Trần Tam Lang

Chương 10




Tiểu hồ li kia “ di “  một tiếng, kinh ngạc nói, “ Thiên Tứ ca ca, ngươi thật lợi hại, ta còn cảm thấy hắn thật kỳ quái, hắn không nói gì cả, liền con chó đi theo hắn cũng không biết kêu.”

Hứa Thiên Tứ chỉ cảm thấy đầu mơ hồ, hắn cố gắng ổn định tâm tình, lo lắng hỏi, “ Hắn ở đâu?!”

Tiểu tử kia bị hắn dọa, cuống quít chỉ chỗ cho hắn, nói, “Hắn đã tìm được gốc xuân thụ kia.” pháp thuật cữu công bố trí xuống đều là lấy cây làm gốc, gốc xuân thụ kia chính là một trong số đó.

Tim Hứa Thiên Tứ đập thật nhanh, không quay đầu lại chạy qua hướng đó.

Hứa Thiên Tứ chưa từng nghĩ Trần Tam Lang sẽ tìm tới nơi này, dù hắn thật sự chạy tới gốc xuân thụ kia, thật sự thấy được Tam Lang, trong lòng hắn vẫn là có chút ngây ngốc choáng váng, cảm thấy điều hắn nhìn thấy tốt đẹp đến mức không giống như sự thật.

Hắn không biết tất cả chuyện này có phải một giấc mộng không, có phải vì hắn chạy quá nhanh, khiến cho khí không kịp lên đầu nên mới có thể nhìn đến người này.

Hắn chỉ ngơ ngác đứng sau gốc xuân thụ ấy, không dám bước tới trước nửa bước. Trong mắt hắn, trừ bỏ người này, cái gì cũng không thấy được.

Một khắc ấy, hắn cắn chặt môi, nhìn nam tử quen thuộc lại xa lạ đứng trước mặt hắn, lại vì pháp thuật nên căn bản không nhìn được hắn. Trong lòng hắn như có ngũ vị hòa trộn, không biết thật ra là tư vị gì.

Trần Tam Lang bộ dáng thoạt nhìn vẫn y như hồi hắn rời đi, nhưng tựa hồ y không vui vẻ gì, dường như đang mệt nhọc uể oải.

Con chó vàng kia tuy đã một đường tìm được cây xuân thụ, lại chỉ có thể ngửi tới ngửi lui gần đó, thủy chung không biết tiếp theo nên đi hướng nào. Nơi này nhìn qua y như những nơi khác, nhưng lại là lãnh địa của đám hồ ly, chung quanh đều là thuật pháp cữu công bố trí, cho dù hoàng cẩu sử xuất ra bú sữa khí lực, cũng là ngửi không ra, tự nhiên sẽ không đi nhiều nửa bước về phía trước.

Hoàng cẩu ngửi nửa ngày, ước chừng cũng hiểu mình không thể, liền chịu thua nhanh nằm phục xuống hướng Tam Lang vẫy đuôi. Trần Tam Lang nhíu mày, đưa tay tựa hồ muốn kéo con chó kia đứng lên, đáng tiếc hoàng cẩu cũng rất thông minh, liền vươn đầu lưỡi liếm tay chủ nhân, Trần Tam Lang vừa tức giận vừa buồn cười rút tay về, có chút lo lắng nhìn về phía trước, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Thiên Tứ rõ ràng đã biết người này không nhìn thấy mình, lòng vẫn vô cớ cảm thấy chua xót.

Trần Tam Lang nhìn gốc xuân thụ hồi lâu, đột nhiên cúi xuống vỗ vỗ con chó kia, lại vỗ vỗ, hoàng cẩu liền thành thành thật thật nằm im nơi đó không nhúc nhích. Trần Tam Lang gật gật đầu, xoay người đi.

Hứa Thiên Tứ mất thật lớn khí lực mới có thể khắc chế xúc động muốn đuổi theo của mình.

