Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ lại chuyện lúc nhỏ khi học viết chữ với đại bá.
Đại bá luôn chê nàng phiền, bởi vì nàng thấy việc dùng bút lông và mực vẽ bừa lên giấy thú vị hơn nhiều so với việc viết chữ.
Nàng đã vẽ những vệt mực lên bộ váy mới của mình,, khiến đại bá phải thở dài liên tục: “Giặt thế nào bây giờ? Rõ ràng là tiểu cô nương, sao lại nghịch ngợm thế?”
Nàng lao vào lòng đại bá, còn vẽ lên áo ông một bông hoa dại.
Ông có vẻ hơi giận, nhưng dần dần lại mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Thật đáng yêu, đại bá sợ sau này lớn lên, con sẽ không nghe lời nữa.”
“Vì sao con lại không nghe lời đại bá chứ?” Lệnh Hồ Trăn Trăn khi ấy còn bé ngây ngô hỏi.
Đại bá đáp: “Ta cũng không biết, nhưng Trăn Trăn là là người thân duy nhất của đại bá trên thế gian này, dù đôi khi không nghe lời, đại bá cũng không trách con.”
Nàng hớn hở: “Vậy con cũng không trách đại bá!”
Ông chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, rồi cúi nhìn nàng đang vẽ lên vai mình một con bướm méo mó, bật cười: “Chỉ vẽ nửa con thế này thì nhìn sao được, vẽ cho xong đi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn có lý lẽ riêng: “Nhưng nó đang nằm nghiêng mà.”
Đại bá chậm rãi nói: “Dù thế nào cũng phải thẳng lại, không thể cứ nghiêng mãi. Đại bá đã đợi ba giáp* rồi, Trăn Trăn phải giúp đại bá vẽ ngay ngắn lại, nghe rõ chưa?”
*1 giáp = 60 năm
Nàng không hiểu, tròn mắt ngước nhìn. Đập vào mắt là những tán lá màu vàng rực rỡ, xum xuê và đẹp đẽ, che khuất gần hết mái điện, quấn quanh những mảnh cửa sổ bị vỡ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là một đại điện rộng lớn nhưng đổ nát, bốn bức tường sụp đổ hơn nửa, gạch đá vụn văng khắp nơi. Trong hồ nước lớn tràn ngập ánh sáng dịu dàng, có một cây đại thụ màu vàng mọc lên, nàng đang nằm trên những cành cây to lớn, nghe tiếng gió lướt qua tạo ra những âm thanh như tiếng chuông bạc vang lên du dương.
“Trăn Trăn.”
Có một bóng người ngồi bên hồ, dùng giọng nói quen thuộc gọi nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn giật mình ngồi dậy, quả nhiên là đại bá Từ Duệ ngồi ở đó, đội chiếc nón che mặt cúi đầu.
“Ta vốn định dùng diện mạo quen thuộc nhất để gặp con, nhưng gần đây đại bá bận nhiều chuyện quá, nhất thời sơ suất, không chăm sóc tốt thân thể này. Con ngoan ngoãn ở đó đừng lại gần, để đại bá nói chuyện với con.”
“Không chăm sóc tốt thân thể này” ý nói là cơ thể của Từ Duệ thật sự đang bắt đầu phân hủy?
Lệnh Hồ Trăn Trăn dời tầm mắt đi, sau một lúc lâu mới khẽ nói: “Làm sao ông tìm được đại bá của ta?”
Tiên Thánh rất kiên nhẫn: “Trăn Trăn, Từ Duệ không phải là đại bá của con, ông ấy để con sống như một dã thú. Ta mới là đại bá, tất cả mọi thứ con biết đều là ta dạy, bao gồm cả thói quen khi ra ngoài đều phải tính toán rõ ràng.”
Nhưng Từ Duệ là thật. Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu.
