Đã sắp cuối giờ Tuất, cũng là lúc rạp hát mới mở bên trong Thôn Lãng Nguyệt tập trung đông đúc người nhất. Các linh nhân che mạng lụa đỏ đang nhảy theo tiếng chuông và tiếng trống. So với những yêu linh nhân phóng dật và mê hoặc ở Đại Hoang thì những linh nhân nơi đây trang trọng và tao nhã hơn nhiều.
Có múa, có nhạc, có rượu ngon, đáng lẽ phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ và thoải mái, nhưng không khí trong nhã gian lại có chút nặng nề.
Diệp Tiểu Uyển cau mày nhìn Thư Ngữ Liễu bên cạnh. Sau khi Tần Hi rời đi, vị nữ tu sĩ này lúc đầu cho rằng hắn thật sự đi mua thêm chè nên vẫn luôn đứng đợi, nhưng khi đã hiểu ra thì suýt nữa đã rơi nước mắt tại chỗ.
Cũng may gặp được mấy người Triệu Chấn. Để xoa dịu bầu không khí, Triệu Chấn dẫn mọi người đến rạp hát này nghe nhạc thư giãn, tuy nhiên sau khi vào hai mắt Thư Ngữ Liễu liền hơi đỏ lên, uống hết cốc này đến cốc khác mà không nói một lời.
Diệp Tiểu Uyển đang định khuyên giải an ủi, Thư Ngữ Liễu chợt tiến lại gần, nắm lấy tay áo nàng hỏi: “Lúc trước Lệnh Hồ sư tỷ nói Nguyên Hi sư huynh không phải là ái nhân của tỷ ấy mà. Chẳng lẽ những lời này là gạt ta sao?”
Diệp Tiểu Uyển khó xử suy nghĩ hồi lâu: “Hai người bọn họ… Hai người bọn họ đương nhiên không phải là ái nhân, nhưng cũng không phải mối quan hệ bình thường.”
Thư Ngữ Liễu nhẹ giọng nói: “Đã như vậy, ta vẫn còn cơ hội…”
Diệp Tiểu Uyển chỉ có thể khuyên nhủ: “Dù sao Thư sư muội và Tần sư đệ cũng chỉ gặp nhau được mấy lần, tính tình của đệ ấy chưa chắc đã… ân cần như muội nghĩ.”
Nàng cảm thấy những lời an ủi này khá đúng trọng tâm và nhẹ nhàng, ai ngờ Thư Ngữ Liễu đột nhiên đưa tay đập vỡ ly rượu, đứng dậy cả giận nói: “Nguyên Hi sư huynh là người như thế nào ta chắc chắn biết rõ hơn tỷ! Ta đã biết huynh ấy từ ba năm trước! Ta không quan tâm huynh ấy có ân cần hay không! Ta cũng chẳng quan tâm bên cạnh huynh ấy có thêm một sư tỷ! Tình yêu nam nữ vốn là có qua có lại, có công có thủ, nếu huynh ấy đã không có ái nhân thì ít nhất ta muốn cho huynh ấy biết được tấm lòng của ta! Tỷ là cái thá gì mà ở đây ngăn cản ta!”
Khi tức giận, gân xanh trên cổ và mặt nổi lên, lại vì say quá nên mắt đỏ hoe, khiến nàng hoàn toàn khác với nữ tử hiền lành và nhút nhát trước đây.
Tất cả mọi người bị nàng dọa đến sững người một lúc, lại thấy nàng quay người vội vàng chạy ra ngoài, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.
Chu Cảnh hỏi Diệp Tiểu Uyển: “Muội nói gì với người ta thế?”
Diệp Tiểu Uyển chỉ biết cười khổ: “Ta cảm thấy muội ấy không hiểu Tần sư đệ nên mới khuyên mấy câu.”
Chu Cảnh không quan tâm mấy: “Muội ấy chính là thích Lão Cửu, muội khuyên thì có tác dụng gì? Chuyện này đến lượt muội quản sao? Rảnh rỗi sinh nông nổi, tự đi tìm phiền phức.”
