23 tháng Giêng. mưa tuyết mịt mù.
Tiểu sư tỷ bỗng dưng biến mất hơn nửa năm nay lại trở về Nhất Mạch Sơn. Động phủ tối tăm và chật chội của Lệnh Hồ Vũ lần đầu tiên tập trung đầy đủ các đệ tử trong phái. So với lần đầu tiên vô cùng vắng vẻ khi nàng đến đây thì lần này náo nhiệt đến mức như muốn nổ tung.
Đoan Mộc Duyên cứ như một cái đuôi, bám sát theo sau, liên tục nói: “Tiểu sư tỷ, sư đệ ngày nào cũng nhớ tỷ! Tỷ không biết đâu, Lão Cửu đã quên tỷ hoàn toàn rồi, sư tôn còn không cho chúng ta nhắc đến tỷ nữa! Quãng thời gian đó thật như địa ngục! Đệ chỉ có thể mỗi ngày đối diện với bức tranh của Tiểu sư tỷ mà rơi lệ nhớ mong…”
Tần Hi liếc y một cái: “Nếu huynh nói với ta sớm hơn thì có lẽ ta đã sớm đưa Tiểu sư tỷ của huynh về rồi.”
Giọng điệu này là sao? Lão Cửu không bình thường, hai người này chắc chắn là ở bên nhau thật rồi.
Đoan Mộc Duyên bám lấy Quý Viễn: “Huynh ở Đại Hoang ngày nào cũng thấy hai người họ nắm tay nhau, chắc là khó chịu lắm nhỉ?”
Quý Viễn tức giận nói: “Đệ ấy sớm đã bắt cóc Tiểu sư tỷ rồi! Bỏ lại ta và Trầm Bất Bình không biết sống chết thế nào, đứng chịu gió lạnh nửa tháng ở Vô Phong Thành!”
Hai người họ cãi nhau làm động phủ ồn ào lên, Du Bạch thật sự không chịu nổi nữa, tiến tới đá mỗi người một cú: “Nhỏ giọng lại một chút!”
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đang nhìn mình, nàng bèn cười đáp lại: “Theo ta thấy, hình như mới chỉ mấy ngày không gặp Tiểu sư tỷ thôi mà trông tỷ lại gầy đi chút rồi.”
Về chuyện của Nguyên Hi và Lệnh Hồ, sau khi tỉnh dậy nàng đã nghe Lâu Hạo nói sơ lược. Tổng thể thì có vẻ là gian truân lắm, Nguyên Hi còn mất trí nhớ một thời gian, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không khác gì ngày xưa. Không biết hai người họ sao rồi.
“Ngư Bạch, cho cô này.” Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên đưa tới hai lá bùa màu đỏ tươi. “Đây là Dẫn Hương Phù.”
Nàng giật mình: “Thứ này đắt lắm, ta không thể nhận.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thẳng vào nàng: “Cô tỉnh lại, ta rất vui.”
Du Bạch bật cười, nhanh chóng nhét lá bùa vào tay áo: “Tiểu sư tỷ trở về ta cũng vui. Tỷ học thế nào rồi? Ta thấy hình như tu vi của tỷ tăng lên không ít, chắc là đã học hết rồi phải không?”
“Những gì phụ thân biết, ta đểu học hết rồi.” Lệnh Hồ Trăn Trăn không hề né tránh. “Chỉ còn xem có cơ hội học những thứ mà ông không biết không.”
Tỷ ấy gọi Lệnh Hồ Vũ là phụ thân sao?
Trong lòng Du Bạch kinh ngạc, đang không biết có nên hỏi hay không thì Lâu Hạo đã lên tiếng: “Người ta vừa mới trở về đã nghe mấy người ảm nhảm đến giờ, còn chưa kịp uống ngụm nước nào. Đã về rồi thì đợi thêm chút nữa có sao đâu, đừng nói mãi nữa, mau trở về để người ta nghỉ ngơi.”