Nếu bước ra khỏi nơi này, hoàng cẩu kia nhất định sẽ phát hiện ra hắn. Hứa Thiên Tứ do dự một chút, liền tận lực trèo lên cây xuân thụ, vụng trộm bám lấy thân cây, nhìn chằm chằm hoàng cẩu kia.

Hứa Thiên Tứ không rõ vì sao Trần Tam Lang để con chó kia lại chỗ này. Hồ tiên lãnh địa đâu thể dễ dàng tìm được như thế, dù nó bới tung chỗ này lên cũng vô dụng.

Hắn không biết Trần Tam Lang làm cách nào tìm được đến đây, ngọn núi này lớn như thế, con chó kia có lẽ là đuổi theo tiểu hồ ly xuất động nên mới tới được đây. Chỉ không biết đó là ngốc hồ ly nào, khi về lại không cẩn thận như thế, cư nhiên cả con chó cũng không cắt đuôi được.

Hứa Thiên Tứ cũng không hiểu vì sao Trần Tam Lang muốn tới nơi này, là vì hắn sao? Hắn không biết. Nếu đã thành thân, vì sao còn muốn tìm hắn? Rõ ràng khi hắn hỏi thì không chịu nói gì cho hắn. Nhưng hắn vừa đi, liền cùng người kết thân. Hắn không biết trong lòng Trần Tam Lang nhìn hắn thế nào, thật ra coi hắn là gì.

Người này xác thực đã “ nói “ với hắn rằng không ghi hận hắn, khi ở cùng hắn thì đối hắn thật sự rất tốt, tốt đến thậm chí làm hắn cảm thấy thực không đúng. Có lẽ chính vì như vậy, hắn mới có thể luyến tiếc, mới có thể luôn đối người này nhớ mãi không quên.

Sắc trời dần tối, Trần Tam Lang lại quay lại, khi Hứa Thiên Tứ thấy vậy liền kinh ngạc đến mức chỉ thiếu nước từ trên cây rớt xuống dưới. Hắn chính là thật không ngờ người này cư nhiên có thể tự mình tìm lại được chỗ này. Chính là lúc này đây, hộp đồ ăn trong tay Trần Tam Lang làm hắn cảm thấy thập phần nhìn quen mắt. Hứa Thiên Tứ nấp trên cây vụng trộm nhìn xuống, Trần Tam Lang ngồi dưới tàng cây, mở hộp đồ ăn ra.

Hương khí mê người kia làm hắn tâm động, nhưng hắn lại căn bản không dám đi xuống.

Hắn không biết nếu đi xuống thì sẽ thế nào, Trần Tam Lang là tới gặp hắn đúng không? Hay là đến nói lời cáo biệt với hắn? Có lẽ vì y muốn dẫn muội muội đi Cát gia, nên mới tìm tới gặp mình lần cuối. Ý niệm trong đầu này làm hắn cảm thấy thật sự sợ hãi.

Con hoàng cẩu kia quấn chân Trần Tam Lang, vẫy đuôi hướng đầu đánh hơi hộp thức ăn, kết quả bị Trần Tam Lang không chút khách khí đánh một cái, liền ủy khuất rụt đầu về.

Trần Tam Lang vẫn lẳng lặng ôm thực hộp ngồi ở chỗ kia, thật giống như đang đợi ai xuất hiện. Nhưng dù đợi cho đến khi đêm đã khuya, thì cuối cùng vẫn phải thất vọng bỏ cuộc. Nhưng trước khi đi, lại đậy nắp hộp lại, để nó dưới tàng cây.

Hứa Thiên Tứ biết người này đang muốn “ trở về “, tim của hắn mạnh trầm xuống, không kịp suy nghĩ đã theo y đi. Hắn thật sự muốn biết Trần Tam Lang bây giờ đang ở đâu, sống có tốt không. Bất quá Hứa Thiên Tứ vẫn không dám tới quá gần, hắn sợ bị hoàng cẩu phát hiện.

Nhưng kỳ quái là, Trần Tam Lang không về Cát gia thôn như hắn nghĩ, mà y đi theo hướng ngược lại. Hứa Thiên Tứ đi theo sau từ xa, khi nhận thấy Trần Tam Lang lên núi, liền âm thầm ngạc nhiên.

