Trân Quý

Chương 7




Thời gian gấp rút nên Trang Y Manh trở về chỉ vơ được một ít quần áo, buổi tối sau khi tắm rửa xong, cô ấy ngồi xuống chiếc giường xếp, nhẹ nhàng vén chăn bông lên.


Trước khi Lạc Chi Dực tắt đèn, chợt nghe thấy cô ấy thì thầm: “Tớ nhớ mẹ.”


Liên quan tới mẹ của Trang Y Manh, Lạc Chi Dực vẫn còn ấn tượng, lúc nhỏ cô hay gọi dì ấy là dì Đan. Những năm đó, dì Đan vẫn còn ở với chú Trang, dì ấy xinh đẹp và dịu dàng, hay bện tóc rồi dùng vải sa tanh mềm buộc lại. Sức khỏe dì ấy yếu ớt, lên xuống cầu thang rất chậm, dì ấy cũng không đi làm, dường như mỗi ngày đều ở nhà sắc thuốc. Mỗi lần Lạc Chi Dực chạy tới tìm Trang Y Manh chơi, ở ngoài hành lang cô đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.


Về sau Ngô Nga Liên chuyển đến ở, dì Đan thường bị bà ta mắng là một người phụ nữ vô dụng, tính tình trở nên trầm cảm. Sau đó, mối quan hệ giữa dì Đan và chú Trang cũng trở nên tồi tệ, chú Trang cố chấp với suy nghĩ mình phải có một đứa con trai, nên lâu dần cũng bắt đầu ghét bỏ dì Đan.


Cuộc ly hôn của họ là một kết thúc rất tự nhiên. Mặc dù chú Trang liên tục nói rằng chú ấy chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với dì Đan, nhưng Lạc Chi Dực tận mắt nhìn thấy, sau khi dì Đan rời đi chưa được bao lâu thì dì Lương đã chễm chệ bước vào tòa nhà đối diện. Giống như là đoạt lấy gậy chuyền tay, Dì Lương bắt đầu giặt giũ, nấu nướng, làm việc nhà không ngừng suốt một năm trời, sau thời gian kiểm tra do mẹ chồng tương lai đề ra, cuối cùng dì ấy cũng nhận được giấy chứng nhận hôn thú với chú Trang.


Về phần dì Đan, năm đó dì ấy trở về quê, chưa được hai năm cũng tái hôn với một người đàn ông rồi sinh con, Trang Y Manh cũng không rõ cuộc sống của dì ấy tốt hay xấu. Hai mẹ con họ chưa bao giờ liên lạc với nhau. Trang Y Manh từng nghe một người họ hàng xa kể lại rằng, mẹ cô ấy bị trầm cảm rất nặng, nên rất ít khi bước ra khỏi nhà.


“Kỳ thật cũng không thể nói rất nhớ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến bà ấy...” Trang Y Manh nói đến đây thì dừng lại, bình tĩnh dời chủ đề: “Phải rồi, cậu nói với dì đồng ý cho tớ đến tiệm mì Hân Hân hỗ trợ đi, nếu không cứ ăn không ở không nhà cậu, tớ thật sự không chịu được.”


Lạc Chi Dực gật đầu, tất nhiên cô cũng hiểu lòng tự trọng của bạn mình rất quan trọng.


Cô tắt đèn chính trong phòng khách, vừa định quay về phòng thì nghe thấy Trang Y Manh hỏi: “Mà này, người báo cảnh sát liệu có phải là người thuê nhà của cậu không?”


Lạc Chi Dực bình tĩnh nói: “Cậu ấy à? Chắc là không phải đâu. Nhìn cậu ấy đâu có giống kiểu người thích xía vào việc nhà người khác.”


“Vậy thì lạ thật, tớ không đoán được đó là ai.” Trang Y Manh lắc đầu, “Thôi bỏ đi, ba tớ nên bị như vậy.”


Lạc Chi Dực im lặng.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Mẹ Lạc đồng ý để Trang Y Manh đến tiệm mì hỗ trợ, Trang Y Manh vừa sáng ra đã vội vã đến đó, rửa bát dọn bàn, nhặt rau thái thịt, cái gì cô ấy cũng đều nhận làm, điều này khiến Lạc Chi Dực nhẹ nhõm không ít, cô chỉ cần phụ trách đi giao hàng vào buổi sáng là xong.


Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng nắng nóng, món mì gà trộn ở tiệm mì Hân Hân rất được yêu thích, tối đa có thể giao 8 suất trong một buổi sáng.


Tuy nhiên, dù bận rộn đến đâu thì cô vẫn luôn “thiên vị” với Nhiễm Khải Minh, vì để cậu ăn trưa đúng giờ, cô đã ngựa không dừng vó đi xe suốt buổi sáng để giao hàng, tranh thủ nhanh được chút nào hay chút đó.


Nhưng hôm nay có chút bất đắc dĩ, Lạc Chi Dực không tính chuẩn thời gian, phát sinh thêm một đơn hàng, đến khi giao tới cửa tiểu khu cũ đã qua mười hai giờ, cô ở trong lòng tự trách bản thân.


Càng bất ngờ hơn là khi cô vừa đi xe đến bên cạnh đình nghỉ mát thì lại nhìn thấy hai bóng dáng rất quen thuộc, cô vội vàng phanh xe lại.


Là Ngô Nga Liên và Nhiễm Khải Minh, trong lòng cô không khỏi khẩn trương.


“Hóa ra là thằng ranh con mày hại nhà bọn tao!” Ngô Nga Liên cầm cây phơi đồ xông vào đình nghỉ mát, gào thét vào mặt Nhiễm Khải Minh, “Mày ăn no rửng mỡ đến vậy hả! Coi mình là Bao Thanh Thiên sao? Mới biết mấy chữ liền muốn lên trời!”


Bà ta vừa gào thét vừa giơ hai cánh tay rắn chắc của mình lên, vụt cây sào phơi đồ về hướng Nhiễm Khải Minh.


Lạc Chi Dực kịp thời xông lên, mượn ưu thế chiều cao, vươn tay dễ dàng túm lấy cây sào phơi đồ của Ngô Nga Liên. Ngô Nga Liên cảm nhận được cánh tay bị một lực cản lại, vừa nhìn thấy Lạc Chi Dực thì càng gào thét lớn hơn, dùng hai tay nắm chặt sào phơi đồ rồi đẩy mạnh về phía cô.


Lạc Chi Dực lùi lại hai bước, sau đó đột nhiên buông tay ra, Ngô Nga Liên lập tức mất điểm tựa, cả người hướng về phía trước, suýt chút nữa té ngã xuống đất, may mắn một tay nắm vào chỗ ngồi ở đình nghỉ mát, không đến mức cả người ngã nhào trên đất.


“Bà dựa vào cái gì đánh người!” Lạc Chi Dực chất vấn bà ta, dùng sức kéo tay Nhiễm Khải Minh về phía sau khi cậu đang chuẩn bị bước lên phía trước.


“Ái chà, bọn mày hợp lại bắt nạt một bà già như tao sao?” Ngô Nga Liên nhanh chóng đứng lên, thanh âm xen lẫn một chút nghẹn ngào, giống như thể bà ta đã rất đau khổ, “Bọn mày định làm tao đoạn tử tuyệt tôn ư? Tao nhổ vào, tao nói cho chúng mày biết, con trai tao vào tù thì tao vẫn còn cháu trai! Nào, bọn mày cứ thử xem! Tao vẫn sống nhăn răng đây, bọn mày không có cửa đâu!”


Nói xong, bà ta lại vung cây sào phơi đồ về hướng người hai người họ.


Lạc Chi Dực nhanh chóng xoay người, đẩy Nhiễm Khải Minh chạy ra đình nghỉ mát rồi nhân tiện giấu cây sào đi.


“Cậu nhảy qua trước đi!” Lạc Chi Dực lên tiếng.


