Có giai nhân khác ở bên cạnh hắn ngày đêm không rời sao? Người đó là ai? Tại sao nàng lại không biết bên cạnh Tần Ho còn có người như vậy?
Lệnh Hồ Trăn Trăn sửng sốt hồi lâu, không nghĩ ra được nguyên nhân. Vừa bước vào hành lang của khách đếm, nàng cảm giác được có người vỗ nhẹ vào vai mình, lá thư trong tay bị nhẹ nhàng cướp đi, giọng nói của Tần Hi vang lên từ đỉnh đầu: “Tiểu sư tỷ đã có thể nhận được thư rồi sao? Là ai gửi vậy?”
Nàng hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Ta vừa nhận được ở bên ngoài, là Ỏa gửi đến.”
“Ở bên ngoài.” Tần Hi nghiêng đầu nhìn nàng, bóng cây đung đưa dừng ở đáy mắt. “Thật sao?”
“Thật.” Nàng liên tục gật đầu.
Tần Hi vốn muốn mở phong thư ra, nhưng nghĩ đi lại vẫn trả cho nàng: “Sư tỷ hãy nói cho ta biết bên trong viết gì đi. Từ sáng sớm đến giờ không thấy Diệp sư tỷ và Tùng Hoa đâu cả.”
“Hai người bọn họ nói đã đi đến nơi khác chơi rồi. Đợi đến khi thần tích xuất hiện vào tháng Tư sẽ quay lại Đông Lai Thành.”
Tần Hi kinh ngạc nhướng mày: “Hai người bọn họ? Chỉ hai người thôi?”
Tùng Hoa và Diệp Tiểu Uyển ở bên nhau từ lúc nào thế? Hắn nửa điểm cũng không hề phát hiện ra. Tùng Hoa này, suốt lải nhải lễ tiết lễ nghi gì đó bên tai hắn, vậy mà nhìn lại mình xem, lễ với chả tiết đều đã quăng ra sau đầu mất rồi. Hắn đúng là chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như thế.
Nếu huynh ấy đã đi rồi thì việc kỳ lạ xảy ra với Thư Ngữ Liễu đêm qua đành phải để một mình hắn điều tra rồi.
Quay quanh Bàn Thần Ti, trước có Lệnh Hồ Vũ, sau lại có Ánh Kiều Tiên Tử. Tần Hi không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết khả nghi nào nên muốn quay lại hành lang hoa tử đằng một lần nữa, nhân tiện nói: “Tiểu sư tỷ, suối thần đêm nay hẳn là sẽ xuất hiện, tỷ có muốn đi mua mấy viên thuốc có thể khiến mình có giấc mơ đẹp không? Nếu như mộng đẹp thành sự thật thì sao?”
Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn sáng ngời: “Loại thuốc đó thật sự có tác dụng à?”
“Loài yêu ở Trung Thổ làm ăn không thật thà bằng những yêu thương ở Đại Hoang đâu.” Hắn lắc đầu cười. “Tuy miệng nói rằng cam đoan sẽ có những giấc mơ thật đẹp, nhưng trên thực tế nếu đúng được một nửa đã là rất tốt rồi. Nhưng mà, chỉ cần không phải ác mộng là được rồi.”
“Tại sao?”
“Tác dụng thực sự của suối thần đã bị nhóm tán tu cố ý che giấu rồi. Uống nước từ suối có thể không giúp mộng đẹp thành sự thật, nhưng nếu gặp ác mộng sẽ chắc chắn biến thành sự thật. Tóm lại, Tiểu sư tỷ chắc chắn không muốn ác mộng của mình thành thật đúng chứ? Lỡ như mơ gặp kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ đuổi giết thì nguy rồi.”
Quả thật quá nguy hiểm, nhưng nàng có Long Quần Phi Đao nên cũng chẳng sợ lắm.
Nàng cảm thấy mình có một điều gì đó càng đáng để sợ hãi hơn, nhưng cũng có lẽ không phải sợ hãi, mà là vô cùng bất an. Nó giống như một lỗ hổng xuất hiện trong tim, lúc lạnh lúc nóng.
