“Á …”, một tiếng kêu thảm thiết chói tai rạch vỡ màn đêm, nhưng không ai nghe thấy, bốn bề chẳng mấy chốc chìm vào một mảng lặng ngắt, không
còn tiếng hét nữa, không khí ngưng đọng không còn lưu thông.
Dưới ánh trăng âm u ảm đạm, bóng cây um tùm dữ tợn giống như ma quỷ,
loang lổ phản chiếu xuống đám cỏ cây trên mặt đất. Một vũng chất lỏng
nhớp nháp màu đỏ thậm uốn lượn tràn ra xung quanh, dòng chất lỏng ấy bắt nguồn từ chiếc thân hình toàn bất động trên mặt đất.
Một thi thể nằm bên hồ nước, con ngươi trợn tròn, sắc mặt trắng dã
như tờ giấy, gần như biến dạng vì kinh hãi cực độ. Mặt nước dập dềnh
những tạp vật nhơ bẩn phát ra mùi hôi thối do ngâm nước lâu ngày, sủi
lên mấy quả bong bóng nước dính quánh trầm đục. Dưới đáy hồ truyền ra
tiếng rì rầm khe khẽ đang dần dần tiến về chỗ thi thể.
Bọt nước càng tụ càng nhiều, tiếng rì rầm càng trở nên rõ ràng, bỗng
từ đáy nước trào ra một khối đen sì sì không rõ là thứ gì, chầm chậm tản ra trên mặt nước, giống nhột mái tóc đen dài vậy. Mấy lọn tóc dài ấy
như thể mấy sợi xúc tu mềm mại, men theo bờ hồ giống những con rắn chầm
chậm trườn lên bờ, vươn thẳng đến cổ của thi thể, vòng cuốn chặt khít,
phủ lên đôi mắt vẫn còn tràn đầy kinh hãi kia, cả chiếc đầu trong thoáng chốc bị vây bởi một tầng đen, chỉ một tiếng “rắc” lanh lảnh, chiếc đầu
màu đen đã bay đi, rơi vào trong nước.
Chỗ cổ đứt rời được ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên, một mảng máu thịt
mơ hồ, máu đọng từ từ tràn ra, cỏ rậm ven bờ hồ thấm đẫm máu tanh nồng
nặc. Đêm tĩnh lặng, đáy hồ truyền đến từng hồi những âm thanh gặm nhai
cắn “ken két”, dội vào tai không dứt…
Mặt nước nổi lên những gợn sóng đỏ tươi như đóa hoa bỉ ngạn màu máu
nở rộ, trăng lạnh đổ bóng xuống mặt nước đã bị một mảng đỏ thậm phủ lấp. Lùm cỏ trên mặt đất thấm đầy mùi vị của chết chóc, dịch thể ấm nóng
dính nhớp nhuộm màu đêm tối, thời gian như ngưng trệ, máu tanh lan tràn
khắp nơi…
“Dừng”, trong căn phòng mờ tối, một cô gái không nhịn được hét lên, “Những điều này là thật hay giả?”.
“Mình cũng là nghe các tiền bối nói, chính là ở trong rừng cây nhỏ
không xa phía sau ký túc xá học sinh của trường chúng ta, bên cạnh có hồ nước đọng, trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế này. Nghe đồn là
trong hồ nước đó có quỷ ăn đầu, nếu như ai buổi tối vào rừng cây đó, thì sẽ bị cuốn lấy, không chỉ chết rất thê thảm, đáng sợ hơn là đầu cũng sẽ không cánh mà bay. Nghe nói là bị quỷ ăn đầu ăn mất”, nữ sinh kể câu
chuyện sinh động đầy màu sắc.
“Thôi cậu đừng tự dưng không đâu lại đi dọa bọn mình, nổi hết cả da gà lên rồi này”, một nữ sinh khác bất mãn.
“Chẳng phải các cậu bảo mình kể sao? Haizzz, mình nói cho các cậu
biết nè, nam sinh bị ăn đầu đó là học sinh của khoa tiếng Anh trường
chúng ta mười năm trước đấy. Khi đó trường học còn phong tỏa tin tức,
chỉ nói là anh ta vì không chịu đựng nổi áp lực học tập mà tự sát, nhưng chẳng thể tìm thấy được chiếc đầu mất tích, người nhà của anh ta làm ầm ĩ một trận lớn ở trường học đó.”