Nhiễm Khải Minh nhảy ra khỏi lan can thấp, quay người lại chuẩn bị đưa tay kéo Lạc Chi Dực. Không may là dây giày của Lạc Chi Dực bị bung ra, một bên chân còn lại thì bị giẫm lên, cô phải tốn mất mấy giây để cố gắng giữ thăng bằng. Cũng trong lúc này, phía sau lưng liền bị Ngô Nga Liên dùng cây sào phơi đồ đánh mạnh một cái. Trong nháy mắt cảm giác được vùng xương bả vai đau nhức, nhưng cô cũng không đoái hoài tới cơn đau, sải một bước dài để nhảy ra ngoài. Đang lúc cân nhắc xem liệu mình có ngã vào đống côn trùng trên bãi cỏ không, Nhiễm Khải Minh đã tiến lên một bước kịp thời đỡ cô.


“Chạy thôi!” Lạc Chi Dực nghe thấy những lời mắng nhiếc sau lưng, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy tay Nhiễm Khải Minh, chạy nhanh về hướng tòa nhà số 6 như một cơn gió.


Ngô Nga Liên vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng vừa di chuyển đã cảm thấy không ổn. Vừa rồi bà ta vung tay quá mạnh, bây giờ bị đau sốc hông, xương sườn bên trái đau nhói, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.


Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh chạy về tòa nhà số 6, sợ Ngô Nga Liên vẫn còn đuổi theo, vừa vào nhà liền khóa lại cửa.


“Bà ta… làm sao bà ta biết là cậu đã gọi cảnh sát?” Lạc Chi Dực khom lưng cúi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, thở hổn hển hỏi.


“Là tôi nói.” Nhiễm Khải Minh trả lời.


“Cậu bị ngốc sao? Tại sao muốn nói cho bà ta biết?” Lạc Chi Dực quả thực không thể tin vào tai của mình.


Nhiễm Khải Minh không giải thích nhiều.


Thực ra sau khi Ngô Nga Liên đổ một chậu nước bẩn lên cửa nhà “nghi phạm” khác lần thứ hai, cậu đã tìm một tờ giấy viết tên của mình, đi đến cửa nhà bà ta dán lên đó.


Vừa rồi cậu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, trên đường nhận được điện thoại của dì, tín hiệu không được tốt lắm, cậu bèn đi đến đình nghỉ mát nghe điện thoại, còn chưa kịp nói vài câu đã nhìn thấy Ngô Nga Liên giận đùng đùng chạy tới, trong tay còn cầm một cây sào phơi đồ. Cậu nhíu mày, đang còn nghĩ phải đối phó với bà ta thế nào thì bên cạnh đột nhiên có một người xông tới đứng trước mặt cậu.


Nhiễm Khải Minh lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, đưa cho cô: “Chị uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi chút đi.”


“Lưng của tôi đau quá, nóng rát luôn ấy.” Lạc Chi Dực nhíu mày.


“Để tôi xem thử.” Nhiễm Khải Minh bảo cô ngồi xuống, đến sau lưng cô, đưa tay bắt đầu vén áo thun lên.


“Cậu làm gì vậy?” Lạc Chi Dực sững sờ.


“Giúp chị kiểm tra một chút.”


“Nhất định phải vạch quần áo ra sao?”


“Nếu không thì sao?” Nhiễm Khải Minh vén quần áo lên, kéo đến vị trí nội y thì ánh mắt có chút đắn đo, nhưng sau đó vẫn tiếp tục kéo lên, cuối cùng nhìn thấy trên lưng cô hằn một dấu sào tre rõ ràng.


“Sao rồi? Có chảy máu chưa?” Lạc Chi Dực hỏi.


“Không chảy máu, nhưng sưng rất to.” Nhiễm Khải Minh quan sát rồi nói, “Tôi sẽ bôi một ít thuốc cho chị.”


“Cậu có thuốc không?”


“Gần đây mới mua một ít.”


“Ồ.” Lạc Chi Dực gật đầu.


Mấy phút sau, Lạc Chi Dực cảm thấy trên lưng mát lạnh, cô hít hà một hơi, hỏi cậu: “Cậu bôi cái gì vậy? Sao lạnh thế?”


“Cao dược kháng viêm và tiêu sưng.” Nhiễm Khải Minh ấn ngón tay lên lưng cô, ôn tồn nói, “Chị đừng cử động.”


Cô sợ nhột nên cứ uốn qua uốn lại, làm ảnh hưởng đến việc cậu xoa thuốc.