Hình như hắn chưa từng đến đây, bình thường tuy hắn kì thật không làm việc hay, toàn đi chơi xung quanh, nhưng hắn vẫn nhận ra cây cối ở đây không giống của rừng hoang trong núi. Rừng dâu trước mắt này, nhìn sao cũng cảm thấy kỳ quái, không phải rừng dâu thiên nhiên, ngược lại như là có người cố ý trồng. Hứa Thiên Tứ theo Trần Tam Lang đi qua rừng lá dâu, cuối cùng thấy được một căn nhà. Nhà ấy thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng so với chỗ ở cho cô gia của Cát gia thì càng giống với nơi thợ săn trên núi sẽ ở. Hứa Thiên Tứ không hiểu, không rõ vì sao Tam Lang sẽ đến nơi này.

Trần Tam Lang còn chưa kịp đẩy cửa vào sân, một con hắc cẩu đã chạy xổ ra từ bên trong, Hứa Thiên Tứ mặc dù cách xa, nhưng vẫn sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Con chó đen kia vừa vẫy đuôi không ngừng vừa chạy tới chào người, Hứa Thiên Tứ nhìn thấy nó thè lưỡi, còn có đầy răng nanh, liền cảm thấy chân muốn mềm nhũn. Theo sau con chó kia là một cô nương trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc xiêm y màu vàng, trông như một đóa hạnh hoa mới nở rộ.

Cô nương kia trông rất hảo, dù trong mắt hắn thì nàng ta vẫn kém xa Thiên Hương tỷ, nhưng vậy thì sao chứ? Khi Trần Tam Lang nhìn thấy nàng, trên mặt liền lộ ra tươi cười nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng ôn nhu rất nhiều, Hứa Thiên Tứ nhìn rất khó chịu, liền yên lặng về theo đường cũ.

Hứa Thiên Tứ rầu rĩ không vui bước về nhà, lại phát hiện hộp đồ ăn còn đang ở chỗ cũ, hắn nhìn chằm chằm cái hộp ngây ngốc hồi lâu, rồi mới ảo não không thôi đá gốc xuân thụ vài cái. Hắn không biết mình có nên mang cái hộp đi không, nhưng do dự thật lâu, vẫn để thực hộp lại đó. Hắn trèo lên cây, nhìn chằm chằm thực hộp, thủ ở đó cả đêm. Thiên Quan vụng trộm đến gặp hắn, nhưng chỉ tránh ở một bên, không dám nói chuyện với hắn. Hắn híp mắt, làm bộ như không thấy y, vừa bực mình lại vừa ảo não.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tam Lang lại mang theo hoàng cẩu đến đây, Hứa Thiên Tứ vẫn không nhúc nhích ép sát mình vào thân cây, nhìn nhất cử nhất động của Trần Tam Lang. Trần Tam Lang nhìn thực hộp dường như đã bị động qua, vẻ mặt có chút đăm chiêu, giống như suy nghĩ cái gì.

Hứa Thiên Tứ thấy Trần Tam Lang cau mày, không khỏi khó chịu, cảm thấy mình đáng ra nên ăn sạch nó mới đúng.

Hứa Thiên Tứ đang nghĩ về đồ ăn trong đó, con chó kia lại đột nhiên ngửi gốc cây, rồi mới nhìn chủ vẫy đuôi, Trần Tam Lang lập tức ngẩng đầu lên nhìn, rồi cười với hắn, khiến Hứa Thiên Tứ hoàn toàn ngây người.

Trần Tam Lang ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo hắn xuống dưới, Hứa Thiên Tứ cả người cứng ngắc, dùng móng vuốt bấu vào thân cây, tựa như người sắp chìm bám chặt phao, như thế nào cũng không chịu buông tay. Hắn tuy hạ mắt, lại vẫn không dám nhìn mặt Trần Tam Lang.

