Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc




Nàng dường như đã gặp được đại bá của mình.

Ông ấy đã mấy tháng không về, lần này ông lại về vào lúc hoàng hôn. Những tia sáng màu đỏ cam rơi trên lưng ông, vẽ nên những màu sắc và đường nét khiến nàng vui mừng.

Tay của ông vuốt ve trên đầu nàng, thật ấm áp.

Nàng thích loại ấm áp này và luôn khao khát nhiều hơn nữa, nhưng nó luôn cực kỳ ngắn ngủi, giống như những tia nắng rực rỡ đó, dù có làm gì cũng không thể giữ lại lâu hơn được.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mở mắt ra. Hàng mi dính đầy máu khô, tầm nhìn chỉ có một màu đỏ tươi mơ hồ, trước mắt loáng thoáng có người, còn rất gần.

Nàng theo bản năng đưa tay ra, nắm thật chặt đầu ngón tay của hắn, thật nhỏ giọng gọi hắn: “Đại bá.”

“… Cô nương… Tại sao lại đột nhiên tỉnh rồi… Mau để nàng ngủ đi…. Hẳn là đau lắm…”

Một giọng nữ trong trẻo gấp gáp nói điều gì đó, nhưng nàng không thể nghe rõ.

Những ngón tay nắm trong lòng bàn tay mình thon dài mà ấm áp, tay áo còn mang theo hương hoa cỏ được nắng làm ngọt ngào – không phải đại bá.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi buông lỏng ngón tay, trong lòng có chút thất vọng, nhưng sau đó bàn tay kia lại nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, một thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”

Nàng cảm thấy cơn mệt mỏi lại ập đến và tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê man.

Không biết qua bao lâu, tiếng gió nhẹ nhàng lùa bên tai, liên tiếp vén những lọn tóc quét qua gò má, khiến nàng có chút nhột.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mở mắt ra lần nữa, lúc này cuối cùng cũng không còn vết máu nữa, nhưng chung quanh lại cực kỳ sáng chói làm mắt nàng hoa cả lên. Nàng theo bản năng đưa tay che lại, bên người lập tức truyền đến thanh âm vui mừng kinh ngạc của Diệp Tiểu Uyển: “Cô tỉnh rồi!”

Nàng chớp mắt thật nhanh vài lần trước khi dần dần thích nghi với ánh sáng chói lóa kia.

Nơi này dường như là khách điếm. Cửa sổ bằng gỗ tuy có chút cũ, nhưng vẫn sạch sẽ và lộng lẫy, ánh nắng ngoài cửa sổ trong trẻo, là một ngày đẹp trời.

Nàng nằm trên giường, Diệp Tiểu Uyển kinh ngạc ngồi ở bên giường nhìn nàng, Chu Cảnh vừa mới mở cửa vào nhà, còn Tần Hi lười biếng tựa vào bên cửa sổ, dùng tay áo che khuất ánh sáng, dường như đang ngủ.

Những điều đó không quan trọng, quan trọng là mỗi người bọn họ đều có đôi tai hồ ly lông xù trên đầu và họ trông giống như những yêu thương.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không khỏi hít một hơi, vô tình bị sặc nước bọt, ho lớn một tiếng.

Diệp Tiểu Uyển vội vàng vỗ lưng giúp nàng bình tĩnh lại, liên tục nói: “Đừng hoảng, đừng hoảng! Đây chỉ là biện pháp che mắt mà thôi! Yêu binh của Xương Nguyên Yêu Quân kia đang tìm kiếm tu sĩ khắp nơi, không ngụy trang như thế căn bản không thể vào được thành trấn. Thương thế của cô nặng như thế, phải nghỉ ngơi trước đã, cho nên Tần sư đệ chỉ có thể đưa ra hạ sách này…”

“Là thượng sách.”

Chu Cảnh liếc nàng một cái, rồi đi đến bên giường tự mình rót trà, đưa cho Lệnh Hồ Trăn Trăn, ngượng ngùng thân thiết nói: “Uống trà đi.”

Nàng không chú ý đến lòng tốt hiếm thấy của hắn, mà nhận lấy uống hết nửa ly. Ngay lúc Diệp Tiểu Uyển cho rằng nàng sẽ hỏi mấy câu như đây là đâu hay ai thay y phục cho nàng thì Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng cẩn thận lên tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc: “Là ai chữa thương cho ta?”

