Lệnh Hồ Trăn Trăn im lặng nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói: “Ngươi giấu bao nhiêu chuyện trong lòng mà không chịu nói với ta, lại còn nghĩ ta sẽ trách ngươi, vậy thì ta chắc chắn sẽ trách ngươi.”
Hắn lại cười: “Rất tốt, tim của sư đệ đang chờ đợi Long Quần Phi Đao của Tiểu sư tỷ.”
Người này đúng là có vấn đề, vậy mà lại mong nàng dùng Long Quần Phi Đao đâm hắn.
“Phi Đao chỉ dùng để giết kẻ địch.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu, chống người ngồi thẳng dậy, đột nhiên ngửi thấy từ xa xa gió mang theo một mùi hương thoang thoảng, nàng lập tức có tinh thần, chỉ về hướng Nam liên tục nói: “Đi về phía đó! Bên đó có đồ ăn!”
Tần Hi dở khóc dở cười điều khiển Hồ Ly Giấy chuyển hướng: “Mũi của tiểu sư tỷ so với linh cẩu còn nhạy hơn.”
Quả nhiên trong chốc lát, họ đã thấy dưới vòng vây của những dãy núi, có một ngôi làng nhỏ nhắn hiện ra.
Đúng vào dịp hoa tháng Ba nở rộ, nửa ngôi làng chìm trong rừng hoa anh đào rực rỡ như gấm vóc, dòng suối nhỏ len lỏi qua rừng hoa và làng mạc, tạo nên một bầu không khí thanh bình và an nhiên.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa đáp xuống việc đầu tiên là lao ngay về nơi có mùi thơm. Trong làng chỉ có một quán ăn nhỏ, trên nồi hấp đang nóng hổi những chiếc bánh bao, bên cạnh còn có nồi canh tỏa hương thơm lừng.
Thấy Tần Hi ngồi đối diện chỉ nhìn nàng ăn, nàng thắc mắc: “Ngươi không đói sao?”
Hắn lắc đầu: “Cảnh giới của sư đệ đã sớm không cần ăn đủ hai bữa một ngày.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn húp một ngụm canh: “Ngươi bốn năm ngày mới ăn một lần, bảo sao trông có vẻ yếu ớt.”
Động tác xoay chén trà của Tần Hi khựng lại một chút: “Trong lòng Tiểu sư tỷ, sư đệ lúc nào cũng trông yếu ớt sao?”
“Đúng vậy.” Nàng đáp ngay không do dự. “Lúc mới gặp đã thấy ngươi bước đi không nổi rồi.”
Đó là nhờ có sức gió nâng đỡ.
Tần Hi khẽ liếc nàng một cái với tâm trạng khó tả: “Sư đệ khi lần đầu gặp Tiểu sư tỷ, lại thấy tỷ lợi hại vô cùng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa được khen liền vui vẻ, chưa kịp vui được lâu, thấy chủ quán đi tới thay trà, nàng liền hỏi: “Cho hỏi đây có phải là phía đông Thanh Châu không? Gần đây có phải có một làng chài nhỏ không?”
Ông chủ cười nói: “Cô nương hỏi gì mà chẳng có đầu có đuôi, Thanh Châu lớn nhường nào? Phía Đông lại rộng lớn như thế, ta đâu biết cô đang nói đến làng chài nào?”
Nàng nghĩ một chút: “Chắc là gần biển, có vách núi dựng đứng, còn có tin đồn về mỹ nhân hoa yêu.”
Ông chủ kia nói: “Làng chài nào chẳng gần biển? Còn mỹ nhân hoa yêu… ghe cũng hơi quen, hình như ta có nghe lúc còn nhỏ, nhưng chuyện đã quá lâu rồi, giờ cũng không nhớ rõ lắm.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hào phóng móc ra một lượng bạc.
Lần trước ở Linh Phong Hồ, Diệp Tiểu Uyển lại lén hỏi nàng lấy vài lá Dẫn Hương Phù nên đã tiện tay kiếm được mấy trăm lượng vàng. Hiện giờ nàng đã giàu đến mức không cần dùng tiền đồng tính toán ân huệ nữa rồi.
“Ngươi có thể nghĩ kỹ lại không?” Nàng đưa một lượng bạc qua.
Chủ quán mừng rỡ: “Cô nương đợi chút, ta đi hỏi tổ phụ một chút.”
Phải mất một lúc lâu ông mới ra ngoài, vừa nói vừa ngạc nhiên: “Cô nương, đó là chuyện hơn năm mươi năm trước rồi, cô nghe ở đâu vậy?”
“Lâu vậy sao?” Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút kinh ngạc. “Vậy mỹ nhân hoa yêu kia ở đâu rồi?”
