Trân Quý

Chương 8




Trước khi đi ngủ, Lạc Chi Dực nói với Trang Y Manh: “Bạn học Nhiễm thật sự là một người rất được.”


“Sao cậu biết cậu ta rất được? Đừng nói nhìn mặt rồi cho là như vậy chứ?” Trang Y Manh thoa kem xong, quay đầu lại hỏi bạn mình.


Lạc Chi Dực không muốn nhắc tới chuyện ban ngày bị Ngô Nga Liên đánh, nhất là khi đang ở trước mặt Trang Y Manh, không muốn khiến cho cô ấy buồn bực thêm, bèn ngẫm nghĩ rồi nói: “Một mình cậu ấy thuê nhà sống, tự mình đi chợ nấu cơm, như vậy cũng rất mạnh mẽ rồi.”


“Ừm, nhưng mà việc đó thì có liên quan gì tới cậu?” Trang Y Manh rất có logic: “Cậu cảm thấy cậu ta rất được, vậy hẳn là trong quá trình giao tiếp cậu đã phát hiện ra phẩm chất tốt đẹp của cậu ta. Như vậy vấn đề ở đây là…  gần đây cậu và cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Không phải mỗi ngày cậu đều đưa cơm trưa tới cho cậu ta sao?”


Lạc Chi Dực á khẩu không trả lời được, trăm triệu lần không ngờ tới bạn tốt lại có năng lực nhìn ra chân tơ kẽ tóc mạnh như vậy, cô lập tức tìm một cái cớ không mấy thích hợp để lấp li.ếm cho qua, cũng may là Trang Y Manh không truy hỏi tới cùng.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Sau khi cảm thấy may mắn xong, Lạc Chi Dực lại không khỏi có chút thất vọng. Thật ra hôm nay cô rất muốn tìm ai đó trò chuyện một chút về cậu, đặc biệt là nói về việc cậu đã giúp cô bôi thuốc mỡ. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được một nam sinh đối xử dịu dàng cẩn thận như vậy, nếu như có thể, cô thật sự muốn kể cho toàn bộ những người mà cô quen biết nghe một lần.


Đáng tiếc, tạm thời hình như vẫn chưa tìm được một người thích hợp để dốc bầu tâm sự.


Lạc Chi Dực giống như cất giữ một cái bí mật trong lòng, ngứa ngáy thật lâu. Mãi cho đến khi nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, cô mới cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn wechat cho Nhiễm Khải Minh: “Hôm nay cám ơn cậu.”


Cho đến tận giờ phút này, trái tim cô vẫn còn cảm thấy ấm áp.


Chỉ có điều, đợi một lúc lâu vẫn chưa nhận được hồi âm của Nhiễm Khải Minh, cô không khỏi cảm thấy hơi lạ, nhìn lại thời gian thì đã sắp 0 giờ rồi. Lúc này cô mới nhớ ra cậu có thói quen đi ngủ sớm. Thế là cô yên tâm tắt cây đèn nhỏ cạnh giường, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, yên tâm đi ngủ.


Hơn sáu giờ Nhiễm Khải Minh thức dậy, cũng không nhìn qua điện thoại mà đi thẳng ra rửa mặt. Chờ đến khi cậu bước vào phòng tắm, đang nghĩ xem sáng nay ăn món gì, thuận tiện liếc nhìn ra thời tiết bên ngoài cửa sổ. Lần này vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bà cụ quen thuộc đang bưng chậu nước rửa mặt khí thế hào hùng đi về phía cậu.


Biểu cảm trên mặt cậu vẫn bình thường, chuẩn bị đợi bà ta lên lầu rồi hỏi thẳng bà ta bưng nước tới đây định làm gì. Cậu muốn nhìn xem liệu bà ta có dám xối thẳng nước lên mặt cậu hay không.


Nghĩ như vậy, cậu đi thẳng ra mở cửa, dứt khoát đợi bà ta đi tới.


Thứ mà Ngô Nga Liên xách tới hôm nay là một chậu nước rửa rau cỡ lớn đựng đầy nước, trong nước còn thả một nắm đạn thủy tinh tròn mà Trang Tiểu Duệ hay chơi lúc nhỏ. Mục đích của bà ta là gì thì không cần nói cũng biết.


Nhưng ‘ngẩng đầu ba thước có thần linh’, đợi bà ta leo một mạch lên năm bậc thang, đến khi hít thở lại một lần nữa mới phát hiện sườn trái đau sốc hông, cộng thêm ngực có chút khó thở, lần nữa nhấc đầu gối lên bà ta liền bước hụt một bậc thang, cả người lẫn chậu nước lập tức té xuống cầu thang.


