Trân Quý

Chương 4




Lúc ăn cơm chiều, Lạc Chi Dực nhận được wechat từ bạn học Tào Diễn Hạo, anh ta hỏi một câu như vậy: “Cho tớ hỏi, Trang Y Manh bạn của cậu đang độc thân phải không?”


Cô vừa uống bia vừa nhai thịt vịt trả lời anh ta: “Đúng rồi, sao thế?”


“Cậu là bạn thân của cô ấy, chắc hẳn biết cô ấy thích hình mẫu như thế nào chứ nhỉ?” Tào Diễn Hạo gửi tới một cái icon ngượng ngùng.


“Cái này cũng khó nói, hay cậu hỏi thẳng cậu ấy đi.”


“Được rồi, cám ơn cậu.”


Cô nghĩ thầm, lại xuất hiện một kẻ sắp sửa nếm mùi thất bại rồi.


“Đại Lạc, con đang nói chuyện phiếm với ai vậy?” Ba Lạc quấn dây nịt quanh eo, chậm rãi đi tới.


“Một bạn học cùng lớp.” Lạc Chi Dực nói: “Cậu ấy hỏi Y Manh của con đang độc thân phải không.”


Ba Lạc mỉm cười hỏi cô: “Vậy lúc nào bố mới có thể nghe người ta tới hỏi con có đang độc thân hay không?”


“Bố cứ từ từ mà chờ đi.” Lạc Chi Dực cũng bật cười.


“Mà bố nói này, có phải trước kia bố mẹ đã cung cấp quá nhiều chất dinh dưỡng cho con rồi không? Sao con lại cao như vậy nhỉ? Bố cùng lắm chỉ cao tầm 1m82, mẹ con cũng chỉ có 1m68, cả hai đều vô cùng bình thường mà.”


“Bố nói vậy là sao? Chẳng lẽ con không được bình thường à?” Cô hỏi vặn lại.


“Bình thường bình thường.” Ba Lạc sợ làm con gái mất hứng, vội vàng sửa lời.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Lạc Chi Dực đang định đấu võ mồm với bố thì khóe mắt nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra tin nhắn của Trang Y Manh, cô lật đật mở ra xem, nội dung là: “Em trai tớ lại nổi điên, mười phút trước bố tớ đã ném vỡ một cái bát, bây giờ bà nội lại ném vỡ thêm cái nữa.”


Lạc Chi Dực vừa nhìn thấy hàng chữ này đã cảm thấy đau đầu.


“Tớ phải đi ra ngoài hít thở không khí đây, cậu cơm nước xong chưa?” Trang Y Manh hỏi.


“Sắp xong rồi.”


“Đi ra ngoài một chút đi.”


“Không thành vấn đề, tớ lập tức đến ngay.”


“Cậu cứ từ từ đến, tớ ở bên kia cầu chờ cậu.”


Lạc Chi Dực vội vàng lùa xong miếng cơm cuối cùng trong bát, nói với bố: “Con đi gặp Y Manh đây, chốc nữa tạt qua tiệm mì đón mẹ về luôn.”


“Mẹ con cứ để bố đi đón, con không cần phải lo.” Ba Lạc nói: “Bác sĩ nói cái lưng này vẫn còn dùng được, đi bộ mấy bước hoàn toàn không thành vấn đề.”


“Được rồi, vậy bố đừng có gắng sức quá nhé.”


Lạc Chi Dực chạy tới cầu Hiếu Thiện gần tiểu khu cũ, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Trang Y Manh mặc váy dài đứng ở đó, cúi đầu suy tư nhìn điện thoại.


“Tớ đến rồi đây.” Lạc Chi Dực nhí nhố chạy tới bên cạnh cô ấy: “Xem cái gì vậy?”


“Bạn học của cậu nói muốn mời chúng ta uống trà sữa tiếp.” Trang Y Manh đưa di động cho cô xem.


“Tào Diễn Hạo? Tớ đoán cậu ấy chỉ muốn hẹn cậu ra ngoài thôi.” Lạc Chi Dực suy nghĩ rồi nói: “Tự cậu quyết định xem có nên đi hay không.”


“Tớ đương nhiên là không đi rồi.” Trang Y Manh nhíu mày: “Đang rầu thúi ruột đây, không có tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác.”


“Em trai cậu lại nổi điên vì chuyện gì vậy?”