“Ta.” Giọng nói ngái ngủ của Tần Hi truyền đến. Hắn buông cánh tay đang che nắng xuống, nheo mắt nhìn nàng: “Sao, định nói không có tiền nữa à?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nặng nề nhắm chặt mí mắt lại. Hắn chữa một vết cắt trên ngón tay thôi đã đòi năm trăm lượng rồi, quỷ mới biết lần này hắn lại đưa ra cái giá cắt cổ nào nữa. Nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt rồi, nàng tuyệt đối sẽ không đặt chân vào Thiết Dân Trang.

“Ta… Ta đã từng nói rồi, cũng đã nhắc nhở rồi.” Nàng cảm thấy mình không thể im lặng được. “Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ không trả tiền đâu.”

“Tiền cái gì mà tiền!”

Chu Cảnh vừa nghe bọn họ nhắc tới nợ nần nhảm nhí kia lại tức giận, cũng chẳng thể giả vờ ra vẻ thân thiết được nữa nên hắn không chút khách khí mà kéo nàng dậy khỏi giường với tư thế gần như đe dọa. Đôi tai trên đầu hắn dựng thẳng lên, khuôn mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt cũng dữ tợn.

“Cô nghe cho kỹ đây. Cô bị Vạn Thử Yêu Quân bắt đi là lỗi của ta. Hiện tại cô đã tỉnh rồi thì cứ cho ta một đòn đi, nhanh lên!”

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đợi nàng tỉnh dậy vì hắn đã bị lương tâm của chính mình dày vò đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

“Mau lên! Nếu không cứ đâm ta một nhát đi?” Kim quang ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một trường đao dài rồi ném vào tay nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu nhìn trường đao phát ra kim quang sáng chói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta bị bắt là bởi vì đánh không lại lão, không liên quan gì đến ngươi.”

Đại bá đã từng nói, con người chỉ có trách nhiệm với chính mình.

Là nàng không đủ mạnh, không có năng lực tự bảo vệ mình nên mới phải đi theo Thái Thượng Diện. Tuy nói là dẫn đường còn bọn họ phụ trách đánh nhau, nhưng thật ra nàng hiểu được những gì họ Tần nói không thể đúng hơn: Bọn họ không nhất thiết phải cần nàng dẫn đường, nhưng nàng phải cần bọn họ cứu mạng.

Giống như trói buộc mạng sống của mình vào tay người khác vậy, nhờ có bọn họ cứu nàng nên nàng mới có thể giữ được cái mạng sống bé nhỏ này của mình.

Chu Cảnh không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, không khỏi tức giận nói: “Một người bình thường như cô có thể đánh thắng được cái rắm! Đã nói cứ đâm ta một nhát đi! Không! Ba nhát! Nhanh lên! Lão tử còn phải ăn cơm đây này!”

Nàng đang nợ tiền chữa bệnh chồng chất mà còn phải đâm hắn nữa, đúng là phiền đến mức đầu nàng muốn nỗ tung.

“Tự ngươi đâm đi.” Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người xuống giường. “Ta không làm đâu.”

Không thèm để ý tới những lời chửi thô tục và nóng nảy của Chu Cảnh, nàng khom người xỏ giày vào. Đột nhiên nàng nhận ra y phục màu đỏ của mình đã biến thành y phục màu đen mịn màng và mềm mại như lụa, mà kiểu dáng cũng rất phong trần. Cổ áo vô cùng thấp, để lộ ra một phần xương quai xanh nhỏ nhắn và một đường áo lót màu đỏ tươi khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

Diệp Tiểu Uyển cười khan nói: “Bộ váy đỏ của cô hư rồi nên không thể mặc được nữa. Y phục này ta tìm thấy trong địa cung của Vạn Thử Yêu Quân, chỉ là có chút… Nhưng đây là thứ duy nhất có thể mặc được đó… hơn nữa còn thêu Tị Tự Quyết Chân Ngôn.”

Khẩu vị của Vạn Thử Yêu Quân đúng là thô tục không thể chịu được, nàng lật trên lật dưới cả địa cung đến tận nửa giờ, nhưng thứ nào cũng có màu xanh tím và bộ nào bộ nấy cũng chỉ là một lớp lụa mỏng, không thể che được cái gì. Khó khăn lắm nàng mới tìm thấy bộ này, ngoại trừ cổ áo có hơi thấp thì cũng coi như là bình thường nhất rồi.

