Trân Trọng

Chương 7: Tôi đẹp trai hơn




Chuyện Phan Đắc Thành và Lý Mỹ Hân cặp kè với nhau có ai là không biết đây, bọn họ thường xuyên bị các tay paparazzi chụp trộm lại những lúc đi ăn tối hay là những khi đi mua sắm cùng nhau... Những bức hình sắc nét đó không ai có thể nhìn ra vẻ miễn cưỡng ở họ, chính là tình nguyện ở bên cạnh nhau. Còn chưa kể nhà họ Phan và nhà họ Lý có mối thâm tình với nhau, không biết tin đồn có đúng hay không nhưng nghe nói nhà họ Lý trước đây kinh doanh rất bình thường, may mắn thế nào được nhà họ Phan vươn tay giúp đỡ, chính vì vậy mà bây giờ nhà họ Lý đã phát triển trở nên giàu có hơn.

Người như Phan Đắc Thành ngoại trừ Lý Mỹ Hân ra chưa từng dính tin đồn thân mật với một cô gái nào khác, vậy mà ngay tại buổi thuyết giảng hôm đó...

Hội trường đông người, kẻ đến sau đương nhiên sẽ không có chỗ ngồi. Thế nào mà Hoài An lại không biết chỗ ngồi của ban giám hiệu nhà trường ở đâu mà thoải mái ngồi vào ghế trống. Chẳng những như vậy người của Phan Đắc Thành còn chạy đến nói nhỏ vào tai thầy hiệu trưởng rằng hãy để Hoài An ngồi ở đó. Ông không tin Phan Đắc Thành có thời gian rảnh rỗi lo chuyện bao đồng như vậy, thầy hiệu trưởng mấy lần ngỏ lời mời Phan Đắc Thành về trường thuyết giảng một buổi đều không thể gặp mặt trực tiếp được. Vậy mà một hôm Phan Đắc Thành lại trực tiếp đến gặp thầy hiệu trưởng, không nói dông dài liền đồng ý lời mời của ông.

Những chuyện kì lạ như vậy không phải chứng tỏ Hoài An rất đặc biệt trong mắt Phan Đắc Thành hay sao. Dù suy đoán này có phần vô lý, bởi vì chưa ai thấy Hoài An và Phan Đắc Thành gặp gỡ nhau, nhưng vị hiệu trưởng tình nguyện tin vào phán đoán của mình.

- Thầy muốn hỏi em có quen biết với Phan Đắc Thành không?

Nghe được câu này không khỏi khiến Hoài An nảy sinh khó hiểu, đang yên đang lành thầy hiệu trưởng này hỏi chuyện đó làm gì. Cô cứ tưởng mình bị gọi đến đây là vì việc học gì đó, nhưng xem ra chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô rồi.

- Trước khi trả lời em có biết tại sao thầy lại hỏi như vậy không?

Vị hiệu trưởng thở dài một hơi, vòng vo với Hoài An chẳng ích gì, thôi thì nói thẳng luôn.

- Gần đây kinh tế nhà trường không ổn định, sắp tới lại phải tổ chức lễ lớn vào ngày 20-11. Nếu em có quen với vị giám đốc Phan Đắc Thành đó thì lên tiếng nhờ anh ta hỗ trợ trường một số vốn được không?

Ra là chuyện này. Thảo nào Hoài An được vinh dự nói chuyện với thầy hiệu trưởng. Chuyện những thương nhân giúp đỡ các trường học, bệnh viện hay những trại mồ côi... đều là chuyện bình thường. Nhưng những chuyện như vậy cô không rảnh rỗi để ý, bởi vì một kẻ nghèo khổ không có tiền như cô thì để ý đến những chuyện đó làm gì, hơn nữa còn liên quan đến Phan Đắc Thành. Anh ta và Hoài An có liên hệ gì với nhau đâu chứ, dù có mười cái miệng Hoài An nhờ vả Phan Đắc Thành giúp đỡ cũng chẳng làm nên được gì.

- Nói cách khác thầy muốn nhờ vào mối quan hệ của em và anh ta để trục lợi cho mình ư?

- Việc này... Em nên xem lại cách nói chuyện của mình đi, sao em có thể mở miệng nói thầy muốn trục lợi cho bản thân?

Bạn cũng sẽ thích Tôi - Phương Thảo. Bởi PhThao_CHH 1.2K 416 [Truyện Ngắn] Đã quá lâu cho một tình yêu. Bởi CauHuyetHoi 267 18 CÓ PHẢI TÌNH YÊU Bởi JoyceCaroline_CHH 1.3K 120 Say Nắng - Cậu Là Của Tớ Bởi minmindo 1.7K 214 Lão và Em Bởi YuuNg_DBH 2.7K 270 Bởi vì được gặp cậu Bởi Zhengbb14 28.9K 2.2K [ Short Story ] Đơn Phương Cậu, Tớ Chưa Bao... Bởi PhThao_CHH 4.3K 400 Hoài An chán ghét phải nói về đề tài này, cô đứng dậy khỏi ghế, trước khi rời đi còn làm rõ mọi hiểu lầm của thầy hiệu trưởng.

