Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*




*tiết tử: Lời tựa, mở đầu. Luôn được đặt ở đầu truyện, có thể là một đoạn văn ngắn kể về thời quá khứ hoặc tương lai của nhân vật, hoặc nói về bất cứ sự kiện, tình huống nào đó của truyện mà có khi phải đến giữa truyện mới gặp. Mục đích chung là để tạo sự hiếu kỳ cho người đọc.


Lệnh Hồ Trăn Trăn mở hai mắt ra, mù mịt quan sát bốn phía.

Cây hoa lê được trồng khắp nơi trên núi đồi nơi đây, lúc này đang là một đêm mưa đầu xuân. Hoa lê nở rộ phủ đầy tuyết trắng tạo ra cảnh tượng trắng xóa đầy quỷ dị trong bóng tối, mưa rơi từ bầu trời xuống tạo nên âm thanh xào xạc.

Nàng không biết nơi này, là bị lạc rồi sao?

Nước mưa lạnh thấu xương theo da đầu lăn xuống trán, vừa lạnh lại vừa ngứa. Dường như đột nhiên cảm giác được cái rét, nàng bắt đầu run lên vì lạnh, cứ vô thức đi dọc theo rừng hoa lê trên sườn núi.

Mưa rất lớn, đêm đã khuya, trên cao có ánh đèn nhấp nháy, chắc là nhà có người ở.

Trên đỉnh dốc quả nhiên có một căn nhà lớn tường cao, nhưng cổng rất hẹp, hai ngọn nến sáng rực đang nhảy múa trong chiếc chân đèn sắt đen vặn vẹo không hình dạng.

Cửa sân hé mở, bên trong có một nữ tử hung dữ đang la hét cái gì đó. Lệnh Hồ Trăn Trăn tò mò thò nửa cái đầu vào trong thì thấy trông sân có một tòa nhà vuông vức lớn, cửa ra vào và cửa sổ đều được đóng khung bằng sắt đen. Trước cửa nhà có một nữ tử cao gầy mặc y phục màu xanh trúc đang cầm một cây sào hò hét đuổi theo ba bốn con dã yêu nhỏ bé, chạy từ đầu này đến đầu kia. Dã yêu chưa đánh trúng được mấy con thì nàng đã mệt mỏi thở hồng hộc rồi.

Người này không được, sẽ sớm bị đập nát mặt mất thôi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức vực dậy tinh thần rồi nhẹ nhàng đẩy cửa sân ra. Lũ dã yêu phản ứng rất nhanh, kêu ầm lên rồi nhào tới như muốn dọa người can thiệp này bỏ chạy.

Nữ tử cao gầy không khỏi hét lên: “Mau tránh đi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đã sớm né người sang một bên để tránh khỏi móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng, sau đó đưa tay về phía nữ tử kia: “Cây sào.”

Người nữ tử kia do dự một chút, sau đó ném cây sào ra ngoài, chỉ thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đang đánh mấy con dã yêu khiến chúng gào khóc kêu loạn cả lên. Nàng cầm mỗi tay một con rồi ném thẳng qua tường chắn của sân.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lệnh Hồ Trăn Trăn vuốt mái tóc ướt nhẹp rồi nhặt cây sào dựng lên.

Ánh đèn trước nhà nhấp nháy, soi rõ khuôn mặt của nàng. Đôi mắt của nàng trong veo như những viên đá quý màu nâu, có vài sợi tóc dính trên đôi má trắng nõn, những giọt nước từ đôi môi đỏ mọng nhỏ xuống. Bất kể có nhìn như thế nào thì đây cũng không giống dáng vẻ có thể đánh đám dã yêu đến gào khóc.

Nữ tử cao gầy kia đầu tiên là bị thân thủ dứt khoát và linh hoạt của nàng dọa giật mình, sau đó lại kinh ngạc bởi vẻ ngoài xinh đẹp khác thường của nàng. Sau đó, nàng ta lại nhớ đến đám dã yêu kia, người này rõ ràng là một thiếu nữ sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này một mình, quả thực cực kỳ lạ lùng, Nàng ta không khỏi lẩm bẩm nói: “Đa tạ đã giúp đỡ… Cô, cô là…”

“Ta dường như đã lạc đường mất rồi.” Lệnh Hồ Trăn Trăn hơi nghiêng đầu, trong giọng nói êm ái có mang theo chút bình tĩnh không thể diễn tả được. “Có thể cho ta ở lại một đêm được không? Mới vừa nãy đuổi yêu đi cũng không cần tiền.”