Vừa vặn có một hộ gia đình ở lầu một mở cửa đi chợ hơi sớm, thấy có người té sấp mặt ở trên cầu thang, nước tràn dọc theo cầu thang tràn xuống dưới, còn tưởng là dì quét dọn vệ sinh hành lang tới đây, vội vàng đi lên xem tình huống. Vừa thấy là Ngô Nga Liên, vị hàng xóm cũ này lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng lòng trắc ẩn thì người nào cũng có. Anh ta vẫn đỡ bà ta đứng dậy, quan sát sắc mặt của bà ta, thấy trán bà ta ứa mồ hôi, môi tím tái, sợ là lên cơn đau tim, lập tức gọi điện kêu xe cấp cứu.


Lúc Nhiễm Khải Minh xuống lầu thì nhìn thấy trên bậc thang tràn đầy nước, còn có không ít viên bi lăn trên mặt đất. Cậu ngồi xổm xuống nhặt một viên lên quan sát, tròn tròn trơn bóng, ở giữa có một mảnh lá cây màu xanh biếc. Cậu thưởng thức trong lòng bàn tay chốc lát rồi kiên nhẫn nhặt hết tất cả viên bi tròn rơi trên cầu thang lên, để lại trong một góc, quay về tìm một cái túi bỏ tất cả những viên bi vào.


Cậu làm xong những chuyện này mới trở lại phòng mở điện thoại ra, nhìn thấy nickname “Cô chủ nhà đô con” gửi đến một tin nhắn vào lúc 11 giờ 53 phút, bèn hồi âm lại cô: “Chưởng môn nhân phái gào thét vừa té một trận, giờ đang ngồi xe cứu thương đi bệnh viện rồi.”


Lạc Chi Dực sau khi thức dậy đọc được tin nhắn này, lập tức hỏi Nhiễm Khải Minh tình huống cụ thể ra sao, đợi cậu giải thích sơ lược xong, cô mới hồi âm lại: “Muốn hại người ta ngược lại thành hại mình, nói hơi thất đức thì là đáng đời bà ta.”


“Ừm, bà ta đáng nhận kết cục này.” Nhiễm Khải Minh hồi âm.



Ngực Ngô Nga Liên đau đến khó chịu, bác sĩ đề nghị bà ta nhập viện làm kiểm tra toàn diện, sẵn tiện theo dõi ba ngày. Cuối cùng người khổ vẫn là Trang Y Manh, cô ấy bị sai tới bệnh viện hầu hạ Ngô Nga Liên ăn uống ngủ nghỉ.


Mặc dù ba Lạc mẹ Lạc vẫn luôn không thích Ngô Nga Liên, nhưng xuất phát từ lòng cảm thông với Trang Y Manh, có ý tốt cho cô ấy một bao lì xì, cũng coi như cho cô ấy tiền công, còn mua hoa quả để cô ấy xách tới cho bà nội ăn.


Ngô Nga Liên nhập viện tính tình càng thêm nóng nảy, cứ mấy phút lại sai khiến người. Trang Y Manh bị bà ta giày vò tới mức kiệt sức, chỉ mới ngủ trong bệnh viện hai ngày hai đêm đã gầy đi trông thấy.


Ngày thứ ba vừa may là ngày ba Trang ra ngoài, ông ấy chạy tới đón bà ta về nhà. Cuối cùng Trang Y Manh cũng có thể ngủ thẳng lưng, quay về chung cư Gia Gia đánh một giấc mấy tiếng đồng hồ.


Chờ ăn cơm tối xong, Trang Y Manh mới nói cho Lạc Chi Dực biết ngày đầu tiên cô ấy ở bệnh viện đã gặp Tào Diễn Hạo.


“Trùng hợp vậy sao?” Lạc Chi Dực ngạc nhiên.


“Đúng vậy, cô út của cậu ấy là bác sĩ khoa này, cậu ấy đã đặc biệt đi tìm cô ấy nói tớ là bạn của cậu ấy. Mới buổi chiều ngày đầu tiên, bà nội tớ đã mắng cho một hộ sĩ trẻ đến bật khóc, mấy đồng nghiệp của hộ sĩ trẻ ấy nhìn không thuận mắt nên mới chạy tới tìm bà nội nói lý… Cuối cùng cô út của cậu ấy phải ra mặt lo liệu chu toàn mọi việc mới yên ổn.”


