Chu Cảnh phẩy phẩy tay trước mũi, hắn vô cùng không thích mùi thơm trên người của vị linh nhân này. Nồng đến mức mùi rượu đều bị át đi, uống cả hai ly rượu rồi nhưng hắn không nếm ra mùi vị gì cả.
Nhìn thấy trong đại sảnh tất cả linh nhân đều để lộ yêu tương* ra ngoài, ai nấy đều có đôi tai đầy lông cùng một cái đuôi, hắn không khỏi lắc đầu: “Hình thù quái dị, không có ai giống người cả.”
*yêu tương: vẻ ngoài của yêu vật
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Nhưng sư phụ từng nói, tu sĩ Trung Thổ đến rạp hát đều thích nhìn cảnh tượng như thế.”
… Đó là tu sĩ Trung Thổ hạ lưu. Chẳng qua cũng đúng, suốt ngày đến một nơi như thế này sao có thể không hạ lưu được?
Chu Cảnh dứt khoát quay về chính sự: “Xem ra không thể gặp được Ngu Vũ Linh rồi, làm sao bây giờ? Đi về trước đợi mấy ngày? Hay tiếp tục ở lại?”
Cố Thái cau mày, hai sư đệ của hắn biến mất không rõ nguyên nhân trong rạp hát, hiện tại ngay cả Ngu Vũ Linh cũng bị thương, trùng hợp đến mức không bình thường. Xem ra xem ra chuyện này càng kéo dài thì khả năng các sư đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn càng lớn nên hắn thật sự không muốn cứ như vậy rời đi.
Cân nhắc nửa ngày, hắn đang muốn lên tiếng thì chợt thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng lên, cẩn thận dùng ống tay áo che kín thanh đoản đao cầm trong lòng bàn tay, xoay người muốn rời đi.
Tần Hi giữ tay nàng lại: “Muốn làm gì?”
Ánh mắt nàng rơi vào các tiểu linh nhân đang bận rộn truyền tin và đưa rượu khắp tòa lâu: “Tìm một tiểu linh nhân dẫn đường đi gặp Ngu Vũ Linh.”
Nàng tìm người dẫn đường phải dùng đến đoản đao? Tần Hi vội vàng đứng dậy: “Ta đi cùng cô.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn do dự một chút: “Động tĩnh của ngươi có chút lớn...”
Cho nên là thật sự định dùng đoản đao uy hiếp tiểu linh nhân? Vậy hắn nhất định phải đi để mở mang tầm mắt.
Tần Hi quay đầu dặn dò: “Hiển Chi huynh, Tùng Hoa, nếu có bất trắc lập tức rời đi.”
Cố Thái làm sao chịu nghe theo: “Chuyện của sư đệ vốn nên để ta, hay là để ta đi cùng Lệnh Hồ cô nương?”
Hắn làm sao có thể đi được.
Chu Cảnh giữ tay áo hắn lại, mỉm cười đẩy đĩa đồ nhắm đến trước mặt: “Hiển Chi vẫn là nên ở lại để kể cho ta nghe về truyền kỳ ở Tam Tài Môn đi.”
*
Đi ra khỏi tiểu lâu, có một đình viện rất rộng rãi được bao quanh bởi các hành lang uốn lượn, đình đài thủy tạ* đều có đầy đủ.
*đình đài thủy tạ: các khái niệm trong vườn cảnh Trung Quốc (đọc thêm ở đây https://linlingzhi.wordpress.com/2017/04/22/cac-khai-niem-trong-vuon-canh-trung-quoc/)
Tần Hi nhìn từng linh nhân đi qua như đang rình mồi, thấp giọng hỏi: “Cô nhìn trúng ai?”
Nhìn qua là biết hắn không hiểu gì rồi, ở chỗ này mà xuống tay sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến một nơi yên tĩnh, ánh sáng dần trở nên thưa thớt, nàng đột nhiên dừng bước lại.
Không có đường đi, phía trước chỉ có một khu rừng tre rộng lớn tối tăm và rậm rạp.
Vừa định đổi hướng, bỗng nghe thấy tiếng nói mơ hồ từ rừng trúc truyền đến, nàng lập tức vén chiếc váy dài lên, lặng lẽ nấp sau mấy cây tre già rồi vểnh tai lắng nghe.
Tuy nhiên, Tần Hi chỉ trốn ở phía sau cho có lệ, Lệnh Hồ Trăn Trăn chán ghét kéo vạt áo hắn xuống – cái gì cũng không biết, lại cứ nhất quyết đòi đi theo.
Bên tai nghe thấy một tiếng “Ai” thật thấp của hắn, nàng lập tức đưa tay bịt kín miệng hắn lại.
Xa xa truyền đến thanh âm của một nữ tử, như là đang khẩn trương phàn nàn điều gì đó: “… Hiếm khi nhờ ngươi làm chút chuyện, vậy mà ngươi cứ ba lần bốn lượt từ chối!”
