Kẻ địch, cái gì là kẻ địch? Thù hận, đối địch, hà cớ gì lại gây thù
hận? Hà cớ gì lại đối địch? Lợi ích, lập trường, vì lợi ích của ai? Vì
lập trường của ai?
Dĩ Tiên nói mấy ngày gần đây, bọn họ phát hiện ra con thụ tinh của
trang viên đó, con yêu tinh đã lớn tiếng nói muốn báo thù, để chế phục
cô ta, phí không ít công phu, cho nên Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn trông
mới có vẻ mệt mỏi như vậy. Cô ta biết Ngự linh sư áp dụng biện pháp đối
phó với Cốc Giang, nếu không thì yêu tinh kia cũng không đột nhiên mất
đi yêu lực, dễ dàng bị hàng phục như thế.
Ta khen ngợi năng lực của cô ta, có được nhận thức sáng suốt nhạy bén như vậy, cho dù bị cuốn vào gió tanh mưa máu, cũng vẫn có thể tự giữ
mình. Chắc là Tiểu Ly có ý định thăng cấp đối với đồ chơi của mình, ít
nhất phải chịu được sự bạo lực của cậu ấy.
Ta cùng Dĩ Tiên quay lại tòa giảng đường, đã gần hết giờ thi, rất
nhiều học sinh tụm hai tụm ba ra khỏi phòng thi, Giai Dĩnh gắng sức vẫy
tay về phía bọn ta: “Tiểu Phong…”.
Dưới gốc cây chỉ có một mình cô ấy, cứ oán thán là đã đợi rất lâu rồi còn móc di động ra xem giờ, đã trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ. Ta nghi
hoặc, chuông báo hết giờ vẫn chưa vang lên mà, cô ấy nộp bài thi trước
giờ sao? Doãn Kiếm đâu rồi?
Giải thích của Giai Dĩnh như sau: Vì chịu sự ảnh hưởng nghiêm trọng
từ ta, các bạn trong lớp bị kích thích nặng nề, hơn một nửa số người đã
nộp bài thi trước một tiếng đồng hồ, bọn họ cũng không phải ngoại lệ,
vùi đầu gắng sức viết lách, cuối cùng, cô ấy cùng Nghiêm Tuấn và Đỗ An
Trác đã ra sớm bốn mươi phút.
Ta toát mồ hôi, một tuần gần đây, sức hút của ta trở nên lớn, các bạn trẻ à, đừng mù quáng đi theo sự cám dỗ như vậy! Sinh viên ngành tài
chính đều chú trọng số lượng, theo số đông!
Giai Dĩnh tiếp tục giải thích: Mấy người lập tức nảy ra ý định ăn
mừng kỳ thi kết thúc thuận lợi, còn rất mặt dày vô sỉ đẩy việc thanh
toán lại cho Doãn Kiếm. Sau đó Đỗ An Trác đi tìm Âu Ngưng, Doãn Kiếm và
Nghiêm Tuấn đi tìm địa điểm dùng bữa, cô ấy tình nguyện ở lại đợi bọn họ và nhận nhiệm vụ thông báo.
Ta cảm giác như cô ấy cố ý, lập tức nảy ra ý… he he… Giai Dĩnh cậu bắt ai là ai chứ?
Tầng trệt khách Sạn năm sao hạng nhất nhì thành phố Cốc Giang, ta
nhìn lối vào sa hoa lấp lánh ánh vàng, cảm khái vô hạn: Doãn đại thiếu
gia, anh vung tay thật là hào phóng! Bình thường chẳng phải vẫn rất
khiêm tốn sao? Ta lại cảm khái: Không nên so sánh giữa người với người,
ôi cái khoảng cách giàu nghèo trong xã hội này! Anh định để tầng lớp
bình dân ngưỡng mộ đố kỵ đến uất hận sao? Giai Dĩnh à, đừng có vui đến
quên cả khống chế, lôi kéo ta vào trong có được không? Ta tự đi được mà.
Đi vào phòng bao giàu có hoa lệ, bốn người đều đã đợi sẵn, Giai Dĩnh
tích cực kéo ta đến vị trí trống bên cạnh Doãn Kiếm. Cô ấy thuận thế
ngồi luôn bên cạnh ta, chỗ còn lại là Dĩ Tiên. Một bên khác của Doãn
Kiếm là Đỗ An Trác, Âu Ngưng và Nghiêm Tuấn.
Cùng lúc, nhân viên phục vụ lần lượt đi vào đưa món ăn, trên bàn đã
mở hai chai sâm panh, Giai Dĩnh vừa rót cho ta một cốc rượu đã bị Doãn
Kiếm đưa tay ra đón lấy, đổi thành một cốc trà hoa cúc nóng hổi.