Trần Tam Lang thấy hắn như vậy, liền nhìn quanh, cuối cùng nhặt một hòn đá nhỏ lên, tung bắt nó trong tay một lúc, như hù dọa hắn. Hứa Thiên Tứ hung tợn trừng mắt nhìn y, hùng hổ nói, “ Cao như thế, ta không tin ngươi ném tới được!”

Trần Tam Lang vô thanh cười, hòn đá ném ra quả nhiên đánh trúng cái đuôi của hắn. Kỳ thật không đau, nhưng mắt của hắn vẫn đỏ lên, Hứa Thiên Tứ từ trên cây nhảy xuống, rồi biến thành nhân thân trước mặt Trần Tam Lang.

Hắn nhìn ý cười trong mắt Trần Tam Lang, ngực đột nhiên nóng lên, không tự chủ được nắm vai Trần Tam Lang, cuối cùng thành ra áp người này xuống đất.

Khi Trần Tam Lang bị hắn đè xuống, có lẽ vì đau nên sắc mặt y thay đổi, hắn bắt đầu phát run, lại vẫn không cử động, cũng không buông tay, Trần Tam Lang nhíu mày, không nói gì trừng hắn, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lại có vẻ muốn cười, vươn tay đến giống như muốn đẩy hắn ra.

Hứa Thiên Tứ nôn nóng đẩy tay Trần Tam Lang đi, hắn cúi người xuống, đặt trán trước ngực Trần Tam Lang, buồn bã hỏi, “ Vì sao ngươi lại tới nơi này?”

Trần Tam Lang khó chịu đẩy hắn ra, hắn rất tức giận nói, “ Nếu muốn đi thì cũng im lặng đi xa một chút.”

Trần Tam Lang nhìn hắn, rồi mới viết chữ trên mặt đất, “Sao ngươi không trở lại?”

Hứa Thiên Tứ ngây người, rồi mới hoang mang nhìn hắn, nói, “ Thiên Quan không nói với ngươi sao? Ta là... Thiên Hương tỷ sinh bệnh, ta trở về...”

Trần Tam Lang lấy tay bịt miệng hắn, giống như không muốn nghe hắn giải thích, hắn buồn bực ngậm miệng, nhìn Trần Tam Lang có chút mất hứng lại viết trên đất, “ Ta đã thấy nàng.”

Hứa Thiên Tứ kinh ngạc, hắn không ngờ Thiên Hương tỷ sẽ đi gặp Tam Lang, điều này hoàn toàn vượt khỏi dự tính của hắn.

Trần Tam Lang mỉm cười, lại viết, “Nàng quả nhiên rất đẹp.”

Lời này tuy không giả, nhưng với Hứa Thiên Tứ lại thật sự chói tai, hắn nhăn mặt, ngữ điệu tức giận hét với Trần Tam Lang, “Nàng đã lập gia đình!”

Trần Tam Lang im lặng nhìn hắn, hắn làm bộ như không thấy, lại bẻ một nhánh cây đưa cho Trần Tam Lang, nói, “Không cần lấy tay viết.”

Trần Tam Lang nheo mắt, nhận nhánh cây viết viết trên đất, đột nhiên cúi thấp đầu, có chút do dự viết, “ Kỳ thật... Không đẹp bằng ngươi.”

Hứa Thiên Tứ ngơ ngác nhìn dòng chữ kia vài lần, di một tiếng, mặt Trần Tam Lang cũng đã hơi đỏ lên. Người này thấy hắn không phản ứng, còn có chút không được tự nhiên lấy giày chà chà xóa xóa dòng chữ kia.

Hứa Thiên Tứ la to một tiếng, nắm tay Trần Tam Lang, vừa đau lòng lại vừa tức giận nói, “Sao muốn xóa đi?” hắn còn muốn xem nhiều một chút, cư nhiên đã bị xóa sạch, thật rất đáng giận mà!

Trần Tam Lang buồn cười tức giận nhìn tay hắn, Hứa Thiên Tứ vẻ mặt đỏ bừng xoay mặt đi, tim nhảy loạn thất bát tao, xấu hổ nhỏ giọng nói, “ Viết đúng mà, xóa làm gì? Ta vốn... Vốn cũng rất đẹp...”

