Nếu như người bị thương là nàng thì tốt rồi, ít nhất Tần Nguyên Hi còn có cách không để nàng chết.
Trong làn khói bụi cuồn cuộn, Hồ Ly Giấy khổng lồ cùng với tia sét giáng xuống. Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng tay níu lấy cái đuôi dài phe phẩy của nó, rồi nhảy lên lưng hồ ly ngồi.
Thoáng nhìn thấy Ôn Tấn lại định đi vào bức bình phong có tranh mỹ nhân kia, nàng vội vàng há miệng tính nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời. Nàng lúc này mới phát hiện cổ họng mình đau đớn vô cùng, ho khan một hồi lâu cũng không nói được.
Bên trong động phủ, những tia sét sáng ngời lại hóa thành Phong Lôi Thuật màu xanh ngọc bích. Trong đám mây ngoài hành lang rốt cục xé ra một vết nứt, một bóng người lóe lên. Tần Hi đã đáp xuống bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng ho khan để tìm lại giọng nói của mình: “Có một, có một tiên tử! Cái gì cũng biết, biết! Còn muốn giết, giết...”
Tần Hi nắm cổ tay nàng kéo ra, đôi tay bị dính lại đã được tách ra dễ dàng như trở bàn tay. Ánh sáng trắng từ Thuật Trị Thương phủ lên vết thương trên trán nàng, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết máu chưa khô dưới khóe mắt nàng.
Đầu và mặt của nàng lại đầy máu, trên cổ của nàng còn bị siết đến bầm tím cả lên, đai lưng thì đứt còn trên áo dính đầy vết máu.
Thật khiến người khác không nhìn nổi.
Hắn nhanh chóng khép lại hai bên áo đang mở toang của nàng lại giữ trong tay, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: “Đừng nóng vội, trước tiên chữa thương đã. Chỉnh lại y phục cho gọn gàng, đến khi không ho khan nữa sẽ từ từ nói.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ho khan một hồi lâu, cuối cùng hơi thở cũng ổn định lại, nàng không buồn chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình mà cũng chẳng ngại phiền toái mà kể lại tường tận những chuyện vừa xảy ra.
Tần Hi im lặng nghe, trên mặt không có chút gợn sóng, chỉ từ trong Tay Áo Càn Khôn lấy ra một chiếc đai lưng của mình, buộc lại qua loa cho nàng. Sau đó hắn mới đứng dậy, nói: “Chuyện đã xảy ra ta biết. Những vết thương nhẹ còn lại ráng nhịn một chút, nắm chặt đai lưng này chút là được rồi, không phải làm gì nữa đâu.”
Chờ một chút, hắn làm sao thế?
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn mặt hắn, nhưng hắn lại quay mặt đi.
Thái Thanh Hoàn nhẹ nhàng lay động, tia sét chói mắt lại xuyên qua tầng mây mù vô tận bên ngoài hành lang, hai người trong nháy mắt đã quay về hang động rộng lớn kia. Phong Lôi Thuật vang vọng xung quanh, những chiếc gương đồng chằng chịt dày đặc đã bị phá hủy hết, cả hang động tối sầm đi và không ngừng có đá vụn rơi xuống.
“Ta bị kẹt trong Liên Hoàn Thuật, phải tốn rất nhiều thời gian mới thoát ra được.” Tần Hi bình tĩnh nói: “Thượng Thanh Hoàn ở trên người cô nên ta có thể cảm nhận được cô ở đâu, nhưng Kính Thuật của Ôn Tấn rất tinh vi, cho dù dùng Lãnh Điện có thể tìm được sơ hở, nhưng không thể đi vào được. Ta chỉ có thể để Hồ Ly Giấy và Phong Lôi Thuật đi vào rồi phá hủy từ bên trong thôi. Đến trễ rồi, xin lỗi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lệnh Hồ Trăn Trăn bị tiếng sấm nổ đùng đùng bên tai át đi, không thể nghe rõ cái gì cả.
Không, không có gì.
