Tần Hi giải thích sự tình nhanh chóng, không hề dông dài. Khi nghe nói hai tu sĩ đó biến mất ở gần rạp hát, sắc mặt của Ngu Vũ Linh đã trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Thật sự có chuyện này sao? Làm sao có người dám xuống tay với tu sĩ ở rạp hát được?”
Trong toàn bộ Đại Hoang không thể tìm ra nơi nào đối xử với người trung Thổ thân thiện như Tây Chi Hoang nữa, mà trong toàn bộ Tây Chi Hoang cũng nữa không tìm được thành trấn thứ hai nào coi trọng người Trung Thổ như một nguồn tài nguyên ngoài Khuynh Tiên Thành. Đám yêu thương vốn chỉ nhìn thấy tiền nên ở Khuynh Tiên Thành, không ai có thể đắc tội người Trung Thổ được, huống chi người mất tích lại là tu sĩ của Tam Tài Môn, một danh môn ở Trung Thổ.
“Cho nên chúng ta mới đến để tìm ra kết quả.” Tần Hi vô cùng khách khí. “Ở tiền viện nghe nói Ngu Vũ Linh bị thương, tình cờ nghe nói Thần Công Quân và vị vũ công này có quan hệ tốt nên liền tìm cô nương này nhờ A Sơ dẫn đường giúp chúng ta.”
Hắn cố gắng nói giảm nói tránh việc bắt giữ, nhưng Ngu Vũ Linh sao có thể để hắn tránh được, chỉ nói: “Nhưng ta thấy các ngươi đã làm tất cả linh nhân trong phòng hôn mê, đả thương A Sơ, còn định xuống tay với A Điệp nữa.”
Thiếu niên xinh đẹp đeo Ngọc Thanh Hoàn trên bím tóc, là tu sĩ Thái Thượng Mạch mà bốn vị Hoang Đế đều phải nể mặt ba phần. Nếu không phải hắn gây ra động tĩnh lớn như thế thì nàng cũng không ra mặt là gì.
Tần Hi hời hợt trả lời: “Linh nhân A Sơ nói Ngu Vũ Linh gặp nạn, còn bảo chúng ta đến cứu cô. Không ngờ lại bị nàng tấn công giữa đường, nên ta bất đắc dĩ phải làm nàng bị thương, xấu hổ rồi. Linh nhân hôn mê trong phòng không phải do thuật pháp của ta làm ra, mà là do bột lân quang trên người A Sơ bị gió thổi vào mà thôi.
“Hắn nói dối!” A Sơ vốn luôn nằm trên mặt đất giả chết đột nhiên lên tiếng, thanh âm yếu ớt. Sau đó, nàng chậm rãi chống tay ngồi dậy, đỡ chiếc cánh bị cắt đứt òa khóc nói: “Vừa rồi bọn họ đột nhiên bắt giữ ta nói muốn đến tìm Ngu Vũ Linh! Ta không thuận theo nên bọn họ liền cắt cánh của ta! Trong rạp hát Vong Sơn mà dám tự tiện đả thương yêu, Ngu Vũ Linh* xin hãy vì ta làm chủ!”
*Ngu Vũ Linh thật ra không phải là tên riêng mà chỉ là cách xưng hô thôi. “Ngu” có lẽ là họ còn “Vũ linh” cũng có nghĩa là “vũ công” đó.
Ngu Vũ Linh nhìn về Tần Hi, vẻ mặt hắn vô tội, nhưng không giấu được sự thiếu kiên nhẫn nên liên tục nghịch Ngọc Thanh Hoàn trên bím tóc.
Nàng muốn bảo vệ tiểu linh nhân của mình nên lập tức sầm mặt xuống: “Không cho phép nói bậy! Nếu tu sĩ Thái Thượng Mạch thật sự xuống tay với ngươi thì ngươi làm sao còn giữ được cái mạng nhỏ kia nữa! Tất cả đều là do đầu óc ngông cuồng và ham chơi của ngươi mà thôi! Mấy ngày nay suốt ngày chạy ra ngoài, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, ta còn chưa hỏi ngươi đã đi đâu rồi!”
A Sơ rơi lệ nghẹn ngào: “Ta chỉ là thấy Ngu Vũ Linh lòng như lửa đốt, không đợi được hồi âm của Thần Công Quân nên mỗi ngày đều ở tiền viện thăm hỏi người đưa tin. Ta chỉ có thể làm những thứ này cho Ngu Vũ Linh mà thôi…”
Sắc mặt của Ngu Vũ Linh dần dần dịu đi, đang muốn trấn an đôi câu, lại nghe Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên nói: “Nhưng ta thấy ngày đó ngươi ở cùng linh nhân Mặc Lan trong Thiên Âm Lâu mà.”