“Nói vậy là cậu ấy đã giúp cậu một chuyện rồi.” Sau khi Lạc Chi Dực nghe xong cũng cảm thấy thật trùng hợp, đến đâu cũng có thể gặp được người thân của Tào Diễn Hạo.


“Nhưng tớ cảm thấy rất xấu hổ.” Trang Y Manh nói.


“Tớ hiểu mà.” Lạc Chi Dực nghĩ thầm, nếu như bà nội của cô ở bệnh viện cố tình gây sự bị bạn cùng lớp mình quen nhìn thấy, cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.


“Lúc trước tớ không hồi âm tin nhắn wechat của cậu ấy, nhưng qua chuyện lần này, tớ cũng không thể không hồi âm lại cho cậu ấy.” Trang Y Manh dựa theo lễ tiết xã giao mà hành xử: “Dù sao cậu ấy cũng đã giúp tớ một chuyện, tớ còn lạnh lùng như vậy thì quá mất lịch sự rồi.”


“Tào Diễn Hạo là người cực kỳ nhiệt tình, có điều duyên khác giới hình như cũng chỉ hơi mạnh hơn tớ một xíu.” Lạc Chi Dực phân tích: “Giống như nam sinh sẽ không vừa nhìn một cái đã thích tớ, cậu ấy cũng thuộc dạng này. Nếu như cậu không có cảm giác gì với cậu ấy, tớ cũng có thể hiểu được.”


Không ngờ Trang Y Manh lại lời lẽ chính đáng nói: “Tớ chưa từng có cảm giác với bất kỳ ai cả.”


Lạc Chi Dực nghĩ thầm, cũng không thể nói như vậy được, bọn họ vẫn còn trẻ chán, cũng nên ước mơ về tình yêu một chút chứ. Có điều nhìn đến gương mặt bướng bỉnh của Trang Y Minh, cô lập tức ngậm miệng.


“Còn nữa, tớ biết rồi nhé.” Trang Y Manh chuyển đề tài, nhắc tới một chuyện khác: “Chính là khách thuê nhà của cậu báo cảnh sát, bà nội tớ nói. Bà ấy còn nói cậu và cậu ấy là cùng một bọn.”


Lạc Chi Dực nghẹn họng trân trối, một lát sau mới nói: “Cậu phải tin tưởng phẩm chất của bạn học Nhiễm, cậu ấy là một người lương thiện.”


“Lương thiện? Cậu mới quen cậu ấy được bao lâu mà đã hiểu rõ như vậy? Đừng nói là cậu quen cậu ấy từ sớm nhưng vẫn luôn gạt tớ đấy nhé?”


“Tớ thật sự không biết mà.” Lạc Chi Dực nói dối nên chột dạ, ánh mắt bắt đầu trốn tránh, cúi đầu mò mẫm điện thoại: “Thật sự không biết, không có lừa cậu đâu.”


Thấy Trang Y Manh không nói chuyện, Lạc Chi Dực mới nói thêm: “Nhưng lùi lại vạn bước, cho dù cậu ấy là người báo thì cũng đâu có gì sai. Ba của cậu bạo hành gia đình là hành vi rất sai trái, người nào cũng có quyền ngăn cản.”


Trang Y Manh bình tĩnh nói: “Cậu cũng phải xem người ba tớ đánh là ai. Người ông ấy đánh chính là người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế ức hiếp ngược đãi tớ. Thật lòng mà nói, tớ biết rõ hành vi này của ba tớ là sai trái, nhưng nghe được người phụ nữ kia bị đánh, trong lòng tớ ngay cả một chút thương cảm cũng không có.”


“Tớ hiểu cậu mà.” Lạc Chi Dực cũng không định đứng trên điểm cao đạo đức mà giảng đạo cho bạn thân, bởi vì nếu không chân chính trải nghiệm qua thì sẽ không thể nào đồng cảm sâu sắc được: “Lập trường của mỗi người không giống nhau.”


Đối với Nhiễm Khải Minh mà nói, dì Lương chỉ đơn thuần là người bị hại, cậu ngăn cản hành vi bạo lực này không có gì là sai, Lạc Chi Dực nghĩ như vậy.


Trang Y Manh hiển nhiên không định nói thêm điều gì.


“Tớ về phòng nghịch gỗ đây.” Lạc Chi Dực nhỏ giọng nói: “Cậu cũng mệt rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”


Trang Y Manh khẽ gật đầu.