“Nó muốn mua cái quần jean một ngàn tệ, bị bố tớ chửi cho một trận, bà nội tớ bênh nó nên mắng lại bố tớ, sau đó người đàn bà kia lại đổ dầu vào lửa, nói bản thân ba năm rồi chưa mua một bộ quần áo mới…” Trang Y Manh càng nói càng cảm thấy bất lực, buồn bực nói: “Dù sao cũng là chuyện như cơm bữa trong gia đình tớ rồi.”


Lạc Chi Dực vỗ nhẹ bả vai Trang Y Manh, im lặng ở bên cạnh cô ấy. [lantruyen.vn]


“Nói thật, chỉ có lúc ở cùng cậu và Lẫm Lẫm tớ mới cảm thấy vui vẻ, còn những lúc khác đều rất mệt mỏi.” Trang Y Manh thì thào: “Cậu nói xem, cuộc sống này của tớ phải bao lâu nữa mới có thể chấm dứt đây?”


Lạc Chi Dực suy tư một chút rồi chân thành nói: “Nói đi cũng phải nói lại, người như Tào Diễn Hạo cũng không tệ, ở trường học cậu ấy thường xuyên giúp đỡ mọi người, giữa bạn học có mâu thuẫn gì cậu ấy cũng sẽ đi hòa giải, ở trong lớp cũng khá nổi bật.”


“Tớ hiểu ý của cậu, nhưng tớ hoàn toàn không mong chờ người khác tới cứu vớt tớ.” Trang Y Manh cúi đầu nhìn nước sông tĩnh lặng.


“Đừng có bi quan, tương lai cậu sẽ tìm được một nửa còn lại, cũng sẽ có gia đình của riêng mình.” Lạc Chi Dực nói: “Cuộc sống của cậu chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”


“Nhà của tớ như vậy, còn ai thực sự để ý đến tớ kia chứ?” Trang Y Manh tự giễu: “Giống như tớ vậy, tự mình nuôi sống bản thân đã là quá tốt rồi, còn muốn liên lụy đến người khác làm gì?”


“Đừng nói vậy chứ, cậu xinh đẹp thế này cơ mà…”


“Tớ xinh đẹp thì có ích lợi gì? Người ta thiên kim tiểu thư xinh đẹp thì như thêu hoa trên gấm, còn tớ xinh đẹp thì ngược lại là chuyện xúi quẩy.”


Lạc Chi Dực lập tức nhớ lại câu chuyện năm ngoái. Năm ngoái không biết Ngô Nga Liên tìm ở đâu ra một người đàn ông ba mươi sáu tuổi đã ly hôn, nói là buôn bán hải sản, gia cảnh giàu có, thẳng thừng dẫn về nhà gặp mặt Trang Y Manh làm cô ấy sợ tới mức tháo chạy khỏi cửa. Việc này ngay cả chú Trang cũng nhìn không vừa mắt, vì thế mới làm ầm ĩ một trận với bà ấy, sau đó bà ấy mới từ bỏ tư tưởng này.


Nghĩ tới đây, Lạc Chi Dực cũng không biết nói gì hơn.


Vốn dĩ không có cách nào để lựa chọn gia đình sinh ra, ngay cả cô cũng không biết phải làm sao mới có thể giúp được cô ấy, chỉ có thể im lặng làm bạn với cô ấy, giúp cô ấy giảm bớt nỗi tích tụ trong lòng.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Mười phút sau, Trang Y Manh mới miễn cưỡng vực dậy được tinh thần, nói với cô: “Đi thôi, về nhà.”


Lạc Chi Dực đưa cô ấy quay về.


Chẳng mấy chốc đã tới cổng lớn tiểu khu cũ, Lạc Chi Dức đột nhiên nhìn thấy một người quen đang ngồi phía sau cửa kính của cửa hàng tiện lợi ngay khúc cua vào tiểu khu. Mắt cô chợt sáng lên, lập tức chỉ cho Trang Y Manh nhìn rồi nói với cô ấy: “Là khách thuê nhà của gia đình tớ kìa.”


“Là cậu nam sinh có gương mặt điển trai đó hả?” Trang Y Manh hỏi.


“Đúng vậy, chúng ta đi qua đó chào hỏi đi, sẵn tiện mua cho cậu một chai nước ngọt luôn.” Lạc Chi Dực vui vẻ nói.


Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng tiện lợi. Lạc Chi Dực lặng lẽ di chuyển tới sau lưng Nhiễm Khải Minh, vốn định hù cho cậu giật mình, nhưng bóng người phản chiếu trên cửa kính chính là chỗ sơ hở rõ ràng của cô. Lạc Chi Dực thấy cậu ngước mắt lên, vừa nhìn vào cửa sổ thủy tinh đã lập tức phát hiện ra cô: “Là chị à.”


“Sao cậu lại ngồi đây đọc sách?” Bị phát hiện Lạc Chi Dực cũng không né tránh, dứt khoát hỏi cậu.


“Chị nói thử xem?” Nhiễm Minh Khải không chút để ý nói: “Gia đình ở đối diện đang trình diễn phim bộ nhiều tập, lời thoại bốp chát, mỗi tập có khi còn kéo dài đến tận một trăm hai mươi phút.”


“…” Lạc Chi Dực nghe xong có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn Trang Y Manh.


Nhiễm Khải Minh cũng cảm giác được còn có một người nữa, cậu quay đầu lại liếc nhìn.


Lạc Chi Dực khẽ ho khan hai tiếng, sau đó trịnh trọng giới thiệu với cậu: “Đây là bạn thân của tôi, Trang Y Manh.”


Trang Y Manh? Nhiễm Khải Minh cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như trong khoảng thời gian chửi bới mỗi đêm luôn được sướng tên liên tục.


“Xin chào!” Trang Y Manh mất tự nhiên nói: “Thật xin lỗi, bộ phim dài tập của nhà tôi đã làm phiền cậu đọc sách rồi.”


“Không sao.” Nhiễm Khải Minh biết rõ cô ấy cũng là người bị hại, nên không so đo nữa.


“Tớ về trước đây, cậu đừng tiễn.” Trang Y Manh nói với cô: “Nào về tới nhà tớ sẽ gửi wechat cho cậu.”


“Đợi đã, để tớ mua nước ngọt cho cậu đã.”


“Không cần đâu. Bây giờ tớ không muốn uống lắm, lần sau đi.” Trang Y Manh khéo léo từ chối, sau đó quay người chạy nhanh ra bên ngoài.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Sau khi Trang Y Manh rời khỏi, Lạc Chi Dực tới tủ lạnh tìm kem. Cô cầm hai cây kem lên, trả tiền xong rồi trở lại bên cạnh Nhiễm Khải Minh, đưa cho cậu một cây vị sô cô la, cười nói: “Mời cậu ăn đó, không được từ chối.”


Nhiễm Khải Minh nhận lấy, khẽ quơ quơ rồi hỏi: “Của chị là vị gì?”


“Vị vani.”


Nhiễm Khải Minh nhìn cô, không hề động vào cây kem trong tay.


“Được rồi, đổi cho cậu.” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, dù sao mình cũng lớn hơn cậu, cứ coi như nhường cậu một chút đi, mặc dù hôm nay cô rất muốn ăn kem vị vani được ưa chuộng nhất.


Nhiễm Khải Minh nhận lấy cây kem vị vani, lột vỏ cắn một miếng, mùi vị rất ngon.


“Cậu đang đọc sách gì vậy?” Lạc Chi Dực bước tới đọc tên quyển sách, nhìn thấy có hai chữ “ung thư”, cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Không phải cậu đang ôn tập sao?”


“Cả ngày ôn tập quá mệt mỏi, nên thay đổi đầu óc một chút.” Nhiễm Minh Khải giải thích.


“Đọc cái này có thể thay đổi đầu óc được à? Không phải càng đọc càng mệt sao?”


“Đọc lâu sẽ cảm thấy thú vị.” Cậu lại lật tiếp một trang.


Lạc Chi Dực nhìn chằm chằm vào ngón tay đang nhấc lên của cậu, thon dài sạch sẽ, móng tay cũng được cắt tỉa rất chỉnh chu. Cô không khỏi cúi đầu nhìn xuống móng tay của mình, may là không có ngón nào bị bẩn.


Cô nhìn cậu vừa đọc sách vừa ăn kem, cảm thấy so với việc cậu gặm rỉa cuốn sách dày cộp như vậy thì việc cậu giữ vững khoảng cách giữa cây kem và cuốn sách đặc biệt hơn rất nhiều, không xa lắm cũng không gần quá, tóm lại là kem không hề nhiễu vào trên sách.


