Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)




Thế nhưng, nàng vẫn muốn nhìn hắn, muốn mỗi ngày đều thấy hắn, muốn được ở bên hắn mọi lúc mọi nơi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩng đầu vừa ngẩng đầu lên, liền cảm giác được sau đầu đập vào đá, đau đến ngạt thở: “Đây là nơi nào? Ta không thể động đậy được.”

Tần Hi cố gắng hết sức tránh né nàng, vươn tay sờ sờ bốn phía, chỉ cảm giác được đá lạnh như băng. Bọn họ không biết đã bị ném vào khe hở của hang động nào nữa, bị kẹt chặt đến mức không thể thở được.

Bởi vì cảm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn còn đang giãy giụa, hắn nhanh chóng ấn đầu nàng xuống vai mình, dỗ dành nàng như một đứa trẻ: “Không sao đâu, Tiểu sư tỷ, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Mọi việc cứ giao cho sư đệ.”

Chóp mũi của nàng gần như dán vào cằm hắn, vô cùng khó chịu: “Ta không thở nổi.”

Làm gì có ai thở nổi chứ.

Tần Hi lật ngược lòng bàn tay, vô số đốm sáng nhỏ màu xanh ngọc chậm rãi hiện ra, dễ dàng lẻn vào vách đá để thăm dò địa hình.

Toàn thân Lệnh Hồ Trăn Trăn áp vào người hắn đột nhiên run lên, từng giọt nước lạnh như băng đột nhiên rơi xuống cổ hắn.

Ngọn gió nóng rực lập tức lượn lờ ở bốn phía. Tần Hi cử động cổ, lại cảm giác được nàng lại bắt đầu nhúc nhích nên hắn không thể ôm chặt lấy nàng, gần như bất lực: “Coi như là sư đệ cầu xin tỷ, xin đừng nhúc nhích nữa được không?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chật vật lấy từ trong túi tay áo một xấp bùa còn nguyên vẹn: “Dùng Dung Thạch Phù này đi, để cho ta thở một chút.”

“Dung Thạch Phù nghĩa là nó có thể làm đá tan chảy?”

“Thợ thủ công cần phải thu thập vật liệu mà trong đá có rất nhiều đồ quý, nên mới cần Dung Thạch Phù. Nó có thể làm tan chảy khoảng năm tấc đá, nếu dán thêm vài miếng thì chúng ta sẽ không bị kẹt nữa.”

Chỉ là nguyên liệu rất đắt, Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng đau lòng.

Tần Hi thấy nàng nhanh chóng dán mấy lá bùa lên vách đá, xương sườn đang cọ sát vào nhau của bọn họ rốt cuộc cũng thả lỏng ra nhiều. Hắn không khỏi tang thêm vài phần kính nể đối với thợ thủ công ở Đại Hoang.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lúc này miễn cưỡng có thể ngồi thẳng, liền muốn bò qua người hắn. Tần Hi cảm thấy chiếc áo lót màu đen của nàng đang gần ngay trước mắt, lộ ra vùng da trắng ngần ở đầu vai và trước ngực, hơn nữa còn sắp chạm vào mặt mình nên lập tức ngăn cản: “Vẫn nên để sư đệ làm đi, Tiểu sư tỷ đừng động.”

Hắn vội vàng bám vào vách đá rồi lao về phía trước, sau đó lại cởi áo lông cừu xuống ném cho nàng: “Mặc vào, coi chừng bị lạnh.”

Nàng khoác áo lông cừu lên, tiếp theo xắn tay áo lên mấy lần, vẫn không cam lòng: “Tại sao ngọn lửa đó chỉ đốt y phục của ta thôi? Tại sao ngươi không bị gì cả?”

“Xà hỏa của Huyền Sơn Xà Tộc chỉ thiêu vật chết mà thôi, không thiêu vật còn sống. Trước kia bọn họ không thích tranh đấu nên rất nhiều phương pháp đánh nhau chỉ vì để chạy thoát thân mà thôi. Xà hỏa có thể thiêu rụi y phục của đối phương, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Biện pháp này không phải đối với ai cũng có tác dụng nên sư đệ dĩ nhiên không sao rồi.”

Tần Hi nhấc tay thu hồi tất cả những đốm sáng nhỏ màu xanh ngọc vừa rồi, lại nói: “Ở dưới này hẳn là có địa lao, khắp nơi đều có yêu khí nồng nặc. Xem ra chúng ta đã bị Thi Dương ném vào Huyền Sơn rồi.”

Tu sĩ lén lút đột nhập lãnh địa của yêu tộc, tội danh có chút nghiêm trọng.

Hắn vẫy vẫy tay với Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Tiểu sư tỷ đến đây, sư đệ sẽ cho tỷ một biện pháp che mắt.”

Nàng tiến lại gần, nhưng lại đưa tay treo thứ gì đó lên bím tóc của hắn. Trong thoáng chốc, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một đôi tai hồ ly trắng như tuyết đang đung đưa qua lại.

