Trong ba bốn ngày qua, tám nữ tử được cứu về từ dưới đáy hồ cuối cùng đã hồi phục và lần lượt tỉnh dậy.
Người đầu tiên Cố Thái tìm chính là Diệp Tiểu Uyển. Người nam trúng Phệ Tâm Chú hôm đó vẫn luôn được bảo vệ bên trong tiên môn, cũng may là Ôn Tấn đã bị diệt và người cũng được cứu về đầy đủ nên hai phu thê bọn họ có thể đoàn tủ được rồi. Vụ án mất tích của Tam Tài Thành chính thức kết thúc ở đây.
Ai ngờ Diệp Tiểu Uyển lại khổ sở nói: “Vị Tam Tài Thành công tử kia vừa nghe Ôn Tấn chết đã lập tức bỏ đi rồi.”
Cố Thái kinh ngạc nói: “Hắn không buồn đến thăm phu nhân của mình một lần sao?”
Chuyện này… Chính mắt thấy được phu nhân nhà mình bỏ trốn theo nam nhân khác, còn suýt mất mạng sau khi đuổi theo thì việc hắn không đến thăm dường như cũng hợp lý.
Diệp Tiểu Uyển cười khan nói: “Ân oán phu thê nhà người ta, sao chúng ta biết được.”
Cố Thái chỉ có thể than thở: “Đều nói trên thế gian này phu thê có rất nhiều oán hận, nếu đã như vậy thì cần gì phải lập gia đình làm gì. Bỏ đi, vẫn nên liên lạc với nhà chồng của các nàng đi, cũng không thể để mọi người ở đây mãi được.”
Diệp Tiểu Uyển xua tay: “Cố sư huynh, bất kể là nhà chồng hay nhà mẹ, không liên lạc là tốt nhất.”
“Tại sao?”
Giải thích cho vị tu sĩ khờ khạo này chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều thời gian nên Diệp Tiểu Uyển chỉ nói: “Vậy Cố sư huynh thử nói với mọi người chuyện liên lạc với nhà chồng xem.”
Cố Thái không tin nên lập tức đi vào phòng chính của khách điếm. Đúng như dự đoán, vừa nhắc đến mấy chữ “liên lạc với nhà chồng”, phản ứng của các nữ tử vô cùng quyết liệt, thậm chí có người còn bất chấp thể lực yếu ớt mà lăn xuống giường muốn trực tiếp bỏ đi với bộ dạng như bỏ chạy thoát thân vậy.
Cố Thái phải trấn an một hồi lâu. Lúc đi ra, trên đầu y đã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.”
Diệp Tiểu Uyển nói: “Cố sư huynh, huynh thử suy nghĩ xem. Ngoại trừ vị công tử Tam Tài Thành may mắn kia thì phu quân của những người khác đều đã bị Phệ Tâm Chú của Ôn Tấn hành hạ đến chết, vậy thì nhà chồng làm sao chứa chấp các nàng được nữa? Mặc dù quay về nhà mẹ cũng có thể nhưng lại không ngăn được lời qua tiếng lại.”
Khương Thư bên cạnh còn ngây thơ hơn: “Nhưng các nàng nàng không giết người mà.”
“Người đời làm sao quan tâm đến chuyện này được. Ân oán tình thù giữa phu thê với nhau không ai biết được, nhưng một khi người đã chết rồi thì sẽ biến thành một ngọn núi không thể dời đi được, chỉ trừ khi rời khỏi quê hương may ra mới có thể sống yên ổn. Chẳng qua là… trong lòng chưa chắc sẽ yên ổn.”
Diệp Tiểu Uyển không biết nhớ tới điều gì mà trên khóe mắt mà chân mày đều đượm buồn.
Cố Thái thở dài nói: “Nếu đã như vậy, ta nên quay về Tam Tài Thành một chuyến, ít ra phải cho tiên môn một câu trả lời mới được.”
Khương Thư vừa nghe đến Tam Tài Thành, lập tức hỏi: “Cố sư huynh, ta nghe nói Tam Tài Thành có bố cục tinh tế, sự thăng trầm của các đỉnh núi kỳ lạ trong thành quả là một kỳ cảnh. Điều này có đúng không?”
Cố Thái gật đầu: “Không sai, địa hình của Tam Tài Thành rất độc đáo. Một con đường có thể có vách núi bên trái, bên phải có đỉnh núi.”
Khương Thư không khỏi bị mê hoặc: “Ta cũng muốn đi xem. Chuyến này Cố sư huynh quay về Tam Tài Thành, có thể cho chúng ta đi cùng được không?”
Không được! Triệu Chấn, người tình cờ đi ngang qua sân, nghe thấy điều này có chút không vui.