Lạc Chi Dực không dám cử động nhiều, cố gắng ngồi im để cậu bôi cao dược lên lưng cho mình. Một lát sau, cơn nóng rát trên lưng giảm xuống, cả người cô dễ chịu đi không ít, dần dần cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng một giây sau lại cảm giác được có một trận gió thổi qua.


“Không phải cậu vừa dùng miệng thổi vào vết thương của tôi đấy chứ?” Trong đầu Lạc Chi Dực hiện lên vài tình tiết trong các bộ phim truyền hình.


“Chị đang nghĩ gì vậy?” Nhiễm Khải Minh không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô, “Tôi vừa bật quạt để thổi mát cho chị mà.”


“... Ồ, thì ra là thế.” Lạc Chi Dực mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng trước tiếng cánh quạt đung đưa, nhỏ giọng nói, “Hôm nay hình như hơi có chút xấu hổ.”


“Vì sao lại xấu hổ?” Cậu nhàn nhạt hỏi.


“Ý tôi là chúng ta như thế này, hình như có chút xấu hổ, cậu có nghĩ vậy không?” Lạc Chi Dực cảm thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh.


“Chúng ta thì thế nào? Chị đừng suy diễn lung tung thì sẽ không cảm thấy xấu hổ.” Nhiễm Khải Minh điều chỉnh tốc độ của quạt.


“…” Được rồi, nhịp tim của cô cũng dần chậm lại.


Có vẻ như cậu không coi cô là con gái, cho nên cậu không cảm thấy xấu hổ khi vén quần áo lên và nhìn thấy nội y của cô, đoán chừng là cậu cũng coi cô không khác gì một miếng thịt lợn…


Nghĩ đến đây, Lạc Chi Dực có chút thất vọng, trong đầu lại hiện lên nỗi hối hận vì chưa từng yêu đương với người khác giới.


Chẳng lẽ một chút nữ tính mà cô cũng không có sao? Cô tự hỏi chính mình.


Sau khi chỉnh quạt xong, Nhiễm Khải Minh lặng lẽ đứng sau lưng cô, ánh mắt rơi vào vết hằn đỏ trên tấ.m lưng tr.ắng nõn của cô, hai màu sắc này rõ ràng rất đối chọi với nhau, nhìn một hồi cậu lại cảm thấy hơi khó chịu. Sự khó chịu này dường như là do cảm xúc buồn bực mà ra, cũng không biết tại sao cậu lại đột nhiên trở nên phiền não.


“Tôi có thể kéo áo xuống chưa?” Lạc Chi Dực đưa lưng về phía cậu, hỏi.


“Được rồi đấy.”


“Vậy cậu?” Lạc Chi Dực nghi hoặc, quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu không hề nhúc nhích.


“Tay của chị đâu có bị thương đúng không?” Cậu nhắc nhở cô có thể tự mình làm.


“À, đúng vậy.” Cô quên mất bản thân có thể tự kéo áo xuống.


Cô kéo quần áo lại chỉnh tề, nhảy xuống ghế, sửa soạn xong xuôi thì chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi cậu, “Bữa trưa của cậu vẫn để trong giỏ xe của tôi, bây giờ mà đi lấy, liệu có khi nào lại ‘gặp gỡ bất ngờ’ với chưởng môn nhân phái gào thét không?”


“Cái từ ‘gặp gỡ bất ngờ’ này thường được dùng cho những thứ đẹp đẽ, không thích hợp dùng trên người bà già quỷ quái đó.” Nhiễm Khải Minh tới tủ lạnh, mở ra xem thì chỉ còn một ít nguyên liệu, “Trong tủ lạnh vẫn còn một nắm hành lá và một ít bột mì, để tôi tự làm bữa trưa cũng được.”


“Một nắm hành lá và một ít bột mì thì có thể làm gì chứ?” Trong lúc nói chuyện, bụng của Lạc Chi Dực cũng đồng thời kêu lên một tiếng.


Nhiễm Khải Minh lấy hành lá và bột mì ra để trên thớt, nói với cô: “Bánh bột mì mỡ hành, nếu không chê thì mời chị ăn cùng.”


“Nghe giống như ‘ẩm thực đen tối’ vậy.”


(Ẩm thực đen tối là những món ăn quái gở, có mùi vị khó nuốt, kết hợp từ những nguyên liệu lạ lẫm.)


