Chu Cảnh hiểu tính tình của vị Tam sư tỷ này, nàng đa phần là người rộng lượng và hào phóng, nhưng lại có chút hỉ nộ vô thường, nghĩ gì làm nấy. Hắn quyết định chỉ hỏi: “Tam sư tỷ làm sao biết được ta đang ở chỗ này? Tỷ đến một mình sao?”
“Sư tôn và Nhị Mạch Chủ đều đến rồi.” Du Bạch cõng hắn đi thật nhanh. “Ta không rõ đầu đuôi, nhưng dường như sắp xảy ra chuyện gì lớn. Sau khi đến Đại Hoang, Mạch Chủ sư phụ đã dùng Triệu Hoán Lệnh, nhưng không gọi được đệ, đoán đệ đang ở trong Địa cung ở Trọng Âm Sơn của Xương Nguyên Yêu Quân, sợ đệ gặp nguy hiểm nên đã cử ta đến đây.”
Một lần mà có tận hai vị Mạch Chủ đến?
Chu Cảnh đột nhiên cảm thấy bọn họ nhất định không xuất hiện bởi vì hắn và Nguyên Hi bị Xương Nguyên Yêu Quân gây rối, vì chút chuyện nhỏ này không đến nỗi phải kinh động đến Mạch Chủ.
“Sư tôn đang ở đâu?”
“Người đi gặp Nam Hoang Đế rồi, còn Nhị Mạch Chủ hẳn là đến chỗ của Tây Hoang Đế. Đệ đừng hỏi nhiều như vậy! Ta cũng không biết hai người họ muốn làm gì đâu!”
Vừa nói nàng hỉ nộ vô thường, nhìn đi, lại tức giận rồi, dùng giọng điệu u ám nói: “Đệ vậy mà lại có thể bị đám Yêu Quân Đại Hoang chơi đùa đến tả tơi thế này! Nhìn là biết bình thường tu luyện lười biếng như thế nào! Sau khi quay về đến Băng Ngục Phong tự ngẫm cho ta một tháng!”
Chu Cảnh cười một tiếng: “Tái Tuyết sư tỷ, xin tỷ bỏ qua cho Thất sư đệ đi.”
Du Bạch, tự Tái Tuyết, tu sĩ Thái Thượng Mạch đến khi tròn mười tám sẽ được sư trưởng ban cho tên tự, không phân biệt nam nữ. Từ trước đến giờ hắn không thường gọi nàng như thế, chẳng qua mỗi lúc nàng nổi giận bất chợt thì gọi như thế đa phần có thể tránh được lửa giận vô danh của nàng.
Lần này cũng không ngoại lệ, Du Bạch quả nhiên chỉ hừ một tiếng, hỏi: “Quả loan ta bảo đệ hái đâu? Hái được không?”
Chu Cảnh cười nói: “Tam sư tỷ đã phân phó, ta làm sao dám không tuân lời. Chỉ là ở đây có Diệt Linh Trận, đồ trong Tay Áo Càn Khôn cũng đã bị rơi trong phòng giam rồi. Sư tỷ hay là đi vào tìm thử? Ta đi trước chém mấy tên yêu binh để xả giận.”
Trong giọng nói của nàng có thêm một chút dịu dàng: “Không cần quay lại, chỉ cần đệ không quên là được rồi, đồ không quan trọng.”
Chuyện đều là do hái quả loan mà ra, vậy mà nàng lại nói không cần nữa. Chu Cảnh nhớ lại ngọn nguồn của rắc rồi, chỉ hận không thể tự tát bản thân hơn một tháng trước. Rảnh rỗi quá hay sao mà đến Vân Vũ Sơn làm gì!
Du Bạch lại nói: “Lão Cửu đâu? Cũng bị bắt rồi hả?”
Chu Cảnh lắc đầu: “Nguyên Hi không đến nỗi…”
Nhất Mạch có chín tu sĩ, trong đó có thiên phú về thuật pháp tốt nhất là Nguyên Hi. Nếu hắn cũng bị yêu thuật mê hoặc đến mức không thể nhận ra chút gì khác thường thì Thái Thượng Mạch cũng đừng gọi là Thái Thượng Mạch nữa, cứ trực tiếp đổi tên thành Thái Thượng Diện là được rồi.