“Đây là?” Tần Hi sờ sờ lỗ tai, sửng sốt một lát.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thuận tay cũng treo một món đồ trang sức nhỏ tựa hạt dẻ lên tóc, đôi tai hồ ly đỏ rực lập tức xuất hiện.

“Ta đã mua hai món phụ kiện tóc này ở hành lang hoa tử đằng đó, mỗi thứ đều mua hai cái.” Nàng lại đeo một chiếc vòng tay bạc sáng bóng khác vào cổ tay hắn. “Có phải tiện lợi hơn so với việc dùng biện pháp che mắt không? Nghe nói chạm vào cũng không sao.”

Dứt lời, nàng liền đưa tay xoa xoa đôi tai hồ ly của hắn.

Tần Hi ngồi yên để nàng xoa một lúc lâu, sau đó thấp giọng hỏi: “Mỗi loại đều mua hai cái. Là mua cho ta sao?”

“Đúng. Đáng tiếc ngươi không uống thuốc Mộng Đẹp khiến ta phí mất mười lượng.”

Hắn im lặng hồi lâu rồi đột nhiên đưa tay định chạm vào tai nàng, nhưng nàng đã lập tức tránh về phía sau thật xa.

“Lần sau nếu còn sờ tai ta nữa thì ta sẽ sờ lại mười lần.” Tần Hi bắt chước bộ dáng nghiêm nghị của Chu Cảnh, nhưng không nhịn được khẽ cười một tiếng, xoay người tiếp tục bò ra khỏi đường hầm eo hẹp.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chà xát đôi tai ngứa ngáy của mình: “Vậy ta cũng sờ lại thêm mười lần.”

Hắn không biết là bất lực hay đang cười: “Tiểu sư tỷ cứ nhất quyết muốn tranh giành với sư đệ, vừa không nghe lời, vừa thích chơi xấu.”

“Nhưng ta lại thấy người đó chính là ngươi thì có.”

Tần Hi đang định nói, đột nhiên cảm thấy vách đá dưới lòng bàn tay có gì đó không ổn, lập tức gọi ra Ngưng Quang Thuật. Lúc này, hắn thấy trên vách đá lưu lại rất nhiều vết cào, tựa như có gì đó dùng móng vuốt đào ra.

Hắn không khỏi cau mày: “Đây là vết cào của Vạn Thử Yêu Quân, lão ta chưa chết.”

Chẳng những chưa chết, mà còn cùng Mặc Lan đến Trung Thổ, hơn nữa còn chạy tới Huyền Sơn vào địa lao đào một đường hầm, và đó cũng là nơi mà hai người đang bị kẹt bên trong.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tiến tới nhìn kỹ vết cào: “Là đào từ ngoài vào trong. Lão Thử Yêu Quân chẳng lẽ là tới cứu người sao?”

Lão có thể cứu ai? Mặc Lan? Tam công tử? Hay là Xương Nguyên Yêu Quân cũng có thể chưa chết? Nhưng giống như Thi Dương vậy, bọn họ rõ ràng đều cùng một giuộc với Ánh Kiều Tiên Tử.

Tần Hi nhớ tới ngày đó ở Dao Sơn, Ngu Vũ Linh đã từng nói với Lệnh Hồ rằng yêu đan của Mặc Lan từng bị người khách lấy đi một nửa và dùng nó để uy hiếp nàng làm việc. Vốn cho là Xương Nguyên Yêu Quân làm ra, nhưng bây giờ nhìn lại người lấy yêu đan có thể là Ánh Kiều Tiên Tử. Người này có rất nhiều mối liên hệ ở Đại Hoang, vượt xa sức tưởng tượng.

Hắn dập tắt quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay rồi nói: “Chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài thôi. Nếu đã đào đường hầm để cứu người thì đường ra chắc hẳn đã được giấu kín. Hãy canh chừng ở nơi đó xem lão ta có đến hay không.”

Cũng may, càng đến gần lối ra đường đi càng rộng hơn, dần dần có thể chứa được một người đứng thẳng. Khi ra khỏi hang, cỏ dại mọc đầy xung quanh, rừng hoang sâu thẳm, cành lá rậm rạp gần như che khuất bầu trời. Xa xa có thể nghe thấy từng đợt từng đợt tiếng sóng biển, quả nhiên bọn họ đang ở nơi giáp biển Huyền Sơn.

Tần Hi dắt Lệnh Hồ Trăn Trăn lặng lẽ đằng phong bay lên, tìm một nơi mở Thanh Quan Trận để ẩn thân.

Màn đêm vô cùng tối tăm, trong rừng gió lặng yên tĩnh, Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi người ở trong bụi cỏ và nhìn chằm chằm cửa hang hồi lâu. Nàng chỉ cảm thấy mi mắt của mình sắp không chống đỡ nổi nữa, cố gắng kìm nén mấy cái ngáp dài, thấp giọng nói: “Lão ta có thể nào đã cứu được người rồi không?”