Người kia có vẻ là nam, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: “A Sơ, không phải ta không giúp cô, mà cô đã trộm ngọc bội từ trên người của vị khách nào rồi? Đồ trang sức của tu sĩ Trung Thổ phần lớn đều là dị bảo gì đó, cầm cố chúng bên ngoài là quá mạo hiểm…”
“Im miệng!” Tiểu linh nhân tên A Sơ mắng hắn. “Không làm được thì không làm được, ngươi không cần phải dông dài như thế làm gì!”
Nam tử kia cười nói: “Gần đây cô càng ngày càng dễ tức giận rồi. Ngu Vũ Linh sao rồi? Còn chưa khỏe sao? Nàng bế môn đã mấy ngày rồi khiến trên dưới rạp hát đều loạn hết cả lên. Chỉ dựa vào linh nhân Mặc Lan làm sao có thể chống đỡ hết cả rạp?”
A Sơ nói: “Ta không biết, nàng vốn đã rất dễ tức giận rồi. Chưa kể, tại sao linh nhân Mặc Lan không thể tiếp tục biểu diễn? Ta thấy nàng ấy không kém gì Ngu Vũ Linh đâu.”
Người nam kia ngạc nhiên nói: “Cô thật kỳ lạ, làm tiểu linh nhân cho Ngu Vũ Linh là chuyện bao nhiêu người mơ còn chưa được mà cô còn bất mãn sao? Nếu cho ta so sánh thì Mặc Lan còn kém xa Ngu Vũ Linh nhiều, căn bản không thể thay thế được, cô chớ có có ngu ngốc…”
“Ta không thích nghe ngươi nói xấu linh nhân Mặc Lan đâu!” A Sơ nổi giận. “Tại sao ta luôn phải bày ra vẻ chưa trưởng thành mà đi theo Ngu Vũ Linh! Nàng ta nhảy đẹp thì có liên quan gì đến ta! Làm một điệp yêu tô điểm cho nàng ta sao? Ta cứ không muốn làm một đồ trang trí như vậy đấy! Đi theo linh nhân Mặc Lan, ít nhất ta còn có thể học cái gì đó khác! Nàng ấy đã đồng ý với ta rồi, qua hai ngày nữa sẽ đi tìm Ngu Vũ Linh đòi người. Ta mà đi theo Ngu Vũ Linh mới không có chút tiền đồ nào!”
Nam tử kia rốt cuộc cũng có chút mất hứng: “Ta chẳng qua chỉ nói như vậy thôi, cô kích động làm gì? Ngọc bội là do cô lấy, loại chuyện trộm đồ của khách này về sau đừng làm nữa, cũng đừng liên lụy đến ta. A Sơ, ta không biết tại sao cô lại thay đổi nhiều như vậy, trước khi cô không phải như thế này.”
A Sơ cười lạnh: “Ngươi cũng vậy, tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy! Chỉ biết mong ta suốt ngày làm đồ ngu xuẩn, vĩnh viễn làm đồ vô dụng!”
Nam tử kia bắt đầu bước ra khỏi rừng tre và nói: “Cô thích làm thế nào thì làm. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây.”
Hắn trước tiên đi ra khỏi rừng tre, dưới ánh sáng mờ nhạt phía xa, có thể nhìn thấy dáng vẻ đó rất uy nghiêm, hẳn là một thú yêu hộ vệ.
Qua hồi lâu, tiểu linh nhân tên A Sơ kia chậm rãi đi ra từ rừng tre, thân hình gầy gò, không thể nhìn ra yêu tương.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên hành động.
Trong bóng tối, viền váy đen của nàng như đầu bút dính mực, vừa phẩy một cái đã đáp xuống phía sau người A Sơ. Nàng đưa tay bịt miệng A Sơ lại, kề mũi đao vào cổ nàng ta, thanh âm vô cùng thấp: “Không được cử động.”
Tần Hi đột nhiên cảm thấy so với nàng, động tĩnh của hắn có vẻ như lớn hơn thật. Thủ đoạn người Đại Hoang dùng để đối phó với yêu đúng là vô cùng đơn giản mà thô bạo.
Lệnh Hồ Trăn Trăn hơi dời mũi đao ra một chút, lại nói: “Nghe nói Ngu Vũ Linh bị thương, ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút.”
Thấy A Sơ gật đầu liên tục, nàng liền dần dần buông bàn tay đang che miệng ra. Đột nhiên, nhanh như chớp, nàng tóm lấy hai cổ tay của A Sơ siết sau lưng, mũi đao lần nữa ấn vào: “Đi.”
A Sơ chậm rãi nhu mì đi về phía trước, đột nhiên thấp giọng nói: “Hai vị đến để cứu Ngu Vũ Linh sao?”
Cứu?