Lạc Chi Dực trở về phòng, tập trung tinh thần điêu khắc hơn nửa tiếng, đợi đến khi buông sản phẩm trong tay ra, cô trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định gửi cho Nhiễm Khải Minh một tin nhắn Wechat, từ từ đánh chữ: “Cậu không làm gì sai cả, nên không cần phải tự trách.”


Đây là cô đang tỏ rõ thái độ của mình, cô hoàn toàn cho rằng cậu không hề sai.


Một chốc sau, Lạc Chi Dực nhận được một dấu chấm hỏi.


Cô như mới tỉnh dậy từ trong mộng, mình đang làm gì vậy? Mấy ngày gần đây Nhiễm Khải Minh và Trang Y Manh đâu có liên hệ trực tiếp hay gián tiếp gì, vậy nên cậu sẽ không ngốc tới nỗi đi tự trách, cô nói như vậy ngược lại có vẻ rất kỳ quái.


Ôi, cô vậy mà nói bậy rồi, thật không biết đến cùng trong lòng cô đang lo lắng điều gì nữa.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Người vừa nói bậy sẽ nghĩ đến chuyện bù đắp, cách thức trực tiếp nhất chính là lấy lòng, và cách thức lấy lòng của Lạc Chi Dực chính là, ‘không có gì để nói thì phải tìm cho được đề tài’.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Hai ngày tiếp theo, Lạc Chi Dực cứ hễ rảnh tay là sẽ gửi wechat cho Nhiễm Khải Minh, hỏi cậu đang làm gì. Có đôi khi cậu hồi âm, có đôi khi phớt lờ cô.


Sợ ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu, nên cô cũng không dám làm phiền cậu nhiều.


Hôm nay, Lạc Chi Dực ra ngoài đưa thức ăn xong thì về nhà nằm trên ghế sofa ngủ một giấc, sau đó nhìn đồng hồ, vừa đúng 2 giờ 21 phút chiều. Cô tiện tay cầm điện thoại lên, hỏi Nhiễm Khải Minh: “Cậu đang đọc sách à?”


Ai ngờ lại nhận được hồi âm của Nhiễm Khải Minh: “Mất điện nửa tiếng rồi, bây giờ chuẩn bị ra ngoài tìm một chỗ đọc sách.”


Lạc Chi Dực lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, cấp tốc trả lời cậu: “Hay là chúng ta đi McDonald’s đi, tôi mời cậu ăn kem Oreo và gà McNuggets.”


Lần trước cậu giúp cô bôi thuốc mỡ, cô vẫn chưa cám ơn cậu đàng hoàng.


Không cho cậu thời gian từ chối, cô lại gửi một tin nhắn qua: “Chúng ta gặp nhau ở McDonald’s nhé, bây giờ tôi lập tức xuất phát.”


Cô thuận tay cầm balo rớt ở trên sàn nhà lên, chạy như bay ra khỏi cửa nhà.


McDonald’s cách chung cư Gia Gia không xa, Lạc Chi Dực chạy thẳng một mạch tới cửa tiệm rồi mới lấy di động ra liếc nhìn, phát hiện cậu không hề hồi âm lại.


Có lẽ cậu muốn dùng sự im lặng để từ chối ý tốt của cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy thất vọng, sớm biết như vậy đã không chạy nhanh thế này.


“Sao chị lại mặc áo ngủ ra ngoài vậy?” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.


Lạc Chi Dực quay người lại nhìn, Nhiễm Khải Minh đang mặc một chiếc áo thun màu lam và quần thể thao thoải mái, lưng vác một chiếc ba lô màu xám bạc, đeo tai nghe không dây đứng trước mặt cô.


Đôi mắt cậu lấp lánh như sao, mái tóc đen nhánh mềm mại, dùng một dáng vẻ mà Lạc Chi Dực thiết nghĩ là ‘hơi bị chói mắt’ xuất hiện trước cửa tiệm McDonald’s, dưới ánh nắng mặt trời chói chang cất giọng lười biếng hỏi ra thắc mắc của mình.


Lạc Chi Dực vui vẻ giải thích: “Tôi đâu có mặt đồ ngủ, cái áo phông dài này là mấy ngày trước tôi đi ngang qua vỉa hè tốn hết hai mươi tệ để mua đấy, hơn nữa còn là cái cuối cùng. Nếu như không phải tay tôi dài thì đã sớm bị hai dì bên cạnh chọn đi rồi.”


“Ồ.” Nhiễm Khải Minh nghe cô giải thích xong, “Vào thôi, không phải nói muốn mời khách sao?”


