Ngày 13 tháng Ba, bầu trời trong xanh.
Trước khi gặp Triệu Chấn, hiểu biết của Lệnh Hồ Trăn Trăn về “giàu có một phương” chỉ dừng lại ở sư phụ: tiện tay ném vàng bạc đi mà không suy nghĩ chút nào, còn chuyện nào có thể giải quyết được bằng tiền thì sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào.
Hóa ra Trung Thổ còn có hào phú không biết chữ “tiền” viết như thế nào.
Chỉ riêng phủ đệ của y ở Đông Lai Thành đã chiếm một nửa ngọn núi, vậy mà theo lời của y đây chỉ là một “biệt phủ tư nhân” mà thôi. Ngay cả phòng khách cũng được xây trên tầng cao, phía đông hướng biển còn phía nam hướng thành lớn, có thể xem là tuyệt cảnh.
Tuy nhiên, hôm nay họ có thể không ở trong căn phòng sang trọng này vì Triệu Chấn đang định đưa họ đến một địa điểm thú vị bên ngoài thành. Y đang bận phân phó các quản sự bên trong phủ thu dọn nhiều đồ dùng khác nhau, la hét vô cùng ồn ào. Thấy không thể xong ngay được nên Lệnh Hồ Trăn Trăn quyết định ra ngoài đi dạo.
Đúng như sư phụ đã nói, phong cách của các thành trì ở Trung Thổ khác hẳn. Có những thành trấn xinh đẹp và nhỏ bé như Linh Phong Trấn, ngược lại cũng có những thành trấn phồn hoa và to lớn như Đông Lai Thành. Hầu như tất cả những ngôi nhà dọc đường đều có trên ba tầng và được tô điểm bởi những hoa văn lộng lẫy trên tường, thú vị vô cùng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa đi vừa nhìn, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ và thú vị. Khi rẽ vào góc phố, nàng đột nhiên nhìn thấy một đình viện tinh xảo. Bên trong đình viện là một ngôi nhà ba gian, trên mái nhà được lợp bằng ngói nhiều màu sắc, rất có phong tình* của Đại Hoang.
*phong tình: phong tục tập quán
Lúc này, bên ngoài viện tập trung đông đúc người. Trong tiếng ồn ào huyên náo, có một nữ tử lớn giọng nói: “Mọi người đừng xô đẩy nữa! Gần đây tiên sinh không có ở Thanh Châu! Việc chiêu mộ thư đồng cho sách mới hoàn toàn do ta phụ trách! Nếu có quan tâm, vui lòng đến án thư trước mặt ta để nhận giấy bút rồi viết tên họ tuổi tác đầy đủ và kèm theo tiểu sử giản lược. Ba ngày sau hẵng quay lại, lúc đó sẽ có quyết định cuối cùng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không nhịn được tiến lên nhìn xem, liền thấy trong sân có một án thư rất lớn. Phía trên phủ đầy giấy trắng và đứng sau là một phủ đầy giấy trắng, nhưng không phải là người ở quán trà Linh Phong Trấn kia, nhưng cũng đội mũ nỉ giống như thế.
Cô nương xa lạ đội mũ nỉ vẫn đang nói to: “Tiên sinh dốc lòng sáng tác, còn thư đồng thì phụ trách đi ngao du khắp Cửu Châu thu thập các câu chuyện dân gian. Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra khá khổ cực, xin chư vị cân nhắc cẩn thận. Một khi được nhận thì tiền đi đường và ăn ở đều được tiên sinh bao hết, mỗi tháng còn có thù lao mười lượng bạc.”
Nghe rất thú vị đó chứ! Còn có thù lao nữa!
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức lấy một tờ giấy, còn chưa kịp viết đã nghe giọng nói của Tần Hi vang lên trên đỉnh đầu: “Tiểu sư tỷ, vừa mới đến Đông Lai Thành tỷ đã lén chạy ra ngoài một mình rồi.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi làm sao tìm được ta? Ngươi biết đường à?”
Tần Hi nhìn xung quanh một vòng, không hề trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Đây là đang làm gì vậy?”
Trong giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn có sự hưng phấn không thể giải thích được: “Ngươi có nhớ cô nương thư đồng hỏi câu hỏi kỳ lạ kia ở Linh Phong Trấn hay không? Tiên sinh chuyên viết truyện của nàng đang tuyển thư đồng mới, để ta thử xem.”
Thư đồng? Tần Hi lắc đầu: “Tiểu sư tỷ, đã làm tu sĩ thì không thể làm thư đồng được.”
“Tại sao?”
Nàng rõ ràng vừa có thể làm thợ thủ công vừa làm tu sĩ mà, vậy làm thư đồng càng có thể hơn. Dựa vào gì mà chỉ có thể làm được một thứ trong số đó?