Đúng là bậc thầy cân bằng!


“Hay là như vầy đi.” Lạc Chi Dực nói: “Bây giờ tôi giúp cậu đi nghe ngóng một chút, nếu họ ầm ĩ xong rồi tôi sẽ báo cho cậu biết, để cậu về nhà đọc sách cho yên tĩnh.”


“Không cần, chỗ này cũng không tệ.” Nhiễm Minh Khải nói.


Nếu như cậu đã không ngại, vậy thì cô cũng không nhiều lời. Ngồi ở bên cạnh chậm rãi ăn xong cây kem trong tay, sau đó cô cúi đầu, gối đầu lên cánh tay, nằm bò xuống chiếc bàn nhỏ nghỉ ngơi một lát.


Nhắm mắt nghĩ ngơi được khoảng đâu mười phút, không ngờ lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mãi đến khi tiếng kèn ô tô từ ngoài cửa truyền đến, Lạc Chi Dực mới đột nhiên tỉnh giấc, quay đầu nhìn qua bên cạnh, thấy Nhiễm Khải Minh vẫn còn ở đây, vẫn đang chăm chú đọc quyển sách dày cộp kia.


Đột nhiên cậu đóng sách lại, nhìn cô một chút rồi nói: “Về thôi.”


“Tôi tiễn cậu được không?” Lạc Chi Dực đứng lên hỏi.


“Vì sao?” Nhiễm Minh Khải cảm thấy khó hiểu.


“Thuận miệng nói ra thôi, không vì gì cả.” Lạc Chi Dực lại sực nhớ tới một chuyện, sau đó nói với cậu: “Mấy ngày tới không phải là tôi đến đưa cơm, là nhân viên trong tiệm. Mấy hôm nay nóng quá, tôi hơi trụ không nổi, muốn nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện theo bố đi bệnh viện kiểm tra tổn thương ở lưng luôn.”


“Ừm, tôi biết rồi.” Cảm thấy cô giải thích quá mức chi tiết, Nhiễm Minh Khải tự động bỏ qua một nửa lời cô nói.


“Chỉ nghỉ ngơi mấy ngày rồi tôi lại tới đưa cơm cho cậu.”


“Không sao, không phải chị cũng được.” Nhiễm Minh Khải nói: “Nếu cảm thấy mệt thì chị cứ nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày đi.”


Cậu nói xong thì rời đi.


Lạc Chi Dực ở lại cửa hàng tiện lợi, gửi tin nhắn wechat cho Trang Y Manh hỏi tình huống bên phía cô ấy.


Trang Y Manh phản hồi: “Tạm thời ổn định, phim bộ tối nay chắc là sẽ không chiếu tiếp.”


Lạc Chi Dực vừa cảm thấy bất lực vừa có chút buồn cười, hỏi cô ấy: “Khách thuê nhà của tớ có phải rất đẹp trai không?”


“Nhìn thoáng qua thì thấy khá đẹp trai, nhưng nhìn kỹ lại thì đẹp trai quá mức.”


“Là sao?”


“Theo thẩm mỹ cá nhân của tớ thì con trai không nên đẹp đến như vậy.”


“Hiểu rồi.” Thì ra không phải người nào cũng thích đôi mắt xinh đẹp như đá quý của bạn học Nhiễm kia.


Thời tiết thật sự rất nóng, Lạc Chi Dực trước khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi lại mua tiếp một cây kem.


Cô vừa ăn kem vừa xem di động, chưa đến một lát sau đã nhận được tin nhắn của Trang Y Manh: “Tớ đã bảo cậu ấy không cao bằng cậu rồi mà đúng không?”


Lạc Chi Dực sững sờ, nhanh chóng dùng một tay hồi âm lại cô ấy: “Không phải, cậu ấy cao hơn tớ, lúc tớ đứng đối diện với cậu ấy đã đo bằng mắt rồi.”


“Vậy chắc là do cậu ấy đang ngồi cho nên tớ nhìn nhầm.” Trang Y Manh bổ sung: “Nhưng cảm giác cũng không cao hơn cậu bao nhiêu.”


“Cậu ấy chắc là sẽ còn cao thêm, lúc tớ học đại học năm nhất còn cao thêm 0,5 cm kia mà, huống chi nam sinh dậy thì tương đối trễ.” Lạc Chi Dực vừa hồi âm vừa tò mò, đột nhiên cô cũng rất muốn biết đến cùng thì cậu cao bao nhiêu.