Tiên Thánh chậm rãi nói: “Từ Duệ tự mình đến Trung Thổ, hắn cho là trốn ở Cúc Lăng Vu Thiên vài chục năm là có thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của Nam Hoang Đế, nhưng nào có dễ dàng như thế. Trên người con tập trung bao nhiêu nhân duyên phức tạp, với năng lực của hắn thì hoàn toàn không có khả năng bảo vệ con. Tuy nhiên, hắn có thể chống cự Thần Hồn Khế hơn một tháng, rất đáng khâm phục, lúc chết vẫn nhớ đến mẫu thân con, cũng là một người si tình. Vì vậy ta mới nghĩ ra cách dùng Thần Hồn Khế điều khiển vật chết.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhắm mắt lại: “…Ông thật tàn nhẫn.”
Tiên Thánh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi vài bước về phía trước: “Đại bá chỉ tàn nhẫn với người ngoài, với Trăn Trăn thì tuyệt đối không. Lần trước ở Tử Lâm Trấn làm con bị thương cũng chỉ vì đại bá quá tức giận, ta luôn theo sau muốn chữa thương cho con, kết quả con lại ra tay cướp lấy Bàn Thần Ti. Đại bá muốn con có Bàn Thần Ti, nhưng không phải lấy trong tình huống đó, một khi đã kích hoạt Bàn Thần Ti, thì ta cũng bó tay. Trước đây con nói đại bá cố ý giết con để điều khiển thi thể, đó là con tự suy nghĩ lung tung, nếu con chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hít sâu một hơi, đằng phong lên, rồi đáp xuống bên cạnh lão: “Ông dùng Thần Hồn Khế điều khiển phụ thân ta, hại chết cha mẹ ta, biến ta thành người có duyên với Bàn Thần Ti, rồi ép ta giành lấy Bàn Thần Ti, truy đuổi ta không ngừng —— Ông nói không tàn nhẫn với ta, nhưng ta thật sự không hiểu được ông. Ông nói thẳng với ta đi, muốn ta làm gì?”
Tiên Thánh lại quay lưng lại, không muốn để nàng nhìn thấy khuôn mặt phân hủy của Từ Duệ, giọng nói lại mang theo nụ cười: “Trăn Trăn, đại bá thấy con vui, nên chưa vội nói những chuyện này. Con đói không? Có muốn ăn trứng chưng đường không? Lần này là đại bá tự tay làm.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vội nắm chặt tay áo của ông: “Hãy để ta gặp đại bá thật sự đi, ta muốn gặp. Nhị Mạch Chủ, ông ra đi.”
Tiên Thánh thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra khỏi cửa điện. Một lúc sau, tại cửa điện lại chầm chậm xuất hiện một bóng hình, áo dài tay rộng, râu dài thân cao, chân mày thanh thoát, ánh mắt sáng ngời, chính là Nhị Mạch Chủ Thời Thái Sơ.
Trong tay lão cầm một hộp đựng thức ăn, tựa như ngày xưa ở núi hoang, hoặc là lúc ở Nhị Mạch Sơn, vô cùng tự nhiên đưa qua, trên mặt nở nụ cười: “Là món con thích ăn đấy, cầm lấy đi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không cầm, chỉ ngây người nhìn lão.
Nhị Mạch Chủ cau mày, dường như có chút bất đắc dĩ, đến gần lau đi vài giọt nước mắt nhỏ ở khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Ở Tử Lâm Trấn là đại bá sai, thấy con bình an vô sự, đại bá rất vui, sau này hãy sống hòa thuận với đại bá nhé.”
Giọng nói và động tác chưa quen thuộc, nhưng là ngữ điệu và sức lực thân quen nhất. Lệnh Hồ Trăn Trăn không khỏi nhớ lại những năm tháng đã cùng đại bá sống ở núi hoang.
Đại bá vì nàng mà học nấu cơm hầm canh, cho dù nàng bắt cá hay săn gà rừng, luôn vui vẻ làm cho nàng một bữa ăn ngon, trong đó món trứng chưng đường do ông làm là ngon nhất. Ông cũng vì nàng mà học cách buộc tóc cho tiểu cô nương, kể cho nàng nghe những câu chuyện về thế gian rộng lớn, về nhiều đạo lý và con người khác nhau.