Tần Hi đằng phong đáp xuống đáy hang, phất tay áo dài một cái, ánh lửa rực rỡ lan tỏa khắp rìa hang như một con rồng, chiếu sáng khắp bốn phía.
Hang động dưới đáy hồ này rộng ở phía trên và hẹp ở phía dưới, có tám lỗ trên vách hang chỉ có thể vừa một người, tương ứng với tám hướng, vừa nhìn đã biết do con người tạo ra. Ở đáy động còn có một cái hố to, bên trong tối tăm không có ánh sáng, cũng không biết sâu bao nhiêu và có mùi hôi thối từ bên trong bốc lên.
Hắn cau mày nhìn một hồi, rồi hỏi: “Cô vừa nói trong nhã thất có một nữ tử bị đánh nửa chết nửa sống đúng không? Còn thấy những người mất tích khác không?”
“Không có, hẳn đã bị hắn giấu trong những đình viện khác rồi.”
Không có những đình viện khác nữa, tất cả gương đồng ở đây đều bị hắn phá hủy cả rồi. Chỉ còn lại duy nhất chiếc gương đồng trong tay Ôn Tấn mà thôi.
Tần Hi không khỏi nhớ về lời đồn có liên quan đến Ôn Tấn. Gã chẳng những giết người không ghê tay mà còn có thể một lần giết mấy chục tu sĩ. Thế nhưng, trong lần giao chiến này hắn lại không cảm thấy thuật pháp của gã có gì đặc biệt cả.
Đúng rồi, Ôn Tấn dường như còn biết bày trận pháp gì đó, phải có chín người sống…. Gã đã bắt cóc tám nữ tử….
Bên trong động có một luồng âm phong thổi qua, Tần Hi chợt cảm thấy không ổn nên trở tay ôm lấy eo của Lệnh Hồ Trăn Trăn rồi đằng phong bay lên thật cao. Hàng loạt xương trắng dày đặc như thủy triều trào ra từ tám cái lỗ trên vách, trong chớp nhoáng đã dâng lên mấy trượng, muốn nhấn chìm bọn họ vào trong.
Bạch Cốt Thuật, một trong những cấm thuật tà đạo phiền phức nhất. Thuật này không những đuổi cùng giết tận không buông mà còn có thể che khuất tầm nhìn, nhưng cũng chứng minh rằng Ôn Tấn đang ở gần đây.
Tần Hi đập vỡ bạch cốt thủy triều cản trở và nhìn xung quanh một vòng. Quả nhiên, hắn nhanh chóng nhìn thấy Ôn Tấn, gã đang ôm người nào đó trong ngực và bay lên từ phía hố sâu.
Tia sáng xanh từ Phong Lôi Phi Kiếm bắn ra từ tay áo của hắn, vốn nó sẽ phát ra tạp âm vô cùng sắc nhọn, nhưng lúc này lại lặng yên không một tiếng động, thậm chí ngay cả thanh quang cũng không thể nhìn thấy nữa, im hơi lặng tiếng mà đánh về phía Ôn Tấn. Đến lúc gã nhận ra thì đã quá trễ, phi kiếm xuyên qua xương sườn gã không chút thương tiếc chút nào. Cả người gã bị lực từ phi kiếm hất lên không trung, cũng không thể giữ vững người trong ngực được nữa nên gã liền buông tay ra khiến người đó sắp rơi xuống hố sâu.
Đầu ngón tay Tần Hi khẽ lay động, phi kiếm nhanh chóng đảo ngược, giữ chặt người đang rơi xuống kia. Ôn Tấn muốn hoàn thần Cửu Nhân Đại Trận, tuyệt đối không thể để gã thành công được.
Không ngờ trong hang chợt lóe lên một luồng sáng tím kỳ lạ, chậm rãi tràn ra từ tám lỗ trên vách hang, trườn khắp mặt đất như rắn. Phi kiếm nhất thời không nghe lệnh, nhảy loạn và xoay tròn trong không trung tựa như ngựa đứt dây cương. Đột nhiên nó xoay ngược lại, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn phản lại đả thương mình.
Tám người cũng có thể thành trận sao?!
