Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 24: Xem Như Người Quen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu thương đương nhiên không chịu bỏ cuộc, đang muốn đuổi theo, lại thấy nàng bước nhanh về phía một tu sĩ trẻ tuổi. Được lắm, hỏi nửa ngày trời, hóa ra nàng ta lại liên quan đến tu sĩ Trung Thổ, chẳng trách nàng ta có thể nói được chuyện “mười năm sau” điên khùng này. Hóa ra là đang đùa giỡn gã.

“Mười năm sau lại đến là có ý gì?”

Tần Hi nhất thời suy nghĩ không ra, là cố ý trêu đùa yêu thương kia? Nhưng có vẻ không phải vậy, đây đâu giống tác phong của nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời thẳng thắn: “Ta trước tiên phải làm đệ tử quan môn cho sư phụ đủ mười năm đã.”

“Sau đó thì sao? Mười năm sau đến đây làm linh nhân sao? Cô có biết linh nhân ở Đại Hoang là làm gì không?”

“Không rõ lắm.” Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một chút. “Ca hát nhảy múa? Trước kia ta cũng chẳng biết làm thợ thủ công là làm cái gì, nhưng sư phụ vẫn bỏ tiền ra mua ta làm quan môn đệ tử. Nếu mười năm này ta có thể học thành thì sẽ đi theo nghề thủ công này. Còn không học được thì ca hát nhảy múa có vẻ như sẽ đơn giản hơn làm thợ thủ công.”

Chuyện kỳ lạ cổ quái ở Đại Hoang quả nhiên nhiều nhiều vô số kể, quan môn đệ tử mà cũng có thể bỏ tiền ra mua? Sau này nếu nàng có nói mình sinh ra từ đá thì hắn cũng chẳng kinh ngạc nữa.

Tần Hi than thở lắc đầu: “Lệnh Hồ cô nương, có những chuyện trên thế gian này cô cần nhìn nhiều hơn một chút.”

Nàng bây giờ không phải đang nhìn chứ đang làm gì?

Lệnh Hồ Trăn Trăn Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến hành lang, dựa vào lan can nhìn xuống, nói: “Ta mới từ tầng một đi tới, người gác cổng không cho vào, y nói đại sảnh tầng một chỉ tiếp đón danh môn tu sĩ. Thái Thượng Diện các ngươi không phải danh môn sao?”

Chu Cảnh vừa nghe lời nói hoang đường kia của nàng liền phiền não, tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Là Thái Thượng Mạch! Là danh môn trong số những danh môn! Cho nên dù có cầu lão tử đi vào, lão tử cũng không thèm vào!”

Tử Hư Phong cũng coi là một tiên môn hiển hách ở Trung Thổ, theo người ta thường nói thì đó là tiên môn lợi hại nhất trong số những tiên môn giàu có, giàu có nhất trong những tiên môn lợi hại. Chính vì nguyên nhân này nên tác phong vênh váo hung hăng, lỗ mũi ngước lên trời là tác phong trước sau như một của bọn họ. Tu sĩ của bọn họ khi đi ra ngoài chuyện thường làm nhất chính là bỏ tiền bao các loại địa phương, sau đó chặn lại chỉ cho phép danh môn tu sĩ vào để thể hiện địa vị cao quý của họ.

Tu sĩ Thái Thượng Mạch làm sao có thể góp mặt vào loại náo nhiệt này được, làm như cái danh “danh môn” này còn phải đợi bọn họ thừa nhận không bằng.

Chu Cảnh tựa vào lan can nhìn xuống, lén thở phào nhẹ nhõm – may mắn thay, tu sĩ đến từ Tử Hư Phong không phải người mà hắn biết kia, nếu không chẳng biết sẽ gượng gạo bao nhiêu.

Trong chốc lát, hai sư đệ của Cố Thái vẫn luôn nghe hát ở sảnh tầng một đi đến, nhìn cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi nên vẫn còn non nớt ngây thơ, chán nản phàn nàn: “Cũng đã hát cả một giờ rồi nhưng chẳng hay bằng linh nhân ở rạp hát Trung Thổ chúng ta. Thanh thế của mấy linh nhân yêu này hơn phân nửa là đã bị thổi phồng lên rồi.”

