Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)




Nhiều thập kỷ trước, đại bá Từ Duệ còn chưa có dấu hiệu bệnh tật, cũng còn trẻ tuổi nên trông rất lịch thiệp và phong độ.

Khi Ký Mộng vừa ra ngoài không lâu, nàng đã phải tìm đến ông.

Toàn bộ tiền bạc của nàng đều đã bị trộm sạch không còn một cắc.

Khi đang đợi Từ Duệ ngoài Hoang Đế Cung để lấy tiền, Ký Mộng đã gặp Nam Hoang Đế, người đang lén lút rời khỏi cung rồi lại lén lút quay trở lại từ cửa phụ.

Trông ông cũng trẻ hơn so với bây giờ, gương mặt trắng như tuyết, vừa thận trọng vừa tò mò nhìn vào lớp sương đen trên mặt nàng và nói: “Ngươi che mặt trước Hoang Đế Cung, có phải muốn hành thích Cô không?”

Ký Mộng tâm trạng cực kỳ tồi tệ vì bị mất hết tiền: “Giả mạo Nam Hoang Đế tội còn nặng hơn.”

Nam Hoang Đế trêu chọc nàng: “Lỡ như Cô thật sự là Nam Hoang Đế thì sao?”

“Nếu vậy thì ta thật sự là kẻ hành thích.”

Từ Duệ vội vã mang tiền đến rất nhanh đã giải quyết được hiểu lầm, nhìn Ký Mộng quỳ xuống nhận tội, Nam Hoang Đế lại cười: “Tay chân của ngươi không nhanh nhẹn, nhưng miệng lưỡi thì khá lanh lợi, ở lại đây đọc sách cho ta nghe.”

Ký Mộng vốn muốn đi ngắm thiên sơn vạn thủy cuối cùng lại chẳng thể đi đâu, bị buộc phải ở lại trong Hoang Đế Cung, mỗi ngày đều phải cầm sách. Nếu Nam Hoang Đế muốn nghe thì nàng phải đọc từng câu. Ông không chỉ nghe mà còn thích chen vào đặt câu hỏi, lâu dần, khi cảm thấy nàng khá có học thức, liền bảo: “Giữ ngươi ở lại để đọc sách thì phí tài quá, ngươi làm thần tử của Cô đi.”

Từ Duệ biết chuyện nàng thật sự muốn làm thần tử, liền có ý khuyên giải: “Bốn vị Hoang Đế tuy tỏ ra công bằng, nhưng thực chất vẫn thiên về yêu loại. Dị tộc Thượng Cổ tuy rằng có thể làm yêu thần, nhưng e rằng không được coi trọng, chắc chắn phải chịu sự chèn ép. Ta đã từng gặp tình cảnh tương tự, đến giờ chỉ được làm một tùy tùng mà thôi, sư muội nên cẩn trọng.”

Ký Mộng lại nghĩ rằng Nam Hoang Đế hẳn phải khác với ba vị Hoang Đế kia. Hắn còn trẻ, cũng rất có tài đức, ví nàng như minh câu giấu trong hộp. Nếu hắn đã trân trọng tài năng của nàng, vậy thì nàng nguyện nguyện dâng hiến viên minh châu ấy.

Nhưng không lâu sau, nàng liền phát hiện ra Nam Hoang Đế quả nhiên không phải vì tài năng của nàng mà giữ nàng lại. Ông thường xuyên tìm cơ hội nói cười với nàng, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt thật của nàng. Lời khuyên của nàng, nếu ông thất tốt thì sẽ nghe và dùng, nhưng không phải vì thế mà tôn trọng nàng. Nàng dường như chỉ là một món đồ chơi có thể làm ông ta vui, ở lại bên cạnh để chơi trò vua tôi mà thôi. Lúc vui thì nghe nàng nói chút chuyện nghiêm chỉnh, không vui thì gác sang một bên, chỉ bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Hoang Đế đã vậy, huống chi là các yêu thần khác.

