Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân




“Xem xem trong hộp gỗ có gì.”

Tần Hi đỡ đầu nàng lên, tuy không phải là khóc lớn nhưng nàng vẫn run lên vì khóc mà không chịu động đậy. Hắn mở hộp gỗ ra, khẽ nói: “Trăn Trăn, bên trong có nhiều bức tranh, và một bức thư, ký tên là Từ Duệ.”

Thấy nàng quay đầu nhìn, hắn mở phong bì ra. Chữ viết của Từ Duệ giống hệt như với ấn tượng mà ông đa để lại cho Ký Mộng, dứt khoát và chững chạc.

Lá thư có đề cập đôi chút về Nam Hoang Đế. Năm xưa ong yêu Diêu Cô vì viết thoại bản đã giả mạo làm Ký Mộng ở trong cung điện, sau khi trốn thoát thành công liền thêm thắt viết thành truyện, giao cho các tiên sinh kể chuyện diễn giải thêm. Không ngờ lại khiến Nam Hoang Đế nổi trận lôi đình, giết chóc khắp nơi, từ đó câu chuyện bị cấm lưu truyền.

Từ Duệ trong thư không tránh khỏi tỏ ra sợ hãi. Nam Hoang Đế như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi Ký Mộng rơi vào tay ông ta sẽ ra sao, cũng vì vậy mà cuối cùng, ông dần chấp nhận việc cô ở cùng Lệnh Hồ Vũ. Vì như thế, ít nhất mỗi lần ông gặp bà, bà đều cười vui vẻ.

Nhưng ngày vui không thể kéo dài được bao lâu, khi Ký Mộng sinh nở, Lệnh Hồ Vũ đột nhiên phát điên, dường như muốn thử Cô Liên Thác Sinh. Trong thư viết: “Mỗi khi ý niệm trỗi dậy, hắn liền dùng dao đâm vào mình, máu thấm đầy giường chiếu.”

Máu trên người Ký Mộng đều là của Lệnh Hồ Vũ. Thần Hồn Khế xảo quyệt âm thầm chờ đợi đến lúc nàng sinh nở mới mạnh mẽ phát tác để nàng không có khả năng dùng ý niệm ngăn cản. Sinh nở vốn đã khó khăn, gặp phải biến cố như vậy, nàng khó lòng thoát khỏi cái chết.

Cuối cùng, Lệnh Hồ Vũ vẫn kích hoạt Cô Liên Thác Sinh, từng chút mài giũa ý niệm to lớn của Ký Mộng thành một mũi kim, đưa vào Thức Hải của đứa trẻ. Rất nhanh sau đó, hắn lại dồn tất cả tu vi của mình vào đứa trẻ. Việc tự tay giết chết Ký Mộng, hắn làm vô cùng tỉ mỉ và tập trung, không có một sai sót nào.

Chỉ còn thiếu bước cuối cùng là đưa thần hồn vào, Từ Duệ theo chỉ thị trước đó của hắn, nắm chặt bảo kiếm, ngay khi phát hiện có gì bất thường, lập tức chém đầu.

Lệnh Hồ Vũ không thêm vòa thần hồn như tiên sinh mong đợi mà hắn chỉ làm một hành động mà ngày nào cũng làm, nhẹ nhàng đặt trán lên trán đẫm máu của Ký Mộng, giọng nói rất nhẹ, nhưng vững vàng: “Chúng ta đã bảo vệ Trăn Trăn rất tốt, đừng lo lắng. Ta không đốt giấy, cũng không lập bia, ta sẽ đi cùng nàng.”

Thần lực của Thâm Cốc Vi Lăng đã cạn kiệt, hắn ôm Ký Mộng không còn cử động, rời khỏi căn nhà đá, cà sau đó gặp được Nam Hoang Đế.

Chút linh khí tàn dư cuối cùng giúp hắn dùng Dẫn Hỏa Phù, thi thể của Ký Mộng nhanh chóng hóa thành tro tàn và hắn cũng được cũng toại nguyện chết dưới thiên lôi của Nam Hoang Đế. Cả người hắn tan thành tro bụi, hòa cùng với nàng.

