Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)




Ra đến sân viện, Cúc Lăng Vu Thiên đã tràn ngập ánh hoàng hôn rực rỡ, tiếng chim bay về tổ vang vọng khắp nơi.

Bên trong trang viên, có thể thấy bóng dáng người ẩn hiện nơi sâu thẳm, phần lớn là những dị tộc thời Thượng Cổ được Chiết Đan Tiên Nhân bảo vệ. Tần Hi khoanh tay thưởng thức cảnh sắc một lúc, bỗng nghe vị tiên nhân này cất tiếng: “Thiếu niên, nếu tiếp tục để cho hàn khí từ cõi chết quấn lấy, chỉ khiến thần hồn suy yếu dần mà thôi.”

Hắn khẽ nhướng mày: “Vãn bối biết rồi.”

Chiết Đan Tiên Nhân nhìn chằm chằm vào hắn: “Lão hủ có thể nhìn thấy trên người con có Bàn Thần Ti, sử dụng thần vật để thực hiện tâm nguyện tất nhiên phải trả giá. Bàn Thần Ti chính là loại thần vật như vậy, con nghĩ con có thể gắng gượng được bao lâu? Chỉ thêm khổ sở mà thôi.”

Tần Hi không đáp lời.

Hắn đã sớm nghi ngờ việc hàn khí từ cõi chết cứ mãi theo đuổi có vấn đề, giờ đây bị Chiết Đan Tiên Nhân nói toạc ra, hắn cũng không ngạc nhiên.

Sự gian trá của Bàn Thần Ti có lẽ chính nằm ở đây, bất kể có luyện hóa hay không, chỉ cần nó còn trong cơ thể, nó sẽ luôn rình rập trong lòng, chờ đợi một mong muốn đơn giản mà mãnh liệt.

Khi ở cõi chết kéo Trăn Trăn trở về nhân thế, hắn đã có một ước muốn như vậy, mong nàng sống lại.

Bàn Thần Ti có lẽ đã vô tình bị kích hoạt vào lúc đó, cho đến khi hàn khí từ cõi chết hông ngừng kéo thần hồn ra, hắn mới nhận ra đây là thần vật đang đòi hỏi cái giá phải trả. Một mạng đổi một mạng, Bàn Thần Ti chưa bao giờ đòi nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không muốn ít hơn. Nếu không có Phong Lôi Ma Khí chống lại, có lẽ thần hồn của hắn đã bị thu hồi về cõi chết từ lâu.

Chiết Đan Tiên Nhân thở dài nói: “Chung quy đó cũng chỉ là nguyện vọng của riêng con nên hàn khí từ cõi chết sẽ không hoàn toàn nhắm vào con mà nó có giới hạn. Nhưng nếu ma khí và hàn khí cứ tiếp tục lôi lôi kéo kéo như thế thì thần hồn của con sẽ không hịu không nổi. Lão hủ biết con muốn dùng Phong Lôi Ma Khí để hóa giải, nhưng chắc chắn con sẽ không chống đỡ nổi đến lúc đó.”

Chống đỡ nổi hay không thì chẳng ai có thể nói trước được, chỉ có Tần Hi tự quyết định mà thôi.

Tần Hi cười nhạt nói: “Vãn bối sẽ cố gắng chống đỡ.”

Vị lão tiên nhân dường như mong chờ hắn sớm lìa đời này lại nhìn hắn thêm một lúc, cuối cùng nói một câu đúng mực: “Lão hủ nghe nói những người sinh ra ma khí đều có chấp niệm, quả thật là như vậy. Thiếu niên, Cúc Lăng Vu Thiên là mảnh đất của thiên thần để lại nên hàn khí từ cõi chết không thể kéo thần hồn ra khỏi đây, con cứ an tâm ngủ vài giấc đi.”

Đó quả là tin không thể tốt hơn được nữa. Hắn sắp quên mất cảm giác nằm gối ngủ đắp chăn là như thế nào rồi.