Sau đó ông thường biến mất vài tháng, nàng liền biết được cách đếm ngày. Mỗi khi tính được ngày ông sắp trở về, liền đứng ở bên bờ vách núi phóng phi đao. Chúng lần lượt bay lượn ở trên con đường núi, mong chờ lần trở về ấm áp trong ánh hoàng hôn.
Đó từng là sự ấm áp duy nhất của nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm chặt cán đao bên hông, nước mắt rưng rưng hỏi: “Trước đây ông cũng đối xử với phụ thân con như thế này đúng không? Nghe lời thì hiền từ, không nghe lời thì hành hạ đến mức đau khổ mà chết?”
Nhị Mạch Chủ thở dài một tiếng: “Ta rất yêu quý phụ thân của con, nhưng đáng tiếc nó không phải là Tư Sĩ chân chính. Tuy nhiên, nó vì chống đối ta mà đã nghĩ ra cách tìm Tư Nữ để Cô Liên Thác Sinh, điều này đối với ta là một điều bất ngờ và thú vị. Nó là đệ tử mà ta thích nhất, nhưng con thì khác. Đại bá xem con là người thân duy nhất của mình.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu yên lặng hồi lâu, nói nhỏ: “Ban đầu ta vốn nên có người thân, nhưng đều bị ông giết cả rồi.”
Nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ làm nhiều món ngon hơn, làm nhiều kiểu tóc đẹp hơn cho nàng, kể thêm nhiều câu chuyện, và mang đến vô tận sự ấm áp. Nàng mãi mãi sẽ không biết “nếu như bọn họ còn sống” sẽ là như thế nào, mãi mãi sẽ không biết.
“Ta sẽ không bao giờ nhớ về ông nữa.” Nàng nhìn chằm chằm vào Nhị Mạch Chủ. “Cũng sẽ không gọi ông là đại bá nữa.”
Nhị Mạch Chủ bất đắc dĩ nhìn nàng một lúc: “Trăn Trăn vẫn trách đại bá.”
Nàng không nói gì, cũng không né tránh ánh mắt, giờ đây nàng đã có thể đối diện với lão ta một cách thản nhiên và không sợ hãi.
Nhị Mạch Chủ chậm rãi dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói: “Đại bá không trách con, ta còn cần Trăn Trăn giúp một việc quan trọng, cũng là giúp chính bản thân con. Thế nên, con đừng quá cứng đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời mới phải.”
Giúp? Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa định hỏi, chợt cảm thấy có vật khổng lồ như đám mây đen lướt qua bên ngoài, cơn gió rít gào làm lay động dữ dội cành lá của cây đại thụ vàng kim. Nàng bay lên vách tường đổ nát, nhìn thấy băng tuyết ngập tràn trước mắt. Hôm nay tiết trời quang đãng, có thể thấy rõ cây cầu dài và mảnh kết nối các Mạch Sơn ở phía xa.
Nơi này là Thiên Trọng Cung?
Vật khổng lồ như đám mây đen lại một lần nữa lướt qua tầm mắt, chính là con rồng đã thối rữa, Tiên Thánh lại ngang nhiên để nó quanh quẩn quanh Thiên Trọng Cung.
Nhị Mạch Chủ nhìn sinh vật khổng lồ bay lượn với ánh mắt trân quý: “Thật là một bảo vật, đáng tiếc khi phát hiện thì nó đã chết rồi. Để xác nó mục nát thật uổng phí, ta bèn thử lập khế ước thần hồn, không ngờ lại thành công. Không hổ là linh vật của đất trời, không thể so với dã thú tầm thường. Có nó canh giữ, chẳng phải càng giống như Đường Ngu trở thành ma đầu nắm giữ Thiên Trọng Cung sao?”