Tiểu Khương này, mới vừa bị Ôn Tấn lừa gạt, bây giờ lại tin tưởng Cố Thái như vậy. Y dĩ nhiên hiểu được đánh đồng Cố Thái và Ôn Tấn là rất hoang đường, nhưng tiểu sư muội vẫn chưa rút ra được bài học nào, thật khiến hắn đau đầu.
Triệu Chấn lập tức chuyển hướng, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Thái đã nhanh chóng đồng ý. Ngoài ra y còn vô cùng nóng lòng giới thiệu cảnh trí Tam Tài Thành cho nàng, thậm chí còn mời nàng đến tiên môn chơi.
“Muội ngay cả Dương Châu này còn chưa đi hết, còn muốn đến Lương Châu lớn hơn à?” Triệu Chấn không nhịn được mở miệng. “Huống chi sư phụ cho muội ra ngoài là để thực tập, để hỏi thăm tìm kiếm thiên tài địa bảo, chứ không phải để muội du ngoạn khắp nơi.”
Khương Thư dường như tỉnh ngộ: “Sư huynh nói đúng, ta nên đi thăm thú Dương Châu thật kỹ đã. Hiển Chi sư huynh, huynh có bận gì không? Có thể dẫn ta đi dạo một chút chứ?”
Nàng lập tức nhảy từ “Cố sư huynh” đến “Hiển Chi sư huynh” khiến sắc mặt Triệu Chấn lập tức thay đổi.
Vậy mà Cố Thái không hề để ý chút nào, lập tức nhiệt tình đồng ý. Sau đó, hai người vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Triệu Chấn vội la lên: “Đợi một chút, Tiểu Khương. Hay là sư huynh dẫn muội đi…”
Khương Thư ngây thơ hồn nhiên xua tay với y: “Sư huynh còn phải ở lại duy trì Hồi Nguyên Trận giúp các phu nhân nên không quấy rầy huynh làm gì. Huynh yên tâm, ta có Hiển Chi sư huynh đi cùng rồi.”
Triệu Chấn cảm thấy như bị kim đâm vào đầu. Y tại sao lại xung phong nhận việc duy trì Hồi Nguyên Trận và để tiểu sư muội của mình chạy theo người khác như thế.
Y bất lực quay đầu nhìn Diệp Tiểu Uyển đang đứng ở một bên, nàng lập tức vỗ vỗ đầu tránh đi, rồi lẩm bẩm: “Ta, ta đột nhiên nhớ tới sư bá tìm ta có chuyện. Triệu sư huynh, cáo từ.”
Sự bất lực của Triệu Chấn kéo dài cho đến khi trời tối. Đến gần giờ Hợi mà Khương Thư và Cố Thái vẫn chưa có dấu hiệu quay trở lại, y trở nên giống như một con khi bị bỏng mông, đứng ngồi không yên.
Bên trong sân đột nhiên có người quay trở lại, nhưng lại là Tần Hi. Hắn dường như vừa mới tu luyện xong, linh khí toàn thân chấn động, trên tóc còn nhỏ mồ hôi, áo choàng lông cừu đã cởi xuống vắt trên tay.
Triệu Chấn không nhịn được nữa, chạy đến nói: “Tiểu sư muội mới mười lăm tuổi, xin Nguyên Hi lần sau nói cho Hiển Chi biết. Chuyện này… Ta không biết nói thế nào.”
Có ý gì? Tại sao phải là hắn nói?
Tần Hi nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Khương sư muội đã ra ngoài cùng Hiển Chi huynh rồi sao?”
Triệu Chấn lầm bầm: “Đúng vậy. Vì ta bận gia cố Hồi Nguyên Trận nên tiểu sư muội đã tìm Hiển Chi đi ra ngoài chơi rồi. Ta biết Hiển Chi là chính nhân quân tử…. Nếu ta ra ngoài tìm thì không còn thể thống gì nữa, lại còn giống như đang hoài nghi Hiển Chi nữa…”
Tu sĩ Tử Hư Phong này bình thường bày ra vẻ quý công tử cao thượng rất chính trực, nhưng khi có chuyện gì xảy ra thì lại cư xử như một ông lão hay cằn nhằn. Mới giờ Hợi* mà thôi, hai người kia hẳn là vẫn đang ở trà lâu uống trà, cũng không biết y đang suy nghĩ bậy bạ cái gì nữa. Tự mình đợi không được lại còn chạy đến ồn ào với hắn.
*giờ Hợi: khoảng 21 giờ đến 23 giờ
Tần Hi thân thiện hỏi: “Hay là ta ra ngoài tìm xem?”
Triệu Chấn vội vàng ngăn lại. Tiểu lão đệ này không biết đường, nếu đi lạc còn phiền toái hơn.
Đang lúc khó xử thì thấy Khương Thư và Cố Thái vừa cười vừa nói quay trở lại.