Từ nay trở đi, hắn sẽ không bị tiên sinh thao túng nữa, cũng thực hiện được lời hứa cùng nhau ra đi với người mình yêu.

Đứa trẻ được cha mẹ gửi gắm tất cả hy vọng được Từ Duệ âm thầm đưa đi. Ông để lại một bức thư ở Cúc Lăng Vu Thiên cho cô bé sau này, để nàng hoàn toàn hiểu rõ chuyện năm xưa, đồng thời cũng viết ra những nghi vấn và suy đoán của mình.

Mỗi khi Lệnh Hồ Vũ đề cập đến kẻ thao túng Thần Hồn Khế, thậm chí dưới sự bảo hộ từ ý niệm của Ký Mộng, chỉ nhắc đến hai chữ “tiên sinh”. Từ Duệ suy đoán kẻ ra tay chắc chắn là sư tôn của hắn, cũng chỉ có Mạch Chủ của Thái Thượng Mạch mới có bản lĩnh như vậy. Lệnh Hồ Vũ từng ở cả Nhất Mạch và Nhị Mạch, vậy thì tiên sinh không phải Đại Mạch Chủ thì cũng là Nhị Mạch Chủ, không thể là người khác được.

Thái Thượng Mạch là một tiên môn khổng lồ đứng trên các tiên môn khác, Đại Mạch Chủ và Nhị Mạch Chủ là những cấp bậc cao nhất trong các tu sĩ. Không có bất cứ bằng chứng nào nên Từ Duệ cũng không làm được gì. Câu chuyện của Lệnh Hồ Vũ và sủng phi được lan truyền khắp thế gian, nhưng câu chuyện đẫm máu đầy bi thương ấy chỉ có thể trú ngụ trong di ngọc và bức thư này, chờ ngày sau được khai quật.

Từ Duệ tuân thủ lời hứa với Ký Mộng, không giam cầm đứa trẻ ở Cúc Lăng Vu Thiên, ông sẽ dẫn nàng đi khắp Đại Hoang, chứng kiến cảnh sắc khác nhau.

Tần Hi chỉ cảm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn run rẩy dữ dội, không khỏi cúi xuống nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên. Nàng khóc như thể không thở nổi, hắn chưa từng thấy ai khóc như vậy, cả khuôn mặt ngập tràn nước mắt.

“Tiểu sư tỷ đừng khóc, chúng ta xem tranh nào.”

Hắn xắn tay áo lau nước mắt cho nàng, ngay sau đó búng ngón tay một cái. Một luồng gió nhẹ nhàng thổi hết những bức tranh còn lại trong hộp gỗ bay lên, từng bức trải ra trước mắt. Mực đen vẽ non nước, còn đất trời để trống, trên đó toàn là cảnh sơn thủy Trung Thổ, Ký Mộng và Lệnh Hồ Vũ nắm tay cùng nhau du ngoạn.

“Họ luôn ở bên nhau.” Tần Hi lau hàng mi ướt đẫm của nàng. “Hồn mộng tương tùy, không hề xa cách.”

Nam Hoang Đế đang đợi ngoài phòng nghe thấy động tĩnh, vội hỏi: “Cô có thể xem không?”

Tần Hi đáp: “Chỉ sợ không phải nội dung Bệ hạ muốn thấy.”

Cửa phòng bị gió đẩy mở ra, Nam Hoang Đế xông vào, Chiết Đan Tiên Nhân theo sau. Vừa thấy những bức tranh bay trong gió đầy khắp căn phòng, cả hai đều ngẩn người một lúc.

“Đây là thần vật Thâm Cốc Vi Lăng sao?” Tiên nhân Chiết Đan nhặt từ trong hộp gỗ ra một ngôi nhà đá nhỏ cỡ móng tay, vừa kinh ngạc vừa cảm thán. “Thì ra Ký Mộng đã từng đến ảo cảnh ngàn năm trước.”

