Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)




Tần Hi lặng lẽ nhìn sư phụ một lúc, cuối cùng mở lời: “Đệ tử từ năm 13 tuổi đã được sư tôn đưa vào Nhất Mạch, được sư tôn nâng đỡ chăm sóc suốt cả chặng đường dài như thế, ệ tử vô cùng cảm kích. Sư tôn luôn là người mà đệ tử tin tưởng và tôn kính nhất trên đời.”

Giọng hắn nhỏ nhưng ổn định: “Sư tôn từng dạy rằng, những người có duyên với Bàn Thần Ti đều có số phận thảm khốc, vì thế càng không nên lãng phí cơ hội này. Đệ tử luôn cảm thấy điều đó rất đúng. Thế nhưng, nếu cơ hội đầy máu tanh này là do con người thao túng, thì xin sư tôn tha thứ, đệ tử không thể chấp nhận.”

Dù cho Tần Nguyên Hi không vào Thái Thượng Mạch, không trở thành tu sĩ, cuối cùng chỉ là một công tử giàu có chờ chết, thì đó cũng là những diễn biến tự nhiên, chứ không phải do bàn tay vô hình nào đó thao túng, khiến quá khứ phủ lên bóng đen dày đặc.

Hắn lựa chọn nói ra sự thật về hành động của Tiên Thánh trước vị sư tôn mà hắn tôn kính nhất, đây có lẽ là một trong những lần hiếm hoi mà Tần Nguyên Hi mạo hiểm đánh cược bằng sự bốc đồng của mình. Ngay lúc này, hắn bỗng hiểu được cảm giác của Lệnh Hồ Trăn Trăn khi đối mặt với Tiên Thánh tại Tư Sĩ Cốc, nói ra chữ “nhớ.”

Nếu thật sự là sư tôn, Tần Nguyên Hi chắc chắn sẽ phát điên.

Đại Mạch Chủ cũng nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt có chút vui mừng nhưng cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Ông hít sâu một hơi, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi đi vài bước, nói: “Nhất Mạch là nơi bồi dưỡng chín người thừa kế chức vị Mạch Chủ, nên dĩ nhiên chỉ giữ lại những thiên tài thực sự. Lệnh Hồ Vũ có thiên phú xuất chúng, suy nghĩ còn vượt xa người thường. Ta sau khi nhận nó vào Nhất Mạch, Thái Sơ đã nổi giận với ta một thời gian dài.”

“Lúc đó Lệnh Hồ Vũ và Thái Sơ có tình thầy trò rất tốt, nó thường xuyên trở lại Nhị Mạch Sơn để thăm người sư tôn cũ của mình, và ta cũng chưa từng ngăn cản. Sau khi nó đến Nhất Mạch, dù đã gọi ta là sư tôn, nhưng khi nhắc đến Thái Sơ thì vẫn thân thiết gọi là ‘tiên sinh’.”

“Thế như, sau một khoảng thời gian, ta nhận ra những lúc nó buồn bực không vui ngày càng nhiều, cũng không còn hay quay về Nhị Mạch Sơn ữa. Thái Sơ tuy rất thông minh, nhưng cũng rất hẹp hòi, ta đoán là hắn đã ép Lệnh Hồ Vũ quay lại Nhị Mạch, nên đã ra lệnh không cho phép nó về lại Nhị Mạch Sơn nữa. Lệnh Hồ Vũ thật sự không quay lại đó nữa, nó bắt đầu đi ra ngoài và làm một loạt chuyện khiến người khác khiếp sợ.”

Đại Mạch Chủ cười tự chế nhạo mình, lại nói: “Trước khi nó trốn đến Đại Hoang, ta đã gặp nó một lần, vốn định tự tay xử tử, nhưng nó chỉ nhìn ta mãi mà không nói gì. Ta lại mủi lòng, cuối cùng để nó chạy trốn về phía Đại Hoang. Nghĩ lại bây giờ, có lẽ nó muốn nói về chuyện Thần Hồn Khế, nhưng không thể nói ra.”

Ông thở dài một tiếng: “Sau đó, ta thỉnh thoảng cũng để ý đến Thái Sơ, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào, cho đến khi có người cố ý tạo ra những người có duyên với Bàn Thần Ti. Có thể nói rằng ta vì tư lợi cũng được, âm thầm cảnh giác cũng được, ta đã đưa con và Tiểu Thất vào Thái Thượng Mạch để luôn âm thầm bảo vệ mà không để Thái Sơ tiếp cận. Lúc năm 13 tuổi nhận các con vào Nhất Mạch, khi ấy được giữ các con bên cạnh nên cũng yên tâm hơn chút.”

