi Âu Ngưng phát hiện ra trong tay thiếu một món đồ gì đó, thì mọi
người đã vào bên trong tòa nhà. Đỗ An Trác, Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên sốt
ruột nhìn thang máy hiển thị số tầng không ngừng tăng lên. Bọn họ sợ sẽ
xảy ra chuyện, trong lúc do dự, một chiếc thang máy khác mở ra, Âu Ngưng liền không tiện lên tiếng nữa, cùng bọn họ đi thẳng lên tầng thượng.