“Đúng rồi Lệnh Hồ cô nương.” Nàng ghé sát vào tai của Lệnh Hồ Trăn Trăn thì thầm. “Cô yên tâm đi, lúc chữa thương ta là người giúp cô cởi y phục, mà vết thương cũng là ta chỉ, Tần sư đệ không nhìn thấy gì cả.”

Nàng biết mà, Oản này vẫn luôn đáng tin. Nếu ban đầu hai người họ thuận lợi trốn thoát, Oản nhất định sẽ nghe nàng mà không đi vào Thiết Dân Trang.

Lệnh Hồ Trăn Trăn xỏ giày vào, đột nhiên hỏi: “Cô có muốn cái gì không?”

Diệp Tiểu Uyển bị câu hỏi làm cho bối rối, đôi tai hồ ly màu cam nghi hoặc phe phẩy: “Muốn, muốn gì sao? Ta, ta muốn… ăn canh lá hạt sen…”

Đi chỗ nào mới có thể lấy được canh lá hạt sen cho nàng đây? Lệnh Hồ Trăn Trăn nhất thời nhức đầu, vô thức đi đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn quanh thì nhìn thấy những mái ngói màu sắc quen thuộc và hàng cây thường xanh chỉnh tề bên đường. Đây chính là Thủy Thanh Trấn.

Sau khi đi vòng quanh gần nửa tháng, nàng lại quay về nơi này.

“Yêu Quân chuột đâu rồi?” Nàng hỏi.

Tần Hi bình tĩnh nói: “Bị ta đả thương, chạy rồi.”

Hắn vừa lên tiếng, Lệnh Hồ Trăn Trăn liền phiền não, như thể trên vai có hàng vạn hàng ngàn tiền và bạc nặng trĩu vậy khiến nàng không thể thở được.

Nàng hít vào thật nặng nề rồi xoay người lại thì thấy Tần Hi đưa tới một một túi vải không lớn không nhỏ: “Vội vàng chữa thương cho cô nên không thể tỉ mỉ mà vơ vét cả địa cung được, chỉ có thể lấy chút tiền bạc và giấy vỏ cây, coi như là tạ lỗi vậy.”

Tạ lỗi? Nàng cảm giác như đang nằm mơ: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa đi?”

Tần Hi đặt túi vải vào tay nàng: “Chuyện ở Thiết Dân Trang là chúng ta có lỗi trước, cứu mạng chữa thương là chuyện đương nhiên, cầm lấy cái này đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi mở túi vải ra, một xấp ngân phiếu thật dày và một xấp giấy từ vỏ cây Nhược Mộc, vô cùng đẹp mắt.

Thái Thượng Diện vừa không đòi hỏi cái gì vừa còn tạ lỗi với nàng là chuyện gì đây? Nàng dường như không thể hiểu được.

Trước đây, khi nàng còn ở trên Thâm Sơn, đại bá thường xuyên nói với nàng rằng sau này đi ra ngoài phải giải quyết mọi nhân duyên để không bị ràng buộc cho dù đó là ân hay oán, bởi vì như thế người khác mới không thể nắm thóp nàng được.

Nàng cảm thấy dùng tiền giải quyết là nhanh nhất, sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng sáng tỏ.

Nhưng nàng vẫn luôn dây dưa với họ Tần này, những thứ nàng cho là rõ ràng như thế lại bị họ Tần này biến thành không rõ ràng; khi nàng cho mình đã nợ nần ngập đầu rồi thì họ Tần này lại nói không cần nữa, hơn nữa còn tạ lỗi.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nàng. Đôi tai hồ ly trắng như tuyết trên đầu hắn lúc ẩn lúc hiện, nhìn có vẻ rất mềm mại.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, là tiểu nhị mang trái cây rừng cùng vài đĩa bánh ngọt hảo hạng đến. Khi nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Lệnh Hồ Trăn Trăn thì tiểu nhị kia lại lặng lẽ đưa riêng cho nàng một giỏ trái cây khác.

Tần Hi thấy nàng định đưa tiền, liền ngăn lại, thấp giọng nói: “Không phải người ta đưa cho cô cái gì có nghĩa là cô phải trả tiền lại.”

Hắn cuối cùng cũng hiểu rồi, người Đại Hoang này kiến thức không nhiều, nhưng lại có rất nhiều quy tắc, muốn tất cả phải có qua có lại, đã thế còn lười đến mức dùng tiền để giải quyết. Đại bá kia của nàng không biết đã dạy nàng kiểu gì mà người này luôn muốn giải quyết rõ ràng mọi chuyện, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, bị thương nặng như vậy, nhưng câu thứ nhất vẫn là tiền.