Đang nói chuyện, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, là từ phía địa lao.
Xương Nguyên Yêu Quân vốn là dơi yêu nên so với cung điện hoa mỹ rộng lớn thì lão dường như càng thích sống trong hang động hơn. Hang động trong ngọn núi này vô cùng to lớn, trên đỉnh cũng có vô số lỗ hổng khổng lồ, ánh sáng mặt trời nối tiếp nhau tràn vào, tạo nên khung cảnh rất kỳ dị.
Du Bạch chạy ra khỏi hang động, chợt nghe thấy tiếng cạch cạch phía trên đầu, mọi thứ xung quanh đột nhiên tối sầm lại và tất cả mọi lỗ hổng lỗ hổng đột nhiên bị chặn lại. Yêu hồng quang của Diệt Linh Trận tràn ngập bầu trời, rồi chiếu sáng khuôn mặt kinh ngạc của hai người.
Thanh âm lạnh như băng của Xương Nguyên Yêu Quân truyền đến từ trong bóng tối: “Mỗi tấc của Địa cung của ta đều không thể thiếu Diệt Linh Trận. Một khi đã tiến vào thì đừng nghĩ đến việc đi ra.”
Tiếng vo ve kỳ lạ rung chuyển qua lại trên bức tường đá đóng kín trong hang động. Du Bạch biết đây là Bức Thanh Thuật và khi được dùng trong hang động khép kín thì sẽ mạnh hơn gấp mười lần. Nàng đẩy Chu Cảnh ra, tự mình chống cự hai lần, sau đó lấy ra một nắm đất xanh ném xuống đất. Trong chốc lát, một ngọn lửa xanh bốc lên, chiếu sáng cả hang động.
Xương Nguyên Yêu Quân đang treo ngược ở điểm cao nhất, ném ra một lá bùa màu đỏ như máu. Khi lá bùa rơi xuống đất, nó biến thành hàng chục con phù khôi khổng lồ, thay vì lao về phía họ thì tất cả đều đưa tay làm động tác nện xuống đất.
Nguy rồi!
Chu Cảnh chạy nhanh về phía Du Bạch, vừa bắt được nàng liền cảm thấy trong động như long trời lở đất. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to mà sâu thăm thẳm. hai nhanh chóng bị rơi xuống, sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng “Lạch cạch”, là vô số thanh sắt đen bịt kín phía trên. Trong hố đã sớm đặt một chiếc lồng sắt đen khổng lồ.
Có một sợi xích sắt dày và đen nâng chiếc lồng lên, nó tiếp tục rơi dọc theo hố sâu, trông như sắp rơi xuống Địa cung vậy. Có thể đào một cái hố sâu như thế, chỉ có thể là Vạn Thử Yêu Quân rồi.
Hồng yêu quang chói lọi của Diệt Linh Trận truyền đến từ bốn phía. Chu Cảnh đưa trường đao lên và chém mạnh vào song sắt, nhưng chỉ khiến lòng bàn tay đau đớn dữ dội.
Du Bạch ho khan mấy tiếng, phun ra một ngụm máu: “Cách bố trí như vậy, tuyệt đối không thể hoàn thành trong một ngày được.”
Chu Cảnh không khỏi cau mày. Không sai, Xương Nguyên Yêu Quân đúng là đã chuẩn bị đầy đủ, tựa như đã sớm biết trước sẽ có ngày này.
Lão không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì mà lại thật sự muốn xuống tay với tu sĩ Thái Thượng Mạch. Lần này hắn không kịp phòng bị nên bị kế hoạch công phu này của lão đâm một nhát, xem ra kiếp nạn này không dễ qua rồi.
*
Đỉnh động đã đóng kín trong Trọng Âm Cung nhanh chóng được mở ra, ánh sáng mặt trời rực rỡ lại lọt vào hang động khổng lồ ngoại trừ cái hố sâu trên mặt đất. Tất cả đều yên ổn, vì dưới Diệt Linh Trận thì các tu sĩ không thể tạo ra bất cứ sóng gió gì được.
Cỗ xe của Yêu Quân nhanh chóng được hai con ngựa yêu kéo vào trong hang, các yêu binh liền đỡ Vạn Thử Yêu Quân như giẻ rách ra khỏi xe, hỏi: “Yêu Quân, Vạn Thử Yêu Quân quả thật bị thương không nhẹ. Nên sắp xếp như thế nào đây?”
