Ánh sáng và bóng tối trước mắt nàng thay đổi thêm lần nữa, đôi chân của Lệnh Hồ Trăn Trăn lại đứng trên hành lang nguyên vẹn.
Có rất nhiều bức họa hoa và chim đầy màu sắc tinh xảo được vẽ trên một bức tường của hành lang, nhưng bên ngoài lại nhiều mây và sương mù, không thấy trời cũng không thấy đất, có chút kì dị. Ở phía cuối có một cánh cửa đang mở ra, bên trong là một căn phòng trang nhã, những tấm rèm lụa mỏng manh và mềm mại treo xung quanh, tạo nên bầu không khí thanh thoát. Một làn sương nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, mang lại cảm giác yên bình. Tuy nhiên, mọi thứ đều hoàn toàn tĩnh lặng. Những tấm rèm lụa không đung đưa, và khói không bốc lên, như thể bị đóng băng trong thời gian. Cảnh tượng này tựa như đang tái hiện một bức tranh tuyệt đẹp nào vậy.
Thanh âm đè nén của Ôn Tấn truyền đến từ nhã gian: “Vào đi!”
Tiếng gió gào thét, quấn quanh nàng thành từng vòng, rồi mạnh mẽ kéo nàng vào nhã thất. Bên trong, Ôn Tấn đang dựa vào chiếc ghế dài dưới cửa sổ, ấn lòng bàn tay vào vùng bị thương, từ lòng bàn tay phát ra ánh sáng vàng dịu, dường như đang chữa lành vết thương.
Phong Lôi Thuật hiển nhiên không dễ dàng hóa giải như vậy, mặt gã đầy mồ hôi lạnh và máu từ khóe miệng chảy ra. Gã hung ác nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó nặng nề lên tiếng: “Ngươi là nam hay nữ?”
Hắn từ trước đến giờ luôn tự xưng là phong lưu, khi gặp được con mồi mình thích, gã chỉ dùng lời nói và cử chỉ để trêu đùa và dụ dỗ, sau đó yên lặng chờ mọi người tự sa vào bẫy. Chỉ thỉnh thoảng khi gặp nữ tử tuyệt sắc nào đó, gã mới dùng thuật pháp để cưỡng ép bắt lấy.
Không thể không nói, tu sĩ giả gái kia quả thật xinh đẹp động lòng người. Đây là lần đầu tiên gã không nhịn được mà phá vỡ quy tắc của mình để dùng huyết tự Triệu Hoán Lệnh với phụ nhân đã gả đi, rồi trực tiếp cướp đi. Không ngờ cuối cùng lại là nam, đúng là trêu ngươi, thế nên hắn liền bắt đầu hoài nghi cô nương trước mắt này cũng không phải là một cô nương.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thành thật trả lời: “Nữ.”
Ôn Tấn cười lạnh: “Ta không tin! Hoặc là ngươi cởi hết y phục ra, hoặc là chờ ta đến lột da ngươi xuống!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn liền hít vào một ngụm khí lạnh, nàng đột nhiên cảm thấy yêu ở Đại Hoang vô cùng hiền lành. So với lấy thước đánh bàn chân hay dùng sấm sét đánh vào đầu thì lột da là điều đáng sợ nhất nàng từng nghe thấy.
Tay Ôn Tấn đột nhiên run lên, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc lóe lên trên vết thương. Phong Lôi Thuật lại lần nữa tàn phá máu thịt, xé toạc vết thương mà gã đã chữa lành trước đó, khiến môi gã trắng bệch đi vì đau.
“Hoặc là ngươi có thể lựa chọn giúp ta giải Phong Lôi Thuật.” Hắn yếu ớt bổ sung.
Tại sao lại không có lựa chọn nào nàng chọn được hết vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta không biết giải.”