“Được!” Lạc Chi Dực vui tới mức muốn nhảy cẫng lên tại chỗ.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Mười phút sau, Lạc Chi Dực nhìn một bàn đầy thức ăn, hỏi cậu: “Chúng ta ăn hết được không?”


“Ăn từ từ rồi cũng ăn hết thôi.” Nhiễm Khải Minh cầm một miếng khoai tây chấm vào trong sốt cà chua: “Thật ra sức ăn của tôi không nhỏ.”


“Thế sao cậu lại gầy như vậy? Bộ bình thường cậu hay kiểm soát việc ăn uống lắm à?” Lạc Chi Dực hỏi.


“Ừm, đôi khi ăn quá nhiều quá máu huyết nhất thời sẽ dồn xuống dạ dày, đầu óc rất dễ choáng váng.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Cũng có lý.” Lạc Chi Dực gật đầu, nghĩ thầm nhìn dáng vẻ của cậu hôm nay chắc là định buông thả một chút.


“Đúng rồi, lần trước chị với người đàn ông kia cũng ngồi ở đây thì phải?” Nhiễm Khải Minh bất chợt hỏi.


Lạc Chi Dực nghĩ bụng, bộ cậu hết chuyện để nói rồi sao?


Nhiễm Khải Minh cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, thấy cô không muốn trả lời thì không tiếp tục chủ đề đó nữa, lười biếng bốc miếng khoai tây ăn.


Lạc Chi Dực đang ăn kem, đột nhiên cảm giác trên lưng mát lạnh, thoáng rùng mình một cái, nhìn lại thì thấy một cô gái đang bưng mâm, khuôn mặt đầy vẻ áy náy nhìn vào mắt cô không ngừng xin lỗi.


“Không sao, chỉ là coca-cola thôi mà.” Lạc Chi Dực ra vẻ rộng lượng: “Cô không cần phải liên tục xin lỗi như vậy đâu.”


“Tôi giúp chị lau nhé.” Cô gái nói.


“Không cần đâu, để tôi vào nhà vệ sinh tự lau là được rồi.” Lạc Chi Dực chưa bao giờ nỡ lòng trách cứ các cô gái thấp hơn mình.


“Ôi, chị cao thật đấy.” Khoảnh khắc Lạc Chi Dực đứng dậy, cô gái kia kinh ngạc thốt lên: “Cao hệt như mấy cậu con trai.”


Lạc Chi Dực “ha ha” một tiếng rồi tiêu sái đi vào nhà vệ sinh.


Cô gái thu lại ánh mắt kinh ngạc, vô tình nhìn thấy Nhiễm Khải Minh ở phía đối diện, ánh mắt lập tức chuyển sang giật mình, hoàn toàn không ngờ đi ăn một bữa thức ăn nhanh lại có thể gặp được một nam sinh có ngoại hình như minh tinh thế này.


Nhiễm Khải Minh chỉ hờ hững nhìn cô ta một cái, sau đó dời tầm mắt.


Tới bắt chuyện trước chẳng khác nào chịu nhục, cô gái nhận được tín hiệu thì dứt khoát lướt qua cậu.



Lạc Chi Dực xử lý đơn giản vệt nước coca-cola sau lưng xong thì nhanh chóng trở về ghế ngồi.


Hai người tiếp tục ngồi đối diện ăn uống.


Một chốc sau, Nhiễm Khải Minh phát hiện ánh mắt của hai nam sinh ngồi ở bàn sau lưng cô, trong đó có một người nhìn cô với vẻ thích thú, vừa nhìn vừa cười, còn nhỏ giọng nói gì đó.


“Chị quay lại đây để tôi nhìn xem.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Hả?” Lạc Chi Dực không hiểu mô tê ất giáp gì, ngoan ngoãn quay nửa người lại cho cậu xem, đương nhiên lúc cô quay đầu lại cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của nam sinh kia.


“Áo của chị quá mỏng, cái gì cũng nhìn thấy được.” Cậu khẽ nhíu mày: “Chị đứng lên đi, đổi chỗ ngồi với tôi này.”


“Kệ đi, người ta muốn nhìn thì cứ nhìn.” Lạc Chi Dực không quan tâm, cô cũng không phải không mặc quần áo.


Nhiễm Khải Minh vứt miếng khoai tây trong tay xuống, đi thẳng tới bên cạnh cô, ngón tay gõ nhẹ lên bờ vai của cô, ra lệnh: “Chị đi qua đối diện ngồi đi.”


Thấy cậu cố chấp như vậy, Lạc Chi Dực đành phải đứng lên đổi chỗ ngồi với cậu.