Một lần đi dự yến, các yêu thần chuốc say nàng. Có một yêu thần thường ngày không ưa nàng nhất liền đưa tay muốn gỡ bỏ lớp sương đen, miệng cười nửa tỉnh nửa say: “Ngày nào cũng vênh vênh váo váo, tưởng rằng dựa vào tài năng của mình mà lên đây à? Nghe nói Tư Nữ không phu, để ta xem ngươi không phu như thế nào! Chẳng lẽ sinh con từ trong mắt nên mới phải che mặt sao?”

Ý nghĩ đến đây lại trở nên đứt quãng. Trong chốc lát, Ký Mộng đã đến tẩm cung của Nam Hoang Đế, Hoang Đế Nam ngồi đối diện, chỉ dịu dàng nói: “Mở mắt ra nhìn Cô, Cô sẽ không vô lễ với nàng đâu.”

Ông nín thở nhìn hàng mi dày khẽ run, chậm rãi nâng mắt, đôi mắt trong như hổ phách lặng lẽ đối diện với ông.

“Bệ hạ, thần thất lễ rồi.”

Ký Mộng đứng dậy lùi về sau, vừa muốn hành lễ, đã bị một cánh tay ôm vào lòng.

“Cô thích nàng, không muốn nàng làm thần tử nữa, hãy ở lại làm phi tần của ta đi.”

Vị Nam Hoang Đế này luôn đối đãi với nàng như vậy, từ đọc sách, làm thần tử rồi đến làm phi tử, ông tự quyết định mọi thứ của nàng.

Ký Mộng dập đầu xuống đất: “Thần là Tư Nữ, Tư Nữ không phu, nên thần không thể làm phi tử của Bệ hạ được. Thần cũng tự biết tài năng của mình hèn mọn, không xứng làm thần tử Hoang Đế, hôm nay xin từ bỏ chức quan, xin Bệ hạ cho thần tự do rời đi.”

Nam Hoang Đế dường như không ngờ nàng sẽ nói như vậy, thần sắc có phần kỳ lạ: “Nàng không có chút tình cảm nào với Cô sao? Cô thiếu những người tài giỏi hơn nàng sao? Người có tài hơn nàng vô cùng nhiều, nhưng nàng có biết tại sao mình lại là thần tử Cô yêu quý nhất không?”

Minh châu giấu trong hộp, hóa ra viên minh châu của nàng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa hề để mắt tới.

Ký Mộng lệ rơi đầy mắt, cúi đầu không đứng dậy: “Thần hèn mọn, cầu xin Bệ hạ thả ta đi.”

Nam Hoang Đế khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy, lau đi nước mắt của nàng. Đôi mắt của ông nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cô không cho nàng đi.”

Từ đó, Nam Chi Hoang không còn vị yêu thần nào tên Ký Mộng nữa. Nam Hoang Đế tuyên bố ra ngoài rằng nàng vì bệnh nặng nên đã về quê, mà trong Hoang Đế Cung lại có thêm một sủng phi, không tên không họ, không còn được phép che mặt bằng sương đen nữa, và suốt ngày bị nhốt trong tẩm cung. Nơi duy nhất nàng có thể đến chính là một khoảng sân nhỏ bên ngoài tẩm cung, xung quanh là những bức tường cao leo đầy hoa lăng tiêu đỏ rực.

Những suy nghĩ rời rạc đột nhiên trở nên rõ ràng và mạch lạc. Đó là một ngày xuân trời trong, Ký Mộng lại ngồi ở khoảng sân đó, nhìn dòng thác xanh và những bông hoa đỏ rực xung quanh đến ngẩn ngơ.

Bất thình lình, trên dòng thác xanh và những bông hoa đỏ rực đó xuất hiện một người.

Là một nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y trắng như tuyết, mái tóc dài đen như mực dưới ánh nắng trông như lụa, phản chiếu vẻ đẹp gần như yêu mị, có thể nói là tuyệt sắc.

Thế nhưng, biểu cảm của hắn lại không quá tuyệt sác, đa phần có vẻ ngạc nhiên vì không ngờ ở đây có người. Đôi mắt mở to, lúc đầu thì thận trọng, sau đó khi thấy nàng không kêu la hay kinh ngạc, liền mỉm cười nhẹ.