Triệu Chấn thở phào nhẹ nhõm. Y không thể trách Cố Thái nên chỉ trợn mắt với Khương Thư: “Giờ Hợi rồi mới quay về! Ở Tử Hư Phong muội cũng dám như vậy sao?”
Khương Thư kinh ngạc nói: “Sư huynh, ta vẫn còn đang trong quá trình thực luyện. Huynh không phải đã nói ta phải đi ra ngoài nhiều hơn sao?”
Triệu Chấn không còn lời nào để nói. Khi thấy nàng mỉm cười và nói chuyện với Cố Thái mà không hề đề phòng, lại còn đưa ra lời mời ngày mai đi tiếp và Cố Thái khờ khạo kia vẫn tiếp tục đồng ý, tâm trạng của y lập tức trở nên tệ hơn.
“Ngày mai sư huynh cũng đi cùng.” Triệu Chấn rất bảo vệ tiểu sư muội của mình, còn kéo thêm người ngoài vao. “Nguyên Hi cũng cùng…”
Lời chưa kịp nói xong, y đã phát hiện Tần Hi đã đi mất từ lúc nào.
*
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nóng, Tần Hi thoải mái ngâm mình trong nước ấm, nhẹ nhàng mở cửa sổ gỗ ra một nửa.
Hắn không muốn để ý đến tâm trạng tồi tệ của Triệu Chấn vì sợ rằng điều đó sẽ làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình.
Kể từ khi Lệnh Hồ Trăn Trăn nói ra mấy chữ “hoạn nạn có nhau”, hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn ngủ rất ngon lành. Hắn vừa mới mượn sân tập võ của tu sĩ ở Linh Phong Hồ để giãn gân cốt một chút, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái hơn.
Ánh trăng mờ ảo, gió đêm mang theo hương đào, mận và hoa trong đình viện, Tần Hi cảm thấy đã lâu không được thư thái như vậy. Bàn tay hắn hơi khép lại, khi mở ra lần nữa thì một thanh Phong Lôi Phi Kiếm nhỏ bé đã im hơi lặng tiếng bay lên.
Hắn đã tưởng tượng ra hình dạng hoàn hảo của Phong Lôi Phi Kiếm: vừa có lực sát thương đáng sợ nhất, lại phải vô cùng nhanh chóng, còn phải im hơi lặng tiếng. Cho dù là Long Quần Phi Đao hay Phong Lôi Phi Kiếm thì điểm yếu duy nhất chính là quá ồn.
Hắn luôn cố gắng làm Phong Lôi Phi Kiếm im lặng đi, nhưng không ngờ kỳ tích xuất hiện khi đối phó với Ôn Tấn. Sau đó, để che giấu dấu vết linh khí của Long Quần Phi Đao, hắn đã sử dụng Phong Lôi Thuật đến cực hạn cao nhất. Nhờ đó, hắn đã lĩnh ngộ được và cuối cùng nắm được bí quyết.
Tần Hi đang chơi đùa đến say mê với tiểu phi kiếm, chợt nghe từ tiền viện truyền đến tiếng người. Cố Thái không biết đang nói chuyện cùng ai, qua một hồi, giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn vang lên: “Cố sư đệ, có thể viết tên và tự của ngươi cho ta được không?”
Nàng vẫn chưa ngủ? Tại sao đột nhiên lại phân biệt được tên với tự rồi? Tối khuya như vậy mà còn chạy đến hỏi Cố Thái những thứ này để làm gì?
Cố Thái vừa viết nguệch ngoạc trên tờ giấy vừa nói: “Lệnh Hồ sư tỷ, ta đã nghĩ rồi. Bên ngoài Linh Phong Trấn có một khu rừng, chỉ cần tạo ra kết giới sương mù ở đó là không người nào có thể thấy được nữa. Không biết sư tỷ có thể cho ta học hỏi Long Quần Phi Đao một chút ở nơi đó được không? Đương nhiên là đợi sau khi sư tỷ hoàn toàn bình phục đã.”
Y vẫn chưa từng quên chuyện Long Quần Phi Đao, mà theo tính tình của Lệnh Hồ chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không ngờ lại là lời từ chối: “Ta bồi thường ngươi mười lượng bạc, chuyện này không thể được.”
Cố Thái có chút xấu hổ: “Là ta quá đường đột rồi, Lệnh Hồ sư tỷ nhất định có nỗi khổ của mình. Chuyện Long Quần Phi Đao coi như ta chưa từng đề cập đến nhé? Sư tỷ có muốn đi vào uống ly trà không?”
Tần Hi đột nhiên cảm thấy giọng điệu đối với ai cũng dịu dàng này của y nghe hết sức chói tai. Đã giờ Hợi rồi, còn uống trà cái gì?
