Diệp Tiểu Uyển từng nói rằng những ngôi làng sầm uất khuất trong núi hoang rất thường gặp ở Trung Thổ. Câu nói này quả thật rất đúng. Thôn Lãng Nguyệt tuy trong rất lẻ loi trong núi hoang nhưng lại náo nhiệt lạ thường. Gọi là thôn làng vậy mà lại giống một phần của Đông Lai Thành hơn.
Triệu Chấn cũng không hổ là hào phú một phương, khách điếm xa hoa nhất trong Thôn Lãng Nguyệt chính là sản nghiệp của Triệu gia. Lúc y bao hai tầng lầu thậm chí còn không chớp mắt lần nào.
Cân nhắc đến việc Lệnh Hồ Trăn Trăn tĩnh dưỡng nên có người chăm sóc, y vốn định sắp xếp Diệp Tiểu Uyển ở sát bên. Nhưng mà ai ngờ Tần Hi lại thẳng thắn yêu cầu: “Ta muốn ở cạnh sư tỷ.”
Chu Cảnh nghe vậy không khỏi cau mày.
Hắn tuy rất vui vẻ tác thành hai người họ thành đôi, nhưng chuyện này thì không giống vậy. Lệnh Hồ bây giờ đã chính thức trở thành Tiểu sư tỷ, nói đùa là một chuyện, nhưng hiện giờ hai người họ chưa là gì của nhau, làm sao ở sát bên được? Bình thường Tam sư tỷ cùng bọn họ ra ngoài ngoài thực tập luôn ở trên một tầng so với các sư đệ và sư muội, đây chính là lễ nghi. Nguyên Hi đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì.
Hắn đang muốn phản đối, nhưng Diệp Tiểu Uyển đột nhiên lại gần thì thầm: “Tùng Hoa sư huynh, Tần sư đệ sẽ không làm điều gì vô lễ đâu và Lệnh Hồ cô nương càng sẽ không. Huynh đừng cau mày làm gì.”
Chu Cảnh tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Muội lại biết ta nghĩ gì rồi đấy.”
Diệp Tiểu Uyển chỉ cười: “Trước kia ta vốn cho rằng Tùng Hoa sư huynh là phản nghịch nhất, nhưng hóa ra người không dám vượt qua ranh giới nào lại là huynh.”
Trong lời nói của nàng dường như có ẩn ý, Chu Cảnh nhìn nàng: “Ta đã muốn nói điều này từ lâu rồi. Muội mới nhập môn ba năm, còn Nguyên Hi lại nhập môn sớm hơn muội rất nhiều, tại sao cứ gọi đệ ấy là sư đệ thế?”
Nàng thản nhiên nói: “Mặc dù nhập môn sớm hơn ta, nhưng đệ ấy lại nhỏ hơn ta hai tháng nên đương nhiên là sư đệ rồi.”
Hắn nhìn nàng một lúc lâu: “Ngay cả sinh thần của đệ ấy muội cũng biết?”
Diệp Tiểu Uyển liên tục xua tay: “Mới đầu không biết xưng hô thế nào nên mới hỏi sinh thần. Huynh đừng nghĩ bậy!”
Chu Cảnh đưa tay gõ nhẹ đầu nàng một cái: “Nói chuyện không nhẹ không nặng gì cả. Ta nghĩ bậy cái gì? Tuổi không lớn nhưng tâm tư lại rất nhiều.”
Nàng giả vờ than thở: “Cái này người ta gọi là thông minh lanh lợi, Tùng Hoa sư huynh đúng là không biết khen người khác tí nào.”
Chu Cảnh cảm thấy cả người ấm áp như đang ngâm mình trong nước mùa xuân, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: “Muội không phải là người Thanh Châu sao? Quê quán ở đâu? Có muốn quay về thăm không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Tiểu Uyển chợt nhạt đi: “Chẳng có gì để thăm cả. Cửa nát nhà tan, nhìn thấy rồi chỉ càng thêm đau tương mà thôi.”
Chu Cảnh sửng sốt, nhưng nàng lại mỉm cười đổi chủ đề: “Lúc tới đây ta có thấy một sườn đồi trong thôn, nghe nói bên trong có suối thần. Tùng Hoa sư huynh, có muốn đi xem một chút không?”
Hắn im lặng hồi lâu rồi gật đầu: “Được.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Hắn cảm giác được nàng đang hoảng loạn định vùng ra, là đang lo lắng có người khác ở đây sao? Lúc ăn nói tùy tiện thì to gan lắm mà. Nói hắn không dám vượt qua ranh giới cũng là nàng, giờ thì hắn lại muốn nhìn xem người nhát gan rốt cuộc là ai.