Cái gì mà ân oán rõ ràng, hai bên không ai mắc nợ ai, làm sao tương tác giữa người và người lại có thể đơn giản và thô thiển như vậy? Mọi chuyện trên thế gian này nếu có thể dễ dàng giải quyết như vậy thì tại sao lại có nhiều phân tranh đến thế?

Lệnh Hồ Trăn Trăn trong mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn, tựa như gặp phải một vấn đề nan giải.

Nàng vẫn là tự mình giải quyết thôi.

Tần Hi tiện tay chọn một quả, nhưng cắn vào vừa chua vừa chát, không ngon như quả ngày đó nàng đưa cho mình ở Thiết Dân Trang.

Nhớ đến tình cảnh khi vừa tìm thấy nàng ở địa cung thì hắn càng cau mày hơn.

Nàng bị thương nặng vô cùng, phần lớn xương bên trái cơ thể đều bị gãy, cột sống cũng bị nứt, chưa kể còn bị bầm tím và trầy xước. Lúc hắn bế nàng ra khỏi địa cung, trên y phục đã nhuốm đầy máu. Tu sĩ tránh gì cũng được nhưng lại không thể tránh khỏi máu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy máu người nóng đến thể, lại còn khiến hắn nghĩ đến từ “chết” lạnh như băng kia.

Chu Cảnh nhận hết trách nhiệm về mình, nhưng bản thân hắn cũng không hề vô tội. Lúc trước rõ ràng có rất nhiều cơ hội để kéo nàng về bên mình, nhưng suy nghĩ “để xem nàng có thể làm được gì” đã ngăn hắn không ra tay giúp đỡ.

Vì những lý do khác nhau nên hắn không thể không tới Đại Hoang, và hắn thật sự vô cùng cảnh giác và chán ghét nơi này. Người đầu tiên hắn gặp là Lệnh Hồ, người kỳ lạ từ đầu đến chân, khiến hắn vẫn luôn âm thầm nghi ngờ những hành vi có vẻ ngây thơ và đáng ngờ của nàng, suy đoán nàng có thể có âm mưu hiểm ác nào đó.

Tuy nhiên, thật ra hắn chỉ đang áp đặt sự ghét bỏ của mình đối với Đại Hoang lên người nàng mà thôi. Đường đường là tu sĩ của Thái Thượng Nhất Mạch, nhưng đã không rèn luyện tính cách của mình đủ tốt, và việc giận cá chém thớt kia quả thật là rất vô lý.

Không có gì gọi là “người Đại Hoang không tầm thường cả” vì nàng vốn đã là một người bình thường, là hắn sai rồi.

Một bàn tay nhỏ nhắn đưa đến trước mặt hắn, rong lòng bàn tay cầm một quả màu xanh đỏ.

Tần Hi quay đầu lại, Lệnh Hồ hắc y kia đang ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi tai hồ ly màu đỏ rực bị ánh mặt trời phản chiếu vàng óng ánh, còn có đôi mắt xinh đẹp kia, thật sự trông giống một con hồ ly.

“Trái này ngọt.” Lệnh Hồ Trăn Trăn đặt quả kia đặt lên tay hắn.

Hắn không khách khí nhận lấy rồi bắt đầu cắn nó, chân mày đột nhiên giãn ra.

Thật sự rất ngọt.

Tần Hi lại nhìn nàng, ánh nắng trong trẻo phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của hắn khiến chúng trở nên lấp lánh mà ngây thơ.

Hắn ngừng một chút, rồi lại tiếp tục nói như có quỷ thần xui khiến: “Có rất nhiều chuyện chỉ cần một câu cảm ơn là được rồi.”

Từ lâu hắn đã phát hiện ra nàng chưa bao giờ nói lời cảm ơn mà chỉ tặng đồ để đáp lễ, tác phong giải quyết gọn gàng mọi chuyện này thật không có chút nhân tình nào.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ở đối diện không biết có nghe thấy hay không, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tai hồ ly trên đầu hắn không chớp mắt.

Mặc dù nàng không phải là “người Đại Hoang không tầm thường”, nhưng vẫn là một người Đại Hoang kỳ quái.

Bỏ đi, thích thì cứ nhìn đi, dù sao hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Tần Hi vừa bình tĩnh nhìn lại nàng, vừa ăn sạch trái cây.