Câu nói này dường như không phải hỏi nàng, Nhị Mạch Chủ hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa điện. Quả nhiên, giây sau đó, Phí Ẩn và Từ Hoa Quân dắt theo Tần Hi mặc vũ y trắng toát bước vào.
Trên người hắn, dấu tay máu nhiều đến nhìn thấy mà giật mình, nhưng thần sắc và giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Quả thật rất giống, Nhị Mạch Chủ lập Thần Hồn Khế với các sư huynh sư tỷ của ta, chính là vì thời khắc này?”
Nhị Mạch Chủ cười khẽ, ánh mắt rực sáng nhìn hắn: “Ngươi có thể nói ra suy đoán của mình, nói đúng, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Tần Hi thở dài: “Thực tập viết ra thật bài bản, nào là bông tuyết lụa mềm, nhưng mấy người sớm đã biết đó là một con rồng chết, lại còn là nét chữ của sư tôn. Để ta đoán xem, đêm đó ở Thiên Trọng Cung ông không biết đã dùng cách gì thành công thao túng sư tôn, khiến người khác nghi ngờ ông ấy lòng dạ khó lường. Cái gọi là tìm kiếm tay chân Tiên Thánh, bắt giữ đa phần đều là tâm phúc của sư tôn. Đợi khi chúng ta rời Mạch, liền bị nhốt vào tầng hầm thứ năm, không cách nào gửi tin ra ngoài.”
“Nhị Mạch Chủ ung dung cùng ta diễn một vở kịch, cuối cùng vẫn là để ông đưa toàn bộ tu sĩ của Nhất Mạch vào tròng. Giờ ta đoán họ đang tìm các Mạch Chủ ở các Mạch, cáo buộc sư tôn chính là Tiên Thánh, vì các đệ tử phát hiện bộ mặt thật của ông ấy nên ông phải mượn việc thực tập để giết người diệt khẩu. Các trưởng lão dẫn đầu thực tập là nhân chứng, còn con rồng này chính là vật chứng. Mà Đại Mạch Chủ một mực không hối cải, nhốt ba người có duyên với Bàn Thần Ti trong Thiên Trọng Cung, còn sai rồng canh giữ – phải nói là thật lợi hại.”
Nụ cười của Nhị Mạch Chủ càng sâu hơn: “Ngươi cũng thật thông minh. Xem ra bài khảo nghiệm Tiên Thánh thật giả mà Đường Ngu giao cho ngươi, ngươi đã vượt qua rồi. Kế thừa Đường Ngu không tốt lành gì, vẫn nên đến làm cho ta thì hơn, ta luôn hào phóng hơn Đường Đại Mạch Chủ.”
Tần Hi nhìn lão ta một cái: “Nhị Mạch Chủ ngay cả giao ước bằng lời giữa ta và sư tôn cũng biết, nhưng ta không tin ông có thể luôn điều khiển được Đại Mạch Chủ.”
Nhị Mạch Chủ ôn tồn nói: “Ngươi đoán đúng rồi, đáng được thưởng. Thần hồn của ngươi từng phân làm hai, đương nhiên biết đó là cảm giác gì, trên người Đường Ngu có một nửa thần hồn của ta.”
Lão không đợi Tần Hi hỏi, liền xoay người bước ra khỏi điện, nhàn nhã nói: “Có điều hắn thực sự còn lợi hại hơn ta nghĩ, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Ngươi ở lại ăn gì đó với Trăn Trăn đi, làm nó vui lên một chút, khi nào đến giờ, lập tức bắt đầu.”
Bắt đầu cái gì?
Tần Hi nhìn chằm chằm bóng lưng của lão: “Xin Nhị Mạch Chủ chỉ rõ, rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?”
Nhị Mạch Chủ đã rời điện, chỉ còn dư âm nhẹ nhàng vang vọng: “Nhân duyên làm sao mới gọi là thanh toán sạch sẽ, các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”