Nói đến đây, Đại Mạch Chủ lại nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Con cũng vậy, ở lại Nhất Mạch Sơn mới à an toàn nhất.”

Tần Hân nói khẽ: “Sư tôn đang nói rằng Nhị Mạch Chủ chính là Tiên Thánh?”

Đại Mạch Chủ ngược lại cười: “Con tin hay không tin cũng được, sư tôn đã nghĩ thông một điều, Tiên Thánh thật giả chẳng phải cũng là một thử thách đối với người thừa kế sao? Hiện tại con đã nhận được lời giải thích của một người trong số đó, con cũng có thể đi hỏi người còn lại. Sư tôn muốn xem con có thể vạch trần Tiên Thánh và vượt qua kiếp nạn Bàn Thần Ti một cách suôn sẻ hay không.”

Biết rằng chuyện về Phong Lôi Ma Khí không thể giấu được, Tần Hi giải thích: “Đệ tử tuân theo lời dạy, không để cho Phong Lôi Ma Khí lan khắp toàn thân, vẫn chừa lại một cánh tay phải.”

Đại Mạch Chủ liếc nhìn hắn: “Không tệ, đến lúc con hóa thành Phong Lôi Ma Khí mà chết, ít nhất cũng còn cánh tay phải để mai tang cùng.”

Tần Hi thở dài: “Đệ tử nhất định sẽ cẩn trọng, không để bi kịch này xảy ra.”

Đại Mạch Chủ cũng thở dài, từ tốn ngồi lại sau án thư, đầu ngón tay khẽ búng, bức thư của Lệnh Hồ Vũ nhẹ nhàng rơi vào tay Lệnh Hồ Trăn Trăn.

“Xem như là di vật của phụ thân con, giữ kỹ nhé.” Ông hiếm khi nở nụ cười hiền hòa với nàng. “Về đi, qua tháng Giêng sẽ có thử thách, để Tiểu Cửu nói rõ hơn cho con.”

Tần Hi cúi người hành lễ, bước tới bên cửa, không biết vì cảm xúc gì, quay đầu nhìn lại.

Đại Mạch Chủ cũng đang nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa. Qua một lát, ông dịu dàng dặn dò: “Tiểu Cửu, con phải sống tốt nhé.”

Cửa phòng yên ắng khép lại, Tần Hi nắm tay Lệnh Hồ Trăn Trăn đi một đoạn trên hành lang, rồi tựa vào lan can nhìn ra đỉnh Cửu Thanh Sơn phủ đầy băng tuyết. Ký ức về những năm tháng tu hành và trưởng thành ở Nhất Mạch như dòng nước chảy qua trước mắt.

Hắn dĩ nhiên muốn sống tốt, hắn không phải Tùng Hoa, không có nhiều tâm ma. Thứ có thể khiến Tần Nguyên Hi phát điên vĩnh viễn là người trước mắt và chuyện trước mắt.

Vì thế mà giờ phút này, hắn khó mà sống tốt được.

“Chàng sẽ hóa thành Phong Lôi Ma Khí mà chết ư?” Lệnh Hồ Trăn Trăn bất ngờ cất tiếng hỏi, giọng rất nhẹ.

Tần Hi nheo mắt: “Đương nhiên sẽ không, nhưng cho dù tỷ lệ một phần tỷ bất hạnh đó có xảy ra, sư đệ cũng sẽ hóa thành Phong Lôi Ma Khí cuộn tròn dưới chân tiểu sư tỷ như một con hồ ly.”

Nàng có lẽ đã quen với việc hắn đôi khi không nói tiếng người, bỗng cười khẽ một tiếng: “Vậy thì chàng phải biến thành một con hồ ly có đôi mắt thật dài, đuôi cũng thật dài, như thế ta mới không nỡ vứt bỏ chàng.”

Vứt bỏ là có ý gì?

Tần Hi mặt không cảm xúc véo má nàng một cái, khóe mắt hắn lại thoáng thấy vài bóng người đang chậm rãi bước tới trên hành lang, trùng hợp thay, đó chính là Nhị Mạch Chủ dẫn theo vài đệ tử Nhị Mạch vừa đi vừa nói chuyện. Khi thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn, ánh mắt của ông hiện lên niềm vui sướng.