“Sức khỏe cô ấy không tốt, lấy trà thay rượu”, anh ta tùy ý nói, một câu nói quan tâm nhưng ngữ khí hơi lạnh lùng.
Không khí vốn dần dần tốt đẹp, nhiệt tình cao trào lại vô cớ trở nên lạnh lẽo…
“Ngày mai nghỉ hè rồi, đây là bữa cơm cuối cùng trong học kỳ này,
cũng là trong năm hai của chúng ta, mọi người cạn một ly trước nào”, Đỗ
An Trác nói một câu mở màn.
“Được cạn ly”, Nghiêm Tuấn phụ họa.
Cụng ly xong, ta khẽ nhấp một ngụm trà, cầm chiếc cốc để lòng bàn tay hút lấy nhiệt độ ấm áp: “Mọi người nghỉ hè đều ở lại Cốc Giang phải
không?”.
“Ừ, tôi tiếp tục ở lại Cốc Giang tu hành”, Dĩ Tiên lạnh nhạt trả lời.
Âu Ngưng đương nhiên là cùng Đỗ An Trác ở lại, ta nhìn sang Nghiêm Tuấn: “Tiểu Tuấn thì sao?”.
“Tôi… ở lại đây, giống An Trác”, cậu ta trả lời qua loa, trong mắt ẩn chứa sự phức tạp không rõ.
“Oa… tất cả thống nhất với nhau trước rồi sao, suy nghĩ nhất chí như
vậy!”, Giai Dĩnh vừa uống rượu, gò má hơi ửng hồng, hưng phấn quá mức,
bò lên vai ta, bắt đầu tám chuyện, “Ài, Tiểu Phong, cậu và Doãn đại
thiếu tiến triển thế nào rồi?”.
Không tiến triển, ta kìm nén kích động muốn lườm cô ấy, cười khan, trở thành kẻ thù có coi là một sự tiến triển không…
“Cũng không tệ”, Doãn Kiếm coi như bên cạnh không có người, từ dưới
gầm bàn kéo lấy tay của ta lại đặt lên đầu gối, càng nắm càng chặt,
“Nghỉ hè chúng tôi sẽ ở bên nhau”.
Ta rất bi ai thay cho bàn tay đáng thương của ta, bi ai vì lời nói
dối “thiện ý” của anh ta, bi ai kìm nén nỗi đau, ngậm nước mắt trong
lòng: Không cần lẩn tránh, công khai nói thẳng nhé mọi người!
“Ha ha… chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng hai người”, “Giai Dĩnh gắng
sức thể hiện phong thái tám chuyện, sán đến bên ta, “Tiểu Phong, cậu vô
địch siêu cấp may mắn đó, có phải do nhiệt tình quan tâm chăm sóc người
bị bệnh nên đã túm chặt được anh ấy rồi không? Chẳng trách ngày ngày đều không đến lớp”, cô ấy cười rất… gian trá rồi bưng cốc rượu lên, “Nào,
tôi kính người có tình cuối cùng cũng thuộc về nhau, An Trác, Nghiêm
Tuấn…”, ánh mắt tinh quái ra hiệu cho bọn họ cũng rót vào hai ly.
Ta hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn sự kích động muốn thổ huyết,
Giai Dĩnh, cô quá mức chú trọng sự việc này rồi đó. Chúc mừng, điều này
đối với ta không phải là không có chỗ tốt, cuối cùng cũng thoát ly khỏi
ma trảo rồi.
Ta đoán tửu lượng của Doãn Kiếm chắc chắn rất tốt, chỉ không ngờ lại
tốt đến như vậy, uống liền năm, sáu cốc mà chẳng khác gì so với lúc chưa uống. Giai Dĩnh vui đến mức không biết mệt mỏi tìm đủ mọi cớ để tiếp
hết cốc này đến cốc khác, còn giả vờ nghiêm túc, cố ý lôi ta uống, thực
ra là dụ anh ta uống thay. Người kia cũng không cự tuyệt đổ vào bụng hết cốc này đến cốc khác…
Rõ ràng là cô ấy muốn chuốc say Doãn Kiếm, nguyên nhân ấy à, có lẽ là muốn ta đưa anh ta về nhà. Nói một cách hoa mỹ thì là cố tạo ra cơ hội
cho hai người bọn ta tiến triển.
Đau đầu, thật là đau đầu: Người thì không chuốc say được, kết quả chính bản thân mình lại đi không vững nổi nữa.