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên lướt qua. Gã túm lấy cổ áo nàng rồi kéo lên tựa như đang cầm một con gà con, khàn khàn nói: “Vậy ta sẽ lột da ngươi trước để giải tỏa hận ý trong lòng!”
Nói lột liền lột à?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm lấy vai hắn, nhấc đầu gối lên, thúc mạnh vào vết thương giữa xương sườn của gã. Không đợi gã kêu la thảm thiết xong, nàng đã đưa tay lên nắm chặt, bên trong có thêm một thanh đoản đao.
Nàng đã hứa với Tần Nguyên Hi không dùng thuật pháp nên chỉ có thể sử dụng kỹ năng cũ của mình để đánh nhau một cách đơn giản và thô bạo.
Ôn Tấn không ngờ rằng cô nương này nhìn như một người hoàn toàn bình thường lại có thân thủ sắc bén như thế. Tuy chỉ là người thường nhưng nàng lại có thể bức bách gã liên tục lui về phía sau mà không có cơ hội thở nào để thở dốc.
Nhìn thấy ánh đao lướt qua cổ mình, gã cuối cùng cũng cảnh giác, đột nhiên đưa tay lên nắm chặt lưỡi đao.
Lệnh Hồ Trăn Trăn mấy lần đều không rút ra được nên lập tức buông ra ngửa về phía sau. Nàng uốn cong eo, chống hai tay xuống đất, đá vào cổ tay gã, cố gắng đá văng thanh đoản đao ra xa.
Trước khi đao rơi xuống đất, nàng đã cầm nó trên tay lần nữa —— đây là đoản đao của Tần Nguyên Hi, nếu nó bị gãy thì nàng không thể trả nổi đâu.
Nàng nhanh chóng lùi ra phía cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Tấn.
Gã thở hổn hển một lúc, nhưng lại không nổi giận, ngược lại lộ ra: “Trông ngươi không giống tu sĩ, tại sao tu sĩ Thái Thượng Mạch lại gọi ngươi là Tiểu sư tỷ?”
Bởi vì nàng họ Tiểu, tên Sư Tỷ —— không được, gạt người kiểu này gã nhất định sẽ không tin. Sự xảo quyệt và gian trá của Lệnh Hồ Vũ dường như không hề truyền lại cho nàng. Tại sao nàng không có chút thiên phú nói dối nào thế?
Thấy nàng hồi lâu không nói chuyện, Ôn Tấn liền đưa ra suy đoán của mình. Trông nàng vẫn còn nhỏ nên không giống sư tỷ chút nào, mà mấy tu sĩ kia khi gọi nàng là Tiểu sư tỷ lại không hề có chút kính trọng nào, còn mang theo chút đùa giỡn. Không chừng là một đôi tình nhân, đây chỉ là tình thú của bọn chúng mà thôi.
Gã lập tức bị suy đoán của mình thuyết phục, gật đầu cười nham hiểm: “Quên đi, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Tại sao Tam Tài Môn và Thái Thượng Mạch lại đột nhiên cùng nhau đến gây phiền toái cho ta như thế?”
Chuyện này kể ra rất dài dòng phiền phức nên Lệnh Hồ Trăn Trăn lười nói, chỉ trả lời: “Bởi vì ngươi dụ dỗ bắt cóc nữ tử đã gả đi.”
Ôn Tấn cười nói: “Đó là việc bọn họ cam tâm tình nguyện, ta sao có thể không thành toàn được? Nếu nữ tử gả cho một trượng phu không yêu mình thì cả đời này sẽ khó khan biết bao. Sao ta không thể cho các nàng một chút an ủi và thương xót? Các tu sĩ không hiểu, nhưng ngươi là nữ tử, phải hiểu ta chứ.”
Gã ôm vết thương trên mạng sườn, đi sâu vào trong nhã thất, nói: “Ta còn có việc phải làm, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút đừng làm phiền ta.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn khá quý trọng mạng sống của mình, nếu đối phương không đuổi tận giết tuyệt, nàng tuyệt đối sẽ không cậy mạnh. Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức đi vào trong vài bước, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở góc phía Đông, là một nữ tử đang bị treo trên đó, giơ cao hai tay, toàn thân đầy máu, không biết là vết roi hay vết đao.