Tần Hi búng một cái lên tờ giấy trắng trong tay nàng: “Bởi vì tu sĩ không phải là nghề nghiệp thông thường. Đã bước vào tiên môn thì cả đời này chỉ có tu hành mà thôi. Hơn nữa, việc tu hành không tiến ắt lùi, vậy lấy đâu ra thời gian để làm nghề khác? Tờ giấy này để viết tiểu sử giản lược đúng không? Thông tin về cuộc đời và tu vi của tu sĩ Thái Thượng Mạch chỉ đơn giản là mua tin tức ở bên ngoài cũng đã tốn vạn lượng hoàng kim rồi, tỷ nỡ đưa không cho người ta à?”
Vạn lượng hoàng kim!
Lệnh Hồ Trăn Trăn kích động đột nhiên đứng lên, hắn nhân tiện nắm cánh tay nàng đi ra ngoài, sau đó hỏi: “Tiểu sư tỷ không thích làm tu sĩ sao?”
Tại sao lại hỏi chuyện này nữa?
Nàng suy nghĩ một chút: “Không có thích hay không. Tất cả những thứ đó đều là của Lệnh Hồ Vũ, ta chỉ muốn có thứ của riêng mình mà thôi.”
Bất cứ ai biết được thân phận của nàng đều sẽ đặt nàng và Lệnh Hồ Vũ cùng nhau. Nếu chuyện này đã không thể tránh được, vậy nàng sẽ làm tu sĩ thật tốt, sau đó thuần thục toàn bộ tuyệt học của Lệnh Hồ Vũ và cũng sẽ gánh vác tất cả phiền phức của ông ta.
Chẳng qua là nàng cũng muốn có thứ chỉ thuộc về riêng “Lệnh Hồ Trăn Trăn”.
Làm thợ thủ công, làm thư đồng, có lẽ sau này sẽ còn làm một thợ may, thậm chí làm thợ sửa ô…. Lệnh Hồ Trăn Trăn chính là Lệnh Hồ Trăn Trăn, người khác không quan tâm cũng không sao, nàng chỉ quan tâm đến những gì mình muốn mà thôi.
Tần Hi cười nói: “Tiểu sư tỷ là Cô Liên Thác Sinh được Lệnh Hồ Vũ tuyển chọn trong hàng ngàn hàng vạn, có tư chất độc nhất vô nhị nên nhất định có thể học hết tất cả những gì ông ta không biết. Thế mà vẫn không được tính là thứ thuộc về tỷ sao?”
“Có.” Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu. “Ta cũng muốn cái này nữa.”
“Vậy là Tiểu sư cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.” Hắn cố ý lắc đầu. “Không nhìn ra tỷ tham lam như vậy nha.”
“Không thể muốn tất cả sao?”
“Tham lam là bình thường, nhưng khi nhân lực có hạn thì phải chọn một hoặc hai. Biết lựa chọn mới là người sáng suốt.”
Nàng cau mày nhìn hắn: “Ngươi trông rất giống người sáng suốt sao?”
“Theo vai vế ta là sư đệ, nhưng tính theo tuổi thì ta lớn hơn cô.”
“Ta năm mươi tuổi.”
“…”
Bỏ đi, không tham gia vào mấy cuộc tranh luận cùng người Đại Hoang làm gì.
Tần Hi trực tiếp đổi chủ đề: “Tiểu sư tỷ vừa mới đến, vậy tối nay sư đệ mời tỷ đi linh quán được không?”
Nàng quả nhiên trở nên tò mò: “Trung Thổ cũng có linh quán sao? Linh nhân cũng là yêu à?”
“ Thỉnh thoảng sẽ có yêu linh nhân, nhưng rất ít. Linh quán ở Trung Thổ chỉ là nơi thanh nhã có thể xem linh nhân ca hát nhảy múa và uống nước hoặc rượu thôi, hoàn toàn khác linh quán ở Đại Hoang.”
Nghe có vẻ không thú vị gì cả, Lệnh Hồ Trăn Trăn lơ đãng nói: “Nhưng không phải Triệu Ngư Phi* đã nói lát nữa phải lên đường sao? Tối hôm nay e là không được rồi?”
*Ngư (鱼- yú – cá) đồng âm với Vu (于- yú) nên bà Trăn bả lộn nữa đó =)))
Tần Hi đang muốn nói thì chợt nghe phía sau đầu vang lên tiếng gió rít. Cuồng phong tựa như một bàn tay khổng lồ đẩy Lệnh Hồ vừa mới khỏi trọng thương bên cạnh đến loạng choạng.
Hắn đỡ lấy bả vai nàng, rồi đưa tay áo ngăn bụi đất bị cuốn theo lại. Cách đó không xa có một chiếc xe kéo do ngựa kéo đang bay rất thấp tạo ra từng trận cuồng phong. Điều này khiến những người đi đường không hài lòng chút nào mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tu sĩ Trung Thổ rất có chừng mực nên từ trước đến giờ chưa từng quấy rầy dân thường. Đây không biết là xe của tiên môn nào mà mất thể thống đến thế.