Ông vẫy tay cho đệ tử rời đi trước, rồi mỉm cười nói: “Trăn Trăn đã trở về, lại gầy đi nhiều như vậy, hẳn đã chịu khổ không ít nhỉ?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn muốn nói lại thôi: “Nhị Mạch Chủ…”

Ông hiểu ý, xua tay: “Ta không quan tâm con vì chưa nghĩ thông điều gì mà rời đi, nhưng nếu đã về thì tốt rồi, đừng như phụ thân con đi một lần là không trở lại. Thế nào? Có muốn quay về Nhị Mạch Sơn không? Muốn học gì cũng được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lén lút nhìn Tần Hi một cái, hắn lập tức hiểu: “Nhị Mạch Chủ, đệ tử nghe nói Lệnh Hồ Vũ từng là tu sĩ Nhị Mạch, lần này chúng ta ở Đại Hoang có nhiều kỳ ngộ, cũng có vô số nghi hoặc, mong Nhị Mạch Chủ giải đáp.”

Nhị Mạch Chủ “Ồ” một tiếng: “Các con theo ta, ngồi xuống rồi nói.”

Phòng của ông khác hoàn toàn so với sự thanh nhã của Đại Mạch Chủ, gạch lát giống như những viên ngọc lấp lánh nhiều màu, bình phong cũng là những bức tranh lớn đầy màu sắc. Cả căn phòng rực rỡ tươi sáng, ngay cả cơn gió tuyết thổi vào cũng dường như ngọt ngào hơn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ chặt chén trà làm bằng thủy tinh trong tay. Nước trà tỏa hương thơm thanh mát, chưa kịp nguội thì Tần Hi đã kể xong câu chuyện một cách lưu loát và rõ ràng.

Nhị Mạch Chủ chăm chú nhìn hai người họ: “Là thật sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu: “Vâng.”

Ông im lặng hồi lâu, hốc mắt dần đỏ lên, bất giác dùng tay đỡ trán, giọng nói rất trầm: “Thì ra là như vậy… Phụ thân con … Ta hoàn toàn không nhận ra…”

Ông đột ngột đứng dậy, quay lưng lại, qua một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Ta biết rồi, các con nghi ngờ thân phận của Tiên Thánh, muốn thăm dò ý của ta, đã đến gặp Đường Đại Mạch Chủ chưa?”

Tần Hi đang trầm ngâm, thì Lệnh Hồ Trăn Trăn đã nói: “Đã đến rồi, nên bây giờ mới tìm người.”

Nhị Mạch Chủ quay đầu lại, mỉm cười nửa như không nhìn nàng: “Lá gan của các con cũng lớn thật, nghiêm túc mà nói, đây chính là tội khiêu khích Mạch Chủ đấy.”

Ông nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hít một hơi sâu: “Phụ thân con là người có tính cách hoạt bát, thích nói thích cười, nhưng sau khi vào Nhất Mạch, lại rất ít khi thấy nó cười. Ta lo rằng Nhất Mạch có nhiều thiên tài, nó ở đó không được coi trọng, nên thường gặp mặt để động viên. Nó không chịu gọi Đường Đại Mạch Chủ là sư tôn, mà chỉ gọi ông ấy là ‘tiên sinh’. Sau đó không biết vì lý do gì mà Đường Đại Mạch Chủ ra lệnh cấm nó quay lại Nhị Mạch Sơn, vì thế ta cũng rất lâu không gặp phụ thân con. Đến khi nghe tin về nó, thì nó đã trở thành một ma đầu khét tiếng.”

Nhị Mạch Chủ cảm thán hồi lâu, rồi trở nên thận trọng: “Thần Hồn Khế dường như không phải là thứ con người có thể tạo ra, trên đời này thật sự có loại thuật điều khiển như vậy sao? Vị tiên sinh ấy rộng rãi đến thế, bảo vật quý giá cũng có thể dễ dàng tặng cho đệ tử, hẳn là thứ ông ấy tích lũy được chắc chắn còn nhiều hơn. Theo ta biết, Đường Đại Mạch Chủ có sở thích sưu tầm thần vật, Nhất Mạch tập hợp được ba người có duyên với Bàn Thần Ti, ai nấy đều có thiên phú tuyệt luân, quả là hiếm thấy.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Nhị Mạch Chủ đang nói rằng Tiên Thánh chính là Đại Mạch Chủ?”

Ông bật cười: “Ta đâu có nói vậy, Trăn Trăn nói thẳng thắn quá, đó là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm.”

Dứt lời, ông lấy một tờ giấy, viết vài dòng, rồi nhẹ nhàng đưa cho Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Cầm lá thư này đến gặp Hòa Vận trưởng lão, nói ông ấy trả lại di vật của phụ thân con. Các con đi đi, qua tháng Giêng sẽ có kỳ thực tập, hất định phải cẩn thận.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bước tới cửa, theo bản năng quay lại nhìn, Nhị Mạch Chủ đang mỉm cười với nàng, giọng nói dịu dàng: “Trăn Trăn về là tốt rồi.”