Ôn Tấn đi đến trước một gian thờ kỳ lạ ở phía Tây, trên tường treo tranh mỹ nhân, vẫn là nữ tử mặc vũ y màu đỏ đứng trên cây cầu bạc. Trên bàn thờ có một cái chum bằng đồng xanh có hình dáng lạ lùng, gã cầm nó lên vừa chơi vừa mỉm cười nhìn nàng.
“Đừng sợ.” Gã nhẹ nhàng nói. “Ca ca rất thích muội nên không nỡ treo lên rồi đánh đâu.”
Không phải gã nói mang lại “sự an ủi và thương tiếc” cho các nữ tử sao? Treo ngược lên rồi đánh đến nửa chết nửa sống là sao đây? Đây chính là cảnh giới của đi theo tà đạo sao? Nàng tuyệt đối không thể hiểu được hắn, hoàn toàn không hiểu.
Ôn Tấn cầm một cái chày nhỏ gõ nhẹ hai cái trên chum, giọng điệu ngọt ngào như đang tán tỉnh, nhưng trong lời nói lại tràn ngập sát ý: “Có phải đang chờ các tu sĩ đến cứu muội hay không? Khiến muội thất vọng rồi, hai người giả mạo phu thê lúc trước đã bị ta đuổi ra ngoài rồi, nơi này không phải ai cũng vào được. Nhưng mà ta vẫn giúp muội giữ sư đệ lại đây, chắc hẳn lúc này đã chóng mặt vì lởn vởn lượn quanh trong đình viện rồi. Đừng lo lắng, ta sẽ kéo hắn vào sau khi chữa lành vết thương, rồi cho hắn tận mắt nhìn chúng ta ân ái, có phải rất thú vị hay không?”
Gã nói xong, liền thấy trong chum đồng lóe lên tia sáng trong trẻo, từ bên trong truyền đến một giọng nữ rất lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Trên mặt Ôn Tấn lộ ra vẻ cung kính: “Ôn Tấn bái kiến Tiên Tử. Xin hỏi Tiên Tử, vết thương do Phong Lôi Thuật gây ra làm sao để hóa giải?”
Giọng điệu của giọng nữ kia dường như không thay đổi chút nào: “Phong Lôi Thuật? Ngươi đã gặp Thái Thượng Mạch tu sĩ? Là hai tên tu sĩ trẻ tuổi cùng một thiếu nữ xinh đẹp trông như không có chút tu vi nào?”
Ôn Tấn không khỏi kinh ngạc: “Đúng vậy, không biết Tiên Tử làm sao biết được?”
Tiên Tử kia nói: “Hai tên tu sĩ Thái Thượng Mạch, một tu Phong Lôi, một tu Kim Thổ. Nếu giết cả hai thì đối với ngươi là không thể nào, chỉ cần có thể giết được một người, ta sẽ có thưởng.”
Ôn Tấn cau mày, nếu tự gã muốn giết thì bất kể là ai gã cũng dám giết, nhưng nếu là bị người khác sai khiến, cho dù có là Ánh Kiều Tiên Tử này thì bất kể là ai gã cũng lười giết. Ánh Kiều Nhất Phái nếu muốn hành động như một tiên môn đứng đắn, gã cũng chẳng buồn ở lại nữa.
Tiên Tử như là có thể đọc được suy nghĩ của gã, nói tiếp: “Không bằng ta nói cho ngươi một chuyện tốt. Vị thiếu nữ xinh đẹp trông như chẳng có chút tu vi nào là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ. Nếu ngươi giữ nàng lại thì hai tên tu sĩ kia tất nhiên đuổi tận cùng không buông, vậy giết hay là không giết? Nói cách khác, nếu ngươi không giữ nàng lại ngươi có nỡ không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe mà bối rối vô cùng.