“Càng nói càng cứ như thật ấy”, cô nữ sinh thứ tư rúc ở trong chăn
lên tiếng, “Bảo cậu buổi tối đừng kể những thứ này mà, gần mười hai giờ
rồi, mau ngủ thôi!”.
“Được rồi, được rồi, ngủ thôi”, hai nữ sinh khác hùa vào, đi về hướng giường của mình.
“Đợi một chút đã…”, nữ sinh kia còn muốn nói gì đó, xa xa bên ngoài
cửa sổ truyền đến một tiếng thét “Á…” thê thảm. Trong lòng cô hoảng sợ,
khẽ giọng hỏi: “Vừa rồi, các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”.
“Có sao?”, cô nữ sinh đưa ra đề nghị đi ngủ đầu tiên hỏi ngược lại.
“Mình hình như có nghe thấy…”
“Là ai đang hét…”
Ba người quay mặt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu thấy ớn lạnh.
“Các cậu quá nhập tâm nên sinh ra ảo giác đúng không? Nghe nhiều quá
nên bị ám à?”, cô nữ sinh ngủ ở trên giường co rúm người lại.
“Vừa rồi mình còn chưa kể hết, bọn họ còn nói với mình, nếu như trong đêm ai nghe thấy tiếng thét thảm đó thì sẽ gặp phải tai ách”, cô nữ
sinh kể câu chuyện run rẩy nói, “Giọng nói đó, nghe nói là oán niệm nặng nề của người bị hại sau khi chết, bởi vì chết rất không rõ ràng, lại
mãi mãi không thể trả thù, cho nên đi khắp nơi tìm người bồi táng”.
…
“Bốn nữ sinh đó sau này như thế nào rồi?”, trong phòng học nhao nhao huyên náo, bạn cùng bàn gặng hỏi Điền Giai Dĩnh.
“Ba người nghe thấy tiếng thét thảm đã chết, còn lại một người tên
Lâm Hy Nhi, hình như lúc ba người bọn họ xảy ra chuyện, Lâm Hy Nhi đi
nơi khác thăm bạn trai, cho nên tránh được một kiếp.”
“Đây thật sự là chuyện đã xảy ra ở trường chúng ta?”, một nữ sinh xán đến.
“Đúng đó, trước kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước, trường học sợ ảnh
hưởng không tốt, lại sắp đến kỳ thi nên tin tức được phong tỏa rất
nghiêm ngặt. Nghe nói bọn họ đều xảy ra chuyện vào nửa đêm, một người
nhảy từ tầng bảy của một tòa nhà xuống, một người tinh thần không ổn
định, tự sát trong bệnh viện tâm thần, người còn lại chết trong hồ nước, không thấy đầu đâu”, Điền Giai Dĩnh u ám trầm trầm nói.
“Lẽ nào là bị quỷ ăn đầu kia…”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nhai “rôm rốp”, ba người liền co rúm.
Điền Giai Dĩnh quay đầu lại, thẹn quá hóa giận: “Nghiêm Tuấn, vào lớp rồi mà cậu còn ăn”. Âm thanh đó chính là tiếng cậu ta đang gặm mỳ tôm
sống.
“Chẳng phải giáo viên còn chưa đến sao?”, Nghiêm Tuấn khinh thường,
“Hôm nay ngủ dậy muộn, không kịp ăn sáng, chỉ đành dùng cái này giải
quyết tạm”.
“Hừ, ngày đầu tiên đi học, cậu lại có thái độ như thế, thật là hết thuốc chữa rồi.”
“Này này, bây giờ là đại học, còn phải chăm chỉ như vậy sao? Tôi đến
đã là tốt lắm rồi, An Trác còn bùng tiết luôn không do dự kia kìa.”
“Cậu ấy không đến?”, Điền Giai Dĩnh nhìn khắp phòng học, quả nhiên
không thấy người đó, “Chủ tịch bận à! Vẫn vì vụ án của học kỳ trước
sao?”.
“Bọn tôi có hứng thú với những vụ án siêu nhiên, loại sự việc như quỷ ăn đầu này làm sao có thể bỏ qua? Chẳng dễ dàng gì mới kết thúc kỳ nghỉ đông, cậu ấy nôn nóng gấp gáp chạy đi tìm hiểu tình hình vụ án rồi.”
“Cậu không đi cùng với cậu ấy, hiếm thấy đó! Hai cậu chẳng phải là
một hội sao? Còn tự xưng là trợ thủ đắc lực của cậu ấy cơ mà.”
“Hai bọn cậu đừng nói nữa, giáo viên đến rồi!”, nữ sinh bên cạnh nhắc nhở.