Diệp Tiểu Uyển trong lòng không khỏi mắng hắn một trận. Huynh ấy còn không biết xấu hổ mà nói những lời này sao, tất cả đều do huynh ấy ở không đi gây sự cả. Nếu không phải huynh ấy kéo Thư Ngữ Liễu đi theo, còn đẩy nàng qua chỗ Tần Hi thì mọi chuyện cũng đã không đến nỗi thành ra rối tung như này.
“Cho nên Tùng Hoa sư huynh rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Nàng không nhịn được hỏi. “Cưỡng ép Tần sư đệ và Trăn Trăn đến với nhau, bắt Thư sư muội làm bậc đệm?”
Chu Cảnh bật cười: “Cái gì mà cưỡng ép với chả bậc đệm, ta có thể nắm lấy cổ bọn họ rồi ra lệnh sao? Chẳng qua là để Nguyên Hi thức tỉnh mà thôi.”
“Vậy tại sao phải làm liên lụy đến người thứ ba? Thư sư muội không phải rất vô tội sao?”
“Không có gì gọi là vô tội cả. Muội ấy vốn đã thích Lão Cửu.”
Diệp Tiểu Uyển hỏi ngược lại: “Tần sư đệ có thích muội ấy không?”
Chu Cảnh vuốt vuốt tóc: “Nếu có thì sao?”
“Tần sư đệ và Trăn Trăn đã như thế nhưng huynh cũng chưa từng nói nếu như gì cả vậy thì tại sao lại nghĩ đệ ấy và Thư sư muội có thể?”
Chu Cảnh không khỏi im lặng. Kể từ khi rời khỏi Tuấn Đàn Hành Cung, Diệp Tiểu Uyển hầu như luôn rất dịu dàng và đáng yêu, nhưng bây giờ nàng lại phản bác lại từng câu của hắn nên Chu Cảnh không quen và chẳng biết nói gì.
Triệu Chấn ở đối diện nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Không bằng đi ra ngoài tìm xem, ban đêm thỉnh thoảng có mị yêu ẩn nấp trong Thôn Lãng Nguyệt. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bị hút nguyên khí. Nặng nhất là năm sáu ngày không xuống được giường và đây cũng chỉ là chuyện thường gặp thôi.”
Mọi người sau khi nghe không còn cách nào khác đành phải ra ngoài tìm Thư Ngữ Liễu. Ai ngờ sau khi hỏi những người ở các cửa hàng xung quanh thì họ đều nói nàng đi về rừng hải đường trên sườn đồi phía Nam, nhưng khách và chủ các cửa hàng trong rừng đều nói rằng họ chưa từng nhìn thấy nàng bao giờ, thật sự rất kỳ lạ.
Lục lọi khắp các đường phố và ngõ hẻm của Thôn Lãng Nguyệt cũng không thấy một sợi tóc nào, khi thấy đã sắp đến giờ Tý, các tu sĩ cuối cùng cũng có chút lo lắng. Chỉ có Cố Thái là có chút thu hoạch khác: “Ta đã gặp được Lệnh Hồ sư tỷ và Nguyên Hi trong rừng hoa xanh. Lệnh Hồ sư tỷ dường như đang ngủ nên ta không đến làm phiền, cũng may hai người bọn họ không sao cả.”
Đây là thu hoạch gì vậy? Hai người bọn họ biến mất lâu như thế, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đang làm gì. Nếu để cho Thư Ngữ Liễu nghe được, chỉ sợ là sẽ lại nổi điên mất thôi.
Triệu Chấn thấy Khương Thư buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở được, liền thở dài: “Làm phiền Diệp sư muội đưa tiểu sư muội quay về khách điếm nghỉ ngơi. Tùng Hoa và Hiển Chi, chúng ta đi tìm chấp sự của tán tu trong làng rồi nhờ họ gỡ bỏ hạn chế tiên thuật ra.”