(á à, anh Hi tiêu chuẩn kép lại xuất hiện ^^)
Hắn mặc xong y phục, rồi sột soạt kéo cửa ra. Ánh trăng trong trẻo rọi sáng tiền viện vắng tanh, chỉ có Lệnh Hồ Trăn Trăn đang cặm cụi tựa vào thân cây, không biết đang cặm cụi viết gì trên bàn đá.
Gió đêm thổi xuyên qua chiếc áo lông vũ trên người nàng, tay áo trắng như tuyết gần như xuyên thấu —— rõ ràng là thể lực không tốt, còn không biết dùng chân ngôn mà lại mặc ít như thế để nhiễm gió lạnh.
Vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức vẫy tay: “Tần Nguyên Hi! Hóa ra ngươi chưa ngủ. Mau viết cho ta tên và tự của ngươi xem.”
Tần Hi thấy cánh tay nàng đang đè một xấp giấy trắng bên dưới, phía trên đã viết tên và tực của các tu sĩ. Hắn lập tức nhận ra nàng đã tìm ai đó học được Truyền Tin Thuật.
Cảm giác không vui vô hình và khó hiểu dâng lên từ bụng đến cổ họng. Người Đại Hoang này luôn coi lời hắn là gió thoảng bên tai, đã nói hăn sẽ dạy nàng, nhưng nàng lại tùy tiện quên đi mất.
“Truyền Tin Thuật do ai dạy?” Giọng hắn hờ hững.
Nàng lập tức nhận ra sự buồn bực trong lời hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Oản vừa mới đem đồ ăn khuya đến nên ta liền thuận tiên hỏi luôn Truyền Tin Thuật. Tại sao ngươi lại không vui?”
“Sư đệ không hề không vui, là Tiểu sư tỷ nghĩ nhiều rồi. Cho nên hiện giờ tỷ đã học được rồi?”
“Chưa học được. Hiện giờ chưa vận chuyển được linh khí, nên ta thu thập tên trước.” Nàng xoay bút và cau mày. “Nhưng mà tên của người Trung Thổ các ngươi thật rắc rối. Chẳng những có tên, có tự, mà còn có hiệu. Học Truyền Tin Thuật phải viết thẳng tên, nhưng ngang vai vế lại không thể gọi thẳng tên, tại sao vậy?”
Tần Hi thấy thấy mặt sau tờ giấy trắng viết sai rất nhiều tên, chẳng hạn như “Diệp Chén Nhỏ”, “Chu Hành Lá”, “Cố Thức Ăn”, vân vân. Hắn có chút buồn cười: “Chuyện này nói ra dài dòng lắm. Tiểu sư tỷ chỉ cần nhớ kỹ như thế là được rồi.”
Hắn đưa lại tờ giấy trắng có viết tên mình trên đó, chữ “Tần Hi” được viết vô cùng tiêu sái.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức nói: “Là chữ hi từ Đông phương vị hi*, chẳng trách tên Nguyên Hi.”
*Đông phương vị hi: một câu thơ từ bài Đông phương vị minh 2 của không Tử. Nghĩa của câu thơ này là: Trời phương đông chưa bắt đầu sáng (theo thivien.net)
Tần Hi kinh ngạc: “Không thể nhìn ra Tiểu sư tỷ cũng có chút mực trong bụng nha. Đến Đông phương vị hi cũng biết.”
“Ta đương nhiên biết rồi.” Nàng còn kinh ngạc hơn hắn. “Trước kia ta ở…”
Lời nói đột nhiên dừng lại, nàng suy nghĩ hồi lâu, lại không có ấn tượng gì là mình đã từng học chứ đừng nói đến việc luyện chữ. Có một thế lực nào đó không cho phép nàng suy nghĩ về nguyên nhân của vấn đề này.
Tần Hi nhưng chỉ cười một tiếng: “Có mực trong bụng thì càng giống Tiểu sư tỷ hơn rồi.”
“Thật sao?” Lệnh Hồ Trăn Trăn hoài nghi nhìn hắn. Nàng cũng không phải một kẻ ngốc. Khi hắn gọi Tiểu sư tỷ không hề có chút kính trọng nào, làm sao nàng không hiểu được.
Tần Hi gõ nhẹ vào trán nàng: “Còn sao nữa? Ta vốn muốn gọi tiểu sư muội nhưng sư tôn không cho phép.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy trán ngứa ngáy, không biết là muốn gãi hay cọ xát vào người hắn.
Hồ Ly Giấy nhỏ vẫy đuôi, nhảy vào lòng của Tần Hi. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt hẹp dài quyến rũ của nó, khuông mặt đầy vẻ cưng chiều, ánh trăng dịu dàng trên bầu trời dường như cũng rơi xuống hàng mi dày của hắn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng tiến lại gần, muốn nhìn thấy ánh sáng yên tĩnh trong mắt hắn. Nàng muốn hắn dùng vẻ mặt kia nhìn mình, cảnh tượng kia hẳn là sẽ vô cùng mỹ miều.