Cùng vào với giáo viên là một cô gái có khuôn mặt trẻ con đáng yêu,
đôi mắt đen láy trong trẻo như gương, thu hút toàn bộ sự chú ý của cả
lớp, cô bạn nhỏ này từ đâu đến vậy?
“Chào các em, một năm học mới lại bắt đầu rồi, rất vui mừng được gặp
mặt mọi người. Hôm nay là buổi học đầu tiên của học kỳ mới, trước khi
vào học, tôi muốn giới thiệu với các em một bạn học mới”, giáo viên quay sang cô gái đứng bên cạnh, “Bạn học này tên là Phong Linh, nào, tự giới thiệu sơ qua về bản thân mình với mọi người đi! Mọi người chào đón
bạn!”.
Trong tràng pháo tay giòn giã của mọi người, ta khẽ mỉm cười, nhẹ
nhàng bước lên bục giảng: “Xin chào các bạn! Tôi tên là Phong Linh, năm
nay mười tám tuổi, là học sinh mới, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ, hy
vọng mọi người chỉ bảo thêm”. Ta cầm một cục phấn, viết tên của mình lên bảng đen – Phong Linh.
Bên dưới truyền đến tiếng bàn tán xôn xao, ta nghe thấy được mấy lời
như “Học sinh cấp hai”, “Cô bạn nhỏ”, đành chịu thôi! Không chỉ có kiếp
làm người vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám, mà trời sinh ta lại có vẻ
ngoài nhỏ nhắn.
“Thực ra, bạn Phong Linh trước đây cũng là sinh viên của Đại học Cốc
Giang chúng ta, sau đó sức khỏe không tốt nên phải nghỉ học hai năm, bây giờ quay lại trường tiếp tục sự nghiệp học hành. Sau này mọi người phải giúp đỡ bạn ấy nhiều một chút”, ngữ khí của giáo viên rất thân thiết,
“Bạn Phong Linh, đi tìm chỗ ngồi đi nhé, chúng ta phải vào học rồi”.
Ta khẽ gật đầu, bước xuống khỏi bục giảng.
“Ngồi chỗ này đi!”, một nữ sinh ở hàng đầu hơi dịch sang bên cạnh chủ động nhường ra một vị trí cho ta.
“Cảm ơn!”, sau khi ngồi xuống, không khí vườn trường ấm áp, ta bỗng
thấy hưng phấn dạt dào, đã lâu lắm rồi không được tĩnh tại như thế này.
Đến hôm nay ta lại lần nữa trở thành sinh viên năm hai khoa Tài chính Đại học Cốc Giang, cuộc sống lại một lần nữa quay về quỹ đạo có thể an
ổn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường rồi sao? Nghĩ đến bảy người trong nhà, tuy ta rất hoài nghi, song vẫn rất kỳ vọng, thôi cứ để tất
cả thuận theo tự nhiên đi!
Sau buổi học ta không quay về kí túc xá ngay mà nhàn nhã dạo trong
sân trường rộng lớn, gió xen lẫn không khí lạnh của buổi tối thổi qua,
hai bên đường vẫn là những nhành cây xác xơ như cũ, không có bất cứ dấu
hiệu nào báo mùa xuân tới. Con đường khá vắng vẻ, toát lên cảm giác rộng rãi mà trống trải, cái lạnh lẽo càng trở nên rõ rệt.
Đèn đường mờ tối, mang theo màn sương mông lung dày đặc, cảnh vật
xung quanh mờ nhạt, những cây khô gần đó như những bóng ma nhe nanh giơ
vuốt, cứ muốn bổ nhào lên người đi đường.
Ta dừng bước dưới lầu ký túc xá, nhìn bầu trời đêm đen kịt như muốn
nuốt chửng tất cả, giống như quang cảnh cõi u minh nơi cực hạn hư vô,
chỉ khác là có thêm một mảnh trăng tàn cong cong như lưỡi liềm trông
thật lạnh lẽo. Gần đó dường như có thứ gì đang chuyển động, ta tiếp tục
đi ra phía sau ký túc xá, trước mắt hiện ra một mảng rừng cây màu mực,
bên trong đầy không khí chết chóc.
Oán niệm cố chấp đối với một vài người, có lẽ chính là sức hấp dẫn
của máu, mùi vị ngon mê người! Dường như có thể nhìn thấy một vầng trăng tàn đẫm máu và sắc đêm bị nhuộm đỏ.