Tần Hi ngạc nhiên nói: “Ảo cảnh? Không phải là ngàn năm trước thật sự sao?”

“Vừa là thật, vừa là giả. Thâm Cốc Vi Lăng chỉ cung cấp cảnh tượng của ngàn năm trước, nhưng sẽ không lưu giữ bất kỳ mối nhân duyên nào, nghĩa là chỉ có một mình mình ở giữa trời đất.” Chiết Đan Tiên Nhân chạm nhẹ vào ngôi nhà đá nhỏ trong lòng bàn tay. “Đây là thần vật do một vị thiên thần thời Thượng Cổ tên Lăng tạo ra. Nghe nói, vọ thần này rất cô độc, nhưng có vẻ thần lực của thần vật đã cạn kiệt, không thể dùng được nữa.”

Lời vừa dứt, chỉ thấy Nam Hoang Đế đột nhiên rút tay ra khỏi di ngọc, lảo đảo lùi lại mấy bước. Sắc mặt ông bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đôi mắt cũng tối đi, con ngươi trở thành một đường thẳng tắp đen kịt. Rõ ràng, tâm trạng của ông đã kích động đến mức hiện rõ yêu tương.

“Sao lại thế này…” Ông lẩm bẩm. “Ký Mộng không phải bị Lệnh Hồ Vũ ép buộc… Là ta đã khiến nàng không thể yên ổn… Là ta đã hại chết nàng?”

Tần Hi chậm rãi nói: “Lệnh Hồ Vũ một lòng cầu chết, Bệ hạ đã giúp ông ấy toại nguyện.”

Nam Hoang Đế kinh ngạc nhìn vào di ngọc trước mặt, nhớ lại cuộc truy sát dài đằng đẵng hơn năm mươi năm trước. Lúc đó, ông ôm chặt nỗi ám ảnh nhất định phải cứu Ký Mộng, hóa ra đó lại là sai lầm lớn.

Trước mắt ông như hiện lên bóng dáng thướt tha phủ đầy sương đen, đứng trong hành lang sâu thẳm lộng lẫy của Hoang Đế Cung, như một đóa hoa nở giữa chốn thâm cung, chờ đợi sự che chở và yêu thương của ông. Ông luôn nghĩ rằng mình đã cho nàng gì nàng muốn, cũng tức giận vì nàng từ chối hết lần này đến lần khác.

Hóa ra nàng chưa từng cần đến, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.

Mọi người đều cảm nhận được yêu lực hùng mạnh bắt đầu ngưng tụ, từng đám yêu vân như những con rồng khổng lồ hiện lên mờ ảo —— không ổn rồi! Nam Hoang Đế vì tâm trạng bị kích động mà thật sự muốn hiện nguyên yêu tương!

Chiết Đan Tiên Nhân vội vàng lên tiếng: “Bệ hạ, bình tĩnh. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi.”

Đúng, là quá khứ, nhưng là một quá khứ không ngờ tới.

Nam Hoang Đế ngửa mặt lên trời than thở, mấy dòng nước mắt lăn dài trên má tái nhợt. Chẳng trách nàng chưa bao giờ xuất hiện trong mộng, ông thậm chí tự cho mình là người bảo vệ nàng, nhưng thực chất lại là một thanh kiếm sát hại nàng,

Ông không lau nước mắt, đứng thẫn thờ quay người: “Từ đầu đến cuối, đều là lỗi của ta.”

Ông tung người lên, đột nhiên hóa thành một con Huyền Xà to lớn khổng lồ, gào thét bay thẳng lên trời. Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, tiếng gào thét thê lương của ông vẫn còn vang vọng trên những tầng mây.

Chiết Đan Tiên Nhân thở dài một hơi, xoay người nhìn quanh những bức tranh thủy mặc lơ lửng giữa không trung một vòng. Ông dần dần lộ ra vẻ gần như hài lòng, giọng nói dịu dàng: “Đây là tranh của Ký Mộng, đó là người nó yêu sao? Họ đã từng đến Trung Thổ?”