Đáng tiếc khi y nói những lời này, một chút khí thế cũng không có.

Trần Tam Lang dùng nhánh cây kia chọc chọc hắn, hắn không nhịn được co rụt lại, quay đầu trừng người này, ủy khuất bất mãn nói, “ Gì chứ? Vốn là vậy! Ta rất đẹp, ngươi nhìn lông mao của ta thì biết, phạm vi trăm dặm trong núi này không kiếm được hảo hồ ly nào bằng ta đâu!”

Trần Tam Lang nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười này thực ôn nhu, ôn nhu đến làm cho lòng hắn như có rất nhiều tiểu sâu đi lại, đi đến khiến trong lòng hắn thật ngứa, thật muốn làm gì nói gì đó.

Trần Tam Lang hạ mắt xuống, chậm rãi viết, “ Sao ngươi không trở lại?”

Hứa Thiên Tứ hồi lâu không nói gì, hắn rất muốn nói, vì ta thực vô dụng, cữu công sợ ta gây phiền cho ngươi nên kéo ta về, cho nên ta không thể quay về. Nhưng hắn cũng rất muốn nói, kỳ thật ta đã về, nhưng ngươi không ở đó.

Nhưng Hứa Thiên Tứ không biết mình nên nói kiểu trước hay kiểu sau.

Trần Tam Lang không ngẩng đầu, lại viết, “Ngày đó ngươi không trở về, ta đi tìm ngươi... trên đường về, ta đã nghĩ rất nhiều.”

Hứa Thiên Tứ kinh ngạc không thôi nhìn câu nói kia, tim bùm bùm đập, hắn không ngờ Tam Lang đã lập tức đi tìm hắn.

Trần Tam Lang ngừng một lúc, lại viết, “Có một số việc, ta không muốn giấu diếm ngươi... “

Hứa Thiên Tứ khẩn trương nhìn tay y, tim muốn nhảy lên cổ họng.

Vẻ mặt của Trần Tam Lang thật sự nghiêm túc, chậm rãi viết, “Nếu không vì chữa bệnh cho ta, trong nhà cũng sẽ không lụi bại đến mức này, muội muội cũng sẽ không bán mình làm tỳ nữ cho kẻ khác. Ta thật muốn mang nàng về, không thể để nàng tiếp tục chịu khổ vì ta, cho nên ta chưa từng nghĩ tới chuyện khác. Tâm ý của ngươi, ta kỳ thật hiểu được, lại giả như không biết.”

Hứa Thiên Tứ trong óc oanh một tiếng, mạnh đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói, “Ta đã biết, ngươi không cần viết nữa.”

Trong lòng hắn đau vô cùng, nguyện mình chưa từng nhìn thấy câu nói kia.

Người này luôn hiểu. Còn hắn mãi cho đến giờ, nhìn thấy người này viết, mới xem như hiểu được. Nguyên lai hắn thật sự vô dụng, thực ngốc.

Trần Tam Lang nắm lấy tay hắn, không chịu buông ra, lại cố chấp tiếp tục viết, “Ta biết Cát gia nữ nhi cùng tư thục tiên sinh trong thôn chúng ta có tư tình, cho nên ta mới đi Cát gia cầu thân, nàng tuy bộ dáng xấu, lại trí tuệ hơn người. Cát gia lão gia chỉ nói với mọi người rằng nữ nhi nhà mình không ai so được, không ngờ lại bị họ đồn thổi thành độc nhất vô nhị mỹ nhân. Người cầu thân tuy nhiều, nhưng không tham tài thì lại là ham sắc. Ta đi cầu hôn, đáp ứng được yêu cầu của nàng, Cát gia đồng ý cho hôn sự của chúng ta, ta từng âm thầm thề, rằng sau này sẽ hảo hảo đối đãi nàng.”