Bởi vì Thôn Lãng Nguyệt có cả yêu và tu sĩ rất hỗn tạp nên hạn chế rất nhiều. Để tránh bị dòm ngó, không được đằng phong cách mặt đất quá hai trượng, mà thôn này lại lớn như vậy, chỉ dựa vào hai chân thì không biết phải tìm đến lúc nào.
Diệp Tiểu Uyển lúc này đang dẫn Khương Thư quay về khách điếm, vừa mới rẽ qua hai ngõ thì chợt thấy có bóng người đung đưa ở hẻm nhỏ kế bên. Khi định thần nhìn lại, phát hiện là Thư Ngữ Liễu mà mọi người đã tìm suốt một đêm. Nàng lập tức gọi: “Thư sư muội! Muội đi đâu vậy?”
Nhưng Thư Ngữ Liễu không nói lời nào, dùng vẻ mặt uể oải nhìn nàng rồi xoay người đi về phía hành lang hoa tử đằng có sương mù bao phủ.
“Thư sư muội!” Diệp Tiểu Uyển gọi liền mấy tiếng, cùng lúc đó dặn dò Khương Thư: “Mau! Gọi sư huynh và những người khác quay trở lại!”
Có điều gì đó không ổn, Thư Ngữ Liễu giống như đang bị yểm bùa. Chẳng lẽ nàng thật sự bị mị yêu đánh lén sao?
Nhìn thấy nàng đi vào hành lang hoa tử đằng, Diệp Tiểu Uyển do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng đi theo vào. Ngay khi sương mù trôi đi, hành lang hoa lại di chuyển đến nơi khác trong thôn, khi nàng quay đầu lại chỉ nhìn thấy là sương mù trôi vô định.
Trong lòng cô có dự cảm không lành, không khỏi thầm hối hận vì sự liều lĩnh của mình. Hành lang hoa tử đằng vào giờ Tý vô cùng yên tĩnh, các cửa hàng đường như đều đã đóng cửa. Thư Ngữ Liễu tựa hồ cố ý dẫn nàng đi theo, vừa đi vừa quay đầu nhìn.
Diệp Tiểu Uyển trầm giọng nói: “Thư sư muội? Muội rốt cuộc là muốn làm gì? Tại sao chỉ vì một câu mà phải tức giận như vậy? Hành động này của muội sẽ không khiến Tần sư đệ thương tiếc chút nào đâu, ngược lại còn sẽ khiến đệ ấy không vui đó. Ta nghĩ muội sẽ không muốn như thế đúng không?”
Thấy nàng vẫn không nói gì, Diệp Tiểu Uyển lùi lại hai bước: “Ta sẽ không xen vào nữa. Muội là tu sĩ danh môn, tu vi đương nhiên sẽ mạnh hơn ta nhiều, đương nhiên không đến lượt ta bận tâm. Ta đi đây.”
Tiếng nói vừa dứt, lại thấy Thư Ngữ Liễu ngã quỵ xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tiểu Uyển do dự một chút, đang muốn tiến đến đỡ dậy, đột nhiên cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua. Mùi hương quen thuộc vương vấn từng chút một, thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng vang lên: “A Kiều.”
Nhiều năm rồi nàng chưa từng nghe ai gọi mình như vậy. Nàng hít một hơi thật sâu, quay người lại và hồi lâu không nói nên lời.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang mơ một giấc mộng đẹp. Trong mộng nàng không chỉ thành thợ thủ công giỏi nhất, mà còn là thư đồng giỏi nhất. Nàng cũng học được tất cả tiên thuật lợi hại của Lệnh Hồ Vũ và cùng Tần Nguyên Hi đi đi về về hai nơi Trung Thổ và Đại Hoang, ngoài ra tiền còn vào như nước, thật khiến nàng vui vẻ.
Nhưng mà xung quanh dường như có tiếng người nói chuyện ríu rít không ngừng, nghe giống như giọng nói của Khương Thư. Lệnh Hồ Trăn Trăn bị làm ồn đến mức không thể nào ngủ tiếp được, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra.