Cố Thái chỉ cười một tiếng: “Nếu đã nghe rồi, cũng thấy chán rồi thì không bằng ra khỏi thành đi? Trì hoãn ở Khuynh Tiên Thành mấy ngày này, không biết có bao nhiê thiên tài địa bảo bị thất lạc…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã nghe thấy một loạt tiếng trống dữ dội từ dưới lầu truyền đến điếc cả tai. Khách bên trong Thiên Âm Lâu nhất thời xôn xao, náo động chạy ra hành lang nghiêng người xuống nhìn xung quanh.

Chẳng bao lâu, một linh nhân yêu cao ráo và quyến rũ xuất hiện trên sân khấu. Nàng ta mặc một chiếc váy màu bạc sáng chói và bó sát, vòng eo thon thả uốn lượn theo nhịp tiếng trống, vô cùng đẹp mắt. Con người làm sao có thể uốn lượn như vậy được, nàng ta nhất định là xà yêu.

Khi tiếng nhạc lên đến cao trào, lại có thêm hai linh nhân điệp yêu dang rộng đôi cánh bướm lộng lẫy và xoay vòng, kim phấn lần lượt từ ống tay rơi xuống, vô cùng đẹp mắt.

Bên cạnh có người luôn miệng hỏi: “Vị này chẳng lẽ là… xà yêu Ngu Vũ Linh nổi danh nhất trong rạp hát ở Vong Sơn kia?”

Ngu Vũ Linh lên sân khấu, nàng đều mang theo hai tiểu linh nhân điệp yêu, những bông hoa và dải lụa đầy màu sắc bay lượn khắp xung quanh. Tiếng tăm của nàng ta ở Đại Hoang có thể nói là lừng lẫy, ngay cả Tây Hoang Đế cũng vô cùng yêu thích, hàng năm đều phải xem ít nhất một lần.

Một người khác cười nói: “Đây làm sao có thể là Ngu Vũ Linh, lại là xà yêu linh nhân của rạp hát khác nuôi dưỡng ra để tranh giành danh tiếng chứ gì? Nếu ngươi từng thưởng thức được Ngu Vũ Linh khiêu vũ một lần sẽ biết được vẻ độc nhất vô nhị của nàng ấy.”

Đây là lần đầu tiên hai sư đệ của Cố Thái chứng kiến yêu linh nhân quyến rũ mị hoặc như thế nên đã sớm vứt vẻ mặt mất hứng thú vừa nãy ra sau đầu rồi. Nghe nói đến chuyện Ngu Vũ Linh ở rạp hát Vọng Sơn kia lập tức rục rịch, bọn họ thấp giọng cầu xin Cố Thái: “Sư huynh, chúng ta ở lại thêm một đêm nữa nhé? Hiếm khi nào được đến Đại Hoang một chuyến nên cho chúng đệ đi Vong Sơn nhìn rạp hát đó một chút nhé? Nếu huynh không yên tâm vậy thì cùng đi, chúng ta bảo đảm chỉ xem múa nghe ca thôi, tuyệt không làm gì khác.”

Cố Thái lập tức từ chối: “Chúng ta đến Đại Hoang không phải mấy chuyện phong nguyệt này, không cho phép đi.”

Hai người dày vò hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng chọc giận hắn, Cố Thái trầm mặt xuống lạnh nhạt nói: “Nếu nói thêm một câu nào nữa, ngày mai lập tức quay về Trung Thổ. Các đệ hãy tự hỏi xem mình có xứng làm tu sĩ của Tam Tài Thiên Tự Môn hay không?”

Lời nói này khiến hai người bọn họ chỉ biết ngậm miệng không nói gì nữa.