Tần Hi lại nói: “Hẳn là chưa đâu vì vết đào trên vách động còn rất mới. Há miệng chờ sung rụng chính là như vậy, chúng ta phải chờ ở đây ít nhất là hai ba ngày. Cô buồn ngủ rồi nên mới không mong lão đến đúng không?”

Cũng có thể lắm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn quả thật nhịn không được mà ngáp dài một cái, liền cảm thấy hắn đỡ đầu mình đặt lên đùi: “Tiểu sư tỷ ngủ đi, nơi này có ta canh là được rồi.”

Nàng xoay mình tìm một tư thế thoải mái, tựa như đang nói mớ vậy: “Ngươi không ngủ sao?”

“Sư đệ không thể ngủ. Được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau ngủ đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghi ngờ hắn không thể thức nổi vì Tần Nguyên Hi từ trước đến giờ luôn rất thích ngủ, nói không chừng một lúc sau sẽ ngủ ngay lập tức.

Thế nhưng nàng vô cùng buồn ngủ, chưa kịp nghĩ xong đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Dần dần, nàng cảm thấy mình đang ngửi được một mùi thơm vô cùng dễ chịu của hoa cỏ khô, giống như đã quay về buổi sáng hôm ấy ở Dao Sơn, cưỡi trên lưng ngựa yêu trong trời lộng gió.

Tuyết rất lớn, gió còn lớn hơn, nhưng lại nóng rực.

Vạt áo xanh mềm mại của Tần Nguyên Hi rơi xuống trên mặt nàng, mái tóc dài của hắn bị gió tuyết lay động như mực đen vẽ lên nền trắng tinh khiết. Hắn ười dịu dàng nhưng có chút bất đắc dĩ, lại mang theo một chút tinh nghịch, nói với nàng: “Cô cho là ai cũng dùng tiền để giải quyết mọi việc giống như cô sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy một loại ấm áp, nàng thích, nhưng lại thấy lạ lẫm. Nàng tiến gần hơn đến Tần Nguyên Hi trong giấc mơ, không phải để nhìn màu sắc đẹp đẽ nào, mà chỉ vì đôi mắt và hàng chân mày của hắn.

Hắn lại nở một nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ, xoa đầu nàng: “Đừng nhìn ta nữa, nhìn nơi đó kìa.”

Thiên hỏa rơi lấp lánh tựa sao băng.

Thế nhưng, nàng vẫn muốn nhìn hắn, muốn mỗi ngày đều thấy hắn, muốn được ở bên hắn mọi lúc mọi nơi.

Muốn hắn đưa nàng đến những nơi khác trong Trung Thổ Cửu Châu, cho dù đó là nơi xa xôi hẻo lánh đi chăng nữa. Hay ở lại Nhất Mạch Sơn cũng được, nàng muốn ở lại vách đá có đầy mây giông kia và ngủ trên gối của hắn. Hoặc đợi đến khi nàng trở thành tu sĩ lợi hại rồi sẽ đưa hắn đến Đại Hoang, về sư môn đại trạch, mọi loài yêu đến gây rắc rối đều để nàng xử lý.

Gió dịu hoa mềm, nhật nguyệt lưu chuyển. Ngày tháng trôi qua, vạn vật rực rỡ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mang theo niềm vui thích của giấc mộng ngọt ngào mà chậm rãi mở mắt ra. Nàng vẫn đang tựa trên đùi của Tần Nguyên Hi.

Viên thuốc Mộng Đẹp kia thật sự hữu dụng. Lúc nàng ngã vào suối thần đã vô ý uống mấy ngụm bước nên có chút lo lắng, nhưng kết quả lại mơ một giấc mộng thật đẹp.

Nàng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hi đang dựa vào gốc cây ngủ say.

Biết ngay hắn không thức được mà.

Lệnh Hồ Trăn Trăn rón rén đứng dậy. Nàng còn chưa kịp duỗi người xong, hắn đã đột nhiên tỉnh lại, rồi ngồi thẳng dậy khiến nàng giật cả mình.

“Tần Nguyên Hi?”

Nàng mở to mắt nhìn hắn. Vẻ mặt nàng có gì đó không ổn, đây là vẻ mặt gì thế? Sợ hãi? Tuyệt vọng?

Tần Hi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên thấp giọng gọi nàng: “Lệnh Hồ.”

Tại sao không gọi Tiểu sư tỷ nữa? Nàng đi đến: “Ta đây, ngươi sao thế?”

Trong mắt hắn chợt hiện lên một tia sáng cực kỳ mong manh, hắn lại gọi nàng: “Lệnh Hồ... Lệnh Hồ, đến đây.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi người lại gần, còn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy cánh tay hắn ôm chặt lấy mình. Nàng không chịu được sức mạnh, liền ngã nhào vào người hắn. Hắn như thể muốn siết nàng đến vỡ vụn, sức mạnh quá lớn khiến xương nàng đau buốt.

“Ai da…”

Nàng hít một hơi, đang định đẩy ra thì khuôn mặt hắn đã tiến đến áp vào mặt nàng. Một vài giọt nước mắt từ hàng mi của Tần Hi rơi xuống, lăn dài trên má nàng.