Ta duy trì sự trầm mặc của thục nữ, yên tĩnh hưởng thụ cao lương mỹ
vị, đồ ăn ngon có thể khiến người ta vui vẻ, câu nói này rất hay! Mặc kệ bọn họ đấu rượu ra sao thì đấu, đối với những câu hỏi của Âu Ngưng, Dĩ
Tiên, ta dừng nụ cười mỉm dịu dàng làm chiêu bài chống đỡ. Cho đến khi
bữa ăn quý tộc này kết thúc, Giai Dĩnh không tiếc hy sinh thân mình,
Doãn Kiếm có chút ngà ngà say.
Lúc rời khỏi, ta thấy anh ta day day my tâm, đồng tử có chút mông
lung nhưng ý thức thì vẫn tỉnh táo, ta thật bội phục, anh ta phải uống
đến mấy chục cốc rồi.
Đi ra khỏi khách sạn, sắc trời đã đen, ta đỡ Giai Dĩnh bước chân lảo
đảo đi ra cửa, cô ấy mượn rượu hứng chí phừng phừng kiến nghị đi hát
karaoke, đúng là giày vò người ta, chỉ cần cô ấy đừng ngủ ở giữa đường
thì ta đã phải khấn A Di Đà Phật rồi.
Kiến nghị của Giai Dĩnh không được ai tán đồng, cô gái nào đó cứ hét
lớn ầm ĩ, nổi cơn điên rượu. Trong tình hình nguy cấp, anh hùng Nghiêm
Tuấn đã oai dũng xuất hiện, kéo tay Giai Dĩnh, cưỡng ép đưa đi, thế là
thế giới lại thái bình.
Dĩ Tiên thấp giọng nói gì đó với Doãn Kiếm, hai người đi sang một bên thì thầm to nhỏ.
“Tiểu Phong”, Đỗ An Trác nhìn bóng người đang nói chuyện cách đó không xa, hỏi, “Cậu thích Doãn Kiếm sao?”.
“Rất nhiều cô gái thích anh ấy mà!”.
“Tôi đang hỏi cậu.”
“… Ừm, thích”, nhưng không giống như thích mà cậu nói. Ta không giải
thích, hiểu nhầm thì hiểu nhầm, cũng chẳng có gì nghiêm trọng, những
điều này sẽ cùng với Phong Linh rời đi, tan biến như khói mây.
Biểu cảm nghiêm túc của cậu ta dần thả lỏng: “Doãn Kiếm tuy chẳng coi trọng, chẳng bận tâm gì đối với rất nhiều việc, có chút kiêu ngạo nhưng thực ra con người cậu ấy rất tốt, rất trượng nghĩa, hy vọng… cậu ấy
thật lòng với cậu, tôi chúc phúc hai người”.
“Cảm ơn!”, ta cười đáp. Đỗ An Trác là chàng trai có tương lai tươi
sáng như vậy, luôn nhìn vào ưu điểm của người khác, đơn thuần trong
sáng, chân thành, không giả tạo, chơi với cậu ta rất thoải mái, không có phiền não và áp lực, không có lừa dối hay giả tạo, chỉ có sự chân thành khiến người ta ngưỡng mộ, cho nên Doãn Kiếm mới nguyện ý qua lại với
cậu ta.
Khuôn mặt đẹp trai đột nhiên ngưng đọng, cậu ta ấn vào huyệt thái
dương, hô hấp có phần gấp rút, giống như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó.
“An Trác, An Trác…”, Âu Ngưng cuống quýt đỡ vai của cậu ta, vô cùng lo lắng”, An Trác, anh làm sao vậy?”.
“Không sao”, cậu ta bình ổn lại, xua xua tay, “Có thể là do đã uống quá nhiều”.
“Tiểu Trác, cơ thể khó chịu thì cùng Tiểu Ngưng về trước đi, tôi ở
đây đợi bọn họ, Tiên Tiên có thể đến nhà tôi, đừng lo lắng”, với thân
thủ của cô nàng Dĩ Tiên kia, một mình đi lại trong đêm ở Cốc Giang không thành vấn đề, không cần phí công lo lắng làm chi.
Âu Ngưng thấy sắc mặt Đỗ An Trác đã khá hơn một chút, trái tim cũng
bớt thấp thỏm, ánh mắt dừng lại phía ta: “Tiểu Phong, tôi có lời muốn
nói với cô”.
“??”, cả ta và Đỗ An Trác đều cảm thấy kỳ quái.
Hai người đi xuống mấy bậc, đến bên bồn hoa màu sắc đan xen xanh đỏ
tím vàng, đèn đường gần đó phủ lên những bông hoa một tấm lụa sương mơ
hồ, như có thể dẫn dắt những người đang buồn bã suy sụp chìm vào giấc
mộng.
Âu Ngưng hít thở một hơi thật sâu, muốn nhìn mà lại không dám nhìn ta, đành cụp mắt nhìn bồn hoa: “Tiểu Phong, xin lỗi cô”.