Ngay khi xà yêu kia vừa nhảy xong, linh nhân Mặc Lan của rạp hát Vong Sơn bước lên sân khấu. Nàng mặc một chiếc váy đen lộng lẫy và ôm một chiếc tỳ bà ngọc trên tay. Chỉ cần đứng đó thôi là khí chất của nàng đã hoàn toàn khác biệt với những linh nhân khác trong rạp hát rồi.

Khi nàng lần lượt gảy đàn bằng năm ngón tay và ngâm xướng bằng đôi môi đỏ mọng, mọi người liền cảm thấy cả tòa Thiên Âm Lâu tựa như bị một hương thơm quyến rũ, ấm áp, và ngọt ngào bao phủ, vô số cánh hoa đen nhỏ bé từ trên trời bay xuống. Hát đến một nửa, nàng buông tỳ bà ngọc xuống, tiểu điệp yêu linh nhân sau lưng bắt đầu thổi sáo trúc nhịp nhàng, tiếp theo đó nàng liền múa uyển chuyển theo tiếng sáo. Từ Kỳ Vũ Chi Loan* lại quay về Phượng Chứ*, thêm vào đó là giọng hát vô cùng trong trẻo của nàng, lúc này đây ánh mắt của cả hai sư đệ của Cố Thái đã chẳng thể rời đi nữa rồi.

*Kỳ Vũ Chi Loan: tên điệu múa mô phỏng hình dáng chim loan (chim phượng mái) khi múa

*Phượng Chứ: tên điệu múa mô phỏng hình dáng chim phượng bay lên


Chu Cảnh dùng tay áo che miệng và mũi, cau mày nói: “Đây là yêu gì thế? Mùi nồng như thế!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn rướn người, nhìn kỹ một lúc lâu: “Trên hông nàng ta có treo một món đồ trang sức hình hoa mẫu đơn màu đen nên hẳn là hắc mẫu đơn yêu.”

Tần Hi không tin: “Đeo trang sức hắc mẫu đơn nên chắc chắn là hắc mẫu đơn yêu? Hoa cỏ yêu coi trọng nhất là thân yêu, làm sao có thể tùy tiện để lộ ra bên ngoài.”

Đó là ở Trung Thổ, còn ở nơi Đại Hoang này yêu nào cũng đều kiêu ngạo, độc đoán và ngang ngược nên chúng không hề kiêng kỵ điều gì cả.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chuẩn bị phổ cập cho hắn kiến thức thông thường ở Đại Hoang, hừ, tu sĩ Thái Thượng Diện không biết làm sao nữa. Nếu đã tới Đại Hoang thì sao trước đó không tìm hiểu kỹ trước.

Lại nghe hắn lại nói: “Tuy nói huyết mạch hắc mẫu đơn trân quý, nhưng không cũng không thể dung hợp được yêu khí và hương khí với nhau mà. Linh nhân này không đơn giản, chỉ sợ là huyết mạch hoa yêu này càng trân quý hơn.”

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn mình, Tần Hi liền nói: “Là ta đoán được. Đại Hoang cũng có hoa yêu lợi hại như vậy sao, xem ra ‘đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’, những lời này quả thật rất có đạo lý.”

Hai mắt nàng sáng lên: “Ngươi cũng biết câu này sao, đại bá cũng thường xuyên nói.”

Tần Hi không khỏi nhướng mày: “Đây là tục ngữ của người Trung Thổ, đại bá của cô là người Trung Thổ?”

Nàng lắc đầu: “Ta không biết, đại bá chỉ là đại bá thôi.”

“Cô chưa từng hỏi bao giờ?”

“Ta không quan tâm đến thân phận bên ngoài của ông ấy. Chỉ cần ông ấy là đại bá là được rồi.”

Cái gì mà “bên ngoài” với “bên trong”? Tần Hi nhất thời không hiểu được ý nàng, chỉ hỏi: “Vậy đối với cô, thân phận bên ngoài của ta là gì?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đáp rất nhanh: “Tu sĩ Trung Thổ Thái Thượng Diện.”

“Còn thân phận bên trong thì sao?”

Nàng tựa như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải lắm, cau mày nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói: “Chủ nợ?”