Hứa Thiên Tứ nước mắt đột nhiên chảy xuống, hắn rất muốn lớn tiếng nói với người này, rằng ngươi không cần viết nữa, ta đều hiểu được, ta đều biết hết. Nhưng hắn lại chỉ cắn chặt môi mình, hắn sợ nếu không như vậy, sẽ nói sẽ làm những lời những việc sẽ khiến mình hối hận. Trần Tam Lang dùng sức nắm chặt tay hắn một chút, rồi mới giúp hắn lau nước mắt, lại tiếp tục yên lặng viết, “Nhưng khi nghe tiếng pháo nổ ăn mừng trước cửa Cát gia, ta liền hối hận...... Ta còn nhớ rõ ngươi hỏi ta muốn kết hôn cô nương thế nào, ta trước kia không biết, cũng không từng nghĩ tới, nhưng ngày đó trước cửa Cát gia, ta lại nghĩ...”

Trần Tam Lang dừng một chút, bàn tay nắm tay hắn kia lại hơi run run, Hứa Thiên Tứ nghĩ đến lời y sắp nói, không nhịn được sinh ra một tia kỳ vọng, nhưng lại sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi... Có phải ngươi muốn bảo ta lấy son của Thiên Hương tỷ cho nàng?”

Trần Tam Lang sững sờ một chút, miệng mở ra, rồi lại bất đắc dĩ ngậm lại, tức giận dùng sức viết, “Ta lúc ấy nghĩ, đáng tiếc ngươi không phải cô nương.”

Hứa Thiên Tứ di một tiếng, có chút cao hứng, lại có chút thất lạc, hắn nói, “ Ta vốn không phải cô nương.”

Hắn im lặng chốc lát, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Ta cũng từng nghĩ, nếu ngươi là mẫu hồ ly thì thật tốt...”

Khi Trần Tam Lang nghe hắn nói hắn vốn không phải cô nương, dáng điệu vẫn còn nghiêm túc chuyên chú, chờ hắn lầm bầm nói hết lời xong, vẻ mặt liền trở nên cổ quái, giống như có chút mê man, lại giống như có chút tức giận, không biết thật ra đang nghĩ cái gì. Nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lại viết, “Ngươi theo ta đi. Ngươi đã đáp ứng ta rằng sẽ trở về.”

Hứa Thiên Tứ không dám nhìn hắn, chỉ cứng ngắc ngồi tại chỗ vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau mới nói, “Ta không muốn về, không muốn đứng bên cạnh ngươi... Ngươi hảo hảo sống tốt với Cát tiểu thư, ta...” Hắn nói tới đây, trong lòng một trận đau đớn, không thể nói được nữa. Hắn không muốn nói với người này, rằng hắn thật ra đã trở về, chẳng qua nơi đó đã không còn ai đang đợi hắn thôi.

Trần Tam Lang lúc này mới như thở ra nhẹ nhõm một hơi, không chịu lại nghe tiếp, tự nhiên đưa tay lau nước mắt thay hắn, liền viết, “Nàng nay sống với tư thục tiên sinh kia. Trên núi có một lão thợ săn sống một mình, ta và muội muội sống tạm mấy ngày ở đó. Khi ngươi về, chúng ta sẽ tìm chỗ ở khác. Ta sẽ nuôi ngươi cả đời, muốn ăn gì ta đều có thể làm cho ngươi.”

Hứa Thiên Tứ xem xong câu đầu liền ngây ngốc, đợi khi Tam Lang viết xong, hắn cảm thấy mình trí óc không đủ dùng, lắp bắp hỏi, “Vì, vì sao a?”

Trần Tam Lang lần này tựa hồ thật sự tức giận, không thèm viết nữa, ba một tiếng bẻ gẫy nhánh cây kia, rồi mới đứng lên, ném đoạn cây gẫy đi thật xa.

Hứa Thiên Tứ nhìn người này phát hỏa, trong lòng dao động. Có lẽ vì Tam Lang không nói, nên hắn luôn không nhìn ra người này tâm tư, luôn không rõ người này coi hắn là gì, nghĩ gì về hắn. Hắn nghĩ, nếu hắn biết thuật đọc tâm, có lẽ sẽ không khó chịu như thế.