Vừa nói, nàng lại bước lên trước hít hít mấy cái: “Người thổi sáo và giúp nàng đội mịch ly cũng chính là ngươi. Trên người ngươi đều là hương thơm của nàng.”
A Sơ khàn khàn nói: “Cô nương là muốn dựa vào mấy loại hương thơm rẻ tiền này để vu oan giá họa cho linh nhân Mặc Lan?!”
Tần Hi cười một tiếng: “Giá họa gì? Chuyện tu sĩ mất tích sao?”
A Sơ hối hận vì đã lỡ lời nên chỉ cắn răng không đáp.
Tần Hi bình tĩnh nói: “Kỳ thật ta còn tìm được một vật rất thú vị trên người cô, vốn đang muốn đợi đến lúc cô tỉnh dậy hỏi một chút. Cô từ nơi nào lấy được thế?”
Bàn tay thon dài của hắn mở ra, trên đó có hai ngọc bội sáng bóng, trên mặt có khắc chữ “Thiên”.
Ngu Vũ Linh hiểu biết nhiều nên nhìn một thoáng là đã nhận ra đó là ngọc bội để chứng minh thân phận mà chỉ có tu sĩ Tam Tài Môn mới có.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm A Sơ. Tiểu điệp yêu nhỏ này bị nhìn đến sắc mặt tái nhợt, vội la lên: “Ta chưa từng thấy thứ này bao giờ! Ngu Vũ Linh cô chớ có tin hắn! Có chứng cứ gì chứng minh rằng ngươi tìm thấy thứ này trên người của ta không?!”
Tần Hi xoay xoay miếng ngọc bội: “Nếu chưa từng thấy qua, tại sao lại tìm thú yêu hộ vệ đi cầm nó?”
“Ngươi nghe lén…” Thanh âm hoảng sợ của A Sơ đột nhiên đứt quãng, ánh mắt lóe lên, rồi chỉ cắn môi không nói nữa.
“Tam Tài Môn có tổng cộng ba môn Thiên, Địa, và Nhân, đây là ngọc bội của Thiên Tự Môn tu sĩ.” Tần Hi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ chữ “Thiên” trên mặt dây chuyền. “Nếu không phải gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tu sĩ tuyệt đối sẽ không làm mất ngọc bội. Không bằng như thế này, gọi chủ rạp hát đến đây, sau đó lục soát từ bên trong đến bên ngoài để biết người rốt cuộc đang ở nơi nào, còn sống hay đã chết.”
Như thế làm sao mà được? Sẽ mất bao lâu để lục soát cả rạp hát? Còn nữa, chuyện tu sĩ mất tích nếu truyền đi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của rạp hát Vong Sơn! Ngu Vũ Linh vội vàng lên tiếng: “Thiếu niên lang chờ đã! Việc này không nên làm lớn chuyện, nếu người bắt giữ tu sĩ thật sự có ác ý thì chẳng phải sẽ hại bọn họ sao!”
Tần Hi gật đầu nói: “Không sai, ta cũng cho là sau lưng phải có hung thủ, chẳng lẽ là linh nhân Mặc Lan kia?”
Ngu Vũ Linh cau mày thật chặt, cho dù nàng có thật lòng muốn bảo vệ rạp hát thì tu sĩ này vẫn đang buộc nàng phải thể hiện lập trường của mình.
A Sơ là tiểu linh nhân của nàng, tuổi không lớn lắm, còn luôn lười biếng, ngay cả yêu đan cũng không ngưng tụ được, nói gì đến việc đối phó tu sĩ. Lại nói tiếp, việc nàng thích ở bên cạnh linh nhân Mặc Lan, làm sao mình lại chẳng hay biết gì.
“A Sơ, chuyện này không bình thường. Nếu thật sự có người xúi giục ngươi, tức là họ cố ý hãm hại ngươi. Ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo cho ta biết, chuyện ngọc bội là như thế nào? Còn chuyện tu sĩ là sao nữa? Ai sai khiến ngươi làm?”
“Không có!” A Sơ vẫn còn đang giãy giụa. “Ngu Vũ Linh tại sao lại dễ dàng tin người ngoài như thế, còn nghi ngờ ta nữa!”