“Cô nương là?” Giọng nói của hắn khác hẳn với ngoại hình, trầm thấp lạ thường.

Ký Mộng thản nhiên đáp: “Sủng phi.”

Hắn lại mở to mắt ngạc nhiên: “Là phi tần của Nam Hoang Đế sao?”

Nàng gật đầu.

Hắn dường như biết rằng nụ cười của mình rất đẹp nên vừa cười vừa nhướng mày hỏi nàng: “Phi tần nương nương đã bao giờ nghe đến một vị thần tử tên là Ký Mộng chưa? Nghe nói nàng ấy là di dân của Tư U Quốc, tin đồn này có thật không?”

Ký Mộng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Là thật, nhưng nàng ấy đã chết rồi.”

Hắn rõ ràng không tin, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ nhìn xung quanh: “Cô thật sự là phi tần sao? Nơi này chỉ có hoa dại, nhưng hoa dại sao có thể xứng với phi tần được?”

Nếu xung quanh toàn là hoa được chăm sóc kỹ lưỡng thì nàng sẽ nghẹ thở chết mất thôi.

Ký Mộng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyển ánh nhìn đi nơi khác, tiếp tục lặng lẽ nhìn vào hoa văn trên tay áo mình.

Người nam tử trẻ tuổ vẫn tiếp tục nói: “Cô nương, cô…”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, hai tay ôm đầu ngã nhào từ trên tường xuống, kéo theo một loạt hoa lăng tiêu rơi xuống theo.

Giống như đột nhiên phát bệnh, hắn quỳ một gối dưới đất, ôm đầu run rẩy không ngừng.

Một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn, Ký Mộng lấy từ trong tay áo ra một túi thơm, khẽ đưa qua mũi của hắn.

Hắn dần dần hồi phục, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ im lặng không nói gì.

“Có đỡ hơn chút nào không?” Ký Mộng hỏi.

Hắn không trả lời, ngược lại nói: “Ta tên là Lệnh Hồ Vũ, còn cô nương là?”

Ký Mộng không thể nói ra danh tính thật của mình do bị Nam Hoang Đế cấm, chỉ có thể lắc đầu: “Phi tần.”

Lệnh Hồ Vũ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, chậm rãi nói: “Ta từ nhỏ đã có chứng đau đầu, làm phiền cô nương rồi.”

Nàng đưa túi thơm qua: “Đây là túi hương làm từ lá cây Phù Tang, có thể giúp giảm chứng đau đầu của ngươi.”

Hắn cũng không khách sáo, cầm lấy túi hương, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên tường, Hắn đứng trên giàn cây lăng tiêu nhìn nàng, lần này không cười nữa, qua một lúc lâu, hắn lại lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Ký Mộng thường xuyên gặp lại Lệnh Hồ Vũ. Mỗi lần đến, hắn đều không đến tay không, có khi mang theo loài hoa cỏ không có ở đây, có khi là đồ chơi thú vị, đôi khi còn mang theo sách, đều là những câu chuyện từ Trung Thổ.

Bọn họ cũng trò chuyện về nhiều thứ khác nhau nên khi hắn phát hiện nàng rất hiểu biết về Đại Hoang, liền hỏi: “Nghe nói di dân của Tư U Quốc rất ít ỏi, theo cô thì nếu Ký Mộng vẫn còn sống, nàng ấy sẽ đi đâu?”

Nàng Cô suy nghĩ một lúc: “Có thể sẽ đến Tư Sĩ Cốc ở Đông Chi Hoang để tìm Tư Sĩ.”

Lệnh Hồ Vũ rất vui mừng: “Cô nương thật sự là người uyên bác.”

Ngày hôm đó, khi rời đi, hắn không nhanh nhẹn như thường ngày nữa mà đứng trên giàn hoa lăng tiêu một hồi lâu nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyến này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại cô nương, ta…”

Hắn rốt cuộc vẫn không nói hết câu, chỉ mỉm cười với nàng, rồi quay lưng rời đi.