Chu Cảnh nắm chặt tay nàng hơn, đột nhiên quay mặt nhìn thẳng vào nàng như muốn nhìn xem nàng có thật sự không vui hay không.
Diệp Tiểu Uyển cúi đầu, không thấy được biểu tình, chỉ có cổ dần dần đỏ lên.
Khóe môi Chu Cảnh khẽ nhếch lên.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy người mình không thể nào “tĩnh dưỡng” được. Cho dù tay chân uể oải, nàng cũng không có cách nào ngủ trên giường cả ngày được nên muốn ra ngoài cho giãn gân cốt bất cứ khi nào có cơ hội.
Sau khi chợp mắt trong phòng, nàng hào hứng vội vã chạy ra ngoài.
Không biết Lãng Nguyệt Thôn có cửa hàng bán đồ cho thợ thủ công nào không, nàng gần đây đang nghiên cứu cách chạm khắc gỗ nên phải mua thêm một số thứ về chuẩn bị.
Vừa rẽ vào hành lang đã đụng phải Tần Hi, hắn dùng một tay đỡ lấy nàng và rất không hài lòng nhìn chiếc váy mỏng màu xanh tím mà nàng đang mặc. Hắn nắm lấy tay áo, thở dài nói: “Tiểu sư tỷ, sao tỷ vẫn mặc đồ mỏng như thế? Bị cảm lạnh phải làm thế nào đây?”
Tần Nguyên Hi khoan dung với bản thân, nhưng nghiêm khắc với người khác lại tiếp tục tùy tiện chạm vào nàng. Không cho chạm.
Lệnh Hồ Trăn Trăn giật lấy tay áo của mình rồi lấy ra một xấp lá bùa: “Ta có Tị Tự Quyết Phù*, không lạnh chút nào.”
*Tị Tự Quyết Phù: các lá bùa có chữ “Tị”
Tần Hi vẫn không bị lay động: “Lỡ như bị rơi xuống nước thì sao?”
Tại sao người này chưa bao giờ mong nàng được yên ổn vậy?
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu rời đi: “Ta lập tức quấn thêm chăn, vậy thì rơi xuống nước không lạnh nữa.”
Bởi vì thấy hắn cứ đi theo từng bước một, nàng không khỏi nhớ đến lúc trước ở Đông Lai Thành cũng vậy. Mới đi ra ngoài một chút là hắn đã đi theo, nàng ngạc nhiên nói: “Sao gần đây ngươi không chơi với Tiểu Thất nữa? Hai người không phải như hình với bóng không rời sao?”
Tần Hi nói: “Bởi vì ta đã đánh cược với Tiểu sư tỷ, sau nay lại có thêm giao dịch Thượng Thanh Hoàn nên chúng ta mới thật sự là hình với bóng. Huống chi mấy người Tùng Hoa mạnh ai nấy chơi không hề để ý đến ta nên ta chỉ có thể đến tìm Tiểu sư tỷ để tránh một mình đi lạc đến Lương Châu.”
Đúng rồi, hắn không biết đường.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức gật đầu: “Được, vậy ngươi theo sát ta.”
Không thành vấn đề. Tần Hi nắm lấy cổ tay của nàng.
Ai ngờ nàng lập tức lộ ra vẻ mặt không vui: “Ngươi không thể chạm vào ta, ta là Tiểu sư tỷ.”
Tần Hi hơi kinh ngạc: “Chính là bởi vì tỷ là Tiểu sư tỷ nên mới càng phải quan tâm đến sư đệ không biết đường. Lãng Nguyệt Thôn nhiều người và yêu như thế, nếu chẳng may bị tách ra thì phải làm sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bắt đầu lục túi tay áo: “Đợi một chút, ta tìm cho ngươi một sợi dây thừng.”
Tần Hi tốt bụng nhắc nhở nàng: “Tiểu sư tỷ, chỉ có tội nhân mới bị dắt đi bằng dây thừng.”
Vậy làm sao bây giờ? Nàng bất mãn nhìn sang, hắn dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn lại, như thể nàng cố ý làm khó hắn vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ột nhiên nảy ra ý tưởng: “Đưa túi thơm của ngươi cho ta là được.”
Nàng rất thích mùi hoa cỏ khô trên người hắn. Tần Nguyên Hi nhỏ nhen đến mức đáng sợ, chỉ hơi tiến lại gần một chút cũng đẩy nàng ra, vậy thì nàng mượn túi thơm ngửi cũng được thôi.
Tần Hi hơi giật mình: “Sư đệ chưa từng đeo túi thơm bao giờ, sao Tiểu sư tỷ lại nói thế?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm lấy ống tay áo của hắn ngửi ngửi, có chút nghi hoặc: “Nhưng có mùi rất thơm, thật sự không đeo sao?”