Ngu Vũ Linh dừng một chút, giọng lạnh như băng: “Tây Hoang Đế ghét nhất là yêu ở Đại Hoang vô cớ gây phiền toái cho tu sĩ và người thường. Dù là ngươi hay linh nhân Mặc Lan, dù là đùa giỡn hoặc bởi vì thật sự có mối hận thù thì chuyện này hoàn toàn không có cách để châm chước. Ai cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt nên nếu không phải một mình ngươi thì cứ nói.”
Tiếp đó, nàng ra lệnh: “A Điệp, đi gọi linh nhan Mặc Lan đến đây, rồi lấy danh sách hộ vệ đến đây. Ta sẽ tự mình hỏi.”
Quả nhiên, động thái này làm A Sơ phản ứng kịch liệt: “Không liên quan đến linh nhân Mặc Lan! Cũng không liên quan đến hộ vệ! Đều là do một mình ta gây ra!”
Ngu Vũ Linh tức giận: “Hay cho câu một mình ngươi gây nên! Với tư cách là tiểu linh nhân của ta, ngươi đem ta đặt ở đâu hả? Lại đặt rạp hát ở chỗ nào?! Là ai sai khiến? Thật sự là Mặc Lan kia?!”
A Sơ nhắm mắt lại, buồn bã nói: “Đều là do một mình ta gây nên! Ta dụ hai tu sĩ kia vào chỗ tối, dùng bột lân quang gây mê, rồi bỏ vào vò rượu trong hầm.”
Vò rượu? Thanh âm Tần Hi bỗng nhiên lạnh đi: “Người còn sống hay chết?”
Ngu Vũ Linh càng kinh ngạc hơn: “Sao lại bỏ vào vò rượu?”
A Sơ dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn lúc nào cũng làm tiểu linh nhân, ta muốn làm một linh nhân chân chính kìa! Cô nhảy rất đẹp khiến ta rất tự ti và yếu đuối nên chỉ có thể tìm giải pháp cho riêng mình. Linh khí của tu sĩ Trung Thổ rất dồi dào, trong cơ thể còn có linh khí lưu chuyển, nên chỉ cần ngâm bọn họ trong rượu, rồi mười ngày sau uống vào là có thể dẫn độ linh khí và ta cũng có thể trưởng thành nhanh hơn. Trong khoảng thời gian này, ta không thể để bọn họ chết được, lại sợ bọn họ kêu la giãy giụa nên chỉ có thể mỗi ngày dùng bột lân quang đánh ngất họ. Hôm nay ta mới từ hầm trú ẩn đi ra, lại gặp một tu sĩ tự tìm đến nên trong tình thế cấp bách đã ra tay. Chuyện này trước sau đều do một mình ta gây nên, ta dám làm dám chịu, sẵn sàng nhận phạt.”
Sắc mặt Ngu Vũ Linh xanh mét, như là giận dữ đến tột độ, nhưng dần dần bình tĩnh lại, rồi trở nên vô cùng thất vọng: “Chuyện tu sĩ ngâm rượu hoang đường như thế mà ngươi lại coi là thật. Ta không biết là ai đã lừa ngươi, nhưng người này không chỉ gạt ngươi mà còn hại ngươi nữa. Việc ngươi chưa trưởng thành không phải do ta mà là do chính yêu lực ngươi yếu đuối, lại không chịu cố gắng ngưng tụ yêu đan. Ngươi luôn miệng nói sẵn sàng nhận phạt, nhưng có biết hình phạt gì đang chờ ngươi hay không?”
Nàng ngừng hồi lâu, lại chậm rãi nói: “Ngươi và A Điệp đi theo ta đã năm năm, tuổi tác các ngươi còn nhỏ nên từ trước đến giờ ta cũng không quản nhiều. Cuối cùng vẫn là ta sai rồi, hậu quả của việc không quản thúc chính là sai lầm ngày hôm nay của ngươi đây. A Sơ, nghĩ đến tình nghĩa năm năm của chúng ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói cho ta biết người đứng sau, ta sẽ bảo đảm ngươi bình yên vô sự.”
A Sơ run giọng nói: “Xác thật chỉ có một mình ta làm! Muốn đánh muốn giết cứ tùy ý!”
Muốn đánh muốn giết? Ngu Vũ Linh lắc đầu một cái, tiểu điệp yêu ngu ngốc mà ngây thơ này căn bản không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Một sợi dây thừng màu vàng bay ra khỏi tay áo nàng, sau đó trói chặt A Sơ lại: “Hai vị, chúng ta đi xuống hầm tìm người thôi.”