Tần Hi liếc nhìn nàng ta: “Chuyện là thế nào?”
A Sơ dường như có chút khẩn trương: “Ta tên A Sơ, là tiểu linh nhân hầu hạ Ngu Vũ Linh… Hai vị hẳn là nhận được truyền tin của Ngu Vũ Linh nên mới đến đúng chứ? Sau khi nàng bị giam lại, tất cả thư đều do ta gửi giúp, ta đã đợi đến tận hôm nay…”
Không nhờ tiểu điệp yêu này có thể lừa gạt trắng trợn như thế, chuyện bịa ra còn khá cảm động nữa chứ.
Tần Hi quyết định làm theo lời nàng: “Nàng ấy bị giam lại rồi sao? Chẳng trách mấy ngày nay không gặp được nàng! Hôm nay ta to gan đến đây, quả nhiên đã đến đúng chỗ rồi! Mau dẫn chúng ta tới đó! Mau cứu nàng ấy thôi!”
A Sơ liên tục đồng ý, ba người đi sâu vào rừng tre, chợt nhìn thấy một khu nhà có ánh đèn nhấp nháy trông giống như nơi ở của các linh nhân, hóa ra là ẩn sau rừng tre.
“Hai vị, Ngu Vũ Linh bị giam ở bên trong Kết Quế Lâu trong cùng.” A Sơ vẫn ngoan ngoãn bất động. “Xin cô nương buông ra ta, nếu để cho người khác thấy được, không dễ giải thích đâu.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không lên tiếng, chỉ cúi đầu ngửi bả vai của nàng ta một lần, rồi cẩn thận nhìn hình dáng của nàng ta dưới ánh đèn.
A Sơ bị nàng nhìn đến lông tơ trên người đều dựng đứng lên cả, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: “Ngài yên tâm, ta tuyệt đối không dám la lớn, nếu không ngài cứ một đao giết ta…”
“Không cần nhiều lời.” Lệnh Hồ Trăn Trăn thu hồi đoản đao. “Đi.”
Tần Hi thấy nàng không chút do dự đi theo tiểu linh nhân kia vào trong, có lẽ nàng thật sự tin lời nói nhảm kia rồi. Hắn liền lặng lẽ kéo tay áo nàng, dùng ánh mắt và động tác tay ra hiệu với nàng: [Mới vừa rồi chỉ là lời bịa đặt thôi, cô đừng tưởng là thật. Nếu đi theo vào, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất.]
Nàng đương nhiên biết.
Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn hắn, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn không phải còn có hắn sao? Nếu không thì đi cùng làm gì? Làm đồ trang trí à?
Ồ? Không phải ngại động tĩnh của hắn quá lớn sao? Tần Hi nháy mắt một cái, cũng không thể đánh sập toàn bộ rạp hát của người ta chứ?
Trời quá tối nên nàng có chút không hiểu ý mà ánh mắt hắn muốn biểu đạt. Đang định tiến đến nhìn kỹ hơn thì nàng đột nhiên cảm thấy một cơn gió tanh đang rên rỉ sau tai, hình như có một tấm vải dày khổng lồ mang theo mùi tanh của thịt sống.
Lệnh Hồ Trăn Trăn phản ứng rất nhanh, đưa bịt miệng và mũi rồi lùi lại vài bước. Nàng chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, cắt xuyên qua “tấm vải dày” kia tựa như một lưỡi dao sắc bén.
Phần lớn là do lúc trước nàng nói động tĩnh của hắn qua lớn nên lần phản kích này diễn ra im lặng và nhanh như chớp. Bột phấn màu xanh thẳm tóe ra từ “tấm vải dày” đầy trời, còn nàng giống như một làn khói mà né thật xa. Một cơn cuồng phong đột nhiên ập đến, cửa ra vào và cửa sổ trong nhà của linh nhân bị gió va đập không ngừng, ánh nến nhanh chóng bị thổi tắt, tiếng la hét xuất hiện ở khắp nơi.
Ngọc Thanh Hoàn trên bím tóc của Tần Hi lại khẽ lay động, gió dần dần lắng xuống, lần này nó quấn lấy thứ bột màu xanh thẳm kỳ lạ kia rồi thổi qua những khe hở của cửa ra vào và cửa sổ, tiếng la hét lập tức dừng lại.
Những đốm thanh quang trong trẻo mềm mại bắn lên, chiếu sáng khu vực xung quanh. A Sơ đã sớm bị hôn mê và được hắn vác trên tay như một bao gạo.
Hai cánh bướm khổng lồ rủ xuống nặng trĩu sau lưng nàng, trong đó có một cánh đã bị cắt làm đôi. Xem ra, “tấm vải dày mang theo mùi tanh” kia chính là cánh của nàng, còn bột phấn màu xanh thẳm phát sáng kia là bột lân quang. Nàng ta hẳn là muốn dùng lân quang để đánh ngất bọn họ.