Tiền là có ý gì? Nàng không phải đã giúp đỡ mình vì có lòng tốt sao? Còn muốn tiền nữa?

Thanh âm của sư phụ bỗng nhiên từ sau cửa phòng truyền tới: “Yến Quân, đã nói con không cần để ý đến những con dã yêu kia rồi mà! Mau quay về! Chân Ngôn còn chưa thêu xong, nếu như bị trầy xước thì làm sao tiếp tục thêu được nữa!”

Vu Yến Quân nói: “Sư phụ, dã yêu đều đã bị một cô nương đánh đuổi cả rồi. Nàng ấy còn nói muốn ở lại đây một đêm.”

Nàng cảm thấy có chút thấp thỏm vì sư phụ xưa nay chẳng phải là một lão nhân gia hiền lành gì, phần lớn là âm dương quái khí. Mấy ngày nay càng bởi vì Đại sư tỷ cãi nhau với nàng mà rời khỏi sư môn đại trạch* mà tính tình của bà còn tệ hơn, việc cho người ngoài ở lại một đêm này, chỉ sợ là khó rồi.

*đại trạch: căn nhà lớn

Cửa phòng được mở ra, sư phụ không khỏi hơi giật mình khi nhìn thấy thiếu nữ ướt sũng từ đầu đến chân, sau đó lộ ra vẻ mặt rất không vui. Vì thế, Vu Yến Quân liền biết rằng ngủ lại đây là chuyện không thể nào.

Ai ngờ sư phụ đột nhiên không khách khí chút nào mà nói: “Ngươi lại đây, cho ta xem tay một chút.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không xấu hổ cũng chẳng do dự, nhanh nhẹn mà đưa tay ra.

Tay của nàng nhỏ và trắng với những ngón tay thon và thẳng, không có vết chai nào cả —— trông không giống như bàn tay có thể làm việc, nhưng đôi mắt của sư phụ lại sáng lên. Vẻ mặt này khiến Vu Yến Quân nhớ đến lúc bà ấy thu mình làm đồ đệ, khi đó bà cũng bấm tay mình nhìn hồi lâu.

“Ngươi tên gì?” Sư phụ thật lâu mới chịu buông đôi tay xinh đẹp này ra, giọng điệu hiền hòa hiếm thấy.

“Lệnh Hồ Trăn Trăn.”

“Lệnh Hồ là một họ hiếm thấy. Ta thấy ngươi chỉ có một mình mà còn đi lang thang ở nơi hoang vu này, là đang muốn đi đâu sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bị bà hỏi đến sửng sốt, đang muốn đi đâu? Nàng cũng chẳng biết nữa, dù sao đại bá đã rời đi nên nàng từ sâu trong núi chạy ra thăm thú bên ngoài, đi đâu cũng không quan trọng.

Sư phụ thấy nàng ngây người nên mở cửa và nói: “Vào đi. Nếu không có nơi nào để đi thì ở lại thêm vài ngày cũng không sao cả.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng không khách khí bước vào nhà, nước nhỏ từng giọt, để lại đầy vết nước trên nền gạch bóng loáng.

Vu Yến Quân hỏi: “Ngươi vừa nói không cần tiền là có ý gì?”

Nàng đáp lại rất nhanh: “Ta giúp các ngươi đuổi dã yêu, đổi lấy việc ở lại một đêm.”

Quả thật hợp tình hợp lý. Giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện tốt, nhưng khi liên quan đến tiền bạc thì ý nghĩa sẽ lập tức thay đổi, mà nàng còn nói như lẽ đương nhiên như thế nên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Sư phụ thấy nàng ướt như chuột lột nên liền dặn dò: “Yến Quân, con đưa Lệnh Hồ đi tắm đi, sau đó tìm bộ y phục dày cho nàng thay.”

Vu Yến Quân vừa đáp lời vừa hoài nghi trong lòng. Nàng bái sư cũng đã mười năm hơn rồi, nhưng chưa từng thấy sư phụ đối xử tốt với người lạ như vậy, chẳng lẽ Lệnh Hồ Trăn Trăn thật sự có tiềm năng về nghề thủ công sao?

Ngay cả lai lịch của nàng cũng rất bí ẩn, chỉ nói là vẫn luôn ở trong núi sâu nhưng đến tên và vị trí cụ thể của ngọn núi kia cũng hoàn toàn không biết, quả thật rất khả nghi.

