Câu chuyện trong thoại bản có rất nhiều chi tiết hư cấu và phóng đại. Khi đọc hết cả cuốn, có đến bảy, tám phần mười nội dung xoay quanh việc Nam Hoang Đế cố gắng gỡ bỏ lớp sương đen che phủ khuôn mặt của A Tư, trong khi A Tư vừa muốn từ chối lại vừa muốn chấp nhận. Hai người họ liên tục mập mờ tán tỉnh lẫn nhau.
Khi đến gần cuối câu chuyện, tình tiết đột ngột thay đổi. A Tư, người được miêu tả là thông minh và tài giỏi, dần dần trở nên quyền lực, điều này khiến các yêu thần khác không hài lòng. Họ cố ý chuốc say A Tư, muốn cưỡng ép tước bỏ lớp sương đen che phủ để sỉ nhục nàng.
Tại sao bỏ đi lớp sương đen che mặt lại là sỉ nhục? Tần Hi không hiểu.
Nhưng câu chuyện không hề giải thích điều này. Chẳng bao lâu sau, Nam Hoang Đế đã đến, sau khi nghiêm khắc trách phạt các yêu thần, ông liền đưa A Tư về Hoang Đế Cung và bày tỏ tiếng lòng với nàng, muốn nạp nàng làm phi.
Kỳ quái chính là trong các đoạn trước đó, câu chuyện tập trung vào việc A Tư và Nam Hoang Đế có ý với nhau, gần như sắp gạo nấu thành cơm. hế nhưng, đến đoạn này, A Tư lại đột ngột thay đổi. Nàng không chỉ “uyển chuyển từ chối” mà khi thấy Nam Hoang Đế vẫn kiên trì, nàng thậm chí còn “lấy trán đập xuống đất cầu xin”, cầu Nam Hoang Đế tha cho nàng.
Nam Hoang Đế đương nhiên sẽ không chịu buông tha, ông nhốt A Tư trong cung, định ép nàng làm phi. A Tư đã tìm đủ mọi cách để trốn thoát nhưng không thành công. Trong lúc tuyệt vọng, nàng đã nảy sinh một ý nghĩ đại nghịch bất đạo là ám sát Hoang Đế.
Như dự đoán, vụ ám sát thất bại, và trong cơn thịnh nộ Nam Hoang Đế đã xử tử A Tư. Tuy nhiên, sau đó, ông lại vô cùng hối hận. Người ta nói rằng vị sủng phi sau này của ông, người đã bỏ trốn cùng Lệnh Hồ Vũ, có dung mạo giống A Tư đến bốn phần.
Câu chuyện đến đây kết thúc đột ngột, ở cuối có một dòng chữ nhỏ chắc hẳn là tự Tỉnh Trai Tiên Sinh thêm vào để không cho câu chuyện này lưu truyền: [Nam Hoang Đế năm đó đã giết ba ngàn yêu, năm ngàn người.]
Như vậy xem ra câu chuyện hoang đường này phải có phần nào là thật mới kích thích được sát ý của ông ta.
Điều thú vị là, phần lớn nội dung ở nửa đầu của câu chuyện tiểu thuyết này khá rời rạc và vô lý, nhưng về sau lại có những diễn biến bất ngờ và kịch tính, thậm chí nhiều chi tiết chỉ được nhắc đến qua loa. Ví dụ như có một đoạn ngắn không đầu không cuối, nhắc đến việc sau khi A Tư qua đời, có một nam tử tên là Từ Duệ đã quỳ bên ngoài Hoang Đế Cung suốt mấy ngày, cầu xin để được mang hài cốt của nàng về quê hương, nhưng lại bị Nam Hoang Đế đuổi ra khỏi Nam Chi Hoang.
Từ Duệ, nếu như nhớ không lầm, đây là tên đại bá của Trăn Trăn.
Người viết câu chuyện này chắc chắn thật sự biết được chuyện gì đã xảy ra hồi đó và cố tình làm cho những điểm mấu chốt trở nên mơ hồ, chẳng hạn như lai lịch của A Tư. Tại sao phải dùng sương đen che mặt? Từ Duệ là ai?
Tần Hi trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Tỉnh Trai Tiên Sinh có biết câu chuyện này ban đầu là do ai kể không?”