“Phiền tiên nhân dẫn đường đến phòng cho khách.” Tần Hi nóng lòng muốn chui ngay vào chăn.

*

Đêm ở Cúc Lăng Vu Thiên tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua cành hoa rực rỡ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn đang lật từng bức tranh thủy mặc, đôi khi thấy nơi mình đã từng qua, nàng không kiềm được mà dừng lại ngắm lâu hơn một chút.

Ký Mộng chắc chắn là một Tư Nữ rất thông minh và khéo léo. Mặc dù chưa từng đến Trung Thổ, nhưng cảnh vật được bà vẽ sống động như thật, như hiện ra ngay trước mắt.

Nàng lật đến một bức vẽ về Linh Phong Hồ, xa xa là núi non mờ mờ trong màu mực nhạt. Cái hồ nhỏ như vầng trăng ngọc bích khảm trên đỉnh núi, lưng chừng núi có Hà Vân Đài, cây cổ thụ ngàn năm khi hoa nở rộ như tuyết phủ đầy cành. Dưới Hà Vân Đài là biển hoa rực rỡ, trải dài như mây hồng, dần dần lan rộng thành một vùng trắng và hồng.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm giác trên con đường núi có một thiếu niên lang đang đội mịch ly cho nàng. Động tác của hắn không khéo léo, nhưng lại rất nhẹ nhàng, như sợ làm đứt một sợi tóc nào đó của nàng.

Nàng vô thức đưa tay lên đầu, cổ tay khẽ chạm vào Thượng Thanh Hoàn bên tai phải, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của chính mình: “Được, ta nhận rồi, ngươi muốn đáp lễ cái gì?”

Giọng nói của Tần Nguyên Hi thong thả và chậm rãi: “Nếu đi ra ngoài, ta muốn tỷ luôn đi theo ta, nghe lời ta, đừng để ai phát hiện tỷ biết dùng thuật pháp, cũng đừng để ai biết thân thế của tỷ.”

Nàng ngẩn người một lúc lâu, gần như phản ứng theo bản năng: “Nhưng làm sao ta có thể luôn theo ngươi? Ngươi tắm hay ngủ, ta cũng phải…”

Lời nói đột ngột ngắt quãng, nàng mơ hồ nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có một mình nàng, Tần Nguyên Hi đã được Chiết Đan Tiên Nhân sắp xếp ở phòng khác từ lâu.

…Thì ra đây chính là vật đáp lễ “mười hai canh giờ không rời nửa bước” của Thượng Thanh Hoàn mà hắn đã nhắc đến trước đó?

Tần Nguyên Hi, tên lừa đảo.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu, tiếp tục lật tranh. Gió đêm nhẹ nhàng tràn qua khung cửa gỗ, thổi những bức tranh đã xem tung tóe khắp nơi. Nàng vừa cúi xuống nhặt lên, bất chợt gáy nàng bị năm ngón tay siết chặt, người ấy như đang đề phòng như đối đầu kẻ địch, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Tiểu sư tỷ thích đi chơi, lát nữa chúng ta sẽ chơi thật vui. Cửu Châu mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, tỷ nhất định sẽ thích thôi.”

Nàng hít một hơi lạnh, đột ngột đứng dậy, nhưng sau lưng chẳng có ai.

Chỉ còn giọng nói nhẹ nhàng của Tần Nguyên Hi lơ lửng trong đêm: “Lát nữa, Tiểu sư tỷ muốn nhìn, nói gì, chạm vào sư đệ thế nào cũng được. Bây giờ thì không?”

Tại sao bây giờ lại không?

Lệnh Hồ Trăn Trăn quay người, đẩy cửa bước ra. Những cây hoa chen chúc hiện ra dưới ánh trăng bạc lấp lánh, thần hồn lạnh lẽo vẫn thì thầm: “Chỉ cắn ta thôi sao? Tiểu sư tỷ không dùng phi đao, chứng tỏ trong lòng vẫn còn nhớ đến sư đệ.”