Vậy mà sư phụ lại chẳng để tâm, trực tiếp đưa nàng đến ở đại trạch trong sư môn, mà một lần ở này lại kéo dài tận nửa tháng.

Vu Yến Quân nhớ đó cũng được hưởng thụ một tháng yên bình hiếm thấy, bởi vì đám dã yêu ở sau núi thường xuyên đến quấy rầy đều bị Lệnh Hồ đánh đuổi đến sợ chết khiếp đến mức mấy ngày gần đây khi nàng đến sau núi đi dạo vòng quanh thì bọn chúng đều vội vàng tránh đi.

Dần dần, nàng đã quen với việc có thêm một Lệnh Hồ Trăn Trăn bên cạnh. Dù sao, mỗi ngày ở nơi Đại Hoang này đều xảy ra vô số chuyện, có thêm chuyện của nàng ta cũng chẳng sao cả.

Ngày hôm đó mưa xuân kéo dài liên miên hiếm khi ngừng lại, mây dần dần tản ra sau giờ Ngọ, mặt trời ló ra được một chút, Vu Yến Quân hái hoa lê cho vào giỏ phơi khô. Nàng định làm chút hương liệu có mùi nồng để để át đi mùi hôi thối thoang thoảng trong sân. Lũ dã yêu sợ Lệnh Hồ Trăn Trăn không dám vào sân, nhưng điều này cũng không ngăn được chúng tiếp tục gây rối. Gần đâu chúng còn còn quấn rác rưởi trong lá mục rồi ném vào khiến mùi hôi thối bốc lên cao, vô cùng kinh tởm.

Đặt bông hoa lê cuối cùng vào giỏ, tầm mắt Vu Yến Quân không khỏi rơi vào thân ảnh màu vàng sáng trước cửa kho chứa củi.

Sư phụ không nhìn được tiểu cô nương lôi thôi, ngại chướng mắt nên mấy ngày qua đã may vài bộ y phục mới cho Lệnh Hồ. Bà lớn tuổi rồi nên thích làm cho các cô nương trẻ tuổi một ít màu sắc tươi tắn nhẹ nhàng, nhưng Vu Yến Quân cảm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn phù hợp hơn với những màu sắc mạnh mẽ hơn.

Từ mái tóc, đôi mắt cho đến màu da, tất cả đều nhạt hơn người thường một ít, nhưng đôi môi vô cùng đỏ, chân mày sắc nét. Hơn nữa nàng còn cao, có eo thon và đôi chân dài, nếu ăn mặc không cẩn thận có thể khiến nàng nhìn giống một tuyệt thế yêu cơ*.

*tuyệt thế yêu cơ: thường được dùng để miêu tả một người phụ nữ rất xinh đẹp, duyên dáng hay quyến rũ người khác.

Nhưng việc nàng đang làm lúc này lại chẳng giống yêu cơ chút nào cả, nàng đang mài một chiếc rìu để chặt gỗ, lưỡi rìu được mài sắc sáng bóng.

Vu Yến Quân cười nói: “Mấy ngày nay cô ở đây đã làm hết công việc mà bình thường chúng ta phải trả tiền thuê người đến làm.”

Người làm nghề thủ công trước giờ không phải làm mấy chuyện vặt vãnh này, bình thường đều thuê người lên núi dọn dẹp sân vườn và tích trữ củi, nước và vật liệu. Nhưng từ khi Lệnh Hồ Trăn Trăn đến ở, nàng đều trực tiếp làm tất cả những việc này mà không hề than phiền một tiếng nào.

“Cô vẫn là nên hạn chế làm những việc này lại. Người thợ thủ công phải chăm sóc đôi tay của mình thật tốt và đừng để chúng bị tổn thương do những công việc nặng nhọc như lấy nước và chặt củi.”

Vu Yến Quân vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy ngoài tường sân có động tĩnh nhỏ, sau đó lại có một bọc lá cây mục bay vào, rác rưởi bên trong lăn đầy đất. Nàng phản ứng rất nhanh, cầm cây sào đuổi theo nhưng không đuổi kịp, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng lũ dã yêu đang chạy trốn, nàng tức giận đến mức chỉ có thể lớn tiếng mắng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng cái ki để hốt rác vào rồi lấy nước rải lên, sau đó hỏi: “Tại sao bọn chúng luôn đến đây để gây chuyện thế?”