Tỉnh Trai lắc đầu: “Năm đó, khi nghe tin Nam Hoang Đế nổi giận và ra lệnh thảm sát vì cuốn thoại bản này, ta đã lén lút vào ngục tìm một người kể chuyện nên mới hi chép được câu chuyện này. Nguồn gốc thật sự của câu chuyện là từ ai, có lẽ sẽ mãi mãi là một bí ẩn.”
“Vậy theo tiên sinh thì vị A Tư có sương đen che mặt trong câu chuyện này rốt cuộc là loài yêu nào?”
Tỉnh Trai mỉm cười nói: “Rõ ràng không phải là yêu rồi. Nếu không các yêu thần làm sao dám sỉ nhục một thần tử quyền cao chức trọng như thế? Thượng Cổ Dị Tộc ở Đại Hoang tuy đã lưu tán, nhưng vẫn có số ít tồn tại đến ngày nay. Ta đoán A Tư có lẽ thuộc về một trong những dị tộc đó, vừa là người lại vừa không phải người. Vì vậy nên nàng có thể trở thành thần tử của Hoang Đế, nhưng lại bị các yêu thần khác xa lánh và khinh miệt.”
Trong lòng Tần Hi khẽ động: “Tiên sinh nói chắc chắn như thế hẳn là đã có kết luận.”
Tỉnh Trai cũng không ích kỷ mà gật đầu nói: “Nếu nàng ta thường ngày che mặt bằng màn sương đen, rất có thể nàng là di dân của Tư Ưu Quốc. Tư Sĩ Tư Nữ, không thê không phu, hoàn toàn dựa vào ý niệm để kết hợp sinh sôi. Vì vậy, việc tước bỏ màn sương đen là sự sỉ nhục đối với nàng và nàng cũng không thể nào làm phi tử của Nam Hoang Đế được.”
Tư Nữ?
Dường như có một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí, khiến Tần Hi suýt nữa làm rơi cuốn tiểu thuyết trong tay xuống đất.
Hắn nhớ lại lời tiên tri mà mình đã nhận được từ đỉnh Thiên Trọng Cung: Hai Hoang Nam Tây, thâm cốc vi lăng. Đến Định Vân, Tư Nữ vô hậu.
Tư Nữ vô hậu! Lời tiên tri bí ẩn này hóa ra là ám chỉ mẫu thân của Trăn Trăn. Nhưng ý nghĩa của nó là gì? Đang muốn nói rằng mẫu thân của Trăn Trăn không có con sao? Nhưng bà ấy rõ ràng đã sinh ra Trăn Trăn cơ mà. Không lẽ đang ám chỉ rằng từ nay trở đi, thế gian sẽ không còn Tư Nữ nữa?
Tần Hi còn chưa kịp suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: “Tiên sinh! Tiên sinh! Ngài mau đi xem tộc trưởng đi! Ông ấy đang bị Phong Lôi Thuật hành hạ sắp không chịu nổi rồi!”
Tỉnh Trai đứng dậy, phất tay lên, một tấm màn lớn dày đặc lập tức bao phủ toàn bộ cảnh tượng trong phòng. Sau đó, ông xoay người rồi bước ra ngoài.
Xem ra quan hệ giữa vị cựu tộc trưởng này với Thi Dương cũng không có gì căng thẳng. Thi Dương bị thương nặng lại tìm kiếm sự giúp đỡ từ ông, quả thật rất kỳ lạ.
Tần Hi lặng lẽ đi đến bên cạnh Lệnh Hồ Trăn Trăn. Nàng vẫn đang chuyên tâm ghép lại những mảnh vỡ của hồ lô ngọc kia, tay nàng không hề run rẩy và đôi mắt cũng không hề chớp lần nào. Hồ lô ngọc bị vỡ nát vậy mà đã được ghép lại một nửa.
“Ngươi đừng vội.” Nàng an ủi hắn. “Còn cần phải ghép thêm một thời gian nữa. Khi nào hoàn tất, ta sẽ có cách khiến nó trở lại như ban đầu.”
Hắn vốn chỉ định tìm việc gì đó để phân tán sự chú ý của nàng để ngăn nàng cố gắng nhớ lại kích động đến Bàn Thần Ti. Ai ngờ nàng lại hao tâm tổn sức đến vậy.