Vị tiên tử này là ai? Tại sao lại biết nhiều như vậy?
Nhìn thấy ánh sáng từ chiếc chum tản đi, nàng có trực giác không tốt, chợt nhìn thấy Ôn Tấn nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt. Một tay gã cầm lấy cổ tay nàng, chắp lại trước ngực nàng. Hai tay nàng dính lại tựa như bị niêm phong, có làm cách nào cũng không tách ra được.
“Hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ.” Ôn Tấn bóp cằm của nàng, dường như vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng cũng giống như không tin được. “Ông ta thật sự có hậu nhân? Lại còn núp trong Thái Thượng mạch, thú vị rồi đây.”
“Ta không phải, nàng ta gạt ngươi rồi.” Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu liên tục.
Ôn Tấn không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, trên mặt dần dần dâng lên một loại cuồng nhiệt kỳ dị.
“Tiên Tử chưa bao giờ gạt người, nhưng muội thì có. Tiểu Lệnh Hồ, có nói dối ta cũng vô dụng thôi.” Thanh âm của gã tràn đầy dục vọng. “Lệnh Hồ Vũ năm đó làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như thế, nhưng không ngờ ông ta lại để lại hậu nhân. Chẳng trách có thể chết lặng yên không một tiếng động, cuối cùng vẫn là rơi xuống phàm trần rồi?”
Hai chữ “phàm trần” nói xong, cũng không thấy gã ra tay, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bị một cỗ lực vô cùng lớn hung hăng đánh ngã xuống đất. Từng dòng máu tươi lăn dài trên mí mắt và má nàng, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng bị gã lao tới bóp lấy cổ nàng.
“Ca ca vẫn luôn muốn biết Lệnh Hồ Vũ là nhân vật, nhưng đáng tiếc ông ta chết rồi.” Ôn Tấn kề vào tai nàng thì thầm. “Thật tốt khi muội là hậu nhân của ông ta. Nào, để ca ca thương muội trước rồi mới giết tu sĩ sau.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm giác được ngón tay của gã cắm trên cổ họng nàng, càng ngày càng bóp chặt, dần dần không thở được nữa.
Đây là cách thương người khác của gã đấy à?! Muốn bóp nàng đến chết thì có!
Nàng gắng sức giãy giụa, khép hai tay lại dùng sức đánh về phía đôi mắt của gã. Thừa dịp gã nghiêng đầu né trán, đầu gối nàng nặng nề đánh về dưới cánh tay hắn.
Tiếng kêu đau đớn của Ôn Tấn ngắn ngủi và âm trầm, ngay sau đó cùi chỏ nàng hung hăng nện trên đầu khiến gã không khỏi ngã về một bên. Thấy nàng xoay người muốn đứng dậy, gã đưa tay ra, nhưng chỉ kịp nắm lấy đai lưng, xé toạc nát bấy.
Đây là quà sinh thần của sư phụ!
Lệnh Hồ Trăn Trăn cả giận, được thế trở trên đá vào mang tai của gã, lại khiến gã loang choạng.
Sau một trận đánh nhau, nửa người Ôn Tấn đã chày máu đầm đìa, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẻ mặt càng ngày càng cuồng nhiệt, tựa như đang tán tỉnh: “Ca ca thích dáng vẻ dùng sức giãy giụa của muội. Như vậy đi, chờ lát nữa ca ca cắt đầu sư đệ của muội treo ở đầu giường, để hắn nhìn chúng ta cả ngày lẫn đêm có được không? Muội…”
Lời của gã đột nhiên bị cắt ngang, tiếng gương đồng vỡ vụn lại vang lên dữ dội. Vô số tia chớp sáng chói xuyên qua lớp sương mù dày đặc ngoài hành lang, xé nát nhã gian thành từng mảnh.