Mặc dù việc lũ dã yêu đến gây rắc rối là chuyện bình thường, nhưng việc suốt ngày không làm gì mà chỉ nhắm các nàng để tìm rắc rối là không bình thường chút nào.

Vu Yến Quân vẫn còn tức giận: “Ngươi biết sau núi có một cây dâu rất lớn đúng không? Hai năm trước, khi chúng ta mới chuyển đến đây, sư tỷ đã hái mấy quả dâu tằm, không hiểu đã làm gì mà đắc tội đến cây dâu yêu. Trong số dã yêu sau núi, gã ta là lão đại, đám dã yêu kia là do gã phái đến đây.”

Ồ, hóa ra là có lão đại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đổ hết nước trong xô xuống đất, đột nhiên nói: “Nửa tháng qua ta ở chỗ này, đồ ăn và y phục mỗi ngày đều là của mọi người. Yên tâm, ta nhất định sẽ đáp lễ.”

…. Còn đáp lễ nữa sao? Đây là cách hành xử quân tử nào thể?

Vu Yến Quân tức giận trừng nàng: “Ngươi cũng đừng hấp ta hấp tấp đi tìm cây dâu kia gây chuyện làm gì. Gã không phải là một con yêu nhỏ bé nào đâu, chỉ một quyền của gã thôi cũng có thể đập nát đầu ngươi! Nếu không chịu đựng được nữa thì dọn nhà đi là được rồi, ta nghĩ sư phụ là muốn nhận ngươi làm đệ tử. Vừa vặn, cứ chuyển đến chỗ mới rồi tìm một căn nhà rộng rãi một chút.

Không biết Lệnh Hồ Trăn Trăn có nghe thấy hay không, nàng mài xong rìu rồi lại lấy sợi tơ ma sát sợi dây một cách nhanh chóng và đều đặn.

Bàn tay nàng vững vàng một cách đáng ngạc nhiên, vững vàng trong mọi việc nàng làm, thong thả nhưng lại rất dứt khoát. Là một thợ thủ công, điều quan trọng nhất là phải có một đôi tay vững vàng, mà ánh mắt của sư phụ vẫn rất tàn nhẫn, nếu theo thời gian thì nàng phải là người thừa kế xuất sắc nhất của sư môn.

Chẳng qua Vu Yến Quân không ngờ đến, “người thừa kế xuất sắc nhất” này lại thật sự đáp lễ vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, vừa mở cửa ra, nàng đã thấy sư phụ đứng ngoài cửa, không biết đang kinh ngạc nhìn cái gì. Dường như nghe thấy nàng đến, sư phụ chỉ vào trong sân: “Những thứ này là Lệnh Hồ làm phải không? Nàng ở đâu rồi?”

Vu Yến Quân lúc này mới nhận ra rằng toàn bộ sân đã được quét sạch sẽ, ất cả dây leo vốn bao phủ các bức tường của sân cũng đã được dọn dẹp không còn một chút nào. Bốn con thỏ, tám con gà lôi và một đống cá béo tốt được đặt ngay ngắn trên khoảng đất trống trong sân.

Nàng hoàn toàn sửng sốt và ngây ngẩn: “Đây là…”

Lời còn chưa dứt, cửa sân đột nhiên mở ra, Lệnh Hồ Trăn Trăn vác trên lưng một con dã yêu cao lớn trông rất quen mắt bước vào.

Một nửa bộ váy màu vàng tươi trên người nàng đã thấm máu yêu đen thui, trên má cũng dính vài vết máu đen, trong tay nàng đang cầm một chiếc rìu sáng loáng, thoạt nhìn thì có vẻ khá đáng sợ, nhưng nàng lại rất nhanh nhẹn nói: “Mọi người nói không thể tùy tiện giết yêu nên ta chỉ chặt đứt một ít cành lá của gã. Ta cũng đã thỏa thuận với cây dâu lão đại này rồi, sau này gã ta sẽ dập đầu nhận sai với các ngươi, và sẽ không bao giờ gây rắc rối nữa đâu.”

Dứt lời, nàng tiện tay vứt con dã yêu kia xuống đất rồi xếp ngay ngắn ngang hàng cũng với những con thỏ rừng và những con cá béo.

“Nửa tháng quấy rầy coi như đã thanh toán xong rồi.” Trên mặt nàng lộ ra vẻ nhẹ nhõm vì đã trả hết nợ. “Bây giờ chúng ta không còn nợ nần nhau gì nữa, cáo từ.”