Không, chắc chắn những bức tranh này là vẽ cảnh sắc Trung Thổ mà Lệnh Hồ Vũ từng miêu tả cho bà. Tuy rằng họ chưa từng đi, nhưng Ký Mộng đã vẽ nên chúng, tâm hồn của bà giống như đã từng đi đến vậy.

Ngắm nhìn ngàn núi, vượt qua vạn sông, bọn họ luôn ở bên nhau.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng không khóc nữa, khẽ nói: “Mẫu thân đã từng cùng phụ thân đi rất nhiều nơi, đã thực hiện được tâm nguyện của mình.”

Bên ngoài cửa sổ, có một cơn gió vui vẻ thổi qua, kéo cửa gỗ kêu lên những tiếng kẽo kẹt, cây hoa bị gió thổi tung như đang đổ xuống một trận tuyết từ cánh hoa. Chiết Đan Tiên Nhân cười rạng rỡ, trong mắt lấp lánh ánh lệ: “Đẹp! Thật là một cơn gió đẹp! Thật là một cơn gió đẹp!”

Lá thư của Từ Duệ bị gió thổi vào tay ông, ông vừa rơi lệ vừa xem một lát, khẽ nói: “Nó vẫn như vậy, việc gì cũng giữ lời hứa.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Chiết Đan Tiên Nhân, đại bá... Từ Duệ cũng là Tư Sĩ sao?”

Chiết Đan Tiên Nhân lắc đầu: “Nó là hậu duệ của Quân Tử Quốc từ thời Thượng Cổ. từ đầu đến cuối đều là người có phong thái đúng mực, lời hứa nặng tựa nghìn cân.”

Ông đặt lại bức thư vào phong bì, giọng nói dịu dàng: “Có thể kể cho lão hủ nghe về những chuyện họ đã trải qua bên ngoài không?”

Đó thật sự là một câu chuyện ngắn ngủi nhưng đầy biến động.

Lệnh Hồ Trăn Trăn kể rất lâu. Có lẽ đã dự đoán trước kết cục bi thảm, Chiết Đan Tiên Nhân không tỏ ra quá bi ai, chỉ thở dài trong chốc lát: “Thuật pháp Thần Hồn Khế này lão hủ chưa từng nghe qua, có lẽ là do vị tiên sinh kia tự sáng tạo, người này thật sự rất giỏi.”

Có thể làm mạch chủ của một trong hai Mạch lớn của Thái Thượng Mạch, dĩ nhiên là tài giỏi, bất kể Tiên Thánh là người nào, đều mang theo tai họa rất lớn.

Tần Hi xoa xoa trán đau nhức. Đã nhiều ngày hắn không ngủ rồi, có lẽ đầu óc đã mệt mỏi, vẫn không đoán ra được Tiên Thánh đó là ai.

Trông thấy trời đã tối, Chiết Đan Tiên Nhân nhiệt tình giữ khách lại: “Không còn sớm nữa, các con ở lại Cúc Lăng Vu Thiên thêm vài ngày đi, phòng cho khách vẫn còn nhiều.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Con có thể ở trong phòng của mẫu thân không?”

“Đương nhiên có thể, nếu Ký Mộng còn ở đây, cũng sẽ muốn ở gần con nhiều hơn mà.” Chiết Đan Tiên Nhân rất hiền hòa.

Tần Hi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lệnh Hồ Trăn Trăn, hỏi với giọng dịu dàng: “Không cần sư đệ ở lại cùng sao?”

Nàng “Ừm” một tiếng. Khi nhìn những bức tranh thủy mặc đã được sắp xếp gọn gàng trên bàn, trong lòng nàng có một cảm giác bình yên chưa từng có, như thể có một mặt trời nhỏ đang tỏa sáng trong bụng, nguồn ấm áp vô tận cuốn trôi mọi thứ, giọng nói của nàng cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Hôm nay ta muốn ở cùng với họ.”

Tần Hi xoa đầu nàng hai cái: “Vậy ta hôm nay nhường lại nàng cho cha mẹ nàng, hai ngày nữa ta sẽ đến đón.”