Lão đầu Vạn Thử này đúng là được việc chưa đủ bại chuyện có thừa, để lão ra tay mọi chuyện lập tức hỏng bét. Tuy từ khi danh hiệu Yêu Quân bị tước đi thực lực giảm đi rất nhiều, nhưng cũng không đến nổi ngay cả tu sĩ trúng ảo thuật cũng không bắt được. Vậy mà lão ta còn không biết xấu hổ nghe bọn họ gọi mình là Yêu Quân này Yêu Quân nọ. Nếu không phải tự lão đến Dao Sơn thì lão đã bị rơi vào trong tay tu sĩ rồi, đúng là vô cùng phiền phức.
Nếu là trước đây, lão đã lập tức giết chết kẻ vừa vô dụng vừa cản đường này rồi, nhưng tình thế trước mắt không ổn. Vạn Thử tuy không giỏi mấy thứ khác, nhưng kỹ năng trốn thoát của lão là không thể so sánh được. Địa cung này cần lão mang đi nơi khác nên không thể để lão chết được.
Xương Nguyên Yêu Quân cau mày, tiện tay chỉ về cái xó bên kia: “Trước tiên cứ để ở đó.”
Mọi chuyện phát triển kỳ lạ và ngoài sức tưởng tượng. Nữ tu sĩ Thái Thượng Mạch mới đến có thể tìm thấy nơi này chứng tỏ rằng Thái Thượng Mạch nhất định sẽ có người lợi hại đến Đại Hoang và có lẽ một khắc sau sẽ đến hỏi tội. Lão đã vòng một vòng lớn như thế, đợi đến Yến tiệc Viêm Thần mới bắt đầu ra tay chỉ để giấu việc này hết sức có thể, nhưng lại thất bại trong gang tấc.
Đáng hận nhất và cũng khả nghi nhất chính là hầu như không có sai sót nào trong kế hoạch ở Yến tiệc Viêm Thần, hai tu sĩ Thái Thượng Mạch cũng bị đưa ra khỏi Hành cung, nhưng lại không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra do một người bình thường —— Huyễn Hương Tồi Hồn Trận có đầy đủ ba pháp vậy mà không có tác dụng gì với hậu nhân Lệnh Hồ.
Lão chợt nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Ba sư đồ Thần Công Quân đang ở đâu?”
Các yêu binh đáp: “Mẫu nữ Thần Công Quân đã được đưa vào trong Địa cung, nhưng bà ta còn có một nữ đệ tử, lời nói và hành động hết sức… thô bạo nên đã bị Tam công tử nhốt vào địa lao một mình rồi.”
Người còn sống là được rồi. Không biết các nàng có thể làm mồi để câu được hậu nhân Lệnh Hồ không. Nếu nàng sống chết gì cũng không mắc câu thì lão cũng bó tay. Huống chi, hiện giờ thân phận nàng đã bị bại lộ, Thái Thượng Mạch cũng đang dòm ngó, còn mọc đâu ra một Ngu Vũ Linh nhúng tay vào báo cho Tây Hoang Đế biết. Dần dần, tất cả đều sẽ biến thành tai họa ngầm mất.
Xương Nguyên Yêu Quân càng nghĩ càng phiền lòng, lại lạnh lùng nói: “Lão Tam đâu?! Lúc này còn đùa giỡn với được nhân được hả?!”
Các yêu binh khom người nói: “Tam công tử nửa ngày trước đã trở về, khi biết được ở Dao Sơn xảy ra chuyện đã dẫn mấy tên hộ vệ đến Tây Chi Hoang, còn nói muốn đích thân bắt được hậu nhân Lệnh Hồ từ nhà Thần Công Quân.”
Xương Nguyên Yêu Quân lập tức lo lắng: “Còn có một tu sĩ đi theo nàng nữa! Lão Tam sao có thể lỗ mãng như vậy!”
“Tam công tử dường như đã nhận được tin tức xác thực gì đó, nói hậu nhân Lệnh Hồ chắc chắn sẽ đi một mình.”
Xương Nguyên Yêu Quân nghe được lời này, liền lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Là tin tức của “Tiên Tử” kia? Vậy cũng được.”