Tần Hi cố hết sức nhịn cười. Được, hắn hiểu ý của nàng rồi.

Sau khi linh nhân Mặc Lan hoàn thành khúc hát, cúi chào và bước xuống sân khấu, ngay sau đó có một tiểu linh nhân mặt mũi thanh tú bước đến đội mịch ly* giúp nàng. Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng rời đi, thần hồn hai sư đệ của Cố Thái dường như cũng đi theo nàng mất rồi. Cho dù Cố Thái có cau mày khiển trách như thế nào thì bọn họ cũng như mất hồn mất vía, khiến cho hắn giận đến mức còn chưa kịp thở dài đã bỏ đi mất.

*mịch ly: loại nón che mặt thời xưa của Trung Quốc



Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu ăn điểm tâm, nhưng bởi vì cảm giác được Tần Hi đang nhìn chằm chằm mình, nàng liền hào phóng đưa giỏ tre nhỏ ra.

Hắn cũng không khách khí, lấy một cái ném vào miệng, đột nhiên hỏi: “Định Vân Thành có còn cách nơi này xa lắm không?”

Nàng rất tận tụy với công việc dẫn đường của mình: “Định Vân Thành ở nơi cực Tây của Tây Chi Hoang, còn phải xem các ngươi đi như thế nào. Nếu như muốn nhanh một chút thì mười ngày chừng có thể đến, nhưng mà chỉ có thể đi qua núi rừng hoang vu. Nếu như muốn dừng chân du ngoạn ở thành trấn thì phải đi qua khoảng chừng bốn tòa thành, đương nhiên thời gian cũng tốn nhiều hơn.”

Vậy thì đi xem thành trấn đi, như thế nào cũng thoải mái hơn phải ngủ ngoài nơi núi rừng hoang dã.

Tần Hi lơ đãng nghe linh nhân hát một lúc, bỗng nhiên lại nói: “Lệnh Hồ cô nương, ta cảm thấy thân phận bên trong của ta không chỉ là chủ nợ, mà còn là người thuê, hai thứ đó cộng lại với nhau cũng tính là người quen rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không tiếp lời, có phải người quen hay không còn phải xem cuối cùng hắn tính tiền như thế nào, nói không chừng còn từ người quen đổi thành kẻ thù nữa đó.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô có phải đang nghĩ nếu ta đòi hỏi nhiều thì sẽ từ người quen biến thành kẻ thù không?”

Nàng liên tục xua tay: “Ta không có.”

“Vậy cô bây giờ có phải đang nghĩ ta có thể đọc được suy nghĩ không?”

Thật sự là biết sao?! Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên xoay người.

Tần Hi rất khiêm tốn cười một tiếng: “Ta dĩ nhiên là không biết, chẳng qua là trong mắt cô không giấu được tâm sự mà thôi. Đây cũng không phải là chuyện tốt, sau này phải thay đổi thôi.”

*

Việc lựa chọn linh nhân ồn ào huyên náo tiếp tục trong ba ngày, và cuối cùng đã lắng xuống vào ngày thứ tư.

Ngày thứ hai mươi ba của mùa đông, vào lúc tuyết rơi gió thổi, Cố Thái đột nhiên xuất hiện.

Vị tu sĩ Tam Tài Môn này vô cùng chú trọng lễ phép, cho dù mặt đầy lo âu, nhưng khi thấy hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch vẫn cúi đầu hành lễ: “Thật xin lỗi vì đã đến thăm các vị vào lúc này. Ngày hôm trước vội vã từ biệt cùng hai vị, nơi nào lễ phép chưa chu toàn, mong rằng hãy khoan thứ.”

“Không cần khách sáo, có chuyện cứ nói.”

Chu Cảnh xưa nay luôn vô cùng mệt mỏi với dáng vẻ dài dòng này. Trời chưa sáng mà hắn đã chạy đến, chắc chắc là có việc gì gấp, vậy mà còn lễ nghi dài dòng.

Cố Thái quả nhiên không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề chính: “Không giấu gì hai vị, hai sư đệ của ta đã mất tích rồi.”