Cậu bắt đầu thái nhỏ hành lá một cách điêu luyện: “Ừm, ăn xong đủ để chị tiêu chảy liên tục mười tiếng đồng hồ.”


“...”


Lạc Chi Dực thấy cậu rắc hành lá đã cắt nhỏ, tiêu và gia vị vào cái tô để sẵn bột mì rồi đảo đều, sau đó dùng thìa xúc lên, từ từ vẽ một hình tròn trên chảo dầu. Khi tiếng xèo xèo vang lên, thấy bánh gần chín, cậu lấy đũa trở mặt khác lại… lật đi lật lại khoảng sáu lần như thế thi kết thúc, sau đó cậu tắt bếp.


Nhiễm Khải Minh bưng đĩa đặt lên bàn, lấy đũa chia ba phần bánh bột mì mỡ hành sang một bên, Lạc Chi Dực hiểu đây là phần dành cho cô.


Cô đưa tay cầm lấy một miếng rồi nếm thử, hương vị nói như thế nào nhỉ? Không phải là rất ngon nhưng cũng không quá khó ăn, miễn cưỡng cũng có thể lấp đầy bụng.


“Vừa rồi chị đã rửa tay chưa?” Nhiễm Khải Minh đột nhiên hỏi.


“Hả?” Lạc Chi Dực đã gặm xong một cái bánh, trong lòng nói đương nhiên chưa có rửa.


Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Nhiễm Khải Minh, Lạc Chi Dực xấu hổ cười một tiếng, sau đó đi tới bồn rửa tay, sau khi lau tay sạch sẽ thì lại cầm một miếng bánh bột mì tiếp tục ăn.


“Cái thứ hai ăn ngon hơn cái thứ nhất ăn, mùi tiêu cũng đậm đà hơn một chút.” Lạc Chi Dực khen ngợi cậu, “Bạn học Nhiễm, cậu quả nhiên rất lợi hại.”


Nhiễm Khải Minh không quen vừa đứng vừa ăn, sau khi ngồi xuống mới dùng đũa kẹp một cái bánh bắt đầu ăn, Lạc Chi Dực thấy thế cũng ngồi xuống theo.


“Tôi quen rồi, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu nghĩ đến việc tự tay làm các loại món ăn cho mình.” Cậu tiếp lời cô.


“Ba mẹ cậu đâu?” Lạc Chi Dực hỏi dò.


“Tôi không có ba, tôi là gia đình cha mẹ đơn thân.”


“Ồ.” Lạc Chi Dực không khỏi kinh ngạc, “Vậy là mẹ cậu vẫn luôn làm việc ở vùng khác, còn cậu thì trước nay sống ở nhà dì nhỏ cậu?”


“Trước đó có một thời gian tôi sống ở nhà bà ngoại. Sau đó bà ngoại bị bệnh Alzheimer, cần được chăm sóc chuyên nghiệp và đến bệnh viện để phục hồi chức năng, nên có một đoạn thời gian tôi sống một mình. Về sau để thuận tiện cho việc học, tôi đã chuyển đến nhà dì nhỏ.”


Chuyện về sau Lạc Chi Dực đã biết, dì và chú của cậu sắp ly hôn nên cậu đành phải rời đi.


Về phần vì sao cậu không có ba, Lạc Chi Dực mặc dù muốn biết nhưng không tiện đào sâu chuyện riêng tư của người ta, thế nên không có hỏi.


Chỉ có điều, ánh mắt thương hại của cô nhanh chóng bị cậu bắt gặp.


Từ nhỏ cậu đã nhạy cảm với ánh mắt như vậy, dẫu biết rằng đôi khi đối phương không có ác ý.


“Chị muốn hỏi ba tôi ở đâu?” Nhiễm Khải Minh lấy một tờ khăn giấy lau vết dầu trên ngón tay, chậm rãi nói: “Ông ta đến mẹ tôi còn không muốn chứ đừng nói đến tôi”.


“Đúng là cặn bã.” Lạc Chi Dực đau lòng nói, “Một đứa bé xinh đẹp như cậu mà cũng không cần, đủ biết ông ta tàn nhẫn tới cỡ nào.”