Hứa Thiên Tứ mắt thấy người này vươn tay đến, nắm chặt tay hắn kéo đi về phía trước, cổ tay hắn bị bóp thật sự đau, lại tùy ý người này kéo hắn hướng phía trước đi, nhưng trong lòng lại không ngừng bồn chồn. Hắn im lặng hồi lâu, lại không nhịn được mở miệng nói, “Tam Lang, ta ăn rất nhiều, ngươi thật sự muốn nuôi ta cả đời?”

Trần Tam Lang không hề dừng bước, thậm chí cả đầu cũng không quay lại, chỉ tiếp tục kéo hắn đi về phía trước. Hứa Thiên Tứ cảm thấy người này như muốn dẫn hắn đi đến chỗ tối qua, lòng lại càng không yên, hắn từ chối vài lần, còn nói, “Ta là hồ tiên, ngươi dám mang ta đi, cẩn thận ta thi pháp thuật với ngươi!”

Trần Tam Lang quay đầu ngắm hắn một cái, nhướn mắt. Hoàng cẩu sớm đã chạy phía trước, thỉnh thoảng ngừng lại quay đầu nhìn hai người họ.

Hứa Thiên Tứ thấy người này không buông tay, thật sự không có cách nào, lại giận dỗi nói, “Nếu ngươi mang ta trở về, ta liền đem ngươi làm mẫu hồ ly. Ngươi có hiểu không? Uy, ta thật sự sẽ đem ngươi thành mẫu hồ ly... Tuy ngươi cũng không thể sinh tiểu hồ ly...”

Câu cuối cùng hắn đương nhiên không dám lớn tiếng nói, đáng tiếc thanh âm nhỏ như vậy, lại vẫn bị Trần Tam Lang nghe được. Kết quả tay Hứa Thiên Tứ bị bóp thật sự đau.

 Dù Hứa Thiên Tứ vì đau nên hai mắt đẫm lệ lờ mờ, nhưng hắn thật sự nhìn ra, rằng mặt Trần Tam Lang đã đỏ lên, còn tựa hồ không vui nhăn mặt. Hứa Thiên Tứ không thể tin được, dùng lực nhu nhu mắt, đi nhanh hai bước, thật cẩn thận hỏi, “Tam Lang... Ta thật sự, thật sự có thể về với ngươi?”

Trần Tam Lang không nhìn hắn, chỉ đi nhanh về trước, rồi mới dùng sức gật đầu.

Hứa Thiên Tứ chỉ cảm thấy choáng váng hồ hồ, tùy ý người này kéo hắn, cuối cùng không mở miệng nữa, hai người im lặng đến nơi tối qua hắn đã vụng trộm theo đến. Hắn từ rất xa nhìn thấy nó, chân đã mềm xuống, nhưng Trần Tam Lang nắm chặt tay hắn, hắn cả giãy cũng giãy không ra, khóc vô lệ đi theo sau Trần Tam Lang, tâm không cam tình không nguyện từng bước đi tới.

Hắn vắt hết óc nghĩ, nếu hắc cẩu kia lại vọt ra, hắn nên chạy hướng nào mới đúng?

Khi đứng trước cửa, Trần Tam Lang buông lỏng tay hắn ra, hắn run rẩy một chút, âm thầm nói với mình, rằng y buông ra mới tốt, như vậy chạy có vẻ dễ hơn, nhưng dù nghĩ vậy thì lòng lại thấy trống trải.

Trần Tam Lang mở cửa, cô nương hắn thấy tối qua đi tới. Nàng thấy Trần Tam Lang về, liền vui mừng kêu lên, “Ca ca...”

Hứa Thiên Tứ nghe lời này, liền đứng đực tại chỗ, nghĩ, ai đây?

Trần Tam Lang gật đầu, lúc này nàng ấy mới thấy Hứa Thiên Tứ phía sau, liền đỏ mặt, còn nói, “Ta đi vào.” Nói xong, xoay người trốn về phòng. Chân Hứa Thiên Tứ như mọc rễ xuống đất, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cô nương kia, trong lòng nghĩ, sao có thể chứ? Cô nương yêu kiều nhỏ tuổi như thế, hóa ra là thân muội muội của Tam Lang?