Hóa ra ngày đó sau khi quay về khách điếm, hắn vẫn trách mắng bọn họ nặng nề. Bọn họ đều là tu sĩ Thiên Tự Môn, cho dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng không nên bị mấy linh nhân yêu xinh đẹp mê hoặc đến như thế. Có lẽ lời nói quá gay gắt đã khơi dậy sự phả nghịch của bọn họ nên ngay đêm đó sư đệ nhỏ nhất đã lén trốn đi.

Cố Thái mãi đến ngày thứ hai mới phát giác, rong cơn tức giận, hắn dùng Truyền Tin Thuật thúc giục nhưng chưa từng nhận được hồi âm. Đợi đến tối, Tiểu sư đệ vẫn không thấy bóng dáng, Nhị sư đệ mới nói sư đệ đã đến rạp hát ở Vong Sơn để gặp Ngu Vũ Linh và Mặc Lan linh nhân kia.

Tệ hơn nữa là vị Nhị sư đệ là người nóng tính, bởi vì thấy Tiểu sư đệ mãi vẫn chưa về nên ngay đêm đó không kiềm chế được đã lén chạy đến rạp hát để điều tra chân tướng và đến nay vẫn bặt vô âm tính.

Cố Thái đợi một ngày, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn, không khỏi âm thầm hối hận vì mình đã buông lời quá nặng. Nếu như ngày đó hắn đồng ý đi cùng thì sự tình đâu đến mức này. Hắn lo lắng một mình cũng không giải quyết được gì nên đành phải đến tìm hai vị tu sĩ Thái thượng Mạch thương lượng.

“Phần lớn rạp hát ở Khuynh Tiên Thành đều là của tu sĩ Trung Thổ nên hẳn là không có việc gì quá mức nghiêm trọng.” Trên mặt Cố Thái tràn đầy lo lắng. “Ta chỉ bận tâm về dã tâm tiềm ẩn của mấy linh nhân trong đó thôi. Hơn nữa, thứ nhất rạp hát ở Vong Sơn gia đại nghiệp đại, là tài sản của Tây Hoang Đế; thứ hai Đại Hoang có thiết luật trói buộc nên nếu có yêu đến gây rối thì không biết nên làm thế nào cho phải. Ta nghĩ có lẽ bên trong thành còn có những tu sĩ khác cũng gặp phải tình huống như thế này nên muốn đi khắp nơi dò hỏi một chút, hai vị cảm thấy thế nào?”

Xem ra, việc hai sư đệ đột nhiên mất tích khiến tu sĩ Tam Tài Môn này rối loạn mất rồi, Tần Hi lắc đầu: “Hiện giờ tu sĩ trong thành này này không chỉ có mấy vạn mà còn có hàng triệu, làm sao có thể hỏi được hết? Huống chi nơi đây tốt xấu lẫn lộn, bọn họ còn mất tích không rõ nguyên do, nếu chuyện này lộ ra có lẽ không phải là chuyện tốt.”

Cố Thái đứng dậy chắp tay nói: “Tại hạ một thân một mình quả thật không thể chắc chắn nên khẩn cầu hai vị tương trợ. Tối nay cùng ta đến rạp hát ở Vong Sơn để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”

Vừa dứt lời, liền nghe cách đó không xa vang lên một thanh âm nhẹ nhàng: “Rạp hát Vong Sơn, là nơi có rắn yêu Vũ Linh sao?”

Nói xong, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã đi đến. Nàng từ trước đến giờ vẫn luôn thức dậy sớm, lúc này trong tay đang cầm hai cái bánh bao không biết mới mua ở nơi nào mà mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp nơi.

Tần Hi nói: “Đúng vậy, cô muốn đi theo sao?”

Chu Cảnh nhướng mày, loại địa phương không đứng đắn này sao có thể dẫn theo một tiểu nha đầu được? Nguyên Hi từ khi đến Đại Hoang càng ngày càng không ra gì rồi.

Không ngờ nàng lại trả lời thật dứt khoát: “Được thôi, ta đi.”