- Em thật sự xin lỗi nếu mình có nói gì không phải. Nhưng em và Phan Đắc Thành chỉ mới gặp nhau hai lần, em không thể giúp gì được đâu.

Hoài An bỏ đi. Thầy hiệu trưởng cũng không ngăn cản, sầu muộn tăng thêm vài phần.

~~~~~

Trên tay Hoài An là một giỏ trái cây tươi ngon đẹp mắt, đây là quà biếu của Ngô Vĩnh Kiên dành cho mẹ cô. Nhưng rất tiếc mẹ cô không cần quà của anh ta, vì Bùi Thu Nguyệt rất thích ăn trái cây nên tuần nào Hoài An cũng dùng tiền thưởng của mình mua cho mẹ một số loại trái cây mẹ thích, chính vì thế việc mẹ có trái cây để ăn hay không cũng không đến lượt Ngô Vĩnh Kiên quan tâm.

Hôm nay Hoài An làm thêm ca chiều nên hết giờ làm vẫn còn sớm. Nghe Cát Hạ nói Ngô Vĩnh Kiên giờ này vẫn còn ở trường chơi thể thao nên Hoài An ghé qua nhà mẹ lấy giỏ trái cây đem đi trả lại luôn. Việc Hoài An muốn đem trả trái cây Bùi Thu Nguyệt không hề phản đối, dù sao nếu Hoài An và Ngô Vĩnh Kiên đã không có gì mà bà còn nhận trái cây thì biết giấu mặt mũi ở đâu, Bùi Thu Nguyệt có lí do gì để ăn số trái cây đó chứ.

Tìm một hồi quanh trường Hoài An mới nhìn thấy Ngô Vĩnh Kiên đang chơi bóng rổ ở sân bóng ngay trước căn tin. Anh lúc này trong bộ quần áo thể thao rộng rãi trông quyến rũ chết người, cú úp rổ vừa rồi cũng hơi bị đẹp mắt nha. Nhưng Hoài An lại chẳng có hứng thú với Ngô Vĩnh Kiên, ngược lại cô đang cảm thấy rất phiền toái khi những fan nữ của anh ta cứ la hét đinh tai nhức óc, làm như không nói ra sẽ không ai biết họ là fan club của Ngô Vĩnh Kiên vậy. Nhìn cái áo tập thể in hình Ngô Vĩnh Kiên to đùng đã đủ chứng tỏ mọi thứ rồi.

Kết thúc trận đấu Ngô Vĩnh Kiên vô tình liếc mắt thấy Hoài An liền cười tươi rói như gặp người yêu, chạy nhanh đến chỗ cô.

- Hôm nay em chủ động đến tìm anh à? Thật hiếm có.

Hoài An chẳng muốn dông dài với anh ta làm gì, trực tiếp đưa giỏ trái cây còn nguyên vẹn đến trước mặt Ngô Vĩnh Kiên.

- Anh đem về đi. Mẹ tôi không cần anh biếu quà.

Rõ ràng người đối diện không nghĩ Hoài An tìm đến là vì lý do này, gương mặt đang hớn hở đột nhiên ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước. Nhưng Ngô Vĩnh Kiên là ai chứ, làm gì có chuyện mới bị từ chối như vậy thôi anh đã nản lòng.

- Em như vậy là không phải rồi. Anh tặng cái này cho mẹ em mà, có phải của em đâu?

- NGÔ VĨNH KIÊN!

Tiếng gắt lớn của Hoài An vọng đến tai những người gần đó đều khiến họ giật mình một phen, đang yên đang lành tự dưng sao lại nổi nóng vậy? Được Ngô Vĩnh Kiên quan tâm như vậy rồi có sướng còn không biết hưởng, suốt ngày chỉ biết tỏ thái độ cáu gắt với anh... đây đích thị là những suy nghĩ của những fan nữ hâm mộ Ngô Vĩnh Kiên.

- Ai da, anh vẫn còn đứng ngay trước mặt em mà. Sao chưa gì đã gọi tên anh như vậy rồi?

Ngô Vĩnh Kiên không hề sợ sệt gì trước thái độ giận dữ của Hoài An, dù sao chuyện cô không thích anh đã không phải chuyện lạ rồi. Anh xoa xoa hai tai mình, sau đó vỗ vỗ đầu Hoài An vài cái.