Một bàn tay vuốt vuốt chân mày đang cau lại của nàng, Tần Hi ngạc nhiên hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Nàng chưa bao giờ có thể che giấu được sự lo lắng cho dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt của mình, lần này dường như thật sự gặp vấn đề nan giải nào đó, nghĩ đến chân mày nhíu cả lại. Có lẽ nào là sợ bị kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ đuổi giết không? Rốt cuộc cũng giống người bình thường được chút rồi đó.
Kết quả nàng lại dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Giai nhân ở bên ngươi ngày đêm không rời sẽ là ai?”
Tần Hi dừng một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng nhấn vào trán nàng một cái: “Nói đến ngày đêm không rời thì chẳng phải chỉ có Tiểu sư tỷ thôi sao? Tuy nhiên, tỷ chưa được tính là giai nhân, cùng lắm chỉ là người Đại Hoang mà thôi. Cho nên ta cũng không biết, có lẽ sau này sẽ có chăng?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Sau này sẽ là một giai nhân như thế nào?”
Hắn bật cười nói: “Ta làm sao biết được? Ta chưa từng gặp cơ mà. Tiểu sư tỷ rất để ý mấy điều này sao?”
Hình như là có… Không đúng, phải là vô cùng để ý mới đúng.
“Nếu thật sự có một người như vậy thì có phải ta và ngươi không thể như hình với bóng giống bây giờ nữa sao?” Trực giác của Lệnh Hồ Trăn Trăn cho nàng biết như thế. “Đến lúc đó người như hình với bóng cùng ngươi sẽ là giai nhân kia, vậy ta… ta đi đâu?”
Bước chân của Tần Hi đột nhiên dừng lại khiến nàng không kịp phòng bị đụng vào vai hắn, được hắn nhẹ nhàng đỡ lấy.
Hắn lại nhìn nàng với ánh mắt phức tạp đó nữa. Trước đây là phẫn nộ chiếm đa số, nhưng hiện giờ chủ yếu là thương cảm.
Nàng không thích ánh mắt này chút nào. Điều nàng thích là Tần Nguyên Hi cười với nàng, vui vẻ hạnh phúc khi ở bên nàng. Cho dù hắn có là một người vô lý hay quỷ hẹp hòi thì trông hắn vẫn rất rạng rỡ và đầy sức sống, không u ám như bây giờ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay chạm vào mắt hắn, nhưng bàn tay đã nhanh chóng bị bắt lấy. Giọng nói của Tần Hi rất nhẹ: “Ta không biết sau này Tiểu sư tỷ sẽ đi đâu, nhưng đến khi ta biết được, Tiểu sư tỷ có lẽ sẽ chẳng muốn quay về nữa.”
“Làm sao có thể?” Nàng theo bản năng lắc đầu. “Không có, sẽ không. Ta không đi đâu cả, ta là Tiểu sư tỷ.”
Tần Hi xoa xoa đầu nàng, lại phát hiện trâm cài tóc của nàng đã bị lỏng sắp rơi xuống nên hắn liền chẩm chậm rút ra.
“Vậy sư đệ cũng sẽ vĩnh viễn không có giai nhân kia.”
Hắn cài trâm vào búi tóc, rồi hỏi: “Lần này còn đau không?”
Không đau, rất nhẹ, còn có chút ngứa.
Lệnh Hồ Trăn Trăn gãi gãi chỗ da đầu ngứa ngáy kia, liền nghe hắn thở dài: “Sư đệ sắp chết đói rồi, xin Tiểu sư tỷ dẫn đường giúp.”
Được thôi, không thành vấn đề.
*
Ăn cơm no nê xong, Tần Hi vừa bước vào hành lang hoa tử đằng đã thấy có gì đó không bình thường.
Hành lang hoa vốn rất náo nhiệt, nhưng hiện giờ cho dù là tu sĩ hay là yêu thương đều đang nép vào hai bên đường. Ở chính giữa, có một nhóm đại yêu mặc y phục sang trọng đẹp đẽ đang đi, cùng với đó là mấy luồng yêu khí rất mạnh mẽ và băng giá đập vào mặt. Đi đầu là hai vị chấp sự tán tu trong thôn, trên tay cầm gậy dài và trên đó có buộc một cái chuông bạc, tiếng chuông vang lên nhàn nhã.