Nhiễm Khải Minh vô cùng hoang mang, cứ cảm thấy mạch suy nghĩ của bà chị này có đôi khi rất kì lạ.


“Ý tôi là cậu lúc mới sinh ra, chắc phải là một đứa trẻ rất xinh đẹp.” Lạc Chi Dực giải thích thêm một câu.


“Ai nói tôi vừa sinh ra là đã đẹp? Chị xem qua những bức ảnh của tôi khi nhỏ chưa?”


“Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ là đủ biết hồi nhỏ rất đẹp trai rồi.”


“Chị sai rồi, lúc tôi vừa mới ra đời trông cực kỳ xấu, mắt thì híp mũi thì tẹt.”


“Vừa mới sinh ra như vậy là chuyện bình thường, đợi đến khi ngũ quan phát triển là đẹp thôi.” Lạc Chi Dực cười, “Dù sao bây giờ nhìn cậu cũng rất đẹp, chẳng nhẽ như vậy còn chưa đủ?”


Cậu nhìn cô, không nói lời nào.


Cô lại hỏi: “Ngoại hình của cậu có giống mẹ cậu không?”


“Không giống lắm.”


Vậy thì giống người đàn ông tên cặn bã kia rồi. Lạc Chi Dực lập tức vẽ ra hình tượng bố ruột của Nhiễm Khải Minh khi còn trẻ, đoán chừng ông ta là một người đàn ông khá đẹp trai, nên mới có thể dễ dàng đánh lừa trái tim phụ nữ. Cô tưởng tượng một hồi, cuối cùng xúc động nói: “Cậu còn trẻ mà sống một thân một mình cũng khá vất vả.”


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Một thanh niên mười tám tuổi có thể tự đi chợ nấu cơm đã là một chuyện không dễ dàng gì, trong khi những bạn đồng trang lứa tới bây giờ vẫn được cha mẹ dỗ dành, huống chi là nấu ăn, có nhiều người ngay cả bát đũa còn được cha mẹ đưa tới tận tay, còn cậu ngược lại có chút đáng thương.


“Bộ chị già lắm rồi à?” Nhiễm Khải Minh hỏi lại.


“Hả? Chứ không phải trong lòng cậu luôn gọi tôi là ‘bà chị’ sao?” Lạc Chi Dực cười, “Đừng tưởng rằng tôi không biết.”


“Chị hai mươi tuổi?”


“Thực ra tuổi của tôi lớn hơn một chút, tại tôi học muộn một năm, bây giờ cũng hai mươi mốt tuổi rồi.” Nói đến tuổi, Lạc Chi Dực lại thở dài cảm thán, “Tôi không còn trẻ trung dạt dào như cậu nữa.”


Những năm tháng tuổi mười tám là một quãng thời gian tuyệt vời nhất, tuy rằng tuổi mời tám của cô cũng mới trôi qua không lâu, nhưng cô đã bắt đầu hoài niệm.


“Đối với tôi mà nói, tướng mạo trời sinh cũng là một kiểu thuộc về trưởng thành.” Lạc Chi Dực vẫn nói tiếp, “Nói cho cậu nghe, từ năm lớp Bốn tiểu học tôi đã bị coi là học sinh cấp hai. Tới năm lớp Mười, khi đi mua sắm ở một trung tâm thương mại, nhân viên bán hàng hỏi tôi là có phải tôi muốn mua quần áo đi làm không, thấy đáng thương chưa? Nói chung là trông tôi có vẻ già thật, nên khi nghe cậu gọi là ‘bà chị’ cũng không quá đau lòng.”


Nhiễm Khải Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị cũng không đến mức là ‘bà chị’.”


“Thật sao?” Lạc Chi Dực nhìn cậu.


“Chẳng qua là tôi cảm thấy chị quá nhiệt tình thôi.” Cậu giải thích ngắn gọn một câu.


‘Nhiệt tình’ và ‘bà chị’ là hai từ thường đi liền với nhau, lần đó cậu cũng không cố ý gọi cô là bà chị.


“Cậu gọi tôi Đại Lạc hoặc Dực Dực đi, hoặc là gọi thẳng tên cũng được.” Lạc Chi Dực nói.