Tần Hi nhìn quanh, lại thấy Ôn Tấn nằm giữa những tảng đá vụn, tuy khuôn mặt đầy máu nhưng hai tay vẫn đang vẽ trận niệm chú. Phi kiếm của mình theo chuyển động của ngón tay gã bay lên bay xuống. Rõ ràng gã bị thương rất nặng, không thể nào điều khiển phi kiếm theo ý muốn, nhưng có thể đoạt được phi kiếm đã rất đáng kinh ngạc rồi.
Hắn biết đây là trận gì.
Tần Hi quyết định nhanh chóng thu hồi thuật pháp, nhìn thấy bạch cốt thủy triều lại bắt đầu chuyển động, hắn lập tức khống chế sức gió để né tránh, nhưng không ngờ sức gió chẳng những không thể bị điều khiển mà còn trở nên vô cùng nặng nề, kéo hắn rơi thẳng xuống.
Lần này nếu rơi trúng Bạch Cốt Thuật, không chết cũng bị thương.
Hắn theo bản năng ôm chặt lấy Lệnh Hồ Trăn Trăn, Thái Thanh Hoàn bên tai đung đưa một cách khó khăn, tạo ra một tia sét thật nhạt, miễn cưỡng chắn trước người. Từng đợt bạch cốt thủy triều dưới đáy động đột nhiên dâng thật cao tựa như những con mãng xà khổng lồ, há miệng đen to lớn ra và muốn nuốt chửng họ vào bụng chỉ trong một lần.
Những khúc xương trắng chằng chịt và sắc nhọn đâm thẳng tới từ bốn phương tám hướng, Tần Hi nghiêng đầu đỡ lấy hai khúc, rồi dùng một tay bảo vệ mắt, tay còn lại giữ chặt Lệnh Hồ Trăn Trăn. Giọng nói của nàng mơ hồ: “Ta có thể...”
Không thể.
Cả người Tần Hi hơi run lên, nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh: “Tiểu sư tỷ, còn nhớ ván cược của chúng ta chứ? Còn chuyện tỷ đã hứa với ta nữa, đừng nói nhanh như vậy đã muốn chơi xấu rồi nha?”
Nàng chắc chắn lại muốn dùng Long Quần Phi Đao. Quả thật, Long Quần Phi Đao là lưỡi đao từ tim, hoàn toàn được hình thành từ suy nghĩ nên không chịu ảnh hưởng của linh khí và trận pháp. Nếu có thể dùng nó trong đây thì không thể tốt hơn được nữa.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà sát chiêu này sẽ để lại dấu vết linh khí vô cùng đặc thù và rất khó tiêu hủy. Bất cứ ai muốn tra ra là sẽ biết ngay.
Ôn Tấn đã bị thương nặng, chống đỡ không được bao lâu nên không đáng để dùng Long Quần Phi Đao vào lúc này.
“Tiểu sư tỷ, có thể đưa cho ta thanh đoản đao kia được không?” Tần Hi dường như không chống đỡ được sức nặng của đầu mình nữa, tựa cằm lên đỉnh đầu của nàng.
Có một giọt nước nóng hổi rơi từ đỉnh đầu xuống chân mày, rồi lăn xuống một bên mũi —— là máu, hắn đương nhiên đã bị thương nặng rồi.
Đánh với chả cược gì vào thời điểm này nữa!
Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa cho hắn đoản đao, sau đó liền muốn gọi phi đao ra, nhưng hai tay đều bị hắn nắm chặt.
“Long Quần Phi Đao không giống như những thuật pháp khác, dấu vết để lại rất rõ ràng nên ta khuyên cô đừng manh động.” Tần Hi thấp giọng nói. “Kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ ở khắp thiên hạ, chỉ cần tin tức cô là con gái của Lệnh Hồ Vũ truyền đi thì đừng mong được sống an ổn nữa. Hơn nữa, nếu để cho bọn họ biết cô là Cô Liên Thác Sinh thì cuộc sống của cô có thể trở nên gian nan hơn ở Đại Hoang gấp trăm lần.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hít vào một hơi: “Đây là cha nợ con trả sao?”