Kể từ khi Sương Nguyệt Quân gặp chuyện, vị Nhị sư huynh này dần có dáng vẻ huynh trưởng tựa phụ thân nên các đệ tử lập tức nghe lời, lũ lượt cáo từ. Tần Hi thấy Chu Cảnh không có mặt, không khỏi ngạc nhiên: “Sao Tùng Hoa lại rời Mạch nữa rồi?”
Lâu Hạo đáp: “Đệ ấy mới đi hai ngày trước, cũng không biết có việc gì, chỉ nói trước kỳ thực tập sẽ quay về.”
Chắc hẳn là vì Diệp Tiểu Uyển.
Khách khứa rời đi rồi, động phủ chật chội và tối tăm lại trở về vẻ tĩnh mịch như trước. Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng trên đỉnh của cột đá cao nhất, ngẩng đầu nhìn khe hở trên đỉnh động, những bông tuyết đang từ kẽ hở nhỏ hẹp rơi xuống động phủ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có bông tuyết nào có thể rơi xuống, như thể có một bàn tay vô hình chặn chúng lại bên ngoài.
Tần Hi mới vừa đằng phong lên, liền nghe nàng nói: “Ta biết tại sao phụ thân lại chọn nơi này làm làm động phủ rồi.”
Nàng thu hồi ý niệm, những bông tuyết bị ngăn lại ngoài khe hở giờ lại rơi xuống mà không còn gì cản trở, đáp xuống vai nàng.
“Ông ấy dùng nơi này để luyện ý niệm của mình.” Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa xoa trán. “Tuyết rơi thì chặn tuyết, mưa rơi thì chặn mưa, nên mới có thể dùng ý niệm để ngưng tụ Long Quần Phi Đao.”
Con đường hẹp dài ở Tư Sĩ Cốc cũng có tác dụng tương tự, đa phần đó chính là nơi các Tư Sĩ dùng để tu luyện ý niệm.
Tần Hi nhìn quanh một vòng:””Khi phụ thân nàng xảy ra chuyện, nơi này hẳn đã bị lục soát kỹ lưỡng, những thứ ông ấy từng dùng đều bị phong ấn trong Thiên Trọng Cung. Tìm cơ hội đi xem thử, lấy về vài món di vật cũng được.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông đồng trong trẻo vang lên. Hai chiếc chuông đồng nhỏ lơ lửng xoay quanh nhẹ nhàng — Triệu Hoán Lệnh của Đại Mạch Chủ đã đến.
Tần Hi liền ôm chặt Lệnh Hồ Trân Trân, tay kia nắm lấy chuông đồng. Trước mắt cảnh sắc thoắt biến đổi, khi chân chạm đất thì họ đã ở trong thư phòng của Đại Mạch Chủ tại Thiên Trọng Cung.
Bốn phía là màn lụa nhẹ nhàng buông xuống, khói mỏng bay lượn. Đại Mạch Chủ râu tóc bạc trắng đứng quay lưng trước án thư, thấy Tần Hi giấu Lệnh Hồ Trăn Trăn sau lưng, ông chỉ khẽ thở dài.
“Có vẻ chuyến đi Đại Hoang lần này, những gì cần mang con đã mang tất cả về rồi.” Đại Mạch Chủ nói, giọng trầm ấm như tiếng chuông đồng, mang theo sức mạnh khiến người nghe an lòng. “Tử Cực Quân vài ngày trước lại đến, là để tạ tội, còn nhắc đến ‘Tiên Thánh’. Lệnh Hồ Trăn Trăn, Tiên Thánh là đại bá của con sao? Con cướp Bàn Thần Ti, là làm theo lệnh của ông ấy?”
Ông không nói nhiều, mà đi thẳng vào vấn đề.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thẳng vào đôi mắt rực sáng của ông, bình thản đáp: “Đại bá thật của con tên là Từ Duệ, được cha mẹ con nhờ vả nuôi dưỡng. Đại bá giả đã giết ông ấy khi con bảy tuổi, rồi dùng thuật pháp điều khiển thi thể để tiếp tục nuôi dưỡng con, nhưng con không biết lão con là ai. Lão quả thật đã kêu con cướp Bàn Thần Ti, nhưng lý do con cướp không phải vì nghe theo lời lão ta.”