Nhiễm Khải Minh dường như đang cân nhắc về chuyện này, cuối cùng nói: “Vẫn nên gọi là chị đi, để thể hiện sự tôn trọng.”


“Oh, vậy cũng được.” Kỳ thật Lạc Chi Dực cảm thấy sự tôn trọng này cũng không cần thiết.


“Dẫu sao thì chị với mẹ của chị cũng rất tốt, mỗi bữa cơm đều bỏ thêm đồ ăn cho tôi.”


“Tiện tay thì bỏ thêm một miếng thịt hay một quả trứng thôi mà.” Lạc Chi Dực nhàn nhạt xua tay, “Chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”


Bọn họ từ từ ăn xong bánh bột mì mỡ hành. Bởi vì lo lắng Ngô Nga Liên có thể còn đứng canh ở ngoài đình nghỉ mát, Lạc Chi Dực quyết định tạm thời không rời khỏi phạm vi an toàn là căn hộ này, bèn gục xuống bàn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.


“Xe điện của chị còn dừng ở bên kia, không sợ bị trộm sao?” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở.


“À, đúng rồi, còn chiếc xe.” Lạc Chi Dực nghĩ đến xe điện bảo bối của mình, dù buồn ngủ thế nào cũng không thể nằm xuống, ngẩng mặt lên nói, “Vậy chắc tôi phải đi xuống rồi.”


“Vậy đi, chị đưa chìa khoá xe tôi, tôi chạy xe qua đây cho chị, như vậy chị cũng có thể nghỉ ngơi thêm một chút.” Nhiễm Khải Minh nhìn ra cô rất mệt mỏi, trên lưng còn có vết thương, đoán chừng bây giờ mà chạy xuống lầu tìm xe dưới cái nắng ban trưa như vậy sẽ rất khó chịu.


“Lỡ như bà ta còn ở đó thì sao?” Lạc Chi Dực hỏi.


“Sẽ không đâu.” Nhiễm Khải Minh nói, “Hôm nay nắng nóng như vậy, lại vừa trải qua một phen giày vò như vừa nãy, dám chắc bà ta còn mệt mỏi hơn cả chị mà về nhà nghĩ ngơi rồi.”


Lạc Chi Dực ngẫm lại cũng thấy có lý, bèn rút chìa khoá trong túi quần ra đưa cho cậu, thuận tiện hỏi một câu: “Cậu biết đi xe điện không?”


“Không thành vấn đề.” Cậu nói, “Hai mươi phút nữa rồi chị hẵng xuống.”


“Được.” Lạc Chi Dực vui vẻ nằm xuống đánh một giấc.



Nhiễm Khải Minh đi tới đình nghỉ mát thì trông thấy một chiếc xe điện màu hồng đang dựng ở đó.


Cậu lên xe, dùng tốc độ rất chậm trở về.


Lạc Chi Dực vẫn chưa đi xuống, Nhiễm Khải Minh đứng đợi dưới tầng mấy phút, thấy chung quanh không có ai thì vội vàng chạy lên.


Vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy cô nằm gục trên bàn ngủ ngon lành.


Thôi thì để cô ngủ một giấc đi, cậu nghĩ, xe đậu dưới tầng một lát chắc cũng không có vấn đề gì.


Chiều hè, thời gian trôi qua rất chậm. Quạt không ngừng thổi vào lưng Lạc Chi Dực, áo của cô bị thổi dán sát vào làn da, lộ ra đường cong vốn có của một cô gái.


Nhiễm Khải Minh nhìn thấy cơ lưng của cô, rất cân đối, không có một chút thừa thải, hai xương bả vai mỏng manh sát lại gần giữa, để lộ ra một rãnh cột sống tuyệt đẹp, đường sống lưng đó kéo dài xuống dưới, rồi cuối cùng biến mất ở phần trên mông.


Cậu đứng nhìn một lúc rồi mới rũ mắt xuống, không bao lâu sau, cậu lại lần nữa ngước mắt nhìn về phía cô.


****


Tác giả có lời muốn nói:


Bạn học Nhiễm, đây là đang thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của Đại Lạc sao?


Bạn học Nhiễm: “... Tạm thời không muốn nói chuyện.”