Tần Hi than thở ngồi xuống bên cạnh nàng: “Tiểu sư tỷ trò chuyện với sư đệ đi.”
“Được thôi, ngươi nói đi ta đang nghe.” Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời vô cùng qua loa lấy lệ.
Một bàn tay đặt lên gò má nàng, xoay mặt nàng về hướng này. Hắn nhìn thẳng vào nàng rồi nói những lời không có lý chút nào: “Vậy thì hãy nhìn sư đệ mà nghe.”
Đôi mắt màu hổ phách của nàng nhìn hắn với vẻ không hài lòng. Không hiểu sao, Tần Hi bỗng nhớ đến việc Tư Sĩ và Tư Nữ chỉ kết hợp sinh sôi qua ý niệm. Lúc đó họ chắc chắn phải nhìn nhau thì ý niệm mới có thể hòa quyện ý niệm được.
Hắn chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng, cố tỏ ra bình tĩnh mà chuyển ánh mắt đi. Không ngờ nàng lại tiến đến ần, dường như muốn áp mặt vào, hắn vội vã lùi lại thì nghe nàng ngạc nhiên nói: “Mặt của ngươi đỏ quá.”
“Có thể bởi vì bị màn che phủ nên không thông khí.” Tần Hi trả lời với giọng điệu bình tĩnh. Một lúc sau, bỗng nhiên hỏi nàng: “Tiểu sư tỷ, đại bá của tỷ vẫn luôn là đại bá của tỷ sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn hắn: “Sao ngươi lại hỏi ta câu hỏi kỳ lạ như thế? Đại bá còn có lúc nào không phải là đại bá nữa à?”
Hắn trả lời: “Ta thấy những chuyện vụn vặt mà nàng kể cho Tỉnh Trai Tiên Sinh vừa rồi dường như đều xảy ra từ lúc bảy tuổi trở đi. Đại bá của nàng cũng không còn hiền hòa như trước nữa mà giống như đã trở thành một người khác. Ông ấy thường xuyên ra ngoài, có khi đi vài tháng không trở về.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một chút: “Có thể bởi vì ta càng lớn càng nghịch ngợm? Đại bá có một đoạn thời gian đã làm ta rất phiền nên ta đã khóc lóc và gây ầm ĩ với ông ấy một trận. Sau đó, ông ấy bắt đầu đối xử với ta ngày càng tốt hơn.”
Đại bá này của nàng thật sự rất kỳ lạ, nhưng trớ trêu thay lại là một người vô cùng quan trọng.
Từ câu chuyện trong thoại bản, có thể thấy rằng Từ Duệ hẳn là quen biết với mẫu thân của Trăn Trăn, có thể là đồng tộc hoặc là bằng hữu biết rõ về lai lịch của bà ấy. Tuy nhiên, trong thực tế, ông lại thân với Lệnh Hồ Vũ, thậm chí còn có thể dạy Long Quần Phi Đao cho Trăn Trăn.
Tần Hi đột nhiên nảy ra một ý tưởng đáng sợ: có thể đại bá của nàng đã bị thay thế giữa chừng.
Gia tộc tàn lụi, cha giết mẹ, ân nhân nuôi dưỡng chết thảm — những yếu tố này kết hợp với việc sinh ra vào giờ Tý trong đêm mưa bão, tạo nên người có duyên với Bàn Thần Ti.
Ân nhân nuôi dưỡng không chết, nàng hoàn toàn không thể giữ được Bàn Thần Ti.
Không lẽ đây cũng là chuyện do Ánh Kiều Tiên Tử làm ra? Nếu Tiên Tử thực sự là một nữ tử thì việc kiên quyết truy sát chính mình và Tùng Hoa có lẽ nhằm loại bỏ hết những người có duyên với Bàn Thần Ti. Nếu vậy, tại sao còn phải tốn công nuôi dưỡng một người như Lệnh Hồ Trăn Trăn? Điều này mâu thuẫn với cách hành xử của bà ta.