Xem ra là một yêu tộc nổi tiếng đã đến đây, có cả tán tu dẫn đường. Yêu khí này thật sự quá mức mạnh mẽ nên chỉ sợ không thể điều tra dấu vết Thư Ngữ Liễu gặp mị yêu hôm qua.
Tần Hi kéo Lệnh Hồ Trăn Trăn tránh sang bên đường, rồi tìm một yêu thương hỏi: “Xin hỏi bọn họ là yêu tộc nơi nào?”
Nói xong, hắn lập tức bỏ tiền ra mua một vò rượu trong cửa hàng. Yêu thương kia quả nhiên trở nên thân thiện hẳn, nhỏ giọng nói: “Nhìn phong thái của ngài hẳn là một tu sĩ tiên môn không tầm thường, vậy chắc chắn ngài đã nghe đến ở Thanh Châu Huyền Sơn có một Tiểu Long Tộc. Bọn họ được coi là yêu tộc nổi danh nhất Thanh Châu này đấy.”
Cái gì mà tiểu với chả long, nói trắng ra chính là xà yêu. Đám yêu ở Trung Thổ này còn thích mấy thứ hư vinh hơn yêu ở Đại Hoang nhiều. Xà Tộc ở Thanh Châu Huyền Sơn quả thật có chút danh tiếng, nhưng hắn nhớ rõ tộc này cư xử khá ôn hòa và khiêm tốn, bây giờ lại phô trương như thế, đúng là hiếm thấy.
Chẳng mấy chốc, một hàng đại yêu kia đã đến gần hơn. Đứng ở vị trí trung tâm và được các yêu bảo hộ xung quanh là một xà yêu đứng tuổi, màu mắt đỏ tựa máu, khuôn mặt rất anh tuấn. Trong vòng tay hắn là một nữ yêu che mạng lụa mỏng trên mặt, thân hình yểu điệu, tóc trắng như tuyết.
Yêu thương kia hạ giọng đến thấp nhất: “Vị có đôi mắt đỏ kia là tân Tộc trưởng của Huyền Sơn Tiểu Long Tộc Thi Dương. Nghe nói lão ta đã trải qua trận chiến khốc liệt và đẫm máu mới đứng được vào chức Tộc trưởng này...... Ngài mau cúi đầu xuống, chớ nhìn lâu vì tính tình của vị Tộc trưởng này cực kỳ xấu.”
Tần Hi hơi cúi đầu, núp sau đám người, chăm chú nhìn nữ yêu tóc trắng trong lòng Thi Dương. Mặc dù dung mạo đã bị mạng mỏng che đi không nhìn rõ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
“Nữ yêu kia là ai?” Hắn hỏi.
Yêu thương liên tục lắc đầu: “Sao ta biết được? Hẳn là sủng mỹ nhân mới nào đó…”
Lời còn chưa dứt, lại nghe Thi Dương kia hừ lạnh một tiếng. Tay áo dài vung lên, yêu lực dâng trào, rong nháy mắt đánh ngã mấy tu sĩ trước mặt còn chưa kịp tránh né. Yêu lực giống như thủy triều quanh quẩn trong hành lang hoa, máu rỉ ra từ miệng và mũi các tu sĩ có tu vi hơi yếu.
Hai chấp sự tán tu trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, nhưng ngữ khí vẫn rất cung kính: “Thi tộc trưởng, trong Thôn Lãng Nguyệt xin đừng tùy ý đả thương người khác.”
Thi Dương lại cười ha hả: “Hai vị quá lời rồi. Ta tuyệt đối không hề có ý đả thương người khác, chỉ là ho một cái mà thôi. Bọn họ không chịu nổi thì sao có thể trách ta được?”
Hãy nhìn khuôn mặt kiêu ngạo và hống hách của lão kìa! Thanh Châu Huyền Sơn Xà Tộc từng có thanh danh tốt đến nhường nào, nhưng lại sắp bị lão hủy hoại, rất nhiều yêu thương trong hành lang hoa đang âm thầm trợn mắt nhìn.