Hắn khó xử nhìn nàng, rên vành tai trắng ngần dần dần hiện lên một màu đỏ nhạt, đột nhiên vội vàng quay đi. Tần Hi bình tĩnh nói: “Được rồi, Tiểu sư tỷ. Nếu tỷ thật sự muốn ngửi thì hôm nay sư đệ sẽ cho tỷ ngửi. Tỷ đừng giận dỗi với sư đệ nữa được không?”
Nàng theo bản năng nói: “Ta không giận dỗi, ta là …”
“Có qua có lại.” Tần Hi thay nàng nói hết. “Tỷ phụ trách dẫn đường, sư đệ phụ trách cho tỷ ngửi, có phải như vậy không?”
Dường như không phải vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vùi đầu suy nghĩ. Nàng chỉ mong đợi sự cho đi của hắn, mong đợi và trân trọng hơn bất kỳ ai khác, nhưng điều đó là vì sao? Nàng không thể nói được.
Trên vai bỗng nhiên bị vỗ nhẹ hai cái, Tần Hi ra hiệu: “Tiểu sư tỷ nhìn phía trước kìa.”
Khi nàng định thần lại thì đã thấy một làn sương mù kỳ lạ và những đám mây mỏng đã xuất hiện trên những con phố rộng rãi và thưa thớt trước đó. Điều kỳ lạ là trong sương mù có những bóng người, lại có một hành lang hoa tử đằng tuyệt đẹp. Những bông hoa nặng nề rơi xuống, mùi thơm tỏa khắp nơi nhưng lại có một luồng yêu khí mờ nhạt lẫn trong đó,
“Nếu tỷ muốn mua đồ của yêu tộc thì có thể vào xem một chút.” Tần Hi đối với đường đi khá quen thuộc. “Sương mù là một thủ thuật các tan tu dùng để che giấu yêu khí, nó bao phủ cả hành lang hoa và trôi nổi vô định bên trong thôn. Bên trong đều là yêu đến làm ăn, mặc dù không so được với yêu thương Đại Hoang, nhưng đồ cũng khá thu vị.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhỏ giọng nói: “Ở trong đó có thể nào có kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ không? Nhìn thoáng qua cũng có thể biết ta là Lệnh Hồ hậu nhân?”
Hầu hết kẻ thù tu sĩ của Lệnh Hồ Vũ giờ đã trở thành trụ cột của các tiên môn nên nàng chưa từng gặp bao giờ. Thế nhưng yêu thì khác, nếu như gặp một kẻ tương tự như Lão Thử Yêu Quân thì rắc rối to rồi.
Tần Hi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Cho dù có, cũng sẽ không thể ra tay được trong thôn vì việc đó sẽ phá vỡ quy tắc. Nhưng mà nỗi lo lắng của tỷ là có lý nên tỷ nhất định phải coi mình như người bình thường không có chút tu vi nào. Nếu gặp chuyện thì đã có sư đệ ta, tỷ đừng bận tâ làm gì.”
“Ngươi có đáng tin không?” Nàng hoài nghi nhìn hắn.
Tần Hi nhẹ nhàng đẩy vai nàng: “Lần này nhất định đáng tin, đi thôi.”
Bước vào hành lang hoa tử đằng, sương mù dường như đột nhiên biến mất, xung quanh lại có ánh nắng chiếu rọi. Bên trong hành lang hoa, đám đông người ra vào tấp nập, quả thật có rất nhiều yêu mở cửa hàng bày bán. Mặc dù họ không hiện yêu tương như yêu thương ở Đại Hoang, nhưng phục sức trên người lại không giống người thường mà lại bao phủ trên người nhưu những đám mây, vô cùng kỳ lạ.
Những thứ họ bán quả nhiên rất hiếm thấy. Có những phụ kiện tóc có thể khiến người sinh ra yêu khí, những chiếc vòng tay có thể biến người thành thành yêu, còn có một số thần dược khiến người ta có những giấc mộng đẹp trong năm ngày liên, và bột có thể biến thành muối rải vào thức ăn dùng để chữa bệnh cho con người… quả là những thứ vô cùng thú vị.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang vô cùng thích thú quan sát, chợt nghe cách đó không xa có một giọng nữ dịu dàng gọi: “Là Nguyên Hi sư huynh của Thái Thượng Mạch sao?”
Hai người đồng loạt xoay lại thì thấy một nữ tu sĩ trẻ tuổi đang đứng dưới tán hoa tử đằng, mặc váy áo màu hải đường đỏ, áng vẻ rất thanh tú, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.