Từ trước đến nay cô chính là kiểu người mà một khi lòng hiếu kỳ đã nổi lên thì không thể nào thu lại được, nhịn một hồi, cô trực tiếp gửi tin nhắn wechat cho Nhiễm Khải Minh: “Có thể hỏi cậu một chuyện được không?”


Nhiễm Khải Minh không hồi âm ngay, chờ cô đi tới cổng chung cư Gia Gia rồi mới liếc mắt nhìn thấy tin nhắn phản hồi của cậu trên di động: “Chuyện gì?”


“Cậu cao bao nhiêu vậy?” Lạc Chi Dực tranh thủ hỏi tới cậu.


“…”


“Ba chấm như vậy là có ý gì?”


“Chuyện này rất quan trọng sao?”


“Không quan trọng, muốn hỏi chơi thôi, tôi có chút tò mò ấy mà.”


“Xấp xỉ chị.”


“Xấp xỉ tôi là đã khá cao rồi.” Lạc Chi Dực bỗng nhiên hớn hở: “Chắc chắn cậu còn có thể cao thêm 2cm nữa.”


“Cao hay không không quan trọng, tôi không có chấp niệm về chiều cao, vì dù sao người tôi cũng rất gầy.”


“…”


Lạc Chi Dực khẽ rùng mình một cái, hơn nữa còn nảy ra một cái ý nghĩ đáng sợ: Trọng lượng cơ thể cậu ấy sẽ không nhẹ hơn cô đó chứ?


Về mặt trọng lượng cơ thể, cô tuyệt đối không dám nói thêm nửa chữ.


Ai ngờ giây tiếp theo cô lại thấy Nhiễm Khải Minh gửi tới một tin nhắn, hỏi: “Chị nặng bao nhiêu?”


Lạc Chi Dực lập tức xoắn xuýt, rất muốn cho qua vấn đề này, nhưng cái chữ “nặng” kia vậy mà lại chiếm hết cả hai tròng mắt của cô.


“Không muốn trả lời cũng không sao, thật ra tôi cũng không phải rất muốn biết.” Nhiễm Khải Minh lại gửi một tin nhắn tới.


“Vậy cậu hỏi để làm gì?”


“Có chút nhàm chán, tùy ý hỏi một chút.”


“Vậy cậu đoán xem?” Cô cảm thấy cả ngày mình đều mặc quần jean rộng thùng thình, chắc là có thể lừa gạt cho qua được.


“Tôi đoán là… hơn 62kg đúng không?


“…” Hoàn toàn không hơn, nhưng cũng không muốn tiếp lời.


Tâm trạng Lạc Chi Dực phút chốc liền trở nên rầu rĩ, giống như một bí mật mà bản thân che giấu thật lâu đã bị người ta phát hiện ra, không muốn nói tiếp cho lắm.


Ai… Vừa rồi sao cô lại giống như một kẻ háu ăn vậy nhỉ? Ăn một mạch tận hai cây kem cơ đấy? Cô hối hận rồi.


Lạc Chi Dực nhìn di động, không biết phải hồi âm lại ra sao, đành phải gửi ba dấu chấm lửng có lệ cho cậu.


“Nhưng nhìn chị rất cân đối, có lẽ là do chân dài.” Nhiễm Khải Minh phản hồi lại: “Đừng có nghĩ quẩn mà đi giảm cân.”


Lạc Chi Dực nhìn chằm chằm hàng chữ này thật lâu, tâm trạng giống như đường parabol cấp tốc hướng đi lên.


Giảm cân gì chứ? Chuyện tầm phào dư thừa! Sức quyến rũ của cô còn cần phải dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của thế tục tới định nghĩa nữa sao? Ngực to eo thon chân dài gì đó cô đúng là chưa bao giờ có được. Nhưng cô lại rất thích bắp chân còn bóng loáng hơn cả con cá thờn bơn của mình! Thích đến nỗi mỗi ngày đều phải đứng trước gương soi một lần!


Cậu đúng là không có nói sai, cô rất cân đối, cần gì phải giảm cân kia chứ?


Nhiễm Khải Minh không hề biết một câu nói hờ hững của cậu lại có thể khiến cho người chị này tự nhốt mình trong phòng đến tận khuya, đứng trước gương ngắm nhìn chân của mình thật lâu…