Hứa Thiên Tứ đang ngơ ngác sững sờ, không biết tại sao Trần Tam Lang đột nhiên nổi giận, nhanh bước tới kéo hắn vào trong phòng, rồi mới dùng sức đóng cửa lại. Hứa Thiên Tứ bị tiếng hắn mạnh sập cửa làm hoảng sợ, liền vuốt ngực nói, “Sao hung dữ như thế?”

Trần Tam Lang không nói gì nắm cổ tay hắn, kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, tay dính trà lạnh, viết trên bàn, “Cấm nghĩ vẩn vơ, nàng có ái nhân rồi.”

Hứa Thiên Tứ ngạc nhiên, vừa rời Tôn gia đã có ý trung nhân rồi? Nhưng khi hắn phục hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu như giã tỏi, lòng đầy vui mừng thề thốt, “Ta không hề động tâm, thật sự không có. Chỗ ta có nhiều mẫu hồ ly đẹp hơn nàng nhiều, thật đó!”

Hắn đầy mặt tha thiết chân thành nhìn Trần Tam Lang, kết quả người này sắc mặt càng khó coi, lại viết, “Khi ta còn sống, ngươi không được sau lưng ta đi tìm mẫu hồ ly.”

Hứa Thiên Tứ hốc mắt nóng lên, cuống quít ho khan hai tiếng, nói, “Không thể nào đâu, ngươi yên tâm, các nàng đều không xứng với ta.” Hắn trong lòng lại âm thầm bồi thêm một câu, tuy ngươi không thể sinh tiểu hồ ly, nhưng ngươi còn hảo hơn mẫu hồ ly trong núi trăm lần.

Trần Tam Lang vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hắn, ngón tay dính  nước trà dừng trên bàn, tựa hồ không biết nên viết gì mới đúng.

Hứa Thiên Tứ vụng trộm ngắm Trần Tam Lang, cũng không biết dũng khí từ đâu bốc lên, nói, “Ta có thể hôn ngươi được không?”

Trần Tam Lang do dự nhưng vẫn gật đầu, mặt hơi hơi đỏ lên.

Hứa Thiên Tứ cười hắc hắc, gan lớn lao qua, lúc này đột nhiên nghe được một hồi chó sủa từ ngoài cửa sổ, Hứa Thiên Tứ bị dọa tay chân như nhũn ra, vội dùng sức chui vào trong lòng Trần Tam Lang.

Trần Tam Lang không tiếng động cười phá lên, vỗ vỗ lưng hắn, Hứa Thiên Tứ vừa thẹn vừa giận, thống khổ vạn phần nghĩ, phải nhanh kêu Tam Lang đổi chỗ ở.

Hồ tiên Hứa Thiên Tứ dẫn đệ đệ đến nhân gian vui chơi uống trộm rượu. Không ngờ lại rơi vào tay con người, chờ lột da đợi làm thịt. Ngay vào lúc nguy ngập, một gia hỏa tên là Trần Tam Lang lại ra tay cứu hắn, không chỉ cho hắn ăn ngon, còn bôi thuốc cho hắn và đệ đệ… Không không không! Nhân loại không ai tốt, cho dù người này đối với hắn hảo cũng là giả tạo. Ngươi dù không nói gì thì cũng đừng giả hảo tâm giả bộ làm người tốt, Nếu ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay bổn đại tiên, ta tuyệt đối cho ngươi “đẹp mắt!” Gì? Trần Tam Lang có huyết quang tai ương, muốn hắn đi bảo vệ y!? Hắn hận y còn không kịp, sao còn phải đi bảo vệ y? Ai quy định là hồ tiên liền nhất định phải báo ân, hơn nữa với pháp thuật lung tung yếu ớt của hắn, Xem ra ai bảo vệ ai còn là một vấn đề đây…

HOÀN