Xe kéo khổng lồ nhanh chóng lướt qua đầu, Tần Hi cảm thấy có thứ gì đó làm bằng vàng lóe mắt được ném xuống. Hắn dùng đầu ngón tay điều khiển gió nhẹ nhàng tiếp lấy để không làm tổn thương người qua đường. Khi nhìn lại thì đó là một cây trâm cài của nữ tử được bện từ những sợi vàng và điểm xuyết bằng những hạt ngọc trai trắng ngần vô cùng hoa lệ.
Kỳ lạ, sao hắn lại thấy cây trâm này có chút quen mắt vậy?
Tần Hi suy tư một hồi lâu cũng chưa nhớ ra nên đành bỏ vào Tay Áo Càn Khôn.
*
Nghe nói, có một địa phương tên là Thôn Lãng Nguyệt ở vùng núi hoang bên ngoài Đông Lai Thành hai trăm dặm. Nơi đó chỉ xuất hiện trong vài đêm ngắn ngủi trước và sau ngày rằm hàng tháng, vô cùng kỳ lạ.
Vừa vặn những ngày này trăng sắp tròn nên Thôn Lãng Nguyệt sắp xuất hiện. Đây cũng là lý do Triệu Chấn kéo Khương Thư đi, thêm vào đó là muốn dẫn mọi người đi chiêm ngưỡng thứ gì đó mới mẻ nên không ở lại phủ đệ tại Đông Lai Thành lâu mà vội vàng thu dọn đồ lạc lên đường.
Chim loan kéo cỗ xe khổng lồ xuyên qua mây mù. Thừa dịp rảnh rỗi nên Triệu Chấn tranh thủ kể cho mọi người nghe về những điều thú vị của Thôn Lãng Nguyệt: “Trong thôn có một dòng suối thần kỳ, nghe nói sau khi uống vào sẽ mơ một giấc mơ đẹp vào đêm đó và rất có khả năng thành hiện thực.”
Chu Cảnh nửa tin nửa ngờ, quay đầu hỏi Tần Hi: “Thật không?”
Tần Hi gật đầu: “Đúng là có suối thần, nhưng thật giả thì chưa biết. Ngược lại, trong thôn có rất nhiều đại yêu lợi hại nhưng nếu mọi người đã quen thì được rồi.”
Cố Thái kinh ngạc: “Sao có thể có yêu được?”
Nơi người và yêu sống chung là Đại Hoang, còn Trung Thổ làm gì có phong tục này?
“Thôn Lãng Nguyệt là nơi tụ tập của tán tu, ngoài ra cũng có các tu sĩ tiên môn lui tới, còn có cả các yêu tộc lớn nữa.”
Triệu Chấn thấy hắn biết rõ tường tận như thế cũng cũng kinh ngạc: “Nguyên Hi từng đến Thôn Lãng Nguyệt rồi sao?”
Tần Hi nói: “Ba năm trước ta có đi thực tập ở Lương Châu, nhưng lại vô tình lạc đường vào Thôn Lãng Nguyệt, thậm chí còn tự tay giết chết từng con yêu gây chuyện trong đó nữa.”
Lương Châu cách xa Thanh Châu như thế, hắn rốt cuộc làm sao có thể lạc đường đến mức này vậy?
Khi mọi người đang âm thầm than thở, Chu Cảnh cố ý lớn tiếng nói: “Đúng rồi, ta nhớ lần thực tập ba năm trước Nguyên Hi từng cứu một nữ tu sĩ. Người đó còn cố ý chạy đến Thái Thượng Mạch hai lần chỉ để nói cảm ơn, nghe nói còn hẹn gặp lại lão Cửu ở Thôn Lãng Nguyệt. Ta còn nhớ Tam sư tỷ có khen nàng vô cùng xinh đẹp dịu dàng nữa.”
Hắn không tin Lệnh Hồ không nghe thấy. Cái người Nguyên Hi này có tật xấu đó là không biết mình thích hay không, lại còn dựng lên ba cái chuyện hoang đường như “hoạn nạn có nhau”, thật sự không biết trong lòng đệ ấy đang nghĩ gì nữa. Trông cậy vào lão Cửu chắc chắn là không được nên hắn quyết tâm khiến Lệnh Hồ bên kia thức tỉnh. Mặc dù nàng rất ngốc nghếch nhưng ít ra vẫn thẳng thắn.
Ai ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn không có phản ứng gì, đã vậy Tần Hi còn làm ra vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi ngược lại: “Có hả?”
Nương nó, là hắn lo chuyện bao đồng được chưa! Trí nhớ không tốt mấy nhưng lại phản ứng vô cùng nhanh!
Chu Cảnh hung dữ đạp cho hắn một cái. Ngay vào lúc này, cỗ xe do chim loan kéo cũng đáp xuống, đã đến Thôn Lãng Nguyệt.