Những suy nghĩ lại bắt đầu ngắt quãng. Từ Duệ vào một ngày nào đó lén lút vào tẩm cung, mang theo một nữ ong yêu có dáng vẻ tương tự Ký Mộng.

“Hai ngày nữa Nam Hoang Đế sẽ lên đường đi Dung Thiên Sơn, là cơ hội ngàn năm có một. Diêu Cô là ong yêu, cũng là người viết thoại bản nên nàng ấy giúp đỡ thay thế sư muội trong cung vài ngày. Khi Nam Hoang Đế trở về, nàng ấy sẽ tự có cách thoát thân…”

Từ Duệ còn chưa nói xong, Diêu Cô đã cười nói: “Ta chỉ muốn biết chuyện của phi tần và Nam Hoang Đế. Kể cho ta nghe rồi chuyện gì ta cũng có thể giúp được.”

Không biết họ đã thăm dò được thông tin từ đâu, nhưng không lâu sau, Nam Hoang Đế thật sự lên đường đi Dung Thiên Sơn và Từ Duệ lợi dụng đêm tối đưa Ký Mộng lặng lẽ rời khỏi Hoang Đế Cung.

“Sư muội muốn đi đâu? Trở về Cúc Lăng Vu Thiên tìm tiên sinh sao?” Từ Duệ nhìn trời một chút. “Nhưng bây giờ không phải tháng Giêng, không thể thấy Cúc Tinh được nên e rằng khó có thể trở về.”

Ký Mộng trả lời rất nhanh: “Đến Tư Sĩ Cốc ở Đông Chi Hoang, xem có thể tìm được chút tin tức về đồng tộc hay không.”

Những suy nghĩ đến đây đột nhiên đứt đoạn, một lát sau, Lệnh Hồ Trân Trân chỉ nhìn thấy một căn phòng có ánh lửa đỏ rực.

Lệnh Hồ Vũ bước đến từ giữa ngọn lửa, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ký Mộng giống như ngày hắn rời đi. Hắn mỉm cười: “Hóa ra cô nương chính là Tư Nữ Ký Mộng, ta đã đi một vòng thật lớn…. Hóa ra là cô, là cô…”

Trong mắt hắn dường như có ngọn lửa đen đang bùng cháy, giọng nói bỗng trở nên trầm hơn: “Tại sao lại là cô?”

Ký Mộng cố gắng lao đến nơi Từ Duệ đang nằm ngoài cửa, máu thịt be bét, nhưng lại bị Lệnh Hồ Vũ ném ngược trở lại giường đá, giống như một con côn trùng nhỏ bị cuốn vào mạng nhện, cả người như bị mây đen đè nặng, không thể vùng vẫy.

“Đúng là vận may trêu người, thôi vậy.” Giọng nói của hắn ta như từ địa ngục vang lên, làm người ta khiếp sợ. “Ta cần Tư Nữ sinh cho ta một đứa bé. Nếu không muốn ta giết hắn, không muốn ta cắt đứt chân tay của cô thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên nhắm mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng khóc khàn khàn của Ký Mộng, tiếng Từ Duệ như chứa đầy hận thù: “Đây là nghiệt chủng sẽ ăn tươi nuốt sống muội! Ngoại trừ Lệnh Hồ Vũ, không ai mong muốn nó ra đời!”

Phi đao dần dần rút đi, mọi thứ quay trở lại sự im lặng chết chóc.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thẫn thờ nhìn xung quanh một lúc, lạc vào dòng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chậm rãi cầm lấy viên đá, đặt vào Tay Áo Càn Khôn.

Không ai mong muốn nàng ra đời, nhưng nàng vẫn đến; mọi sự ấm áp mà nàng mong đợi đều tan biến, vậy thì nàng có thể tự mình uống rượu; những người thân quen luôn có sát ý với nàng, vậy nàng có thể giả vờ không nhìn thấy, cứ thế mà cho qua.

Nàng định phải sống vui vẻ hơn bất kỳ ai.

Lệnh Hồ Trăn Trăn quật cường mím chặt môi. Nàng không biết mình đang tranh đấu với điều gì, nhưng nàng nhất quyết không chịu thua. Sau đó, nàng quay lưng bước đi.