Tần Hi cười nói: “Rất vô lý, nhưng đã gọi là thù hận thì làm sao có đúng sai được.”
Hắn cầm đoản đao và chém về phía bạch cốt, nhưng chưa chém được hai cái đã thở hồng hộc, cả người còn run dữ dội hơn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thật sự không nhìn nổi nữa, đoạt lấy đao: “Để ta!”
Nàng tức giận một cách khó hiểu, xuống tay vừa ác vừa nặng. Đến khi xung quanh giãn ra, nàng liền nhấc chân đá mạnh mấy cái, cho đến khi tìm được một chỗ chỉ vừa đủ chỗ cho hai người mới kéo hắn qua: “Bị thương ở chỗ nào rồi?”
Tần Hi bị kéo chậm rãi tiến đến hai bước, vẫn cười nói: “Tiểu sư tỷ thật lợi hại.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã xuống, suýt nữa đã nện vào lưng nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người đỡ lấy, bàn tay cảm thấy nhớp nháp và ẩm ướt, cả người hắn đã dính đầy máu rồi —— tia sét mỏng manh khi nãy kia chỉ chặn được nàng mà không thể chặn được hắn ở phía sau. Không biết hắn đã bị bạch cốt đâm bao nhiêu lần nữa.
“Nghe ta nói.” Tần Hi cảm thấy mình không thể chống cự được bao lâu, giọng nói run rẩy. “Trước tiên giết chết Ôn Tấn, sau đó đem toàn bộ nữ tử ra khỏi động, cuối cùng rót linh khí vào trong Thượng Thanh Hoàn. Ở trong đó, Phong Lôi Thuật bên trong có thể… phá hủy hang động… đi ra ngoài…”
Giọng nói của hắn dần yếu đi, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi, chỉ thấy tia sáng màu tím kỳ dị xuyên qua khe hở của bạch cốt chuyển động trên mặt của Lệnh Hồ Trăn Trăn. Trong mắt nàng lần đầu tiên hiện lên vẻ sợ hãi, giọng nói run run: “Ngươi mau dạy ta Thuật Trị Thương, nhanh lên!”
Đang sợ sao? Nàng hóa ra cũng có loại cảm xúc này.
Không có gì phải sợ cả. Giết yêu ở Đại Hoang chưa từng thấy nàng nương tay bao giờ, giết người… cũng không phải là chưa từng xuống tay với hắn. Phi đao xuyên tim, tàn nhẫn biết bao. Hiện giờ chính là lúc phải trở nên tàn nhẫn, Bạch Cốt Thuật không có phản ứng, Ôn Tấn rõ ràng đã ngất đi, chỉ cần một đao là có thể kết liễu gã.
Bên tai không ngừng nghe nàng lập lại mấy chữ “Thuật Trị Thương”. Hắn cũng rất muốn chỉ nàng, nhưng dường như không thể phát ra âm thanh được nữa.
Có chút gay go rồi, bị thương nặng hơn dự kiến nhiều.
Không nên liều lĩnh như vậy, dù ở bất kỳ phương diện nào. Hắn cũng biết rằng để cho Lệnh Hồ bị thương tốt hơn hắn bị thương nặng đến mức này, không chừng còn phải bỏ mạng ở nơi này nữa. Thế nhưng thân thể lại không theo ý mình, tựa như vị tu sĩ trẻ tuổi ngây thơ ở Đại Hoang kia vẫn còn ẩn nấp trong tâm hồn, không thể nhìn thấy nàng chảy máu và rơi lệ.
Trước mắt hắn tối sầm, dần dần không nghe được thanh âm nào nữa, Tần Hi bỗng nhiên đưa tay níu lấy vạt áo của Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Thật sự không thể yên tâm về nàng, không yên tâm chút nào.
Phải coi chừng nàng, theo dõi chặt chẽ Bàn Thần Ti mới được, hắn không thể tin tưởng nàng được. Chẳng biết lúc nào nàng sẽ lại đâm một nhát vào nực mình lần nữa, làm sao có thể để mặc nàng được? Hắn đã sai ngay từ đầu rồi, lẽ ra phải nhẫn tâm lấy lại Bàn Thần Ti ở Đại Hoang, vậy thì sẽ không có những lo lắng và cảnh giác như ngày hôm nay.