Nàng dừng bước, cố vươn cổ hít hà mùi hương. Vì cảm nhận thấy mùi của Tần Nguyên Hi đậm nhất từ phía bên trái, nàng lập tức rẽ qua. Quả nhiên, không bao lâu sau đã tới một tiểu viện dành cho khách thật thanh nhã.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không chút khách sáo kéo cửa phòng ra. Bên trong tối đen như mực, nhưng nàng không bận tâm, đi thẳng tới giường theo hướng mùi hương.

Tần Hi đang ngủ say sưa, hiếm khi không bị kéo vào cõi chết, mà mơ về những ký ức hỗn loạn trong quá khứ.

Bất thình lình, một đôi tay lạnh lẽo nâng mặt hắn lên lắc lư. Hắn khổ sở mở mắt, đối diện là ánh mắt sáng rực của Lệnh Hồ Trăn Trăn, giọng nàng còn mang theo cái lạnh của gió đêm: “Tần Nguyên Hi, vừa rồi chàng có đến chỗ ta không?”

Thật sự không có, đó là nơi mẫu thân nàng từng ở, mà hắn chưa đến mức cầm thú như vậy.

Tần Hi mệt mỏi thở dài, như nói mớ: “Sư đệ không có, sư đệ buồn ngủ lắm…”

Vậy mà Tiểu sư tỷ không để hắn ngủ, ghé sát tai hắn, khẽ nói: “Nhưng ta thật sự nghe thấy chàng nói chuyện, còn bóp gáy ta nữa.”

Tần Hi lập tức mở mắt: “Ta đã nói gì?”

“Nói rằng Cửu Châu mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, ta nhất định sẽ rất thích.”

Đó là giấc mơ hắn vừa mơ thấy. Xem ra dù Cúc Lăng Vu Thiên khiến hàn khí không thể kéo hắn vào cõi chết, nhưng hắn vẫn sẽ ly hồn.

Tần Hi im lặng hồi lâu, thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn hăm chú nhìn mình, hắn liền vỗ lên giường, tựa như đang dụ dỗ: “Tiểu sư tỷ hôm nay đã khóc cả buổi, vẫn chưa đi ngủ sao? Giường của sư đệ rất rộng, chi bằng lên đây ngủ cùng.”

Nàng gật đầu đáp lời nhanh chóng: “Được.”

Nói xong, nàng liền cởi giày, lăn qua người hắn vào bên trong, kéo chăn lên che nửa mặt: “Ngủ thôi.”

Có vấn đề.

Tần Hi nhắm mắt giả vờ ngủ, không bao lâu sau hơi thở đã trở nên sâu. Chỉ nghe thấy nàng khẽ khàng kéo chăn, nhẹ nhàng chui vào lòng hắn, mùi hương nhàn nhạt thoáng đến gần, trán nàng chạm vào trán hắn.

Những suy nghĩ như kim châm vào Thức Hải của hắn, đi dạo quanh một hồi, rồi tiến sâu vào, tìm kiếm thần hồn của hắn.

Lại định làm trò nguy hiểm gì nữa? Thích bị hàn khí từ cõi chết tấn công đến vậy sao?

Ý niệm của Tần Hi nảy ra như bong bóng, từng đám từng đám ngăn cản nàng. Cảm nhận được ý niệm của nàng mang theo chút ưu tư, có phần bối rối, hắn liền điều khiển ý niệm của mình quấn chặt lấy nàng.

Nếu đã không phải không phải là Tư Nữ, hắn không còn kiêng kị gì nữa.

Trong thoáng chốc, cả hai đều có cảm xúc và ký ức đan xen. Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi sâu.

Trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một Tần Nguyên Hi bé nhỏ. Những cảm xúc phức tạp và kỳ diệu mà hắn từng có, sự cố chấp đến mức không chịu buông tay, thậm chí có lúc điên cuồng lạnh lùng muốn biến nàng thành vật sở hữu. Nàng nhìn thấy thung lũng nhỏ xinh đẹp, thấy hắn ban ngày sinh ra ma khí, chia đôi thần hồn của mình, và nỗi đau thấu xương cùng sự kiềm chế thận trọng khi gặp lại nàng.

“Chàng…”

Nàng vừa nói một chữ, Tần Hi liền nắm lấy gáy nàng, xoa nhẹ như gãi ngứa.

“Sư đệ không phải kẻ lừa đảo.” Hắn nghiêm túc giải thích. “Cũng không phải tên phiền phức, càng sẽ không biến thành mãng xà siết nát Tiểu sư tỷ.”

“Chàng giả vờ ngủ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn vội nói. “Chàng trước kia tệ như vậy sao…”

Tần Hi nâng đầu nàng lên lắc qua lắc lại, nghiến răng: “Tiểu sư tỷ nửa đêm không ngủ chạy vào phòng có ý đồ đen tối với sư đệ mà không thèm để ý đến danh dự và trong sạch của sư đệ, ai mới là người tệ đây?”

Nàng liên tục lắc đầu: “Ta không có! Chàng chắc chắn có chuyện gì đó! Chàng để ta xem một chút…”

Hắn nghiêng đầu tránh đi đầu của nàng, rồi nắm lấy cổ tay nàng, đè nàng xuống, miệng cắn vào sợi dây nhỏ trên cổ nàng, toát ra sát khí kỳ lạ: “Tiểu sư tỷ nếu nhất định phải cưỡng ép, sư đệ đành phải kháng cự đến cùng. Ta nghĩ làm mãng xà cũng không tồi đâu.”

Đã không cho hắn ngủ, thì hắn sẽ cuốn lấy nàng và nghiền nát.

Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn của Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Chàng không muốn ta biết chàng đã gặp phải chuyện gì đến vậy sao? Ta đâu có ngốc.”

Tần Hi từ từ kéo sợi dây ra, rồi mới buông nàng, hỏi nhỏ: “Nếu nàng biết rồi thì sẽ làm gì?”

Cũng như hắn, đi vào cõi chết tìm người sao? Rồi lại lấy một mạng đổi một mạng, mãi mãi không có hồi kết?

“Hôm đó chàng hỏi ta, nếu chàng rời đi thì sẽ thế nào.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. “Ta sẽ không để chàng rời đi.”

Nàng định làm cách nào để không cho hắn rời đi? Tần Hi lại cắn sợi dây, lần này kéo nó sang một bên.

“Vì vậy, ta nhất định phải nhìn thấy.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cúi đầu chạm vào trán hắn. Một loạt ý niệm chui vào Thức Hải của hắn, những ý niệm như bong bóng của hắn lại bao bọc lấy nàng, như đang đấu tranh, lại như đang quấn quýt lấy nhau.

Cuối cùng, nàng cũng tìm được cơ hội. Một ý niệm thoát ra, nhanh như tia chớp lao xuống đáy, chưa kịp nhìn thấy thần hồn của hắn, đã cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương từ cõi chết ào ạt kéo đến, cuốn lấy ý niệm của nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lạnh run, nhưng không né tránh, để mặc hàn khí quấn quanh, ý niệm của nàng dần trở nên nặng trĩu. Nàng cắn răng, cố gắng thu hồi lại, nghiêng đầu, ném nó ra khỏi trán mình.

Ý niệm như một sợi chỉ đen mảnh, hóa thành đường cong rồi rơi xuống nền gạch, ngưng tụ thành một mảng băng đen, rất nhanh sau đó tan ra thành làn sương mù đen, rồi tan biến hoàn toàn.

“Ta biết rồi.” Môi nàng trắng bệch vì lạnh, giọng run rẩy. “Ta có thể hút lấy hàn khí…”

Tần Hi che miệng nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng bướng bỉnh, ta đưa nàng về nhân gian không phải để kéo nàng quay về cõi chết.”