Tần Hi mải mê suy nghĩ, còn dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán. Đột nhiên, Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng nói: “Tần Nguyên Hi, đôi khi ta lại mơ thấy đại bá nói chuyện với ta rất hung dữ, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ từng có chuyện này xảy ra. Tỉnh Trai Tiên Sinh nói ta đã quên rất nhiều chuyện, nếu thực sự là quên đi những chuyện không vui, ta sẽ rất vui.”
Hắn im lặng một hồi, rồi hỏi: “Tiểu sư tỷ có từng mơ thấy sư đệ nói chuyện với tỷ hung dữ chưa?”
Nàng lập tức vui vẻ hẳn lên: “Chưa từng. Trong mộng ngươi luôn mỉm cười với ta.”
Tần Hi thản nhiên nói: “Vậy lần sau ở trong mộng sư đệ sẽ nhìn thẳng mặt tỷ. Đến lúc đó tỷ sẽ biết mộng chỉ là mộng mà thôi.”
“Vậy ý của ngươi là sau này đều sẽ luôn mỉm cười với ta?”
“Sư đệ có ngày nào không cười sao?”
“Vậy phải xem là nụ cười thế nào.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thẳng vào mắt hắn. “Những nụ cười thật sự chạm đến tận đáy mắt, vô cùng ít.”
Tần Hi chậm rãi dời mắt đi: “Sư đệ mỗi ngày đều lo lắng vì việc tu luyện, làm sao có thể ngây thơ, vô lo vô nghĩ như sư tỷ được.”
Nàng lại vui vẻ: “Mấy chữ cuối là khen ta à?”
Hắn dở khóc dở cười mà đẩy mặt nàng về: “Lo ghép hồ lô ngọc của nàng đi.”
Nàng nắm chặt hồ lô ngọc nhỏ nhắn và trong suốt trong một tay, như thể đang đợi khen thưởng: “Sắp xong rồi, ngươi chờ đó.”
Dứt lời, nàng lấy ra một tờ giấy từ vỏ cây Nhược Mộc màu đỏ, rút cây trăm trên đầu ra, rồi đâm trên đầu ngón tay một cái. Sau đó, nàng vẽ một ký tự rất phức tạp bằng máu lên tờ giấy và dùng nó quấn quanh hồ lô ngọc: “Chờ một lát, khi gỡ ra, nó sẽ hoàn toàn như mới mà xem.”
Tần Hi một tay nắm lấy đầu ngón tay của nàng, nơi vẫn còn chảy máu, ánh sáng màu bạc của Thuật Chữa Thương lập tức xuất hiện. Tay còn lại thì cầm lên hồ lô ngọc được quấn bằng giấy bùa.
“Không cần tháo ra, dán lá bùa vào trông khí phái hơn nhiều.”
Hắn cúi đầu nhìn hồ lô ngọc đã quay về hình dáng ban đầu, giữ chặt lá bùa được viết bằng máu quấn quanh, sau đó cẩn thận cho vào trong Tay Áo Càn Khôn của mình.
Đúng lúc này, tấm rèm buông xuống đột nhiên được nên lên. Tỉnh Trai Tiên Sinh đi vào, vẻ mặt khá cẩn trọng: “Ta đã nhìn thấy Mặc Lan linh nhân tóc trắng kia ở chỗ của Thi Dương. Yêu đan của nàng quả thật đã bị lấy đi một nửa.”
Vạn Thử Yêu Quân ở đối diện lập tức chạy đến: “Nàng ấy thế nào rồi?!”
Tỉnh Trai lắc đầu: “Ta thấy nàng lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng, có lẽ có ai đó đã thi pháp lên nửa viên yêu đan kia để cố gắng điều khiển tâm trí của nàng. Tốn công sức như vậy chỉ để đối phó với một linh nhân thôi sao, Mặc Lan này rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có khả năng gì đặc biệt sao?”
“Nàng ta là Ngọc Mẫu Đơn có huyết mạch vô cùng quý hiếm.” Tần Hi nói. “Chuyên tu Huyễn Hương Tồi Hồn Trận, khi đủ ba pháp rồi thì không người nào có thể đối phó được.”
Vạn Thử Yêu Quân tức giận nói: “Bớt nói nhảm! Nơi ở của Thi Dương ở đâu?! Lão tử lập tức đào hố!”
Mấy chương sau này anh Hi soft vô cùng tận luôn mọi người ơi ^^