Có lẽ bây giờ lấy lại cũng không muộn, không có gì phải chờ đợi cả. Bàn Thần Ti đã tới tay rồi, hắn chẳng còn gì phải sợ cả.
Trong bóng tối lại có có những ngôi sao hơi lóe lên, tầm nhìn của Tần Hi bị phân tán. Hắn cố gắng hết sức nhìn hồi lâu, đó không phải ánh sao mà là ánh sáng trong mắt nàng, dường như đang rất đau lòng.
Bàn tay đang nắm chặt của hắn dần dần buông lỏng.
Về mặt kiến thức, dường như hắn biết rất nhiều điều, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bế tắc như thế này. Thật buồn cười làm sao.
Tần Hi bỗng nhiên buông tay ra, biển sâu không đáy trong nháy mắt nuốt chửng ý thức của hắn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa đợi được câu trả lời thì đầu hắn đã yếu ớt rơi trên trên vai nàng, giống như đang ngủ say.
Nàng đưa tay chạm vào mặt hắn nhưng cảm giác lại rất lạnh.
Tay áo của hắn ướt đẫm máu, máu chảy ra dường như không ngừng —— cho dù có là tu sĩ cũng sẽ chết nếu chảy máu nhiều như vậy.
Đống đổ nát bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, Ôn Tấn bất ngờ tỉnh dậy, thở dốc nặng nề, giọng nói đầy sát khí phẫn nộ: “Tu sĩ chết chưa? Tiểu Lệnh Hồ? Trốn ở chổ nào? Mau ra đây! Nếu không ra, đừng trách ca ca không thương hoa tiếc ngọc mà khoét ngàn vạn lỗ thủng trên người ngươi!”
Rừng bạch cốt vốn đã đông cứng lại bắt đầu chuyển động, những chiếc gai xương trắng sắc nhọn lần lượt mọc lên, như đang tìm kiếm vị trí của bọn họ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu tránh những khúc xương trắng kia, nhiều lưỡi phi đao kỳ dị gầm lên trong không trung, giống như một con giao long đang phát sáng, trong nháy mắt xé nát rừng bạch cốt kia. Trong khoảnh khắc, tiếng vỡ vụn vang vọng cả hang động, thân thể Ôn Tấn bị phi đao nâng lên cao, sau đó ngay lập tức nát thành từng mảnh.
Tần Nguyên Hi luôn lo lắng nàng dùng Long Quần Phi Đao một cách bừa bãi và sẽ rước lấy phiền toái nếu thân phận bị bại lộ, thế nhưng đây là vũ khí và cũng là lá chắn của nàng.
Khi chém giết lẫn nhau, nếu vũ khí không nhìn thấy máu của kẻ thù thì sẽ nhìn thấy máu của chính mình.
Giống như bây giờ, hắn ngã quỵ bất động trong vòng tay nàng. Nàng hoàn toàn không có cách nào cả, không có bất kỳ biện pháp nào để cứu hắn.
Nếu như người bị thương là nàng thì tốt rồi, ít nhất Tần Nguyên Hi còn có cách không để nàng chết.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, dường như có rất nhiều dây sắt mọc dưới da nàng, ngọ nguậy chần chừ muốn ngoi lên.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ban đầu không để ý, nhưng tim nàng tựa như bị một dây sắt đâm xuyên qua khiến cả người nàng run lên. Một khắc sau, nàng cảm giác được sợi dây vô hình cuộn tròn và căng ra quanh tứ chi mình như điên cuồng, trong tai thì ù ù cạc cạc, đột nhiên toàn bộ năng lượng trong cơ thể như thể đã bị rút cạn, tầm nhìn của nàng trở nên tối đen.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, những sợi dây vô hình kia đã treo cơ thể nàng lên cao. Vô số xương trắng sắc nhọn mọc ra từ bóng tối tĩnh mịch, từng cái một xuyên qua lưng nàng.