Đại Mạch Chủ dường như không bất ngờ, chỉ hỏi: “Vậy con làm vì lý do gì?”
“Vì bản thân con. Con muốn mọi chuyện không vui đều chưa từng xảy ra.”
Đại Mạch Chủ khẽ mỉm cười: “Bàn Thần Ti là một thần vật tinh quái, càng yếu đuối, nó càng giáng đòn nặng nề. Tiên Thánh đã nuôi dưỡng con hơn mười năm, nếu con vẫn còn nhớ về ông ấy, cũng là chuyện thường tình. Nếu lần sau ông ấy bảo con làm chuyện xấu, con sẽ làm thế nào?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêm nghị đáp: “Con không phải con rối, và con cũng không nghĩ mình từng làm chuyện xấu.”
Đại Mạch Chủ cười lớn: “Con rất thẳng thắn. Nhìn nét mặt của hai người, chắc hẳn ở Đại Hoang đã có kỳ ngộ khác. Nói vi sư nghe xem, sao các con lại vào được Cúc Lăng Vu Thiên?”
Lẽ nào phải nói hết chuyện của Lệnh Hồ Vũ và Ký Mộng? Điều đó chẳng khác nào nói với ông ấy rằng họ nghi ngờ Tiên Thánh chính là ông ấy hoặc Nhị Mạch Chủ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước mắt nhìn Tần Hi, hắn lén nháy mắt, nàng lập tức hiểu ý và kể lại chuyện xưa không sót chi tiết nào. Càng nghe, sắc mặt Đại Mạch Chủ càng nghiêm trọng. Đến khi nghe xong, ông không nói gì mà chỉ đi về phía tủ sách, lấy ra một cuốn sách.
Trong sách kẹp một bức thư, dù có thanh khí của tiên thuật bảo vệ nhưng vẫn có vẻ cũ kỹ và đã ngả vàng.
“Đây là thư của Lệnh Hồ Vũ năm đó gửi cho vi sư từ ta từ Đại Hoang.” Ông thở dài vẫy tay. “Lại đây mà xem.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cẩn thận mở phong thư ra, liền thấy đầy những nét mực lấm tấm. Chữ của Lệnh Hồ Vũ sắc bén như đao kiếm, từng nét đều chứa đầy hàn ý.
Trong thư không hề đề cập đến chuyện bị điều khiển, chỉ nói rằng ở Đại Hoang đã gặp được một nữ tử mà ông yêu thương, nhưng thân phận nàng đặc biệt, cả hai liên tục bị truy sát, e rằng không thể bên nhau lâu dài. Tuy nhiên, nữ tử đó đã mang thai và đứa trẻ sắp chào đời, vì vậy ông nhờ Đại Mạch Chủ đến Đại Hoang, ít nhất là có thể bảo vệ đứa trẻ vô tội.
Giọng Đại Mạch Chủ rất nhẹ: “Nó đã làm vô số điều ác ở Trung Thổ, có những chuyện ác hơn thế này gấp nghìn lần cũng không hiếm. Nhưng đây là lần đầu tiên nó viết thư cầu xin vi sư giúp đỡ, chắc chắn có điều khác lạ. Vi sư lập tức bỏ mọi thứ đến Đại Hoang. Lúc đó tin đồn lan tràn, ai cũng nói Lệnh Hồ Vũ đã bắt cóc sủng phi của Nam Hoang Đế. Vi sư liền lần theo dấu vết của Nam Hoang Đế đến Định Vân Thành, chỉ thấy nó đã bị sét đánh thành tro tàn và đứa trẻ cũng không tìm thấy. Vi sư đã đến quá muộn rồi.”
“Thì ra ngọn nguồn của ân oán là như thế này. Năm mươi năm trôi qua, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.”
Đại Mạch Chủ gõ nhẹ lên lá thư vàng úa, trong mắt già nua thoáng hiện một giọt lệ nhạt nhòa. Rất lâu sau, ông mới ngẩng đầu nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, chậm rãi nói: “Chân thân của Tiên Thánh, hai con chắc đã có suy đoán rồi. Chẳng trách Lão Cửu cứ giấu Tiểu sư tỷ của nó ở sau lưng.”