Tần Hi thấy bọn họ đi càng ngày càng xa, muốn dẫn Lệnh Hồ Trăn Trăn rời đi, nhưng nàng lại vươn cổ ra, không biết đang ngửi cái gì.
“Tiểu sư tỷ lại ngửi được mùi gì thơm sao?” Hắn có chút muốn nhéo mũi của nàng, là người mà luôn ngửi ngửi tựa chó vậy.
Sắc mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Ta dường như ngửi được mùi của hoa mẫu đơn kia. Tuy rất nhạt, nhưng ta chắc chắn không sai.”
Hoa mẫu đơn yêu? Tần Hi đột nhiên ngộ ra —— chẳng trách hắn cảm thấy yêu nữ tóc trắng che mặt kia quen mắt, quả nhiên! Đúng là linh nhân Mặc Lan từ rạp hát Vong Sơn ở Khuynh Tiên Thành kia rồi!
Hắn thật sự đưa tay nhéo mũi Lệnh Hồ Trăn Trăn, chân thành khen ngợi: “Tiểu sư tỷ thật lợi hại! Mũi của tỷ rất hữu dụng!”
Người Đại Hoang quả nhiên đáng tin cậy hơn yêu Đại Hoang. Ngày đó Ngu Vũ Linh đã thề thốt đủ điều, nói nhất định sẽ trông chừng Mặc Lan thật kỹ, nhưng rõ ràng là không trông chừng gì cả, để cho tàn dư của Xương Nguyên Yêu Quân chạy đến đây, lại còn xuất hiện ở Thôn Lãng Nguyệt.
Nếu như gặp phải Ôn Tấn là trùng hợp, vậy thì lần này không trùng hợp chút nào cả. Ánh Kiều Tiên Tử bí ẩn kia dường như có thể biết được hành tung của bọn họ, Mặc Lan và Huyền Sơn Xà Tộc nhất định là muốn đến gây chuyện.
Tần Hi nhớ lại mới vừa rồi khi Thi Dương dùng lực, tuy rằng lợi hại, nhưng chưa lợi hại đến mức có thể làm Tộc trưởng của cả bộ tộc ở Huyền Sơn. Có thể lên là tân Tộc trưởng chắc chắn là nhờ lực lượng ở phía sau nâng đỡ, rất có thể là Ánh Kiều Tiên Tử.
Cái đuôi của Ánh Kiều Tiên Tử ngày càng lộ ra nhiều. Bà ta dường như có quan hệ gì với yêu tộc ở cả Đại Hoang và Trung Thổ, còn có thể mua chuộc được một đám tu sĩ tà đạo lợi hại. Ngoài ra, bà ta luôn nhắm đến Bàn Thần Ti từ xa, luôn nhe rang nanh với hắn và Tùng Hoa, có vẻ là muốn làm chuyện lớn gì đó. Tuy nhiên, cụ thể là chuyện lớn thế nào, còn phải bắt Mặc Lan tới hỏi.
Tần Hi khó xử vuốt vuốt tóc. Muốn bắt giữ Mặc Lan, dựa vào hai người Triệu Chấn và Cố Thái thì có chút không ổn, còn tên Tùng Hoa kia lại thấy sắc quên nghĩa, cứ vậy bỏ sư đệ mà đi. Hết cách rồi, đành phải tốn chút sức thôi.
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, Tần Hi thận trọng nói: “Tiểu sư tỷ, đêm nay suối thần sẽ xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn có rất đông người đến xem. Dây thừng của tỷ ở đâu? Lát nữa cứ buộc vào sư đệ để khỏi lạc?”
Tần Nguyên Hi này, đi Đông cũng do hắn nói, về Tây cũng do hắn quyết. Nàng ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải đã nói là tội nhân mới có thể buộc vào sao?”
“Đêm nay sư đệ không thể không làm tội nhân được.” Tần Hi ôm lấy eo của nàng, rồi ước chừng. “Cứ buộc ở đây đi, buộc chặt một chút.”