Ông chủ lắc đầu liên tục: “Mỹ nhân hoa yêu gì chứ! Hơn năm mươi năm trước chúng xuất hiện, chưa đầy hai ngày thì ngôi làng đó núi sụt đất lở, người chết sạch cả! Ai cũng nói là yêu tà làm loạn, nhưng mời tu sĩ tới cũng không tìm ra nguyên do. Ngày xưa vách núi bên đó được gọi là Hoán Tiên Nhai, vì xảy ra chuyện này nên giờ mọi người chỉ gọi là Hoán Ma Nhai, không ai dám đến gần, nghe nói ban đêm còn có tiếng khóc của ma quỷ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn làm rơi muỗng vào chén canh: “Có quỷ?”
“Đều là lời đồn thôi, ai cũng chưa từng thấy ma cả. Hai vị là tu sĩ, nếu thực sự có ma, nhất định cũng có cách trị chúng.”
Không có cách nào cả!
Lệnh Hồ Trăn Trăn kích động đứng bật dậy, liền nghe Tần Hi hỏi: “Xin hỏi Hoán Ma Nhai ở đâu?”
“Dọc theo bãi biển đi về phía Tây hai ba ngày sẽ thấy Hoán Ma Nhai, rất dễ tìm. Vách núi ấy dựng đứng, trên đỉnh có một vòng đá lớn.”
Chủ quán vui vẻ vì được một lượng bạc, còn mang ra thêm một đĩa mơ xanh ngâm đường cho họ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi xuống, vùi đầu cắn một nửa quả mơ, đột nhiên nói: “Ta muốn…”
“Nàng không muốn.” Tần Hi trực tiếp bác bỏ. “Tiểu sư tỷ đừng có nghĩ đến việc bắt quỷ chơi.”
Nàng gật đầu liên tục: “Ta tất nhiên không bắt, chỉ muốn ở lại đây thôi, ta đau bụng.”
Hắn suy tư nhìn nàng: “Đau bụng vì sợ đúng không? Tiểu sư tỷ sợ quỷ à?”
“Ta không sợ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng phủ nhận. “Chỉ là Nhị sư tỷ từng nói, ma quỷ mờ ảo vô định, không có thân thể mà vẫn có thể đánh người, còn người thì lại không đánh được chúng. Hơn nữa chỗ đó đổ nát đã mấy chục năm, dù có yêu tà gì thì cũng không ở đó nữa.”
Tần Hi nói: “Vậy sư đệ đi một mình nhé?”
“Ngươi lại không biết đường!” Lệnh Hồ Trăn Trăn bị hắn làm phiền đến sắp mệt chết rồi. “Lúc đó chẳng phải lại phải đi tìm ngươi sao! Không được đi!”
Hắn không nhịn được cười: “Những lời Nhị sư tỷ của tỷ nói đều là tin đồn nhảm, tự mình hù mình thôi. Phàm là kẻ có mệnh, chết rồi thì như đèn tắt, hồn phách tự có nơi an nghỉ, sẽ không chạy loạn bên ngoài đâu.”
Hắn đứng dậy đi tìm chủ quán, mua hết bánh bao còn lại trong quán. Người Đại Hoang này không thể nhịn đói, sau này nhất định phải mang theo đồ ăn bên người.
Khi trở ra, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã ôm bụng cau mày: “Không ổn, bụng ta thực sự đau rồi.”
“Do Tiểu sư tỷ ăn quá no thôi.” Tần Hi nhìn lượng đồ ăn một bữa của nàng, hai cái bánh bao, hai bát canh, nàng không đau thì ai đau.
Hắn kéo nàng dậy, đi dọc theo con suối quanh co trong làng, rồi đi qua nửa rừng hoa anh đào để tản bộ cho tiêu thức ăn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy hoa nở rực rỡ, không kìm được nhớ đến đại bá: “Đại bá thích loại hoa này lắm. Ta phải nhớ kỹ ngôi làng này mới được, sau này tìm được đại bá, dẫn ông đến đây ngắm.”
Có lẽ đại bá của nàng cũng đang hết sức tìm nàng, cũng có thể đã sớm biết rồi, chỉ là đang trốn trong bóng tối không biết mưu tính gì.
Nếu đã muốn dùng Bàn Thần Ti che giấu quá khứ của nàng, sao không che giấu cho trót? Suốt ngày cứ đại bá, đại bá, nghe mà cứ như dê con vào miệng cọp.
Tần Hi vốn định đổi chủ đề nào thú vị để nói với nàng, nhưng lại lười biếng không nghĩ ra gì, chỉ nhặt từng cánh hoa từ mái tóc dày của nàng.
“Ngươi nhìn bên kia kìa, có người rất kỳ lạ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ lấy ống tay áo của hắn, lặng lẽ chỉ về phía quán ăn dưới chân núi.