Một bàn tay nâng cằm nàng lên, còn nhẹ nhàng lay hai cái. Giọng nói của Tần Nguyên Hi vang lên trên đỉnh đầu: “Tỉnh rồi?”
Hắn tại sao lại ở đây? Tuy nhiên, việc hắn có ở chỗ này dường như vô cùng hợp lý. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhất thời không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực tế, chỉ xoa xoa mắt mấy lần.
Eo nàng bị ôm lấy, Tần Hi giữ chặt nàng xoay người đáp xuống đất. Khương Thư bên dưới liên tục xin lỗi: “Lệnh Hồ sư tỷ, xin lỗi, ta không phải cố ý đánh thức tỷ đâu, nhưng tình hình hiện giờ vô cùng khẩn cấp! Lần này chẳng những Thư sư tỷ mất tích mà ngay cả Diệp sư tỷ cũng không thấy đâu! Vu Phi sư huynh nói trong thôn có mị yêu ẩn nấp, đặc biệt nguy hiểm! Làm thế nào bây giờ?”
Hả? Ai mất tích? Lệnh Hồ Trăn Trăn mặt đầy bối rối, Tần Hi bên cạnh nói: “Mị yêu không gây tổn thương đến tính mạng nên Khương sư muội không cần phải lo lắng. Thế nhưng, sao muội lại tìm được nơi này?”
Hắn vừa nãy có nghe mấy lời tường thuật dài dòng và khó hiểu của nàng. Trước khi Diệp Tiểu Uyển đi vào hành lang hoa tử đằng đã dặn nàng đi tìm mấy người Triệu Chấn, nhưng nàng đi lòng vòng hơn nửa cái Thôn Lãng Nguyệt này rồi nhưng lại lạc đến rừng hoa xanh này, chẳng lẽ cũng không biết đường giống hắn?
Khương Thư vô cùng mờ mịt: “Ta… ta không biết nữa. Ta chỉ chạy khắp thôn tìm mấy người Vu Phi sư huynh, chạy một hồi liền… chạy đến chỗ này.”
Tần Hi nhẹ nhàng ném Hồ Ly Giấy xuống đất. Trong chốc lát nó đã hóa thành một tọa kỵ cao bằng người, hắn trước tiên bế Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ngơ ngác lên trên rồi mới nói: “Đi thôi, có tọa kỵ sẽ đi nhanh hơn.”
Hồ Ly Giấy khổng lồ dang rộng bốn móng vuốt và bắt đầu chạy đi. Tần Hi thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn chắc chắn đã tỉnh hẳn, nên giải thích cho nàng những gì đã xảy ra. Hắn nói ngắn gọn hơn rất nhiều, đến mức khiến nàng rối hơn: “Tại sao Thư sư muội lại đột nhiên nổi giận?”
Tần Hi lắc đầu: “Không biết, hẳn là Tùng Hoa nói chuyện không có chừng mực nên đã chọc giận muội ấy.”
Khương Thư liền vội vàng giải thích: “Không phải, ta nghe Thư sư tỷ vẫn luôn nhắc đến Tần sư huynh.”
Tần Hi không khỏi kinh ngạc: “Tại sao?”
“Ta nghe tỷ ấy nói gì mà tình yêu nam nữ có công có thủ.” Khương Thư cố gắng nhớ lại. “Còn nói muốn Tần sư huynh biết được tấm lòng của tỷ ấy…”
Tần Hi trực tiếp ngắt lời nàng: “Muội nhớ nhầm rồi.”
Khương Thư vội la lên: “Ta không nhớ nhầm đâu! Ta…”
Tần Hi bỗng nhiên ra hiệu đừng lên tiếng. Hồ Ly Giấy bất ngờ ngừng lại trước hành lang hoa tử đằng phủ đầy sương mù, trong đó có một bóng người thấp thoáng, là Diệp Tiểu Uyển cõng Thư Ngữ Liễu đang ngủ mê man đi ra từng bước một.