Tần Hi thờ ơ liếc nhìn một cái, nhưng nhìn một lần liền ngồi thẳng dậy như bị kéo bởi sợi dây vô hình nào đó. Hắn vội vàng nắm chặt tay nàng, biện pháp che mắt tựa như nước chảy lướt qua, bọn họ lập tức hóa thành một đôi nam nữ bình thường nhất trong thôn làng, trông như đang tản bộ ngắm hoa anh đào.
“Đừng nói gì, đừng nhìn sang bên đó.” Hắn hạ thấp giọng, kéo nàng trốn dưới tán cây.
Trước cửa quán ăn, trên phiến đá lớn có một nam nhân trung niên đang ngồi, mặc y phục xanh, vẻ mặt lạnh lùng. Bên cạnh chân hắn đặt một cỗ quan tài gỗ đơn sơ, không biết bên trong có chứa người không. Đáng sợ hơn, hai tay của hắn đỏ như máu, như thể nhuộm dày một lớp máu tươi, khi chủ quán đưa bánh bao và canh đến, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Tần Hi nhận ra người này, ấn tượng sâu sắc vô cùng.
Bốn năm trước, trong một lần thực tập chung giữa hai Mạch Nhất Nhị của Thái Thượng Mạch, họ bất ngờ chạm mặt vị tu sĩ tà đạo vô cùng lợi hại này. Gã đã giết chết một vị trưởng lão, nếu không nhờ Nhị Mạch Chủ tới kịp, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Phí Ẩn, tự Gia Mẫn, xuất thân từ tiên môn không rõ, đa số cho rằng gã là tán tu, là một tu sĩ tà đạo khét tiếng chuyên giết các trưởng lão tiên môn. Vào thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của gã không thua kém Lệnh Hồ Vũ.
Gã nhanh chóng ăn xong, nghiêm túc lấy bạc đặt lên phiến đá, quan tài bên chân như bị bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng đứng phía sau.
Chưa đi được bao xa, đối diện đã xuất hiện một người trẻ tuổi đội nón tre, cung kính cúi chào gã. Khi người đó đứng thẳng, nửa gương mặt bị ánh nắng chiếu sáng, vẻ ngoài đoan chính và tuấn mỹ vô cùng, không ngờ lại là Ôn Tấn – kẻ lẽ ra đã chết.
Hai người họ có vẻ rất thân thiết, vừa đi vừa nói chuyện, khi đến cổng làng thì đột nhiên biến mất.
Trong lòng Tần Hi như nổi sóng gió cuồn cuộn, mãi không nói nên lời.
Ôn Tấn chưa chết! Ai đã cứu gã? Gã thuộc Ánh Kiều Nhất Phái, mà lại thân thiết với Phí Ẩn như vậy, chẳng lẽ Phí Ẩn cũng gia nhập Ánh Kiều Nhất Phái? Tiên Tử có thể chiêu mộ được nhân vật tầm cỡ như vậy sao? Không biết hai người này xuất hiện ở đây vì điều gì, nhưng hắn có cảm giác chẳng lành.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng chọc chọc vào Tần Hi: “Ngư Bạch tới rồi.”
Quả nhiên, dưới cổng làng có một bóng dáng vội vàng đáp xuống, chính là Du Bạch.
Dù sắc mặt nàng bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ hoảng sợ, nhìn thấy một người dân đi qua, nàng lập tức cung kính hành lễ, vội vàng hỏi thăm.
Tần Hi đằng phong đáp xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Tam sư tỷ sao lại ở đây?”
Du Bạch vừa thấy hai người bọn họ liền mừng rỡ vô cùng: “Hai người sao lại ở đây? Có gặp Đại sư tỷ và những người khác không?”
Tần Hi dừng lại một chút: “Đại sư tỷ cũng đến đây sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Du Bạch vội vàng kéo hai người tới chỗ vắng vẻ, nhanh chóng thuật lại sự việc.
Đêm đó nàng say khướt, vốn định cùng đại sư tỷ quay về khách điếm, nhưng đột nhiên tu sĩ tà đạo khét tiếng Phí Ẩn xuất hiện, phía sau còn lơ lửng một cỗ quan tài mỏng, có lẽ bên trong có người.
“Phí Ẩn không biết vì sao đã bắt Diệp sư muội đi.” Vẻ mặt của Du Bạch trầm trọng. “Đại sư tỷ và những người khác đã lập tức đuổi theo, nhưng lúc đó ta say quá nên không thể đằng phong được. May mà Nhị sư huynh cẩn thận, để lại dấu hiệu suốt dọc đường. Ta bám theo dấu hiệu đến đây thì bị đứt mất rồi.”